TruyenHHH.com

Bhtt Lichaeng X Jensoo Ngu Ty Hanh Dong Mach Thuong Hoa Angel

Đầu tháng bảy, Tập đoàn TL tổ chức tiệc kỷ niệm năm năm thành lập ở khách sạn TN, đồng thời giám đốc cũng đề nghị mọi người cùng ăn mừng công ty vừa ký kết thành công một hạng mục lớn.

Đối với tổng giám đốc, tất cả mọi người đều kính sợ và tránh xa, nhưng sẽ chẳng ai nỡ cự tuyệt bữa liên hoan miễn phí ở khách sạn cao cấp thế này, cũng không có ai dám không nể mặt tổng giám đốc.

Jisoo không nhiệt tình lắm với tiệc rượu liên hoan, nhưng do đồng nghiệp cứ năn nỉ hoài nên cô cũng chẳng nỡ từ chối.

Sau khi đến khách sạn, mọi người không nhìn thấy tổng giám đốc đến liền ăn chơi thỏa chí. Ai cũng biết giám đốc tài chính là mỹ nữ, cộng thêm khuôn mặt có chút baby nom chỉ cỡ hai mươi, tính tình cô lại tốt bụng, nhiệt tình, càng khiến người ta yêu thích.

Rất nhiều chàng trai đều biết Jisoo không có đối tượng nhưng cũng chẳng rõ nguyên do vì sao, họ chỉ biết có thể kết bạn với một cô gái xinh đẹp và tài năng như thế là một chuyện rất đáng tự hào. Không xét đến gia thế, chỉ cần cô đi đến đâu sẽ áp đảo toàn bộ thiên kim hào môn quý tộc đến đó. Tính tình tốt là sự lựa chọn hàng đầu của mấy anh kén vợ, vậy nên chẳng mấy ai chịu bỏ qua cơ hội nói chuyện với cô.

Jisoo bị cả đám thanh niên đồng nghiệp mời không ít rượu, chưa mở miệng cự tuyệt đã bị người ta mời tới tấp, ly rượu không ngừng qua tay từ lúc liên hoan bắt đầu. Tuy thư ký Lee đã nhiều lần ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn bó tay trước sự công kích của họ.

Thư ký Lee thấy tình huống không ổn, giám đốc nhà mình đã uống đến choáng váng đầu óc lại còn phải chịu đựng để ứng phó. Mấy gã trai kia hiển nhiên không muốn buông tha cô ấy, trong lòng ảo não lại không có cách nào ngăn cản, chỉ biết đứng một bên lo lắng quan sát, tình hình mỗi lúc một gay go.

Muộn phiền mãi, cũng không biết là ai nói ra một câu 'nếu tổng giám đốc có ở đây thì mấy người kia sẽ bị đá hết ra khỏi công ty!'

Đúng vậy, ba chữ 'tổng giám đốc' đột nhiên hiện ra trong não thư ký Lee. Toàn bộ công ty đều biết Tổng giám đốc đặc biệt đãi ngộ giám đốc Manobal, nếu có cô ấy ở đây thì chuyện này nhất định rất dễ giải quyết.

Thư ký Lee lấy điện thoại gọi ra ngoài, nói đơn giản tình huống một chút liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận ở đầu bên kia điện thoại.

Chính thư ký Lee cũng không biết vì sao lại như thế, từng có mấy lần khách hàng chuốc rượu giám đốc, cuối cùng lại bị tổng giám đốc chỉnh đốn. Giám đốc Manobal uống rất ít rượu, ngoại trừ chuyện của công ty ra, cô ấy hầu như không uống. Đôi khi cô ấy cũng ngẫu nhiên đi Bar chơi cùng mấy người bạn, nhưng toàn uống nước trái cây. Lần này chuyện có hơi nghiêm trọng rồi, phải chăng mấy gã trai kia ế quá nên liều mạng cưa gái?

Jennie nghe xong điện thoại của thư ký Lee đã đoán được chuyện gì xảy ra. Thật ra cô vẫn luôn chờ trong phòng của khách sạn, chủ khách sạn này không phải ai khác mà chính là bạn học cũ của cô - Hyekyo. Ở chỗ này hiển nhiên sẽ được ưu đãi cực lớn.

Trước khi thư ký Lee gọi đến, cô đang nói chuyện với bạn cũ, nhưng cú điện thoại này đã khiến cô mất đi tất cả lý trí.

