TruyenHHH.com

Bhtt Mac Dao Vo Tam Hien Dai Cover Lichaeng

Thời tiết rất nóng, Phác Thái Anh thấy trán Lạp Lệ Sa đang đổ mồ hôi xuống, vội vàng cầm khăn tay lau đi.

Có vợ thật là tốt! Lạp Lệ Sa trong lòng đắc ý.

Rất nhanh xe lửa đã vào nhà ga, hai người cầm hành lý và túi lớn túi nhỏ lên xe. Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh ngồi xe lửa, nhìn cái nào cũng cảm thấy ngạc nhiên. Bất quá nàng là một người vợ, cũng không nên biểu hiện ra ngoài.

Đi vào toa hành khách, hai chỗ nằm khác vẫn chưa có khách. Lạp Lệ Sa vội vàng đem hành lý cất kỹ, làm lại nhiều lần cũng xong, kéo Phác Thái Anh nằm xuống giường.

"Chúng ta đang ở bên ngoài, chị chú ý một chút." Phác Thái Anh đánh tay của Lạp Lệ Sa đặt trên lưng nàng, dặn dò.

"Chỉ là thói quen." Lạp Lệ Sa ủy khuất. Thường ngày ôm quen rồi, tay cũng tự nhiên để ở chỗ đó thôi, làm sao mà thay đổi được chứ.

"Dù chúng ta thế này, nhưng đến cùng người đời vẫn không cho phép. Em và chị hiểu nỗi lòng của nhau là tốt rồi, không nên để cho người khác nhìn ra." Nói đến chuyện như vậy, Phác Thái Anh cũng hết cách. Tình yêu đồng giới, cho dù xuyên qua cả ngàn năm, vẫn không được người đời chấp nhận. Suy nghĩ kỹ một chút, kiếp trước với hiện tại cũng không khác gì nhau.

"Ủy khuất em rồi." Lạp Lệ Sa yêu thương nàng. Tình cảm này không thể phơi bày ra ánh mặt trời, hai người có thể kiên trì tới bây giờ là đều không dễ.

Phác Thái Anh lắc đầu, "Chị cũng không phải ủy khuất giống em sao? Em và chị đều là con gái, liền cùng nhau gánh chịu mọi gian khổ."

Tay Lạp Lệ Sa vẫn không nhịn được khoác lên vai của nàng, nàng nhìn qua, cũng không nói nữa. Hai người lấy ipad ra xem phim, thỉnh thoảng thì nói chuyện mấy câu, như vậy mới cảm thấy đường đi không còn cô đơn.

Rất nhanh đến buổi trưa, chỗ kia vẫn không ai nằm. Lạp Lệ Sa đoán là có thể không có ai, "Như vậy coi như không sao, chị còn lo lắng nếu có hai người kia chúng ta sẽ không được tự nhiên. Việc này thật tốt, coi như cái phòng nhỏ, cũng không sợ người khác quấy rầy."

Dĩ nhiên Phác Thái Anh cũng thích những chuyện như vậy. Đối với người lạ, nàng vẫn không thích. Bây giờ như vậy làm cho nàng cũng thở một hơi. Buổi trưa hai người ăn mì tôm, thỉnh thoảng mới ăn một lần, cảm thấy hương vị cũng không tệ.

Trên xe lửa máy điều hòa cũng đủ, cơ thể Phác Thái Anh sợ lạnh, quần áo mặc cũng không nhiều, có canh thì uống hết.

"Thái Anh, em có thể uống sao?" Lạp Lệ Sa lắc đầu, uống nước có thể chống đói, nhưng một lát cũng phải đói.

Quả nhiên, hơn hai giờ chiều, bụng Phác Thái Anh kêu lên. Lúc này, hai người đang nói chuyện, đột nhiên âm thanh truyền đến làm Phác Thái Anh đỏ mặt, làm cho Lạp Lệ Sa cười đến gãy lưng luôn.

