TruyenHHH.com

Bhtt Lao To Tai Thuong

Nàng hít sâu một hơi, lại đem chuyện bản thân bị ức hiếp kể ra. Cùng lắm trở thành một kẻ tán tu, liều thì ăn nhiều, có gì đáng sợ? Sau khi nghe xong mọi chuyện, đệ tử từng ức hiếp Nhan Hoan bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đợi nàng kể xong mọi chuyện, sắc mặt chưởng môn càng thêm tối đen.

Có vị trưởng lão nhìn nàng bằng ánh mắt gắt gỏng, giống như nhìn một lũ dòi bọ bẩn thỉu. Liệt Hỏa Ca im lặng hồi lâu, cảm xúc trong mắt không thể nhìn rõ. Chỉ thấy đối phương cười khẽ một cái, ánh nhìn dành cho Nhan Hoan càng thêm thâm sâu vài phần.

“Không tồi.”

Nhận được ánh mắt tán dương của lão tổ, mồ hôi trên trán nữ nhân vẫn không vơi đi. Người hít sâu một hơi, lười biếng nói: “Bổn tọa rất thích sự thật thà của ngươi. Sau này, bổn tọa chống lưng cho ngươi.”

Mắt thấy Nhan Hoan vẫn bình an vô sự. Đệ tử vây quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ, cuối cùng lại có đệ tử lấy hết dũng khí lao ra, quỳ xuống trước mặt lão tổ kể tội. Một người lại thêm một người, cuối cùng lại thành một nhóm người, thật lòng kể ra nỗi khổ của mình.

Trưởng lão, Khương Hàn, người đứng ra đảm bảo đệ tử trong Hỏa Hinh Tông luôn đoàn kết với nhau, lại là người dung túng cho đệ tử dưới trướng ức hiếp những đệ tử khác.

Điểm sáng trong mắt Liệt Hỏa Ca dần dần tối đi, những chuyện mà đệ tử cáo trạng, người đã nghe đến chướng tai, đã nhìn đến gai mắt.

“Đây chính là không kết bè phái, ức hiếp những người khác trong miệng ngươi nói sao?”

Một luồng khí đỏ lập tức quấn quanh Khương Hàn, theo sự tức giận của Liệt Hỏa Ca, luồng khí càng thêm siết chặt hắn ta.

“Mặc kệ ngươi có chức vị gì, hôm nay bổn tọa nhất định sẽ thanh lý môn hộ.”

Thấy sự việc trở nên rắc rối. Từ Phong miễn cưỡng hy sinh bản thân, đứng ra nói thay Khương Hàn vài lời.

“Lão tổ, xin người bớt giận. Khương trưởng lão có khi lại không hay biết tình hình của các đệ tử nên mới nói ra những lời như vậy. Chuyện này do ta quản lý không tốt, lần này, ta nhất định sẽ chấn chỉnh lại, không khiến lão tổ bận tâm.”

“Khẩn cầu lão tổ mở lượng hải hà, để lại cho hắn một con đường lui.”

Liệt Hỏa Ca búng nhẹ tay, lại khiến Khương Hàn bị đánh bật vào tường. Lực đạo rất mạnh, gần như khiến hắn không thể phản kháng. Đệ tử đứng ra cáo trạng lại có hết tám phần là đệ tử ngoại môn, hai phần còn lại mặc dù là đệ tử nội môn, thế nhưng hoàn cảnh cũng không khác biệt gì mấy.

Từ khi nào Hỏa Hinh Tông lại đối xử với đệ tử ngoại môn khắc nghiệt như vậy? Có người thậm chí đã đợi mười năm, cố gắng hai mươi năm, cũng chưa có cơ hội chính thức bước chân vào bên trong.

Liệt Hỏa Ca bất giác liếc nhìn Nhan Hoan một cái. Mắt thấy dung mạo xinh đẹp của nữ nhân, bực bội trong lòng ít nhiều cũng được giải tỏa. Lần đầu gặp mặt, người đã nảy sinh hứng thú với thú với nàng. Lần đó, Liệt Hỏa Ca đã sử dụng Quá Hồn Thị để xác thực lời nói. Thậm chí còn có thể nhìn thấy nguồn gốc của vết sẹo dài trên mặt Nhan Hoan.

