Bhtt Lichaeng Mot Cau Chuyen Cu Ve Tinh Iuu Cover Tu Dieu
Chương 70: Chị là heo sao?
Nghe Phác Thái Anh nói chuyện, Mavis thả tư liệu trong tay xuống, tháo mắt kính, hỏi: "Sao?"
"Trong luận văn phân tích tính cách của bác sĩ Carl Jung, đã từng nhiều lần nhắc đến hai loại nguyên mẫu này."
Anima và Animus là cái tên miêu tả cho khuynh hướng nam tính và khuynh hướng nữ tính. Anima là chỉ khía cạnh nữ tính ở nam giới, còn Animus là chỉ khía cạnh nam tính giấu trong nội tâm nữ giới. Carl Jung từng nói, nữ tính trong nam giới chịu sự ảnh hưởng nhiều từ người mẹ, còn nam tính trong nữ giới chịu ảnh hưởng từ người cha. Bởi vì nữ tính mà nam giới tiếp xúc sớm nhất chính là mẹ của mình, cho nên người mẹ thường là biểu tượng của Anima.
"Nếu như chị nhớ không lầm, trước đây em vẫn luôn yêu thích Sigmund Freug." Mavis bĩu môi, trong phòng làm việc bây giờ chỉ có cô và Phác Thái Anh, còn Mạnh Lưu Sâm thì đã đi dạo phố ăn quà vặt thả lỏng tâm tình rồi.Phác Thái Anh không thích bầu không khí ngột ngạt trong tòa nhà FBI, trên đầu mỗi người đều là đống công việc không xử lí hết, mỗi ngày đều có tầng tầng lớp lớp những vụ án mới, trên mặt mỗi điều tra viên ngoài cái nhíu mày thì hiếm khi trông thấy biểu tình gì khác. Nhưng bây giờ ở trong tòa nhà mà nàng đã từng tìm mọi cách kháng cự, ở trong căn phòng nhỏ tối tăm buồn bực này, nàng cảm giác tâm tình kháng cự mâu thuẫn của mình hình như chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
"Chuyện đó cũng không thể khiến tôi phủ nhận phân tích tính cách của Carl Jung đúng là có rất nhiều chỗ đáng khen." Phác Thái Anh vuốt phẳng mái tóc của mình, thoạt nhìn như có một cỗ phong tình khác biệt.
Từ lúc Phác Thái Anh học đại học đã không chút keo kiệt nào biểu đạt sự sùng kính và yêu thích của nàng với Sigmund Freud, ba bữa năm ngày sẽ phát biểu luận văn tiến hành phân tích sâu xa với những quan điểm của nhà tâm lý học người Áo này. Mỗi một tác phẩm của Sigmund Freud nàng đều sở hữu bản giới hạn, hơn nữa mỗi quyển còn đọc đi đọc lại không dưới mười lần. Những người nghiên cứu về tâm lý học đều biết rõ, giữa Carl Jung và Sigmund Freud có "ân oán". Carl Jung vốn là học trò của Sigmund Freud, sau đó bởi vì quan điểm không tương đồng mà quan hệ của hai người tan vỡ. Cho nên Mavis mới cho rằng, nếu như Phác Thái Anh đã si mê Sigmund Freud như thế, đương nhiên sẽ không thể công nhận quan điểm của Carl Jung.Mavis mở một file trong máy tính lên, tìm một video trong đó. "Đây là video thu lại buổi nói chuyện năm đó của chúng tôi và Jesse."
Phác Thái Anh nhìn gương mặt quen thuộc kia, vẻ mặt đáng ghét kia, ấn phím cho video bắt đầu phát.
Tia máu đỏ trong mắt người đàn ông này rất đậm, khóe miệng luôn luôn kéo lên nụ cười âm hiểm dọa người, nắm đấm siết chặt, trên mặt nổi gân xanh, trong miệng phát ra những câu từ chửi rủa thô tục, lúc thì cười thê lương, lúc thì điên cuồng. Mavis nhìn vẻ mặt của Phác Thái Anh, mười năm qua đi, nàng có thể dùng một trái tim bình thản để đối mặt với chuyện cũ, Mavis không biết nên lo hay nên mừng. Nhớ đến Phác Thư Dã anh tuấn trẻ tuổi táng thân trong biển lửa mười năm trước, trái tim Mavis thắt lại đau đớn.
"Được rồi, Caroline." Mavis cúi người đặt tay lên vai Phác Thái Anh, vỗ vỗ bờ vai nàng. "Em mệt rồi, chị nghĩ em cần đi nghỉ ngơi một chút.""Tôi không muốn tiếp tục mang theo đoạn kí ức nặng nề này để sống tiếp, Mavis." Phác Thái Anh hơi nhích người, khiến bàn tay Mavis rơi xuống giữa không trung.
Cân nhắc đến tâm trạng của Phác Thái Anh, chuyện này toàn quyền giao cho Mavis chịu trách nhiệm, còn mấy người khác chỉ hỗ trợ thôi, nhưng theo tính cách của Phác Thái Anh, sợ là nàng không quen có nhiều người vây quanh mình.
