TruyenHHH.com

[BHTT] Hồng Trần Như Vân Tùy Phong Phiêu Viễn

Chương 31

jessengoc1437

Từ ngày chiến tranh kết thúc thì đây mới thật sự là địa ngục dành cho Khải Lập Dương,hắn bị giam giữ trong mật thất mỗi ngày phải chịu đựng cực hình,dù đau đến chết đi sống lại vẫn cố gắng chịu đựng,nếu hắn tự xác lần nữa thì người chịu khổ thay sẽ là nữ tử bên cạnh,Đường Nguyệt Ảnh được thủ hạ dẫn tới đại lao nơi giam giữ hắn,nàng ưu buồn lặng nhìn hắn toàn thân đẫm huyết,tay chân bị xiếng xích,nàng vì cứu người khác đã làm hắn phải sống khổ sở,lẽ ra người chịu khổ phải là nàng.

« Vương phi,ngươi làm sao vậy,đau lòng đến mức này sao ? »

Lăng Khuyết Danh tà cười,dùng tay nâng lên cằm của Đường Nguyệt Ảnh,rất thích nhìn ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa vô hạn đau khổ này,nữ tử mình yêu phải đau khổ nàng lại thấy rất thoả mãn,phần nào làm dịu đi mối hận trong lòng,hôm nay phải để bọn họ cảm nhận đau khổ thật sự là như thế nào.

« Hắn bây giờ như người đã chết,ngươi thích làm gì thì tuỳ »

Đường Nguyệt Ảnh trầm mặc trước khiêu khích,thật sự thì Khải Lập Dương đang chết dần,những vết thương đều nhanh chống lành lại,hắn hoàn toàn không còn cảm nhận được đau đớn khi bị tra tấn về mặt thể xác nữa,sống hay chết còn gì quan trọng,nàng càng tỏ ra lo lắng thì Lăng Khuyết Danh càng hành hạ hắn tàn bạo hơn,chỉ còn cách làm ngơ với việc này.

« Ngươi không bận tâm nhưng ta nghĩ hắn sẽ rất đau khổ khi chứng kiến thê tử bị người khác lăng nhục »

Lăng Khuyết Danh lạnh lùng đẩy ngã Đường Nguyệt Ảnh vào vách tường,thô bạo xé nát y phục xinh đẹp trên người nàng,bàn tay giày vò đến ngọc thể tuyết trắng trở nên đỏ ửng lên,Khải Lập Dương nhìn thấy tình cảnh này hết sức phẩn nộ,hắn vùng vẩy cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích,hắn bị phế hết pháp lực,cho dù phá được trói buộc cũng không thể phá vỡ đạo kết giới bên ngoài,bất lực đứng nhìn nữ tử yêu thương bị kẻ khác hành hạ.

« Đồ cầm thú,ngươi muốn trả thù cứ tới tìm ta,để nàng được yên »

« Không phải ngươi rất thích gọi người khác là súc sinh lắm sao,bây giờ hãy làm một con súc sinh cho ta xem,nếu ta thấy hài lòng sẽ suy nghĩ lại »

« Ngươi đủ rồi,đừng quá đáng như thế »

Đường Nguyệt Ảnh tức giận trước thái độ khinh người của Lăng Khuyết Danh,cho dù Khải Lập Dương có thật sự cam tâm bị hạ nhục thì chưa chắc Lăng Khuyết Danh đã buông tha cho hắn,nếu đã thế cứ để nàng chịu thay,Lăng Khuyết Danh khoé miệng treo nụ cười lạnh giá,Đường Nguyệt Ảnh đang đau xót cho tướng công sao,đối phương càng tỏ ra thương xót thì nàng càng muốn hạ nhục hắn,nàng trầm mặt nhìn hắn.

