TruyenHHH.com

Bhtt Lichaeng Cover Dao Ly Bat Ngon

"..."

Hai người cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn nhau mấy giây.

Lệ Sa rụt cánh tay đang ôm lấy cổ Thái Anh về. Gương mặt bánh bao trắng nõn lập tức hồng lên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.

Thái Anh vốn đang kinh ngạc, lại thấy cô bé này càng ngày càng đỏ mặt, cũng nhịn không được mà cười rộ lên. Nàng chạm vào má lúm đồng tiền của Lệ Sa một cái: "Đây là thế nào? Hôn người ta xong liền ngượng ngùng?"

"Em, em..." Tâm tình khẩn trương, quẫn bách, bối rối, ngượng ngùng thoáng cái cuốn tới, ngay cả đôi mắt Lệ Sa cũng không dám nâng lên.

Đứa nhỏ này có phải da mặt càng ngày càng mỏng rồi hay không?

Nàng vỗ vỗ đầu Lệ Sa, vừa định nói chuyện, Lệ Sa ngẩng đầu lên nhìn nàng, cặp mắt thuần khiết kia ngắm nhìn nàng: "Em không muốn chị không vui..."

Tay Thái Anh còn đang đặt trên đầu cô bé, lông mi nàng run rẩy, nhất thời có chút không biết phải giải quyết thế nào. Nàng cũng không có không vui, chẳng qua là nên nói như thế nào, ngay cả chính nàng cũng không biết đây là loại cảm giác gì...

Trống rỗng, mờ mịt.

Bỗng nhiên, cơ thể càng nặng hơn, thân người Lệ Sa lần nữa tiến về phía trước, vùi mặt lên bả vai của nàng, cánh tay mềm nhỏ của cô bé ôm thật chặt lấy nàng.

Bàn tay của Thái Anh theo mái tóc mềm mượt của cô bé trượt xuống.

Cái ôm này thật ấm áp.

Nàng nhắm hai mắt lại.

Lúc Lệ Sa còn bé, ôm lấy là một cục nho nhỏ, giống như gấu bông có nhiệt độ. Nàng luôn tưởng rằng cô bé này vẫn là đứa bé nho nhỏ kia, nhưng mà bây giờ cô bé đã trưởng thành, thân thể mềm mại thơm mát, hơi thở ngọt như mật đường, bàn tay của cô bé đặt phía sau lưng của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt, động tác tràn đầy hàm xúc dịu dàng.

Điều này làm cho nàng có loại cảm giác... hơi hoảng hốt.

Lệ Sa cọ cọ lên vai Thái Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng trượt xuống cánh tay của nàng, đôi mắt ươn ướt nước, lẳng lặng nhìn nàng.

Lông mi Thái Anh rũ xuống, rất tự nhiên đối mặt với cô bé.

Hai người cũng không lên tiếng.

Tựa hồ cũng cảm thấy không cần phải nói gì cả.

Đầu ngón tay của Thái Anh chạm qua từng sợi tóc của Lệ Sa, chậm rãi vuốt ve. Khi còn nhỏ, lúc gặp ác mộng, nhất định phải vuốt đầu thì cô bé mới có thể ngủ được. Thế cho nên động tác sờ đầu này đối với hai người đều là thói quen, gần như là sự tồn tại vượt trên bất kỳ tư tưởng nào.

Đây không thể nghi ngờ, là một động tác rất dễ chịu. Mi mắt của Lệ Sa rũ xuống.

Thái Anh là góc nhìn trên cao, nhất cử nhất động biến hóa của Lệ Sa đều có thể nhìn thấy. Quả nhiên vẫn là như vậy, lúc cô bé còn nhỏ, chỉ cần làm động tác này, chẳng mấy chốc sẽ buồn ngủ, mí mắt dính vào nhau, giống như một chú mèo con vừa ra đời không bao lâu.

Thái Anh hất ra mái tóc mềm của Lệ Sa, lộ ra cần cổ thiên nga tuyết trắng còn có cái lỗ tai nho nhỏ. Đôi mắt bên dưới hàng lông mi cong dày của nànb tụ lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Những năm này Lệ Sa ở bên cạnh nàng, thời gian trầm tĩnh, trôi qua vừa chậm vừa nhanh, trong chớp mắt cô bé liền đã trưởng thành, thành một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy rồi.

Đầu ngón tay Thái Anh chạm vào chiếc cổ của Lệ Sa, một đoạn tinh tế, làn da gần như trong suốt, ấm áp, phía dưới da thịt là mạch đập của cô bé, là nhịp tim vững vàng của cô bé.

Trong lòng Thái Anh cũng bình tĩnh trở lại.

Căn nhà này của nàng rất lớn, bởi vì cha mẹ tỉ mỉ lựa chọn vị trí, tỉ mỉ trang hoàng, có bốn tầng, ngoài ra còn có ban công trên tầng thượng. Là cha mẹ chuẩn bị cho gia đình. Bây giờ chỉ có nàng cùng Lệ Sa sống ở đây. Bình thường phạm vi hoạt động của hai người cũng chỉ có lầu một cùng lầu hai, khắp nơi đều là dấu vết của cả hai.