"Ngoại trừ đêm hôm đó, tôi hoàn toàn không biết gì về hắn cả, nhưng tôi nghĩ, hắn là một thiên tài nổi bật bất phàm."
Mavis gật đầu: "Lúc Jesse học đại học, đúng là một tài năng đặc biệt trí lực siêu quần." Cô đứng dậy uống một ngụm nước, bờ vai hơi run. "Nhưng em nhìn thấy điều này từ đâu?" Jesse đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến Phác Thái Anh, nàng có bao nhiêu khao khát muốn quên đi đoạn kí ức này, Mavis biết rất rõ, cho nên cô không tin Phác Thái Anh sẽ tự mình điều tra hắn.
"Mọi người đều cho rằng hắn điên rồi, nhưng trên thực tế, hắn chẳng qua là đang ẩn giấu tâm tình chân thật của mình để bọn chị không nhìn thấy rõ. Từ đầu đến cuối, mặc kệ bọn chị nói gì, hắn đều không bị chút ảnh hưởng nào."
Mavis cũng không quanh co với nàng nữa, vào thẳng vấn đề: "Jesse là sinh viên chuyên ngành tâm lý học của đại học Maryland, nghe giáo sư hướng dẫn của hắn nói, Jesse thiên phú dị bẩm, cực kì có tính sáng tạo, am hiểu thuật đọc tâm, vào năm đó mà nói, là vô cùng giỏi giang, là tài năng đặc biệt khó có thể gặp. Chẳng qua cũng bởi vì như thế, đã tạo nên tính cách tự cao tự đại, không coi ai ra gì của hắn, nhân duyên rất kém."
"Sau đó xuất hiện một nam sinh viên cùng ngành có thiên phú cao hơn hắn, hắn lại quen cảm giác được sao trăng vây quanh, chịu không nổi chuyện ánh mắt mọi người dần dần tập trung lên người kẻ khác, bắt đầu trở nên hung dữ, dễ cáu giận, gây lộn đánh nhau, nhiều lần vi nội quy, sau đó thì bị cưỡng chế đuổi học."
Phác Thái Anh xoa xoa mi tâm, nàng cảm giác đầu mình như có tảng đá nặng ngàn cân, bên trong như có kim châm. Mavis không nói gì thêm, chỉ thầm thì: "Caroline, chị thấy, chị nên gọi điện thoại cho em trai em, bảo cậu ấy đến đón em về khách sạn nghỉ ngơi thì tốt hơn."
Phác Thái Anh không từ chối, nàng cảm thấy mùi vị trong căn phòng này rất kì lạ, nhưng không thể nói được là kì lạ chỗ nào, cộng với tiếng gót thành gõ lên mặt đất của Mavis, càng khiến nàng không thể tập trung. Nói tóm lại , nàng ghét nơi này, rất ghét.
"Ngày mai, không gặp không về, cậu bé đáng yêu." Không ngờ còn có một người phụ nữ xinh đẹp đi theo Mạnh Lưu Sâm, hơn nữa trong mắt còn có tia ngại ngùng, vui vẻ vẫy tay Mạnh Lưu Sâm, cười đến cực kì rạng rỡ.
"Khẩu vị của cậu cũng thật nặng." Trong xe, Phác Thái Anh nói với Mạnh Lưu Sâm đang ngồi ở ghế lái.
Mạnh Lưu Sâm cười vô lại: "Vui đùa một chút thôi, người phụ nữ kia hơi già rồi, chẳng qua thật ra cũng có chút thú vị, phóng khoáng."
"Vui đùa một chút?" Phác Thái Anh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đề cao âm điệu, "Tôi cho cậu đi theo đến đây là để chơi bời sao?"
Mạnh Lưu Sâm bị Phác Thái Anh nạt như vậy càng hoảng sợ, tay lái nhất thời không chắc, suýt chút nữa tông vào hàng cây ven đường. Cậu cảm thấy sống lưng không rét mà run, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt âm u của Phác Thái Anh, khiến cậu run lên một cái.
"Được rồi mà, em sai rồi, em sai rồi còn không được sao."
Mạnh Lưu Sâm không biết kiếp trước mình tạo ra nghiệp chướng gì, kiếp này gặp phải một người chị khiến cậu thúc thủ vô sách, không có chuyện gì cũng đe dọa mình, đã thế còn luôn luôn sai bảo mình, mình đối với chị ấy mà nói, hoàn toàn chính là nô ɭệ. Nhưng dù như vậy, cậu cũng không có cách nào nổi giận với chị gái, mặc kệ có phải lỗi của mình hay không, chỉ cần chị gái không vui thì cậu cam tâm tình nguyện xin lỗi. Thật đúng là gặp quỷ rồi!
"Chị, đột nhiên em thật sùng bái chị Ỷ Hạ." Đúng vậy, từ lúc Phác Thái Anh bắt cậu gọi Lạp Lệ Sa là chị, thì từ đó về sau cậu thật sự gọi chị, thế này còn chưa đủ nhân nhượng ư!