« Ta vẫn còn nhớ ngày đầu đến nơi này đã được ngươi tiếp đón ra sao,có ân phải trả là lẽ thường tình,người đâu,mang cơm tới cho tam vương ăn đi »

Thủ hạ lập tức đem một thao cơm trộn đặt xuống đất,Lăng Khuyết Danh đá nó tới gần bên Khải Lập Dương,năm đó nàng bị giam nhiều ngày trong ngục tối,hắn coi nàng như súc sinh để bố thí cho ít thức ăn,làm người chịu ân thì phải trả,hôm nay đến lúc nên báo đáp cho hắn rồi,hắn nắm chặt tay thành quyền,lặng nhìn thao cơm bẩn thủi trước mắt,đây thật sự là một nổi nhục không thể chấp nhận được,nhưng nếu hắn không ăn thì Đường Nguyệt Ảnh sẽ bị nàng giở trò hèn hạ,hắn đau khổ quỳ xuống đất,bàn tay run rẩy nắm chặt lấy những hạt cơm định cho vào miệng thì bị Đường Nguyệt Ảnh cản lại.

« Không cần phải vì ta làm vậy... »

« Bổn vương xin lỗi đã để ngươi chịu khổ cùng... »

Khải Lập Dương hận mình bất tài làm liên luỵ đến thê tử,bây giờ hối không kịp nữa,tất cả đã quá trể để vãng hồi,không còn cơ hội nào cho cả hai nữa,Đường Nguyệt Ảnh mị nhãn đẫm lệ,đau khổ lắc đầu,là do nàng đã hại hắn,Lăng Khuyết Danh ánh mắt ẩn chứa tia bi thương hoà cùng lửa hận,không thể đứng nhìn tình cảnh hai người bọn họ lâm ly nước mắt trước mặt nữa,tức giận lôi Đường Nguyệt Ảnh đứng lên,hai năm qua nàng luôn phải chịu đựng cảm giác đau xé lòng,đứng nhìn nhân ái tựa vào vòng tay nam tử khác,nội tâm đau như rỉ máu khi nghĩ đến thời điểm họ hạnh phúc bên nhau,tự nhắc nhở mình phải từ bỏ,thôi không nghĩ đến quá khứ nữa,nhưng rồi Đường Nguyệt Ảnh đã khiến nàng phải thất vọng,lòng tin là thứ rất khó trao đi,nàng đã đặt hết mọi yêu thương và niềm tin vào nữ tử này,người thân yêu nhất,để rồi bị phản bội,cơn đau như giẫm nát linh hồn,nó vẫn đang giày xéo nàng từng ngày,họ phải nhận lấy đau khổ gấp trăm lần nàng đã từng phải chịu,Đường Nguyệt Ảnh nếu chết cũng phải chết trong lòng nàng,chết bởi sự ôn nhu xen lẫn thù hận của nàng.

« Ngươi buông nàng ra ngay »

Khải Lập Dương phẩn hận khi thấy nữ tử mình yêu bị kẻ khác vấy bẩn,hắn vừa lao tới đã bị hai tên thủ hạ đá văng,hắn hiện giờ không còn chút pháp lực để chống trả,vẫn kiên quyết xông tới,bị đánh đến không ngồi dậy nổi nữa,Đường Nguyệt Ảnh đôi mắt đẹp tràn ngập lệ quang,thời khắc này nàng không vùng vẩy hay phản kháng,nội tâm như chết lặng,điều gì đã biến hài tử ngây ngô mà nàng luôn yêu thương thành kẻ máu lạnh như hiện giờ,liệu có phải do chính nàng đã đẩy Lăng Khuyết Danh vào bước đường này hay không,Lăng Khuyết Danh đã từng coi nàng như vật thánh khiết nhất,vô cùng trân quý,hiện giờ lại không tiếc giày xéo nó,cắn chặt răng khi thấy nàng cam chịu,thô bạo cưỡng hôn khiến đôi môi kiều diễm đỏ ửng lên,nhẫn tâm giày vò làm làn da tuyết trăng hằng lên nhiều vết máu do móng vuốt tạo thành,nàng ánh mắt mờ mịt không rõ đang nghĩ gì,đến khi cảm nhận được bàn tay lạnh giá đã xuyên qua làn váy liền sợ hãi né tránh.