Thái Anh không dám tưởng tượng đến, căn nhà này của nàng, nếu như không có Lệ Sa, chỉ có một mình nàng, vậy sẽ có bao nhiêu đáng sợ? Có lẽ nếu như không có Lệ Sa, những năm này có thể nàng sẽ để cho những người khác bước vào cuộc sống của mình.

Nhưng mà, đó chỉ là giả thiết, giờ phút này người đang hô hấp ở trong lòng nàng mới là chân thực.

Nàng cần gì phải hoài nghi bản thân mình, cần gì phải không biết nên giải quyết như thế nào? Có lẽ trong tương lai, nàng sẽ yêu, có lẽ sẽ không yêu, có lẽ nàng sẽ tiếp tục cô độc một mình, chỉ là nàng không có cách nào thuyết phục chính mình miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng ít ra thời khắc này nàng không phải một mình, Lệ Sa ở đây, thật sự đang ở đây.

Lúc này, không có ai nói chuyện, đêm khuya yên tĩnh, hương trầm lan tỏa. Lệ Sa động đậy, dụi mắt. Cô giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thái Anh.

"Mau đi ngủ đi, chị cũng buồn ngủ rồi."

Thái Anh đẩy cô ngồi dậy, Lệ Sa hơi mơ hồ mà đứng lên, trong đầu có một nút thắt xoay tròn. Thái Anh nhìn bộ dạng mơ hồ đáng yêu của cô bé, cười khẽ mà nhéo gương mặt kia một chút.

Lệ Sa chớp mắt một cái, lúc này mới cảm thấy Thái Anh hình như đã trở lại rồi, khóe môi chứa đựng ý cười dịu dàng, gần như cưng chiều mà nhìn cô.

Cưng chiều...

Trong đầu Lệ Sa hiện lên từ này, tự mình cảm thấy ngượng ngùng.

Thái Anh thấy cô bé nửa ngày không nhúc nhích, gương mặt còn ngây ngốc đỏ lên. Nàng buông lời trêu ghẹo: "Tại sa chưa đi ngủ, còn muốn hôn chị một cái nữa sao?"

Lệ Sa lập tức bốc cháy, cô vốn không có dự liệu được Thái Anh sẽ nói ra lời này, cơ hồ là choáng ngay tại chỗ. Trong máu có thứ gì đó đang mãnh liệt dâng lên, có thứ gì đó đang nảy mầm phát triển mạnh mẽ.

Lệ Sa còn trẻ vốn không biết nên xử lý như thế nào, cô chính là choáng váng, mặt nóng lên, đôi mắt lóe sáng, lan tràn nhiệt lửa non nớt, nhìn thẳng qua Thái Anh.

Ánh mắt như vậy...

Thái Anh giật mình, rất nhanh đã cảm thấy lời nói vừa rồi có gì đó không đúng, nhưng mà mơ mơ hồ hồ, không đợi nàng phân biệt rõ ra có chỗ nào không thích hợp.

Lệ Sa trước xoay người lạch bạch chạy về phòng, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Thái Anh không hiểu gì cả.

Nàng đứng đó vài giây, không có suy nghĩ gì. Dọn lon bia mình đã uống hết, chắc chắn là không có uống nhiều, có thề là vừa rồi trêu đùa không tốt lắm?

Lại hôn một cái nữa sao?

Thái Anh bỗng nhiên đưa tay chạm chạm vào đôi má.

Lệ Sa vừa đóng cửa, liền nhào lên trên giường, che mặt lại, rất muốn hét thật to. Thanh âm trong đầu kia càng ngày càng mãnh liệt, tiếng tim đập cũng càng ngày càng vang dội. Lần đầu tiên cô cảm nhận được loại cảm giác này, loại khát vọng ùn ùn kéo tới.

Cả đêm hôm đó, bởi vì Lệ Sa ý thức được trong lòng mình thần hồn run sợ, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Cô không có cách nào, ôm lấy gấu bông vào trong lòng, nhẹ nhàng mà hôn một cái.

Cũng bởi vì cả đêm không ngủ được bao nhiêu, ngày hôm sau cô mang đôi mắt gấu trúc đến lớp. Cho tới trưa vẫn đều ngơ ngác ngây ngốc, cũng không có chú ý đến mọi chuyện xung quanh.

Sau lưng bị ai đó chọt một cái, Lệ Sa đột nhiên bị đau, quay đầu lại, đập vào mắt chính là một mái tóc màu đen.

Ồ?

Sao lại chịu nhuôm tóc lại rồi?

Khóe miệng người nọ kiêu ngạo cười: "Thấy sao?"

Thấy sao cái gì chứ?

"Soái không?"

Lệ Sa bĩu môi. Giá trị nhan sắc cao như vậy, nhuộm màu gì cũng nhìn rất đẹp, mà màu đen, càng làm cho Kim Trí Tú có thêm một phần khí chất văn nhã hướng nội. Nhưng mà Lệ Sa sẽ không nói với cô ấy như vậy.