"Hai người đã ở cạnh nhau năm năm rồi, tại sao cậu vẫn không chịu ra tay? Nếu là tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả, trực tiếp tiến lên."

Hyekyo ở một bên thảnh thơi lắc ly rượu trong tay, có thể làm Jennie trở mặt trong nháy mắt, trên đời này ngoại trừ người phụ nữ kia ra sẽ không còn ai khác. Cô rất sẵn lòng xem kịch, để xem người phụ nữ trước mắt làm sao chiếm được cô giám đốc thơ ngây kia.

"Chẳng phải năm đó cậu ngủ chung vợ hơn một năm mà vẫn còn tấm thân trong trắng sao? Cậu ngay cả chạm vào người ta cũng không dám, còn có mặt mũi nói tôi. Tôi nói cho cậu biết, bé nhà tôi chỉ ưa thích đơn giản thôi, em ấy cũng không ngây thơ như cậu tưởng tượng đâu."

Jennie cầm lấy áo khoác đứng dậy mặc vào, ném lại một câu rồi rời khỏi phòng. Cô đến đây với lý do duy nhất là chờ Jisoo. Cô hiểu rất rõ tính tình em ấy, nếu không uống say mèm thì những người kia sẽ bám theo cả ngày không buông.

Jennie vừa rời phòng, khuôn mặt tươi cười của Hyekyo lập tức thay đổi, u ám ưu thương, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Jennie đến chỗ liên hoan, mọi người đang tùy hứng lập tức trở nên trầm mặc, họ vẫn sợ vị tổng giám đốc này sẽ nổi trận lôi đình.

Thư ký Lee thấy người kia nhanh chóng xuất hiện cũng kinh ngạc đến ngoác cả mồm. Điện thoại không tới 5 phút, tổng giám đốc đã đến nơi, hay cô ấy vẫn luôn ở đây?

Jennie đi đến chỗ Jisoo đang bị vây quanh, trông thấy ly rượu đầy tràn trong tay em ấy liền nổi giận, nhưng lại không muốn bị bàn tán sau lưng nên cố nén giận.

"Tổng giám đốc, sao chị lại đến đây?"

Jisoo nhiệt tình chào hỏi dẫu cho người xuất hiện trước mắt vẫn lạnh lùng đến độ khiến người ta phát run.

"Hôm nay em uống nhiều lắm rồi, để tôi đưa em về nhà."

Tiếng nói của Jennie lạnh lẽo hơn cả dĩ vãng, hơn nữa còn mang theo sự khó chịu, người sáng suốt vừa nghe liền biết ngay.

Jisoo không tin Tổng giám đốc sẽ dang tay cứu vớt. Mặc dù cô vẫn còn sót lại chút lý trí, nhưng vừa nghĩ đến việc được tổng giám đốc đưa về nhà đã cảm thấy khó chịu, dù là phụ nữ với nhau cũng khó tránh khỏi phiền phức.

"Không cần, muốn tan tiệc sao? Vậy thì tốt, tôi tự về trước."

Jisoo cười cười đi về phía trước, lướt qua người Jennie và mấy gã khó ưa kia. Bước chân nhẹ nhàng tựa như giẫm trên bông, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững lý trí về nhà.

Say rượu không phải chuyện tốt, Thái hậu biết sẽ lo lắng, dù có muốn ngất cũng phải đợi về đến nhà rồi hẵng ngất, tuyệt đối không được mất mặt ở bên ngoài.

Jennie rất muốn khiêng cái người không nể mặt nể mũi kia đi cho khỏe. Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì ngoài đường?

"Mọi người chơi chưa đã thì cứ tiếp tục, ngày mai cho phép đến trễ trước mười giờ."

Jennie cũng không muốn phá hủy hứng thú của mọi người. Cô ném ra một câu rồi theo sát Jisoo ra đại sảnh.

Sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên Jisoo làm chính là: tìm toilet, sau đó mở vòi sen, không ngừng giội nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, qua hai phút đồng hồ mới rời khỏi. Vừa ra ngoài cửa, cô lập tức bắt gặp người phụ nữ mặt lạnh đang đứng đợi.

"Chào Tổng giám đốc."

Cô lễ phép gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

"Cô cứ như vậy trở về sao?"