"Con người sẽ luôn sinh ra cảm giác sùng bái đối với người ưu tú hơn mình."
"Chị, chị sẽ kết hôn với chị Ỷ Hạ sao?"
Nói đến kết hôn, Phác Thái Anh nhất thời nghẹn lời. Hai người, thật sự sẽ có được một hôn lễ thuộc về họ ư?
Thấy Phác Thái Anh không trả lời, Mạnh Lưu Sâm cảm giác mình lại nói bậy rồi, liền đổi chủ đề khác: "Chị, chị rất thích chị Ỷ Hạ nha. Nếu đã thích, vậy chị phải hiểu phong tình nhiều hơn một chút, không cần luôn cường thế như vậy, ngẫu nhiên cũng nên dịu dàng một chút, đáng yêu một chút, như vậy cô ấy mới có thể vui vẻ."
"Tôi cũng cần cậu đến dạy sao?"
Được rồi được rồi, dù cậu có nói gì cũng sai, cậu quả thực quá ngốc rồi, thật quá ngốc, cậu thề, cậu sẽ không tự động tìm đề tài nói chuyện với Phác Thái Anh nữa, đúng là tự mình chuốc lấy khổ.
Nhưng mà Mạnh Lưu Sâm đến nằm mơ cũng không ngờ được chính là, chị gái nhà cậu tuy ngoài miệng nói không cần, thế nhưng lại ghi nhớ cậu trong lòng. Sau khi về khách sạn, Phác Thái Anh tắm rửa một cái, thay áo ngủ tơ lụa, đọc sách một lát, chờ đến thời điểm vừa vặn thì mới cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Lạp Lệ Sa. Bởi vì nước Mỹ và Trung Quốc chênh lệch múi giờ khá lớn, cho nên Phác Thái Anh chọn gọi cho Lạp Lệ Sa vào khoảng hơn 8 giờ tối theo giờ Trung Quốc.
Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, cộng với việc điều tra vụ án của Phương Điềm, Lạp Lệ Sa đúng là không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho Phác Thái Anh. Nhìn hai chữ Thương Thương hiện lên trên màn hình, đáy lòng Lạp Lệ Sa một mảnh ấm áp.
"Nhớ em rồi?" Lạp Lệ Sa tưởng tượng vẻ mặt của Phác Thái Anh ở bên kia điện thoại, hỏi.
"Có thể không cần hỏi vấn đề khó trả lời như vậy được không?"
Đối với Phác Thái Anh mà nói, những câu hỏi như, "thích em à", "nhớ em à" gì gì đó, so với câu hỏi mang tính học thuật càng khó trả lời gấp nghìn lần vạn lần. Bởi vì dùng tính cách của nàng, rất khó nghe được lời lãng mạn từ trong miệng nàng.
"Như vậy vấn đề thế nào mới dễ trả lời đây?"
"Ví dụ như, em có thể hỏi chị, em ở nhà trong quá trình tra án gặp phải vấn đề không thể giải quyết, hoặc là, cảm nhận của chị sau khi diễn thuyết ở Cambridge...."
"Phác Thái Anh." Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc cắt ngang nàng, "Chị là heo sao?
Cùng một người có chỉ số EQ thấp hơn mình nói chuyện yêu đương sẽ có cảm giác như thế nào? Lạp Lệ Sa đang trải qua chuyện như vậy đấy. Khách quan mà nói, cô đã cảm thấy chỉ số EQ của cô đã không đủ cao rồi, nhưng ai ngờ được người yêu đầu tiên lại là một khúc gỗ như vậy, hoàn toàn không có chút tình thương nào cả. Vụ án? Ai muốn nói chuyện vụ án với cô ấy! Cảm nhận sau khi diễn thuyết? Ai mà thèm quan tâm!
".........." Phác Thái Anh trầm mặc một lát, siết chặt điện thoại, "Vì sao lại gọi chị là heo?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa trong nháy mắt đã không còn cáu kỉnh nữa, nhưng cũng không biết trả lời nàng thế nào. Chỉ số thông minh thấp thì có thể từ từ nâng cao, nhưng EQ thấp, làm sao trong hai ba ngày có thể thay đổi được.
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh mông lung: "Có phải em cảm thấy chị không thông minh như trước đây nữa? Là chuyện gì khiến em sinh ra ảo giác như vậy?"
"........." Cái này thì khiến Lạp Lệ Sa bó tay thật rồi.
Bầu không khí nhất thời lâm vào nhạt nhẽo lúng túng, nhớ đến lời Mạnh Lưu Sâm nói, Phác Thái Anh chủ động tích cực tìm kiếm chủ đề: "Bây giờ chị đang ở Mỹ xử lí một số chuyện, lúc về sẽ mang quà cho em."
"Em muốn gì chị đều cho?"
"Ừ."
"Vậy em muốn chị mang về một cô bạn gái có tình thương thật cao cho em"
Phác Thái Anh trừng lớn hai mắt, bàn tay trắng nõn đặt trên bìa sách, trên bệ cửa sổ thủy tinh trong phòng đặt một chậu Phong Tử Tín, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hai gò má nhiễm một mảnh đỏ ửng nhẹ nhàng, thoạt nhìn xinh đẹp mà mê người.