"Em chưa nói cái gì? Chị lại nói em đói." Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Phác Thái Anh, rốt cuộc Lạp Lệ Sa cũng nhịn cười, cầm cái ba lô lên lấy ổ bánh mì hun khói ra, "Cũng may chị đã sớm chuẩn bị." Cô không trực tiếp đưa cho Phác Thái Anh, cô xé ra kẹp vào tờ giấy rồi đưa cho Phác Thái Anh.

Kể từ khi biết mấy ngón tay khi hoạt động sẽ to ra, nên trước mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh hầu như không cần làm gì cả. Lạp Lệ Sa biết không thể cưng chìu Phác Thái Anh giống như kiếp trước, thế nhưng cô nhất định phải cho Phác Thái Anh biết tấm lòng của mình.

Chị không cách nào cho em toàn bộ thế giới, chị chỉ có thể cho em tất cả.

Phác Thái Anh ăn bánh mì, uống nước Lạp Lệ Sa đưa, vẻ mặt thỏa mãn. Dáng vẻ nhỏ, giống như con mèo đang phơi nắng, lười biếng mà mê người. Khiến cho người ta chỉ muốn để nàng ở trong lòng bàn tay để cưng chiều che chở.

Phụ nữ à! Lạp Lệ Sa âm thầm cảm khái. Đều là phụ nữ, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Nhìn Thái Anh, rồi nhìn lại mình, thực sự là... Càng so càng tức chết người!

Nằm trong xe tương đối yên tĩnh. Tuy Lạp Lệ Sa cảm thấy hơi mắc tiền, nhưng xài đúng là không đáng tiếc. Buổi tối, hai người thay phiên đi rửa mặt. Dọc đường đi, Phác Thái Anh vẫn hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt. Rửa mặt xong, nàng đem cây trâm trên tóc rút ra, một đầu tóc đen như thác nước rơi xuống, làm cho cô gái đang bên cạnh phát ra tiếng khâm phục.

"Tóc cô đẹp thật! Còn còn rất dài." Cô gái tuổi cũng không nhỏ, khoảng chừng ba mươi tuổi.

Phác Thái Anh cười cười, cũng không nói chuyện. Dùng cây lược để chải tóc, đây là việc trước khi ngủ nàng cần phải làm. Bình thường ở nhà sau khi tắm rửa xong thì dùng khăn lau khô. Nếu như không có chuyện gì đặc biệt cũng không cần máy sấy, nàng cảm thấy như vậy là tổn thương tóc. Bây giờ đang ở bên ngoài, gội đầu cũng đừng nghĩ, chỉ đành chấp nhận như vậy thôi.

Lạp Lệ Sa lo lắng cho nàng, vẫn luôn đứng ở hành lang nhìn qua đây, lúc nàng đi về cô mới yên tâm.

"Đi ngủ sớm một chút đi." Phác Thái Anh khó ngủ, cũng không biết ban đêm có ngủ được không. Cho nên lên giường sớm tí, có thể một lát là ngủ được.

Nằm ở trên giường, Phác Thái Anh thật sự ngủ không được. Từ khi đến hiện đại tới nay, hầu như ban đêm nàng toàn ngủ trong ngực Lạp Lệ Sa. Có người đó bên cạnh, nàng mới có thể ngủ được yên tĩnh. Bây giờ bản thân có một mình, mặc dù biết Lạp Lệ Sa đang ở bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn không ở một chỗ, nàng cảm thấy trong lòng luôn khó chịu. Thì ra mình đã ỷ lại Lạp Lệ Sa nhiều như vậy sao? Phác Thái Anh bật cười, nếu ở kiếp trước, dĩ nhiên nàng không cho phép mình có thể tùy hứng làm bậy như vậy. Nhưng bây giờ, nàng không phải đang cần một phần tình cảm này sao.