Jennie theo sát Jisoo, tư thế bước đi của em ấy bắt đầu trở nên bất ổn, cô lo lắng em ấy sẽ cắm đầu xuống đất.

"Đúng rồi, không phải Tổng giám đốc cũng đi vệ sinh sao?"

Jisoo rất hiếu kỳ tại sao chị ta không đi vệ sinh mà lại theo sát mình làm gì.

Liếc mắt nhìn một chút, người ta cũng không có ý muốn đi nên cô cũng chẳng nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra chuẩn bị quay số.

"Tôi đưa em về nhà."

Làm sao Jennie lại bỏ lỡ cơ hội tốt đến vậy, vài ngày trước cô còn nghĩ sẽ lợi dụng buổi liên hoan lần này đưa đối phương về. Hiện tại, cơ hội đã đến, sao có thể để người khác đón đi. Cô đưa tay đoạt lấy điện thoại của Jisoo, trực tiếp tắt máy.

Jisoo bị động tác bất thình lình làm cho giật nảy mình. Thân thể khẽ động, duỗi tay vịn tường, để Jennie thuận tay ôm eo của mình.

Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy càng làm Jisoo cảm thấy khó hiểu, Tổng giám đốc nhiệt tình đến độ khiến người ta cảm thấy rất không an toàn.

"Tại sao chị lại muốn đưa tôi về?"

"Sao là sao?"

Jennie không đủ nhẫn nại đối thoại với đối phương ở đây. Cô đưa một tay ôm công chúa vào trong ngực, giẫm "Cạch cạch" lên đôi cao gót rời đi.

Jisoo theo bản năng ôm sát cổ Jennie để thân thể được cân bằng. Cô mở mắt thật to quan sát mười giây đồng hồ, sau đó nghiêng cổ nhắm mắt lại.

"Đúng là rất nhanh."

Jennie hoàn toàn bó tay, vừa mới tỉnh đó, vài giây đồng hồ liền ngủ thiếp đi, rốt cuộc em đã chịu đựng bao lâu rồi mới có công phu này.

Nhìn gương mặt ngủ say của người ta rồi lại bất đắc dĩ cười cười, cô cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc so với bất cứ lúc nào khác. Lần đầu tiên được ôm em, lần đầu tiên cảm thụ được hô hấp của em, lần đầu tiên hưởng thụ sự ấm áp.

Jennie ra khỏi khách sạn, trực tiếp mang người kia về biệt thự của mình. Trên đường đi, em ấy vẫn trong trạng thái ngủ say ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Uống rượu nhiều như vậy cũng không nôn, cũng chỉ có người họ Manobal mới có tố chất cao như vậy.

Cô lấy điện thoại di động ra tìm đến cái kia quen thuộc, nói một tiếng rằng đêm nay Jisoo sẽ ngủ lại đây rồi cúp máy. Nếu Jisoo biết cú điện này gọi cho ai, có chết cô cũng sẽ không ngồi trên xe của người phụ nữ này.

Trở lại biệt thự, Jennie ôm người đẹp vào phòng khách. Cô vốn chỉ muốn mang em ấy lên lầu, nhưng ôm người ta một chút liền trở nên đuối sức, chỉ có thể đặt trên sofa.

Jennie nghỉ ngơi một lúc mới đi rót nước, vừa mới trở mình thì người bên cạnh đã mở trừng hai mắt nhìn mình.

"Em tỉnh rồi?"

Jennie có chút nghi hoặc nhìn người vừa ngáy o o đang đoan trang ngồi trên sofa. Chuyển biến như thế thực sự quá nhanh, người nhát gan nhìn thấy cảnh này tuyệt đối sẽ chết ngất.

"Đây là nơi nào?"

Không khí xa lạ quá, Jisoo có chút không vui nhìn Jennie. Nơi này không phải nhà mình, người phụ nữ đối diện trông quen quen, nhưng lại cảm thấy lạ lẫm, đã từng quen biết chăng.

"Nhà của chúng ta... sau này."

"Nhà, sau này... Vậy là nhà rồi ư? A......"

Vừa nói xong, Jisoo liền che miệng, trong dạ dày khó chịu muốn nôn ra ngoài.

Jennie thấy thế liền nhanh chóng cầm lấy giỏ rác chạy tới, chưa kịp buông xuống đã nghe "ọe" một tiếng, một mùi hương khó ngửi đổ sập tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com