TruyenHHH.com

[BHTT] Hồng Trần Như Vân Tùy Phong Phiêu Viễn

Chương 27

jessengoc1437

Dù quốc gia đang xảy ra nội chiến mọi người vẫn tổ chức lễ hội quan trọng nhất của năm,cho dù bây giờ xuất hiện biến cố đi nữa cũng không ngăn được họ tham gia lễ hội tưởng nhớ ngày An Ny cùng Đế Minh kết thành phu thê,nó được xem là một ngày quan trọng tìm kiếm lương duyên,tựa như thất tịch ở trung thổ,các đôi tình lữ sẽ nhân ngày này biểu hiện tình cảm cho nhau,những ai chưa thành đôi sẽ lựa chọn hôm nay bày tỏ chân tình,với lượng dân số nam nhiều nữ ít tại đây thì hôm nay là ngày các nữ tử có cơ hội lựa chọn ra người thích hợp nhất để yêu,các nam tử thì phải cạnh tranh khốc liệt hơn rất nhiều,đây chính thức là cuộc chiến giành lấy nương tử tương lai.

Người của thánh giáo tham dự lễ hội khá đông,chỉ sau một buổi sáng nơi đây đã vắng lặng hơn nhiều,Lăng Khuyết Danh ngồi trong phòng uống rượu giải sầu cùng Đoàn Tuấn,hắn đơn phương Đạm Đài Linh Vân đã nhiều năm mà không được đáp lại,những năm trước đều cố gắng đưa nàng đi tham dự lễ hội,chủ yếu tìm thời điểm bày tỏ,nàng không thích tham gia náo nhiệt,cũng chưa một lần tiếp nhận tình cảm của hắn,năm nay biết chắc sẽ lại thất bại nên hắn không đi nữa,tìm tới tình địch giải sầu còn tốt hơn.

« Ngươi hôm nay đi ra ngoài một chuyến tin chắc rất nhiều nữ tử bày tỏ,nhân cơ hội này tìm về vài ba nữ tử cũng tốt,chớ dại như ta hiện giờ,già rồi còn chưa có nội tôn kế nghiệp cho Đoàn gia »

« Lũ nam nhân xấu xa chỉ biết lợi dụng chuyện nối dõi gia tộc làm cái cớ để tam thê tứ thiếp,có gì hay ho »

Lăng Khuyết Danh đặt mạnh ly rượu xuống bàn,tên Đường Bảo khốn kiếp đó cũng cưới hết thê tử này lại đến tiểu thiếp khác,có tiền tổ chức hôn lễ,sống trong nhung lụa lại tiết kiệm tiền chữa bệnh cho thê tử,báo hại Đường Nguyệt Ảnh từ nhỏ đã mất mẫu thân,phải sống khổ sở,sinh nam hay nữ đều là cốt nhục thân sinh,tại sao có gia đình sinh nam hài liền mở tiệc ăn mừng,có người lại tự tay bóp chết nữ nhi vừa chào đời,phận nữ tử không phải người sao,càng nghĩ càng lại càng tức giận,nàng biết hắn ở nơi nào đã chặt ra làm tám khúc,giết cả mẫu tử của tiện nhân đã đuổi Đường Nguyệt Ảnh ra khỏi Đường gia.

« Ngươi không phải nam nhân hay sao,nói gì khó nghe thế,hay là ngươi đang trong tình cảnh tương tự nên ghét người phong lưu ? »

Đoàn Tuấn thấy người quái đãng như Lăng Khuyết Danh quả thật suy nghĩ cũng khác người,nam tử nào lại không thích tam thê tứ thiếp,tận hưởng cuộc sống tiêu dao,khoái lạc,theo hắn hiểu thông thường những người ghét thứ gì đó thì bản thân cũng có chút liên can tới,chẳng hạn như việc hắn ghét nhất nam tử có tính cách nhu nhược,quỵ luỵ vì một nữ tử,không có cam đảm vứt bỏ tất cả để nghĩ cho tiền đồ của bản thân,nhìn lại thì hắn chính là loại người đó,hắn đã sống quá trăm năm mà vẫn còn tấm thân trinh bạch,nguyện dâng hiến cho giáo chủ,rốt cuộc nàng không thèm ngó tới,chuyện này bi ai nhất trần thế.