"Kì thật chị vẫn luôn không rõ, tình thương mà bọn em nói rốt cuộc là thứ gì? Là nói, kĩ xảo yêu thương sao?"
Lạp Lệ Sa bật cười ha hả, cô gái nhà cô sao lại đáng yêu như thế cơ chứ, đáng yêu đến nỗi khiến cô muốn ôm chầm lấy gương mặt của nàng mà hôn vài cái. Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng không nổi giận nổi, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ nói với cô gái bên kia điện thoại: "Thương Thương, chị đọc thêm vài quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi sẽ biết. Hoặc là, em dạy chị cũng được. Chẳng qua, ba của em bảo em ra ngoài muốn nói chuyện gì đó với em, em chỉ có thể dạy chị muộn hơn một chút thôi."
"Được."
"Em cúp máy, Thương Thương. Em sẽ nhớ chị."
"Được."
"Sai rồi." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói, "Không thể nói như vậy, phải nói, chị cũng sẽ nhớ em."
Phác Thái Anh là học sinh giỏi, tuy nói nàng không hiểu được, vì sao nhất định phải treo nhớ nhung bên miệng, đâu phải cứ nói thêm vài câu nhớ nhau thì đối phương sẽ thật sự xuất hiện trước mắt mình, chẳng qua Lạp Lệ Sa đã nói như vậy, nàng cũng liền thuận theo: "Chị cũng sẽ nhớ em."
Sau khi cúp điện thoại, Phác Thái Anh luôn luôn tự tin tràn đầy với bản thân bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ trên phương diện yêu đương mình thật sự khiến người khác thất vọng như thế ư? Cái gọi là tình thương đó rốt cuộc là thứ gì, có tí tẹo liên quan nào đến chỉ số thông mình không? Nàng thở dài một hơi, đặt sách lên tủ đầu giường, gọi cho Mạnh Lưu Sâm ở phòng bên cạnh một cú điện thoại.
Mạnh Lưu Sâm đang chơi game, nhận được điện thoại của chị gái thì liền ném PS4 sang một bên, chạy qua phòng bên cạnh.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy chị gái nhà mình lúc này có chút là lạ, thiếu đi một chút ác khí ngày thường, lộ ra vẻ mặt lúng túng. Vì vậy một người có tính tình tốt như cậu liền chủ động hỏi: "Chị, tìm em có chuyện gì à?"
"Cậu có đọc tiểu thuyết không?"
Mạnh Lưu Sâm lắc đầu: "Em có thù oán với sách, nó không biết em, em cũng không biết nó, thay vì đọc tiểu thuyết gì gì đó, em tình nguyện trực tiếp xem phim cho rồi. Tiểu thuyết trong nước thì một quyển cũng chưa xem qua, nhận không được mặt chữ Hán, có đọc cũng không hiểu."
"Cậu không biết phấn đấu một chút sao? Bất kể thế nào, cậu cũng là...." Phác Thái Anh ý thức được mình lỡ lời, lập tức thu hồi hai chữ "em trai" sắp nói ra, hắng giọng một cái, nói: "Tóm lại, không được mê muội mất ý chí."
"Chị, chị muốn đọc tiểu thuyết sao?" Mạnh Lưu Sâm vì không muốn để Phác Thái Anh giáo dục mình, lập tức nói sang chuyện khác.
"Muốn hiểu một chút tình yêu của đám tác giả trẻ tuổi thời nay."
"Em có mấy cô bạn gái trong nước hình như rất thích đọc tiểu thuyết, không bằng em hỏi bọn họ một chút?"
Phác Thái Anh lựa chọn xem nhẹ mấy chữ "mấy cô bạn gái" này, bản tính hoa hoa công tử của Mạnh Lưu Sâm không thể sửa trong ngày một ngày hai, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến nàng. Mạnh Lưu Sâm đối với chuyện Phác Thái Anh phân phó đều rất để tâm, tuy rằng trước đây huyên náo không vui vẻ với mấy cô bạn gái này, nhưng vì có thể mau chóng thỏa mãn yêu cầu của chị gái, người luôn không chịu lép vế như cậu lần đầu tiên chủ động liên lạc với bọn họ.
Nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Mạnh Lưu Sâm, còn kèm theo một ít phiên âm, ngón tay Phác Thái Anh kẹp mẩu giấy, lẩm bẩm: " "Mối tình đầu, lúc xuân về hoa nở", "Băng sơn ác ma em yêu anh", "Vì em cả đời", "Không thích tôi em phải chết",....". Kẹp giữa hai ngón tay của Phác Thái Anh là mẩu giấy note, nàng lạnh lùng nhìn Mạnh Lưu Sâm: "Đây chính là cái gọi là, tiểu thuyết có tình thương cao mà đám con gái bây giờ hay đọc?"