Nàng quay đầu nhìn qua giường Lạp Lệ Sa đã tắt đèn, cho nên nàng nhìn không rõ lắm. Nhưng, nàng biết trong lòng người kia cũng như mình vậy. Loại cảm giác này, bên trong còn có một chút ngọt ngào và đau xót, việc kia đối với tương lai cũng không thể xác định.

Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh không ngủ được. Nếu như bây giờ cô nói chuyện với nàng, có lẽ hai người họ sẽ nói chuyện cả đêm, vậy là không ngủ. Thật ra bên cạnh không có Phác Thái Anh, cô cũng không chịu nổi.

Hai người cũng không ngủ, nhưng lại không muốn quấy nhiễu đối phương. Nhịn đến buồn ngủ, rốt cuộc mạnh ai nấy ngủ luôn.

Xe lửa dừng ở trạm phía Nam. Chạy qua rất nhiều chỗ có danh tiếng lịch sử. Phác Thái Anh đối với thành phố này rất có hứng thú, cùng Lạp Lệ Sa giao hẹn về sau đi những chỗ này, dạo phố hết những thành phố này.

Vượt qua Trường Giang và Hoàng Hà, xuyên qua đường hầm, xe lửa đã chạy vào trong núi. Hai người xuống xe, khí hậu nóng bức ẩm ướt làm Phác Thái Anh không thích ứng được.

"Em có sao không?" Lạp Lệ Sa quan tâm nói.

Phác Thái Anh lắc đầu. Hai người đi ra khỏi nhà ga, trong một quán ăn ở gần đây ăn hai tô mì.

"Một lát lên núi, đường xe rất dài. Nhất định em chịu không nổi, trước tiên em uống thuốc say xe đi. Một lát có thể dễ chịu hơn." Đây chính là lý do Lạp Lệ Sa vẫn luôn do dự không muốn dẫn Phác Thái Anh về nhà, hay là nguyên nhân khác. Nhìn cơ thể Phác Thái Anh nhỏ nhắn như vậy, cũng không biết chuyến đi lần này có làm cho nàng thành một bộ xương khô hay không.

Ngồi vào xe để lên núi, lúc này Phác Thái Anh bắt đầu say xe. Cái này giống như hai người ngồi xe buýt cũng không khác gì, xăng trong xe bay mùi ra khó ngửi, ngay cả Lạp Lệ Sa mấy năm không ngồi, cũng cảm thấy khó chịu, càng không cần nói Phác Thái Anh bị say xe rồi.

Ngồi khoảng hai giờ, cuối cùng xe cũng tới chỗ. Hai người xuống xe nghỉ ngơi một lát nữa giờ sau lại tiếp tục lên đường. Nhà Lạp Lệ Sa ở trên núi, lại không có xe. Cho nên con đường này hai người phải tự đi lên núi.

"Con đường này lúc còn nhỏ chị đi là một tiếng. Bây giờ chúng ta đi đến hai tiếng, nếu trễ nữa thì trời tối." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa đeo ba lô lên lưng, kéo rương hành lý, tay khác thì nắm tay Phác Thái Anh, nhìn con đường về nhà mà đi.

Trên đường đi có rất nhiều cây Phác Thái Anh chưa từng thấy. Lạp Lệ Sa liền mỗi cây nói cho nàng nghe, đương nhiên là dùng cách gọi của người dân. Tên khoa học của mấy cây này, nàng cũng đâu có biết.

Cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện, cũng không thấy cô đơn. Hai người đi gần nửa giờ, rốt cuộc cũng đi qua con đường núi cao và nguy hiểm.

"Đừng sợ, chị luôn ở bên cạnh em không có gì đâu." Một bên là vách núi, một bên vực thẳm. Bây giờ, Phác Thái Anh đã bình tĩnh sắc mặt cũng thay đổi. Nàng là tiểu thư khuê các sống trong nhung lụa, đâu có khi nào đi qua đường núi nguy hiểm như vậy.