Quá Hồn Thị: thuật tiếp cận để nhìn thấy ký ức đã xảy ra trong quá khứ, thông qua hồn của người khác.

Vậy nên khi Khương Hàn nói ra những lời như vậy, Liệt Hỏa Ca mới trở nên tức giận. Ngón tay người gõ nhẹ lên vành ghế, ánh mắt dành cho Nhan Hoan có chút suy tư. Người đảo mắt nhìn về phía Từ Phong, khẽ hỏi: “Ngươi là chưởng môn?”

Chưởng môn gật đầu, đáp: “Đúng vậy, ta là chưởng môn hiện tại của Hỏa Hinh Tông, Từ Phong.”

Ngón tay Liệt Hỏa Ca hướng về đám đệ tử ngoại môn đang quỳ dưới đất, người lười biếng hỏi: “Bọn chúng do ai quản lý?”

Từ Phong cúi đầu, cung kính đáp: “Là đệ tử thân truyền của ta, Tề Húc.”

Người khẽ nhắm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Gọi hắn ra đây.”

Từ trong đám đông, Tề Húc nhanh chóng bước ra. Dáng vẻ nghiêm trang, chắp tay trước mặt Liệt Hỏa Ca.

“Lão tổ, đệ tử chính là Tề Húc.”

Đối phương khẽ “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Đệ tử do ngươi quản lý, bọn họ bị ức hiếp như vậy, ngươi không biết sao?”

Chỉ một câu hỏi, lập tức đã dọa Tề Húc khiếp sợ. Hắn đảo mắt nghĩ ngợi, lại lén lút nhìn về phía chưởng môn. Còn chưa nghĩ ra biện pháp đối đáp, Liệt Hỏa Ca đã lên tiếng: “Ta rất có hứng thú với Nhan Hoan. Ngươi nói thử xem, lý do vì sao nàng ta lại chỉ là đệ tử ngoại môn?”

Tề Húc hít sâu một hơi, thật lòng trả lời: “Căn cốt nàng ta không vững. Mặc dù thông qua khảo hạch kiểm tra nàng ta là song linh căn, thế nhưng sau khi đả thông kinh mạch, linh căn vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.”

Câu nói: “Suy cho cùng cũng chỉ là một phế vật, xấu xí dọa người.” của Tề Húc không lọt ra ngoài. Có điều vẫn là bị người kia đoán ra được.

“Vậy sao?”

Liệt Hỏa Ca hơi đung đưa chân, sau đó ra lệnh cho Nhan Hoan đứng dậy. Người cười nói, giọng nói mang theo tùy hứng.

“Bổn tọa lại không cảm thấy như vậy.”

Đối phương đứng dậy, lại bước đến gần Nhan Hoan, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên xem xét.

“Dung mạo này khéo xinh đẹp, mi thanh mục tú, vô cùng thanh thoát. Căn cốt không phải chưa vững, chỉ là chưa được mài giũa.”

Người hơi nhíu mày, cười nói: “Linh căn của ngươi thật sự không thể thức tỉnh sao?”

Nhan Hoan kỳ thực có chút ngốc nghếch, thế nhưng cũng không đến nỗi không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương. Nàng thầm nuốt một ngụm nuốt bọt, lại lấy hết dũng khí lắc đầu.

“Không có. Lão tổ, đệ tử biết mình chưa tốt, nhưng cũng không vì thế mà nản chí, ngày đêm luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, dốc lòng rèn luyện bản thân. Vậy nên đệ tử tin rằng, linh căn của đệ tử tuyệt đối không phải phế căn.”

Liệt Hỏa Ca buông cằm nàng ra, ánh mắt nhìn nàng hiện lên một sự hài lòng có thể nhìn rõ.

“Chứng minh cho bổn tọa thấy, ngươi có tư cách trở thành đệ tử nội môn.”

Nhan Hoan không chút do dự liền gật đầu thuận theo. Bên dưới lập tức dấy lên một trận bàn tán sôi nổi. Ai lại không biết Nhan Hoan là phế vật, dù có kiên trì, cố gắng thì đã làm sao, không có tư chất, sau cùng cũng chỉ là thứ vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com