-----------
Đòe mòe, giáo sư cute như vậy, moe như vậy, em biết sống làm sao đây, huhu T.T. Em bị bệnh tim vì chị mất giáo sư ơi~~~
Nghe Phác Thái Anh nói chuyện, Mavis thả tư liệu trong tay xuống, tháo mắt kính, hỏi: "Sao?"
"Trong luận văn phân tích tính cách của bác sĩ Carl Jung, đã từng nhiều lần nhắc đến hai loại nguyên mẫu này."
Anima và Animus là cái tên miêu tả cho khuynh hướng nam tính và khuynh hướng nữ tính. Anima là chỉ khía cạnh nữ tính ở nam giới, còn Animus là chỉ khía cạnh nam tính giấu trong nội tâm nữ giới. Carl Jung từng nói, nữ tính trong nam giới chịu sự ảnh hưởng nhiều từ người mẹ, còn nam tính trong nữ giới chịu ảnh hưởng từ người cha. Bởi vì nữ tính mà nam giới tiếp xúc sớm nhất chính là mẹ của mình, cho nên người mẹ thường là biểu tượng của Anima.
"Nếu như chị nhớ không lầm, trước đây em vẫn luôn yêu thích Sigmund Freug." Mavis bĩu môi, trong phòng làm việc bây giờ chỉ có cô và Phác Thái Anh, còn Mạnh Lưu Sâm thì đã đi dạo phố ăn quà vặt thả lỏng tâm tình rồi.Phác Thái Anh không thích bầu không khí ngột ngạt trong tòa nhà FBI, trên đầu mỗi người đều là đống công việc không xử lí hết, mỗi ngày đều có tầng tầng lớp lớp những vụ án mới, trên mặt mỗi điều tra viên ngoài cái nhíu mày thì hiếm khi trông thấy biểu tình gì khác. Nhưng bây giờ ở trong tòa nhà mà nàng đã từng tìm mọi cách kháng cự, ở trong căn phòng nhỏ tối tăm buồn bực này, nàng cảm giác tâm tình kháng cự mâu thuẫn của mình hình như chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
"Chuyện đó cũng không thể khiến tôi phủ nhận phân tích tính cách của Carl Jung đúng là có rất nhiều chỗ đáng khen." Phác Thái Anh vuốt phẳng mái tóc của mình, thoạt nhìn như có một cỗ phong tình khác biệt.
Từ lúc Phác Thái Anh học đại học đã không chút keo kiệt nào biểu đạt sự sùng kính và yêu thích của nàng với Sigmund Freud, ba bữa năm ngày sẽ phát biểu luận văn tiến hành phân tích sâu xa với những quan điểm của nhà tâm lý học người Áo này. Mỗi một tác phẩm của Sigmund Freud nàng đều sở hữu bản giới hạn, hơn nữa mỗi quyển còn đọc đi đọc lại không dưới mười lần. Những người nghiên cứu về tâm lý học đều biết rõ, giữa Carl Jung và Sigmund Freud có "ân oán". Carl Jung vốn là học trò của Sigmund Freud, sau đó bởi vì quan điểm không tương đồng mà quan hệ của hai người tan vỡ. Cho nên Mavis mới cho rằng, nếu như Phác Thái Anh đã si mê Sigmund Freud như thế, đương nhiên sẽ không thể công nhận quan điểm của Carl Jung.Mavis mở một file trong máy tính lên, tìm một video trong đó. "Đây là video thu lại buổi nói chuyện năm đó của chúng tôi và Jesse."
Phác Thái Anh nhìn gương mặt quen thuộc kia, vẻ mặt đáng ghét kia, ấn phím cho video bắt đầu phát.
Tia máu đỏ trong mắt người đàn ông này rất đậm, khóe miệng luôn luôn kéo lên nụ cười âm hiểm dọa người, nắm đấm siết chặt, trên mặt nổi gân xanh, trong miệng phát ra những câu từ chửi rủa thô tục, lúc thì cười thê lương, lúc thì điên cuồng. Mavis nhìn vẻ mặt của Phác Thái Anh, mười năm qua đi, nàng có thể dùng một trái tim bình thản để đối mặt với chuyện cũ, Mavis không biết nên lo hay nên mừng. Nhớ đến Phác Thư Dã anh tuấn trẻ tuổi táng thân trong biển lửa mười năm trước, trái tim Mavis thắt lại đau đớn.
"Được rồi, Caroline." Mavis cúi người đặt tay lên vai Phác Thái Anh, vỗ vỗ bờ vai nàng. "Em mệt rồi, chị nghĩ em cần đi nghỉ ngơi một chút.""Tôi không muốn tiếp tục mang theo đoạn kí ức nặng nề này để sống tiếp, Mavis." Phác Thái Anh hơi nhích người, khiến bàn tay Mavis rơi xuống giữa không trung.
Cân nhắc đến tâm trạng của Phác Thái Anh, chuyện này toàn quyền giao cho Mavis chịu trách nhiệm, còn mấy người khác chỉ hỗ trợ thôi, nhưng theo tính cách của Phác Thái Anh, sợ là nàng không quen có nhiều người vây quanh mình.