Lạp Lệ Sa nắm tay của nàng thật chặt. Nhìn sắc mặt của nàng thực sự khó coi, Lạp Lệ Sa cũng không còn cách nào. "Nếu không như vậy, chị đem đồ vật qua đó trước, sau đó quay lại dẫn em qua." Chuyện này không riêng gì Phác Thái Anh, có đôi khi mấy người đàn ông cũng không dám qua.

Phác Thái Anh lắc đầu. Chậm rãi thở ra một hơi, quyết tâm liều mạng. "Em cùng đi qua với chị." Nàng không muốn trở thành gánh nặng của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nắm chặt tay của nàng, "Chị sẽ không để em xảy ra chuyện đâu." Hai người một trước một sau cùng nhau đi qua đoạn đường nguy hiểm này.

Thật ra đoạn đường cũng không dài, khoảng chừng hơn hai trăm mét, vòng quanh qua chỗ thi công, lần đầu tiên đi cũng không biết con đường phía trước dài tới bao nhiêu. Đối với tình hình không biết vô cùng lo lắng tiêu hao thể lực. Cũng may Lạp Lệ Sa biết, nói cho Phác Thái Anh, cho nên trong lòng cô cũng coi như nắm chắc.

Con đường núi nguy hiểm hơn hai trăm mét, cuối cùng đã đi qua. Tuy phía trước vẫn là đường núi, nhưng rõ ràng rộng hơn rất nhiều, ít nhất hai người có thể đi song song với nhau, chân Phác Thái Anh có chút nhũn ra, Lạp Lệ Sa thấy như vậy liền nghỉ ngơi tại chỗ. Cô dìu Phác Thái Anh ngồi xuống, liền giúp Phác Thái Anh xoa bóp chân.

"Nhìn em sợ hãi như vậy, sắc mặt lại trắng như vậy." Lạp Lệ Sa đau lòng hôn một cái lên trán nàng.

"Còn xa lắm không vậy?" Phác Thái Anh còn muốn chống đỡ, nhưng mà muốn chịu không nổi. Sau khi nàng đến hiện đại cũng ít tập luyện, có thời gian toàn ở trong nhà, cho nên sức khỏe vô cùng kém. Hai ngày nay vừa ngồi xe lửa vừa ngồi ô tô, sau đó chỉ dựa vào đôi để chân đi, thật sự nàng còn chưa chuẩn bị xong.

"Không xa đâu, đi thêm mười mấy phút là tới rồi." Lạp Lệ Sa chỉ núi trước mặt nói, "Em xem, qua ngọn núi này là tơi rồi."

Phác Thái Anh nghe xong trong lòng cũng nhẹ nhõm, nhưng cũng không vui vẻ. Thấy núi làm ngựa cũng phải chết, nói chi hai người phải đi qua.

Hai người liền đi tiếp, "Tại sao nhà của chị lại ở trong núi lớn như vậy?"

"Nghe người già nói, trước đây người dân vì trốn tránh chiến tranh nên dời đến đây ở. Sau này, mỗi lần có chiến tranh thì liền di chuyển. Năm đó vượt qua khói lửa nhiều lần, cho nên cũng không dời đi nữa, cuối cùng thì dời đến sâu như vậy. Chỗ này có chiến tranh cũng không sao, chỉ là đi ra đi vào hơi bất tiện thôi."

"Mọi người không nghĩ tới ra khỏi nơi này sao?" Phác Thái Anh hiếu kỳ, bây giờ là xã hội gì rồi? Làm gì có người vẫn luôn ở trong núi không màn chuyện đời.

"Có chứ, nhưng trong tộc có một quy củ. Nam hay nữ chưa lập gia đình có thể ra ngoài, học tập, làm thuê cái gì cũng được. Người đàn ông nào đã lập gia đình thì ở lại trong thôn định cư. Nếu không trở về cũng phải xin thoát ly quan hệ với gia tộc, cũng không thể mang họ Lạp nữa. Quy định của phụ nữ cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com