« Ta ngay cả mảnh tình đi vào hồi ký còn không có,lấy đâu ra nhiều người để phong lưu »

Lăng Khuyết Danh rót rượu mời Đoàn Tuấn cùng cạn ly,năm ngoái nàng có cùng Khải Ly Mẫn tới lễ hội tham quan,hôm nay đã khác xưa,không tiện ra ngoài cùng nhau,nàng cũng ghét lễ hội vì phải chứng kiến các đôi tình lữ hạnh phục bên nhau,cô độc một người nhìn họ càng tủi thân hơn,tốt nhất đừng nên ra đường vào những ngày nhạy cảm này tránh làm tổn thương chính mình,có lẽ hiện giờ Đường Nguyệt Ảnh đang hạnh phúc đón ngày lễ cùng Khải Lập Dương,chừng ấy thời gian đủ để nhận ra phu thê là như thế nào,họ có thể chia sẻ bất cứ điều gì khi những mối quan hệ thông thường không thể,cùng nhau vượt qua khó khăn,trải nghiệm vui buồn hạnh phúc,thứ mà ngoại nhân như nàng không thể,có đôi khi nàng hoài nghi tình cảm của họ chỉ là giả dối không có thực,đến nay họ vẫn chưa có hài tử chung,nàng đã từng nghĩ rằng Đường Nguyệt Ảnh bị ép buộc mới ở bên hắn,tiếc thay tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng nàng mà thôi,hy vọng là thứ gì khiến ta cho dù đến phút cuối vẫn không thể ngừng nghĩ về nó,dù chỉ là một thứ vô hình lại khiến ta có thêm động lực để bước tiếp,có lẽ niềm tin vào hy vọng là một loại giả dối rất mỹ lệ,thứ cám dỗ khó lòng cưỡng lại được.

« Các ngươi đều ở đây rất tốt,cùng nhau ra ngoài chơi đi »

Đạm Đài Linh Vân trên người đeo đầy vòng hoa,cổ tay cũng có,giống như nữ thần của loài hoa,nhìn trông rất đẹp,đằng sau là cả cuộc chiến đẫm máu của đám nam tử,nàng vừa mới đi chủ trì buổi lễ trở về,bị một đám nam tử tặng vòng hoa bày tỏ tình cảm,họ chen lấn giẫm đạp lên nhau để tiếp cận mục tiêu,nàng sợ tới mức phải bỏ về sớm,không phải sợ chuyện tình cảm,chỉ sợ có kẻ thù trà trộn trong đám người,âm thầm đâm sau lưng một nhát,lúc đó có lẽ nàng sẽ chết không nhắm mắt,giang hồ hiểm ác,không đề phòng mất mạng như chơi,nàng tự hỏi hai người này ngồi ở đây làm gì,bộ dạng sầu khổ giống như là mắc bệnh nan y sắp chết tới nơi rồi,cuộc đời có muôn ngàn thứ ưu sầu,dành cả đời không thể hoài niệm hết,tha vì nghĩ tới nó thì tại sao không tận hưởng những gì đang diễn ra giúp cuộc sống bớt tẻ nhạt hơn,Tiêu Tương thời gian gần đây đều theo nàng học tập,hiểu biết thêm nhiều kiến thức,không còn là tiểu cô nương đơn thuần nữa,đúng như câu danh sư xuất cao đồ,Lăng Khuyết Danh nghĩ có lẽ Tiêu Tương trong nay mai sẽ là yêu nữ thứ hai dã man không kém gì nàng,họ song kiếm hợp bích thì đây không biết là họa hay phúc của nhân loại.