"Ngoại trừ đêm hôm đó, tôi hoàn toàn không biết gì về hắn cả, nhưng tôi nghĩ, hắn là một thiên tài nổi bật bất phàm."
Mavis gật đầu: "Lúc Jesse học đại học, đúng là một tài năng đặc biệt trí lực siêu quần." Cô đứng dậy uống một ngụm nước, bờ vai hơi run. "Nhưng em nhìn thấy điều này từ đâu?" Jesse đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến Phác Thái Anh, nàng có bao nhiêu khao khát muốn quên đi đoạn kí ức này, Mavis biết rất rõ, cho nên cô không tin Phác Thái Anh sẽ tự mình điều tra hắn.
"Mọi người đều cho rằng hắn điên rồi, nhưng trên thực tế, hắn chẳng qua là đang ẩn giấu tâm tình chân thật của mình để bọn chị không nhìn thấy rõ. Từ đầu đến cuối, mặc kệ bọn chị nói gì, hắn đều không bị chút ảnh hưởng nào."
Mavis cũng không quanh co với nàng nữa, vào thẳng vấn đề: "Jesse là sinh viên chuyên ngành tâm lý học của đại học Maryland, nghe giáo sư hướng dẫn của hắn nói, Jesse thiên phú dị bẩm, cực kì có tính sáng tạo, am hiểu thuật đọc tâm, vào năm đó mà nói, là vô cùng giỏi giang, là tài năng đặc biệt khó có thể gặp. Chẳng qua cũng bởi vì như thế, đã tạo nên tính cách tự cao tự đại, không coi ai ra gì của hắn, nhân duyên rất kém."
"Sau đó xuất hiện một nam sinh viên cùng ngành có thiên phú cao hơn hắn, hắn lại quen cảm giác được sao trăng vây quanh, chịu không nổi chuyện ánh mắt mọi người dần dần tập trung lên người kẻ khác, bắt đầu trở nên hung dữ, dễ cáu giận, gây lộn đánh nhau, nhiều lần vi nội quy, sau đó thì bị cưỡng chế đuổi học."
Phác Thái Anh xoa xoa mi tâm, nàng cảm giác đầu mình như có tảng đá nặng ngàn cân, bên trong như có kim châm. Mavis không nói gì thêm, chỉ thầm thì: "Caroline, chị thấy, chị nên gọi điện thoại cho em trai em, bảo cậu ấy đến đón em về khách sạn nghỉ ngơi thì tốt hơn."
Phác Thái Anh không từ chối, nàng cảm thấy mùi vị trong căn phòng này rất kì lạ, nhưng không thể nói được là kì lạ chỗ nào, cộng với tiếng gót thành gõ lên mặt đất của Mavis, càng khiến nàng không thể tập trung. Nói tóm lại , nàng ghét nơi này, rất ghét.
"Ngày mai, không gặp không về, cậu bé đáng yêu." Không ngờ còn có một người phụ nữ xinh đẹp đi theo Mạnh Lưu Sâm, hơn nữa trong mắt còn có tia ngại ngùng, vui vẻ vẫy tay Mạnh Lưu Sâm, cười đến cực kì rạng rỡ.
"Khẩu vị của cậu cũng thật nặng." Trong xe, Phác Thái Anh nói với Mạnh Lưu Sâm đang ngồi ở ghế lái.
Mạnh Lưu Sâm cười vô lại: "Vui đùa một chút thôi, người phụ nữ kia hơi già rồi, chẳng qua thật ra cũng có chút thú vị, phóng khoáng."
"Vui đùa một chút?" Phác Thái Anh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đề cao âm điệu, "Tôi cho cậu đi theo đến đây là để chơi bời sao?"
Mạnh Lưu Sâm bị Phác Thái Anh nạt như vậy càng hoảng sợ, tay lái nhất thời không chắc, suýt chút nữa tông vào hàng cây ven đường. Cậu cảm thấy sống lưng không rét mà run, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt âm u của Phác Thái Anh, khiến cậu run lên một cái.
"Được rồi mà, em sai rồi, em sai rồi còn không được sao."
Mạnh Lưu Sâm không biết kiếp trước mình tạo ra nghiệp chướng gì, kiếp này gặp phải một người chị khiến cậu thúc thủ vô sách, không có chuyện gì cũng đe dọa mình, đã thế còn luôn luôn sai bảo mình, mình đối với chị ấy mà nói, hoàn toàn chính là nô ɭệ. Nhưng dù như vậy, cậu cũng không có cách nào nổi giận với chị gái, mặc kệ có phải lỗi của mình hay không, chỉ cần chị gái không vui thì cậu cam tâm tình nguyện xin lỗi. Thật đúng là gặp quỷ rồi!
"Chị, đột nhiên em thật sùng bái chị Ỷ Hạ." Đúng vậy, từ lúc Phác Thái Anh bắt cậu gọi Lạp Lệ Sa là chị, thì từ đó về sau cậu thật sự gọi chị, thế này còn chưa đủ nhân nhượng ư!
"Con người sẽ luôn sinh ra cảm giác sùng bái đối với người ưu tú hơn mình."