« Danh nhi... »

Đường Nguyệt Ảnh yếu ớt kêu gọi,như muốn thức tĩnh cả nàng cùng Lăng Khuyết Danh,cả hai đâu thể nào làm ra loại chuyện bất luân này,nàng thà rằng mình bị người khác lăng nhục còn hơn bị chính Lăng Khuyết Danh làm điều đó,Lăng Khuyết Danh dùng răng nanh giày xéo đến chiếc cổ tuyết trắng của nàng rỉ máu,chợt bất động trầm mặc nhìn nàng rồi cầm theo đoản binh đi tới bên Khải Lập Dương,hung hăng đâm hắn mấy nhát,khi nghe đến hai từ kêu gọi quen thuộc thì mọi phẩn hận trong lòng Lăng Khuyết Danh như tan biến hết,ngay cả dũng khí để tiếp tục hành hạ Đường Nguyệt Ảnh cũng không còn,yêu không thể,hận lại càng không đành,tại sao nàng lại trở nên vô dụng đến vậy,tự trách bản thân đã quá mềm yếu,nàng tức giận đấm mấy quyền vào người hắn,có bao nhiêu uất hận đều phát tiết ra hết,đánh đến đôi tay đều như sắp vỡ nát không còn đủ sức đánh tiếp mới dừng lại,thời điểm này cũng là lúc hắn trút hơi thở sau cùng.

« Đem xác hắn quăng cho ác điểu ăn đi »

« Vâng thưa nhị pháp vương »

Thủ hạ nhanh chống khinh theo xác của Khải Lập Dương ra ngoài,Lăng Khuyết Danh lãnh đạm dẫn Đường Nguyệt Ảnh ra khỏi đại lao,nàng thất thần bước về phía trước,Lăng Khuyết Danh muốn nàng nếm trải đau khổ,hiện giờ thấy nàng dường như nhẹ nhỏm hơn sau cái chết của hắn,tại sao nàng lại có thể bình thản đến vậy chứ.

« Ngươi thật sự để ta phải ngạc nhiên,trượng phu chết đi vẫn không khóc một giọt nước mắt,khó trách ngày đó lại nhẫn tâm cấu kết với hắn mưu hại ta,ta đã xem thường bản lĩnh của ngươi rồi »

Khải Lập Dương đã chính thức thoát khỏi mọi đau khổ,Đường Nguyệt Ảnh hiện giờ ngoài đau xót ra không còn gì để sợ hãi nữa,việc để nàng lo lắng nhất vẫn là Khải Ly Mẫn,hắn chết đi thì nàng phải có trách nhiệm chiếu cố nữ nhi thay,không thể đứng nhìn Khải Ly Mẫn chịu khổ cùng,nàng lấy từ trong tay áo ra con dao tự đâm vào người mình một nhát.

« Món nợ đó hôm nay ta trả lại cho ngươi...nhưng Mẫn nhi là vô tội,xin ngươi đừng làm hại nàng »

« Ngươi đừng mơ tưởng tới chuyện được chết theo hắn,cứ sống để cảm nhận đau khổ cả đời đi »

Lăng Khuyết Danh lạnh lùng đập vở bình thuốc giúp làm giảm đi cơn khát máu của Nguyệt ma thú,mạnh bạo đẩy Đường Nguyệt Ảnh giam vào căn phòng rồi khoá cửa lại,không có thứ thuốc này tin chắc Đường Nguyệt Ảnh sẽ rất thống khổ,nếu có thể nàng thật muốn tự tay dùng một dao đâm trả cho Đường Nguyệt Ảnh,để kết thúc mọi ân oán giữa hai người,từ nay coi như người xa lạ,không can hệ gì đến nhau nữa.

Đường Nguyệt Ảnh làm sao có thể hận Lăng Khuyết Danh khi chính mình là người phản bội trước,nàng ưu buồn ngồi xuống sàn nhà lạnh giá,thời gian vô tình làm thay đổi đi nhiều thứ vốn dĩ nên diễn ra tốt đẹp,những năm qua nàng thật sự đã sai rất nhiều,không thể ngăn Khải Lập Dương từ bỏ ý muốn trở thành đấng tối cao cai trị Ma Cung,lại không ngăn nổi Lăng Khuyết Danh ngừng theo đuổi ánh quang minh,nàng tự trách mình đã không quyết tâm hơn để ngăn chặn chuyện này,hiện giờ không còn lại gì nữa,cả đời sống trong đau khổ cũng chẳng sao.