"Tiểu lớp trưởng, chúng ta đã nói xong rồi nha, cạnh tranh cao thấp kì kiểm tra tháng."

Lệ Sa hoang mang nói: "Nhưng mà tóc cũng nhuộm trở lại rồi?"

Trí Tú sờ sờ tóc của mình: "...Đúng vậy."

Lệ Sa buồn cười, người này rõ ràng là còn có chút ngờ nghệch.

"Đã như vậy, nếu tiểu lớp trưởng đây thua tôi, thì đồng ý với một điều kiện của tôi là được rồi."

"...Dựa vào cái gì chứ?"

"A!! Tiểu lớp trưởng, tôi là nể mặt em nên mới nhuộm lại. Tốn không ít công sức thời gian, phải tẩy phải nhuộm, da đầu của tôi bây giờ còn đang rát lắm đây." Trí Tú nhìn Lệ Sa, mang theo nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc: "Em không phải là người nhẫn tâm như vậy chứ?"

"...." Lệ Sa nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Tuy rằng phần thắng của tôi rất lớn..."

"Thi thì thi..." Lệ Sa phồng mặt.

Giọng nói của hai người không nhỏ, bạn học chung quanh cũng nghe thấy. Nhao nhao ném qua đó ánh mắt tò mò, sau đó âm thầm đoán xem nên đứng về bên nào.

Ngày nhận được kết quả kiểm tra tháng, không ít bạn học trong lớp đều hết sức chăm chú lắng nghe các thầy cô đọc điểm, đọc một môn, ghi nhớ một môn. Chẳng qua là không phải ghi nhớ điểm số của bản thân mình, mà là điểm số của hai vị cán sự lớp.

Ngữ văn, lớp trưởng thắng hai điểm.

Toán học, đều là điểm tối đa, ngang nhau.

Tiếng Anh, lớp phó thắng hai điểm, tạm thời ngang nhau.

Hóa học, lớp trưởng thắng ba điểm.

Vật lý, lớp phó thắng ba điểm, lại ngang nhau.

...

Chờ chút, hai vị này là tính tổng điểm, hay là tính từng môn? Là tổng điểm phân thắng thua hay là thắng hai môn trên ba môn là được?

Cuộc tranh luậ về thứ hạng của lớp trưởng và lớp phó được kéo rèm. Tất cả bạn học trong lớp đều nghĩ rằng chuyện này chỉ xảy ra trong cuộc thi tháng này thôi, thật tình không biết rằng tất cả những cuộc thi lớn nhỏ trong học kỳ một của năm này đều là như vậy, cuối cùng ngay cả giáo viên của từng môn cũng biết, mỗi lần sau cuộc thi thậm chí sẽ trêu chọc mà nói: "Lần này là ai thắng đây?"

Một buổi chiều thứ sáu, sau kỳ kiểm tra tháng, chủ nhiệm lớp mở họp phụ huynh.

Hoàng hôn chiều thu, từ phòng học đến sân bóng rổ của trường, Kim Trí Tú đang chơi bóng rổ. Nam sinh lớp thực nghiệm bọn họ đều quá thư sinh yếu ớt, sau khi tan học cô liền cùng chơi với các thành viên của đội thể dục. Cô tiếp nhận quả bóng đồng đội chuyền cho, phía cao trên đầu, xem xét tình thế trận đấu, quyết định thật nhanh mà dẫn bóng, thân pháp linh hoạt, xâm nhập vào bên trong, linh hoạt mà bật lên, cánh tay dùng sức một cái, úp bóng, bóng vững vàng chui vào rổ.

Dáng người đứng thẳng, sợi tóc tung bay, soái khí trung tính phát huy đến cực hạn, sau khi nhìn thấy quả bóng nằm trong rổ nàng lè lưỡi, dí dỏm đáng yêu.

Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh hét lên.

Trí Tú, nhận được sự chào đón của các nữ sinh mà bất kỳ nam sinh nào trong Viện khoa học công nghệ cũng mong muốn nhận được.

Ánh mắt của cô ấy nhìn đến chỗ Lệ Sa đang đứng ở hành lang cách đó không xa, đuổi khéo mấy nữ sinh đang đến nói chuyện với mình.

Liền đi tới chỗ người kia: "Tiểu lớp trưởng."

Lệ Sa bất đắc dĩ nhìn Trí Tú: "Nói đi, muốn tôi đáp ứng chuyện gì?"

Trí Tú cười như không cười: "Không phục sao?"

Lệ Sa cắn môi dưới, lưng thẳng tắp.

"Cho tôi WeChat đi, tiểu lớp trưởng."

Lệ Sa nhìn cô ấy một cái, không nói lời nào.

"Em hình như đặc biệt có ác cảm với tôi, tiểu lớp trưởng..." Trí Tú nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao? Tôi còn cho rằng chúng ta là người giống nhau."

"Cái gì là người giống nhau?"

Nụ cười trên gương mặt Trí Tú thủy chung không có giảm, chẳng qua là giọng nói từ từ kéo dài: "Không phải em cũng thích con gái sao? Tiểu lớp trưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com