"Chị, chị sẽ kết hôn với chị Ỷ Hạ sao?"
Nói đến kết hôn, Phác Thái Anh nhất thời nghẹn lời. Hai người, thật sự sẽ có được một hôn lễ thuộc về họ ư?
Thấy Phác Thái Anh không trả lời, Mạnh Lưu Sâm cảm giác mình lại nói bậy rồi, liền đổi chủ đề khác: "Chị, chị rất thích chị Ỷ Hạ nha. Nếu đã thích, vậy chị phải hiểu phong tình nhiều hơn một chút, không cần luôn cường thế như vậy, ngẫu nhiên cũng nên dịu dàng một chút, đáng yêu một chút, như vậy cô ấy mới có thể vui vẻ."
"Tôi cũng cần cậu đến dạy sao?"
Được rồi được rồi, dù cậu có nói gì cũng sai, cậu quả thực quá ngốc rồi, thật quá ngốc, cậu thề, cậu sẽ không tự động tìm đề tài nói chuyện với Phác Thái Anh nữa, đúng là tự mình chuốc lấy khổ.
Nhưng mà Mạnh Lưu Sâm đến nằm mơ cũng không ngờ được chính là, chị gái nhà cậu tuy ngoài miệng nói không cần, thế nhưng lại ghi nhớ cậu trong lòng. Sau khi về khách sạn, Phác Thái Anh tắm rửa một cái, thay áo ngủ tơ lụa, đọc sách một lát, chờ đến thời điểm vừa vặn thì mới cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Lạp Lệ Sa. Bởi vì nước Mỹ và Trung Quốc chênh lệch múi giờ khá lớn, cho nên Phác Thái Anh chọn gọi cho Lạp Lệ Sa vào khoảng hơn 8 giờ tối theo giờ Trung Quốc.
Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, cộng với việc điều tra vụ án của Phương Điềm, Lạp Lệ Sa đúng là không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho Phác Thái Anh. Nhìn hai chữ Thương Thương hiện lên trên màn hình, đáy lòng Lạp Lệ Sa một mảnh ấm áp.
"Nhớ em rồi?" Lạp Lệ Sa tưởng tượng vẻ mặt của Phác Thái Anh ở bên kia điện thoại, hỏi.
"Có thể không cần hỏi vấn đề khó trả lời như vậy được không?"
Đối với Phác Thái Anh mà nói, những câu hỏi như, "thích em à", "nhớ em à" gì gì đó, so với câu hỏi mang tính học thuật càng khó trả lời gấp nghìn lần vạn lần. Bởi vì dùng tính cách của nàng, rất khó nghe được lời lãng mạn từ trong miệng nàng.
"Như vậy vấn đề thế nào mới dễ trả lời đây?"
"Ví dụ như, em có thể hỏi chị, em ở nhà trong quá trình tra án gặp phải vấn đề không thể giải quyết, hoặc là, cảm nhận của chị sau khi diễn thuyết ở Cambridge...."
"Phác Thái Anh." Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc cắt ngang nàng, "Chị là heo sao?
Cùng một người có chỉ số EQ thấp hơn mình nói chuyện yêu đương sẽ có cảm giác như thế nào? Lạp Lệ Sa đang trải qua chuyện như vậy đấy. Khách quan mà nói, cô đã cảm thấy chỉ số EQ của cô đã không đủ cao rồi, nhưng ai ngờ được người yêu đầu tiên lại là một khúc gỗ như vậy, hoàn toàn không có chút tình thương nào cả. Vụ án? Ai muốn nói chuyện vụ án với cô ấy! Cảm nhận sau khi diễn thuyết? Ai mà thèm quan tâm!
".........." Phác Thái Anh trầm mặc một lát, siết chặt điện thoại, "Vì sao lại gọi chị là heo?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa trong nháy mắt đã không còn cáu kỉnh nữa, nhưng cũng không biết trả lời nàng thế nào. Chỉ số thông minh thấp thì có thể từ từ nâng cao, nhưng EQ thấp, làm sao trong hai ba ngày có thể thay đổi được.
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh mông lung: "Có phải em cảm thấy chị không thông minh như trước đây nữa? Là chuyện gì khiến em sinh ra ảo giác như vậy?"
"........." Cái này thì khiến Lạp Lệ Sa bó tay thật rồi.
Bầu không khí nhất thời lâm vào nhạt nhẽo lúng túng, nhớ đến lời Mạnh Lưu Sâm nói, Phác Thái Anh chủ động tích cực tìm kiếm chủ đề: "Bây giờ chị đang ở Mỹ xử lí một số chuyện, lúc về sẽ mang quà cho em."
"Em muốn gì chị đều cho?"
"Ừ."
"Vậy em muốn chị mang về một cô bạn gái có tình thương thật cao cho em"
Phác Thái Anh trừng lớn hai mắt, bàn tay trắng nõn đặt trên bìa sách, trên bệ cửa sổ thủy tinh trong phòng đặt một chậu Phong Tử Tín, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hai gò má nhiễm một mảnh đỏ ửng nhẹ nhàng, thoạt nhìn xinh đẹp mà mê người.