« Giáo chủ,bên ngoài có sứ giả cầu kiến,hắn nói phụng mệnh hoàng đế mang lễ vật tới tặng cho bổn giáo »

« Bảo hắn trở về nói với Lập Tân muốn tốt thì nên đặt tâm trí vào việc trị quốc đi,đừng tới đây làm phiền ta nữa »

Khải Lập Tân bây giờ đã là tân đế vương,Đạm Đài Linh Vân lựa chọn hắn là làm theo ý muốn của Lăng Khuyết Danh,nàng buồn bực không rõ hắn làm gì cách mấy hôm lại phái người tới tặng lễ vật,chẳng lẽ tên nam tử biến thái đó đến giờ còn chưa từ bỏ ý định theo đuổi nàng sao,hay là do hiểu lầm chuyện nàng chọn hắn làm đế vương vì còn tình cảm gì,bây giờ cả nàng và hắn đều già hết rồi,còn yêu đương cái gì nữa chứ,năm xưa nàng chỉ là tiểu nữ tử độ khoảng mười ba mười bốn tuổi lại có tài nghệ hơn người,sau một lần xem nàng vũ khúc xinh đẹp mị hoặc thì tâm của hắn đã sớm không còn thuộc về bản thân nữa,nam tử từng làm nàng thất vọng cũng chính là hắn,có chút tình cảm hắn liền gạ gẫm muốn nàng tình nguyện hiến tấm thân ngọc nữ,bộ hắn nghĩ rằng nữ tử xinh đẹp đều không có đầu óc suy nghĩ hay sao,tuy hắn rất anh tuấn,ôn nhu hơn người,nhưng nàng vẫn còn giữ được lý trí để tránh khỏi việc rơi vào lưới tình.

Hiện giờ tuy đã có vương phi cùng nhiều thê thiếp nhưng Khải Lập Tân vẫn dành một phần trong tâm lưu giữ bóng hình của Đạm Đài Linh Vân,mãi nhớ đến dung nhan tuyệt diễm cùng khí chất tiêu dao tự tại đó,nàng là nữ tử tâm bất định tựa như cơn gió,không thích bị trói buộc bởi những thứ phù phiếm xa hoa,cá tính mạnh mẽ,dám nghĩ dám làm,đây lại là lý do khiến hắn yêu nàng,chỉ tiếc nàng đã từ chối tấm chân tình của hắn,hiện giờ hắn đã hiểu tại sao,Lăng Khuyết Danh thật sự rất mạnh mẽ và quyết đoán,dù đã mất đi năng lực vẫn không đầu hàng số phận,không hề có tính do dự bất quyết như hắn,có lẽ đây là nguyên nhân tại sao nàng lại yêu Lăng Khuyết Danh,không ngờ có ngày hắn lại khâm phục ý chí kiên cường của một tiểu tử.

Ban đầu Khải Lập Tân chịu đến cuộc hội ngộ cùng Lăng Khuyết Danh là vì còn nghĩ tới tình cảm đã dành cho Đạm Đài Linh Vân,hắn vốn nghĩ rằng Lăng Khuyết Danh chỉ là tên tiểu tử hiếu thắng,mức độ tàn nhẫn cao,không ngờ hắn đã suy đoán sai,nàng rất biết đánh vào tâm lý của người khác,hoàn toàn không thiếu suy nghĩ như vẻ ngoài,ngày đó nàng đơn phương tới hội ngộ mà không mang theo bất kỳ thủ vệ nào,hắn biết nàng dù có đi lại được thì cũng không còn pháp lực như trước,muốn giết nàng dễ như trở bàn tay,lại dám mạo hiểm tới hội ngộ điều đó chứng minh nàng rất có thành ý tới thuyết phục hắn rút lui khỏi cuộc chiến này,từ xưa đến nay hắn luôn làm theo lời di huấn của tiên đế,sống không tranh chấp,hết lòng lo nghĩ cho bá tánh,rất tiếc hai huynh đệ của hắn thì không nghĩ vậy,họ luôn muốn tranh đấu đến một mất một còn vì đế vị,hắn đã quá mệt mõi khi phải chứng kiến chiến tranh cứ diễn ra liên tục thế này,có lẽ hắn quá nhu nhược không đủ sức ngăn chặn điều đó,lần này hắn muốn một lần làm theo ý mình,nhờ hắn rút binh nên cuộc chiến này mới nhanh chống kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com