« Có hai mỹ nhân ở đây cùng thì nữ tử ngoài kia cần gì bận tâm tới »

Đoàn Tuấn mỉm cười kéo ghế cho hai người ngồi,Tiêu Tương không nghĩ ngợi nhiều lập tức ngồi xuống bên cạnh Lăng Khuyết Danh,Đạm Đài Linh Vân thì không cần đoán cũng biết,nàng luôn ngồi bên phải của Lăng Khuyết Danh,hắn nhìn tới tình cảnh này đã uống không trôi nữa,rượu như nghẹn ở cổ họng,hắn đổ rượu ép Lăng Khuyết Danh uống tiếp,muốn chuốc say nàng mới thôi,nàng ngoài mặt lãnh đạm vô biểu tình tiếp tục uống,trong lòng hiểu hắn lại đang muốn tác quái nữa rồi,nếu hắn đã bất trung thì đừng trách nàng bất nghĩa,chân nàng ở dưới bàn cọ vào bắp chân của Đạm Đài Linh Vân mấy cái như đang ve vản,Đạm Đài Linh Vân chợt câu mày nhìn hắn.

« Ngươi muốn chết phải không »

« Chết ở đâu cũng không bằng được chết trong tay ngươi »

Đoàn Tuấn mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng chỉ cần lời của chí yêu nói đều đúng,hắn hoàn toàn không có ý nghĩ phản đối,Đạm Đài Linh Vân lạnh lùng rút ra con dao phóng xuống ghế,hắn sắc mặt căng thẳng cực độ khi thấy mũi dao ghim vào giữa hai chân,chỉ gần hơn một chút nữa thôi thì hắn đã tuyệt tử tuyệt tôn,hắn sợ hãi lập tức đứng dậy,ngồi cách xa nàng hơn,tự mình uống rượu không dám ý kiến gì nữa,Lăng Khuyết Danh ngoài mặt bình thản trong lòng lại đang cười sảng khoái một trận,Đạm Đài Linh Vân hừ lạnh,thường ngày hắn luôn tìm cơ hội sàm sở nàng,lần này chắc hẳn là không có ngoại lệ,nàng không nhận ra lần này hắn thật bị oan uổng.

« Tật xấu không bỏ được,có ngày ta cho ngươi thành thái giám bây giờ »

« Thái giám là gì vậy sư phụ »

Tiêu Tương vẻ mặt ngây ngô không hiểu,mỗi lần thấy mấy nam tử làm gì không đúng đều bị hâm dọa câu này,nàng không hiểu thái giám là chức vụ gì ai nghe thấy cũng lộ ra nét mặt căng thẳng,Đạm Đài Linh Vân nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho một hài tử hiểu,thấy mọi ánh mắt đang đổ về phía mình nàng đành trả lời cho có.

« ...Thì tức là không có người hương khói về sau,chết không cam lòng,Tương nhi chỉ cần nhớ gặp phải nam tử xấu thì cứ cho họ thành thái giám hết đi,không cần nể mặt ta »

Đạm Đài Linh Vân trịnh trọng giao lại con dao nhỏ sắc xảo cho đệ tử,sau này Tiêu Tương sẽ là người thay nàng bày trừ hết nam tử xấu xa,một mình nàng dã man đã đủ đáng sợ lắm rồi,còn đầu độc hài tử,tương lai nhân loại sẽ đi về đâu đây,lần này Lăng Khuyết Danh lại gật đầu tán đồng ý kiến với nàng,những gì xấu xa cần phải bị loại trừ,trả lại trần thế tốt đẹp vốn có là trách nhiệm của bổn giáo.

« Hôm nay là ngày vui tại sao lại bàn tới chuyện thảm thiết đó,cho qua vấn đề này đi »