"Kì thật chị vẫn luôn không rõ, tình thương mà bọn em nói rốt cuộc là thứ gì? Là nói, kĩ xảo yêu thương sao?"
Lạp Lệ Sa bật cười ha hả, cô gái nhà cô sao lại đáng yêu như thế cơ chứ, đáng yêu đến nỗi khiến cô muốn ôm chầm lấy gương mặt của nàng mà hôn vài cái. Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng không nổi giận nổi, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ nói với cô gái bên kia điện thoại: "Thương Thương, chị đọc thêm vài quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi sẽ biết. Hoặc là, em dạy chị cũng được. Chẳng qua, ba của em bảo em ra ngoài muốn nói chuyện gì đó với em, em chỉ có thể dạy chị muộn hơn một chút thôi."
"Được."
"Em cúp máy, Thương Thương. Em sẽ nhớ chị."
"Được."
"Sai rồi." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói, "Không thể nói như vậy, phải nói, chị cũng sẽ nhớ em."
Phác Thái Anh là học sinh giỏi, tuy nói nàng không hiểu được, vì sao nhất định phải treo nhớ nhung bên miệng, đâu phải cứ nói thêm vài câu nhớ nhau thì đối phương sẽ thật sự xuất hiện trước mắt mình, chẳng qua Lạp Lệ Sa đã nói như vậy, nàng cũng liền thuận theo: "Chị cũng sẽ nhớ em."
Sau khi cúp điện thoại, Phác Thái Anh luôn luôn tự tin tràn đầy với bản thân bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ trên phương diện yêu đương mình thật sự khiến người khác thất vọng như thế ư? Cái gọi là tình thương đó rốt cuộc là thứ gì, có tí tẹo liên quan nào đến chỉ số thông mình không? Nàng thở dài một hơi, đặt sách lên tủ đầu giường, gọi cho Mạnh Lưu Sâm ở phòng bên cạnh một cú điện thoại.
Mạnh Lưu Sâm đang chơi game, nhận được điện thoại của chị gái thì liền ném PS4 sang một bên, chạy qua phòng bên cạnh.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy chị gái nhà mình lúc này có chút là lạ, thiếu đi một chút ác khí ngày thường, lộ ra vẻ mặt lúng túng. Vì vậy một người có tính tình tốt như cậu liền chủ động hỏi: "Chị, tìm em có chuyện gì à?"
"Cậu có đọc tiểu thuyết không?"
Mạnh Lưu Sâm lắc đầu: "Em có thù oán với sách, nó không biết em, em cũng không biết nó, thay vì đọc tiểu thuyết gì gì đó, em tình nguyện trực tiếp xem phim cho rồi. Tiểu thuyết trong nước thì một quyển cũng chưa xem qua, nhận không được mặt chữ Hán, có đọc cũng không hiểu."
"Cậu không biết phấn đấu một chút sao? Bất kể thế nào, cậu cũng là...." Phác Thái Anh ý thức được mình lỡ lời, lập tức thu hồi hai chữ "em trai" sắp nói ra, hắng giọng một cái, nói: "Tóm lại, không được mê muội mất ý chí."
"Chị, chị muốn đọc tiểu thuyết sao?" Mạnh Lưu Sâm vì không muốn để Phác Thái Anh giáo dục mình, lập tức nói sang chuyện khác.
"Muốn hiểu một chút tình yêu của đám tác giả trẻ tuổi thời nay."
"Em có mấy cô bạn gái trong nước hình như rất thích đọc tiểu thuyết, không bằng em hỏi bọn họ một chút?"
Phác Thái Anh lựa chọn xem nhẹ mấy chữ "mấy cô bạn gái" này, bản tính hoa hoa công tử của Mạnh Lưu Sâm không thể sửa trong ngày một ngày hai, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến nàng. Mạnh Lưu Sâm đối với chuyện Phác Thái Anh phân phó đều rất để tâm, tuy rằng trước đây huyên náo không vui vẻ với mấy cô bạn gái này, nhưng vì có thể mau chóng thỏa mãn yêu cầu của chị gái, người luôn không chịu lép vế như cậu lần đầu tiên chủ động liên lạc với bọn họ.
Nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Mạnh Lưu Sâm, còn kèm theo một ít phiên âm, ngón tay Phác Thái Anh kẹp mẩu giấy, lẩm bẩm: " "Mối tình đầu, lúc xuân về hoa nở", "Băng sơn ác ma em yêu anh", "Vì em cả đời", "Không thích tôi em phải chết",....". Kẹp giữa hai ngón tay của Phác Thái Anh là mẩu giấy note, nàng lạnh lùng nhìn Mạnh Lưu Sâm: "Đây chính là cái gọi là, tiểu thuyết có tình thương cao mà đám con gái bây giờ hay đọc?"
-----------
Đòe mòe, giáo sư cute như vậy, moe như vậy, em biết sống làm sao đây, huhu T.T. Em bị bệnh tim vì chị mất giáo sư ơi~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com