Đoàn Tuấn chỉ cần nhìn tới sắc mặt băng giá của Đạm Đài Linh Vân đủ căng thẳng,mọi giáo đồ nữ trong thánh giáo đều bị nàng tiêm nhiễm cái tinh thần bài xích nam tử,khó trách trong mắt họ nam tử đều là người xấu như nhau,nếu không từng quen biết từ sớm có lẽ hắn đã nghĩ nàng năm xưa bị phụ tình,hôm nay mới sinh ra hận nam tử đến vậy,thật sự khoảng chừng độ tuổi của Tiêu Tương thì nàng từng phải lòng một nam tử vẻ ngoài thư sinh chính trực,tính khí đơn thuần đến khó tin,đáng tiếc hắn bại lộ mặt thật quá sớm,rất may khi nàng kịp nhận ra điều này,có đôi chút thất vọng nhưng không đau buồn,từ đó về sau không còn niềm tin vào nam tử nữa,nhìn nhận họ theo chiều hướng lý tính hơn làm theo cảm xúc mách bảo,kẻ lừa gạt thật đáng trách,nhưng người bị hại chưa hẳn đã đáng thương,làm nữ tử cho dù có yêu cũng nên giữ cho mình sáng suốt chút để nhận xét rõ thật giả,nếu dễ dàng tin tưởng và bị lừa gạt chỉ đành trách bản thân quá ngây thơ,trao tâm lầm đối tượng,coi như rút ra được bài học giá trị cho bản thân.

Có lẽ vì sống quá lý tính cho nên đến nay Đạm Đài Linh Vân vẫn độc thủ phòng trống,đêm dài nhân tĩnh không có ai chia sẻ ưu sầu,cô độc gần như gắn liền với cuộc đời,khó khăn vấp phải không mong dựa dẫm bất kỳ ai,luôn tự vượt qua mọi điều bằng chính năng lực của mình,nàng là một cường nữ biết tự lực cánh sinh,hoàn toàn có khả năng giúp đở người khác,chỉ tiếc đa phần nam tử không đoái hoài gì tới những ưu điểm này,ngược lại họ si tâm không đổi với những nữ tử vẻ ngoài mong manh yếu nhược,nội tâm khao khát được bảo hộ,người nào nói qua chỉ có nữ tử yếu nhược mới dễ bị tổn thương chứ,nữ tử mạnh mẽ không phải là người hay sao,họ thậm chí bị tổn thương nhiều hơn nữa là đằng khác,chính vì biết sẽ không ai thật tâm bảo hộ nên họ mới cố gắng tự yêu lấy bản thân,họ mạnh mẽ không có nghĩa chưa từng biết tư vị đắng cay là gì.

« Đừng uống nữa,trở về ngủ một giấc cho thoải mái đi »

Lăng Khuyết Danh đoạt lại bình rượu,lãnh đạm xua tay đuổi Đạm Đài Linh Vân đi về,nàng sợ nhất là khi gặp phải người say rượu nói lời thật lòng,đã từng lờ đi câu nói « Yêu nhất vẫn là đại ngốc »,nàng hiểu đại ngốc ở đây ám chỉ người nào,dù chỉ là câu nói bâng quơ lúc Đạm Đài Linh Vân say rượu cũng đủ làm nàng thấy hoang mang.

« Ta đưa các ngươi về »

Đoàn Tuấn phong độ tình nguyện đưa giai nhân về phòng,Đạm Đài Linh Vân nét mặt vô biểu cảm lặng nhìn Lăng Khuyết Danh,uống cạn ly rượu liền đứng dậy ung dung bước ra khỏi phòng,có thể vì nàng vẻ ngoài quá kiên cường,không biết giả vờ yếu đuối cho nên không cách nào chiếm được dù chỉ là một gốc nhỏ trong tâm Lăng Khuyết Danh,với thân phận của một người ngoài cuộc nàng chỉ có thể lắng nghe khi nhân ái cần người nào đó tâm sự,có thể làm tất cả để xoa dịu mọi nổi đau mà nữ tử khác gây nên,cố gắng giúp đối phương thấy vui trở lại,xuất hiện bất cứ khi nào đối phương cần đến,điều duy nhất chẳng thể là được bên nhau mãi mãi,đó là vị trí từ lâu đã thuộc về nữ tử khác,đây luôn là sự khác biệt giữa người bị cô phụ và người được yêu,một sự thật phũ phàng đến tàn nhẫn,dù đau lòng nàng vẫn phải thừa nhận điều đó,có những thứ kỳ vọng quá cao chỉ thu về kết quả trái ngược mong đợi,khi đó lại càng khổ sở hơn,chỉ cần còn có thể nhìn thấy nhau đã đủ,nàng hài lòng với hiện tại,không muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com