Bhtt Hoc Ba Dung Tron
Ký ức của Hạ Nhiên.Hạ Nhiên chưa bao giờ tin vào những câu chuyện cổ tích.Cuộc đời cô là những ngày lặng lẽ đi về trong cô độc, những buổi chiều ngồi bó gối trên sân thượng cô nhi viện, lặng nhìn mặt trời lặn sau dãy nhà xa xa. Cô đơn đã trở thành một phần, cái bóng đó kéo dài trên nền đất mỗi khi trời tắt nắng.Nhưng rồi, vào một buổi chiều đầy gió, trời hôm ấy nhuộm đen cả mây trời rộng lớn, từng cơn gió lạnh buốt lùa qua dãy hành lang vắng vẻ của ngôi trường.Hạ Nhiên bị đẩy mạnh vào một góc khuất sau sân, lưng đập vào bức tường gạch lạnh lẽo. "A!" Cô thốt lên, tay xoa xoa chỗ vừa bị đập mạnh.Đám con trai đứng đó, ánh mắt đầy sự thích thú của kẻ thích bắt nạt kẻ yếu hơn."Mày dám mách giáo viên à?" Một thằng nhóc trong số chúng lớn tiếng, nắm lấy cổ áo Hạ Nhiên kéo mạnh."Tớ... tớ không có..." Giọng Hạ Nhiên run rẩy, dù cố gắng lùi lại, nhưng phía sau chỉ là bức tường."Không có? Vậy sao hôm qua mày nhìn bọn tao là có ý gì thế hả?" Chúng xô cô ngã xuống nền đất, giật lấy chiếc vòng tay duy nhất mà cô có, một kỷ vật cũ kỹ chẳng biết thuộc về ai, nhưng với cô, đó là thứ duy nhất khiến bản thân cảm thấy mình không bị lãng quên.Nước mắt chập chờ sắp rơi, nhưng không ai đến giúp.Cho đến khi một giọng nói vang lên:"Làm trò gì vậy?"Giữa những tia nắng chiều rơi rớt xuyên qua tán cây, Hạ Nhiên ngẩng đầu lên, và nhìn thấy người ấy.Dưới ánh sáng yếu ớt phảnh phất lên mái tóc bạch kim ngắn, đôi mắt sắc lạnh như một vị thần hộ vệ giữa trần thế. Người kia đứng đó, không chút sợ hãi. Không cần nhiều lời, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến lũ nhóc hốt hoảng ném trả chiếc vòng, lấm lét chạy mất.Hạ Nhiên ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng.Cô hơi nghiêng người bò về phía trước nhặt chiếc vòng.Cậu bé kia lặng lẽ tới gần cúi thấp người nhặt vòng lên, rồi chìa ra đưa cho cô."Cái này... Của cậu hả." Giọng hơi lúng túng.Hạ Nhiên nhìn chiếc vòng trong lòng bàn tay người kia, cô vươn nhẹ lấy lại. Nhìn chiếc vòng còn vướng chút hơi ấm trong tay, rồi lại ngước lên nhìn cậu bé trước mặt.Cậu không rời đi ngay, mà cúi xuống, một lần nữa đưa bàn tay nhỏ đấy về phía cô.Mọi thứ ngừng trôi chỉ trong khoảng khắc ấy, dù rằng chỉ là một hành động đơn giản thôi cũng không khỏi khiến con tim cô xao xuyến mà lỡ nhịp. Bối rối và hạnh phúc thay nhau đan xen, chúng đang thêu dệt lên cảm xúc cô lúc này.Với người như cô, từ lâu đã quen với những ánh nhìn thương hại với những lời xì xào,"Con bé mồ côi đấy, đáng thương thật.""Cẩn thận chơi cùng nó là mồ côi giống nó đấy." "Nghèo kiết vậy không cùng đẳng cấp với bọn mình đâu.""..."Nhưng trong đôi mắt kia không hề chứa chấp thương hại, như chẳng hề quan tâm đến việc cô là ai, hoàn cảnh của nàng ra sao."Tay cậu bẩn hết rồi này." Cậu bé nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, phủi đi lớp bụi bẩn, giọng điệu không mang chút chán ghét nào, chỉ là sự quan tâm của đứa trẻ.Bàn tay này thật ấm, giá mà..Hạ Nhiên cúi gằm mặt xuống, đôi mắt đỏ hoe. Cậu bé đó không hề khinh thường Hạ Nhiên, càng không chê bai cô bẩn thỉu, mà cứ như vậy mà đối xử tốt với cô.Hạ Nhiên muốn khóc. Cô chưa từng có ai để gọi là người thân. Nhưng khoảnh khắc ấy, cô đã từng nghĩ, nếu có thể thì chỉ một lần thôi.Nàng muốn được ở bên cạnh người này mãi mãi. Dù biết mình không xứng đáng. Nhưng lại không thể ngăn trái tim mình.Hạ Nhiên chớp mắt, cổ họng khô khốc, mãi mới lắp bắp được một câu:"Cảm... cảm ơn cậu."Cậu chỉ hờ hững gật đầu, rồi quay người định rời đi. Nhưng chưa bước được mấy bước, tay áo đã bị kéo nhẹ."Khoan đã.." Hạ Nhiên vội nói, trong lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ sợ rằng nếu để cậu ấy đi mất, nàng sẽ không còn cơ hội gặp lại người này nữa.Người kia liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng chút bất ngờ và khó hiểu, nhưng"Cậu..." Hạ Nhiên ngập ngừng, không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi đầu, giọng nhỏ xíu:"Chúng ta có thể làm bạn không?"Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc bạch kim của cậu tung bay, đôi mắt phượng dịu dàng nhìn xuống làm đôi mắt Hạ Nhiên thêm ngây ngẩn.Cậu bé nhún vai, vẻ mặt không mấy quan tâm, dù sao cũng là người ta đáng thương, bị bắt nạt cũng chẳng phản kháng được nửa lời, cậu chẳng đành lòng từ chối yêu cầu của cô."Tùy cậu."Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng đối với Hạ Nhiên, đó là lời chấp thuận đẹp đẽ nhất mà nàng từng nghe."Tớ là..."Hạ Nhiên: "Tớ tên Hạ Nhiên, chào cậu!"— • —Những ngày sau, Hạ Nhiên luôn theo cậu bé đó như một chiếc đuôi nhỏ.Cậu không những chẳng thấy phiền mà lại rất thoải mái đối đãi với cô, hệt như người bạn thân lâu năm.Dù có vẻ không quá để tâm, nhưng mỗi khi Hạ Nhiên gặp rắc rối, cậu đều xuất hiện kịp thời, như vị cứu tinh thầm lặng.Có lần, bị bọn con trai lại giở trò bắt nạt trong giờ ra chơi, giấu cặp sách của cô trên nóc tủ. Với vóc dáng nhỏ con, cô khó nhọc nhón chân trên chiếc ghế, cố với lấy quai cặp nhưng nó quá cao. Bọn chúng thì một bên cười nhạo, có tên còn đê tiện tới mức lấy tay vén váy của Hạ Nhiên lên. Nàng giật mình vội giật lấy mép váy của mình, vì vậy mất thăng bằng mà trượt chân đổ ghế, chân cô đập vào thành ghế nên sưng đỏ lên, có chút trầy, đám kia thấy vậy thì cười không ngớt, túm tụm lại giở trò với Hạ Nhiên, cô bất lực lùi ra sau đồng tử co lại sợ hãi.Tay tên kia lại cầm váy Hạ Nhiên. Hạ Nhiên đang luống cuống không biết phải làm sao thì một cước đá thẳng vào mặt tên kia.Là cậu đứng ra bảo vệ. Không nói một lời, cậu nhảy lên, kéo chiếc cặp xuống, rồi nhìn đám nhóc đang cười đùa."Hết trò rồi à?"Bọn chúng tái mặt, cười gượng rồi chuồn mất.Hạ Nhiên nhìn cậu, tay ôm lấy chiếc cặp. Cô chỉ biết rằng không từ ngữ nào đủ ý nghĩa bao hàm hết cảm xúc bây giờ.Cô bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ về cậu bé, mái tóc ngắn thanh thoát, đôi mắt xám đen trầm lặng, cách cậu luôn đứng thẳng lưng, ngay cả khi ngủ gật trên bàn cũng không mất đi dáng vẻ lạnh nhạt thường lệ.Cô thích cảm giác được cậu bảo vệ. Thích đến mức trái tim luôn đập loạn nhịp mỗi khi chạm mặt cậu, nàng không muốn ai khác đến gần cậu cả.Nhưng rồi, một ngày nọ. Trời hôm ấy mưa phùn lất phất, mặt nước suối phản chiếu ánh sáng xám xịt của bầu trời. Những tán cây ven đường xào xạc theo từng cơn gió, khiến không gian càng thêm lạnh lẽo.Hạ Nhiên không nghĩ rằng chỉ một trò đùa ác ý lại đẩy cô đến bờ vực nguy hiểm. Bọn trẻ trong làng hay trêu chọc cô, một đứa bé mồ côi chẳng ai bảo vệ. Nhưng lần này, chúng quá đáng hơn mọi khi. Một đứa đẩy mạnh cô từ bờ suối, rêu leo bám vào đá nên rất trơn trượt, vì thế khiến cả cơ thể nàng lao xuống dòng nước lạnh buốt.Dòng suối chảy xiết, cuốn lấy cơ thể nhỏ bé của cô, nhấn chìm Hạ Nhiên dưới làn nước tối tăm. Cô vùng vẫy, cố gắng trồi lên, nhưng nước tràn vào mũi, vào miệng, khiến Hạ Nhiên nghẹt thở.Cứu... ai đó... cứu mình với...Nhưng tiếng kêu của nàng chỉ biến mất trong dòng nước réo rắt. Hạ Nhiên chưa từng sợ hãi đến vậy. Rồi, như một phép màu, một bóng người lao xuống.Cánh tay ai đó mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt nước. Một hơi thở dốc, một dòng khí ùa vào phổi, và rồi nàng nhìn thấy mái tóc bạch kim ướt đẫm, khuôn mặt ấy."Giữ chặt lấy tớ!"Giọng nói vang lên giữa tiếng nước chảy ầm ầm.Hạ Nhiên không còn sức lực để chống đỡ, cô chỉ có thể bám chặt lấy cậu như thể đó là chiếc phao cứu mạng duy nhất.Cậu dùng hết sức lực kéo Hạ Nhiên vào bờ, từng cơn sóng vỗ mạnh vào lưng nhưng cô vẫn không buông tay.Cuối cùng, cả hai lên được bờ. Hạ Nhiên ngã nhào xuống đất, ho sặc sụa, nước mắt hòa lẫn với nước mưa. Cậi cũng thở hổn hển, đôi mắt vẫn dán chặt vào nàng."Cậu... điên rồi sao...?" Giọng cậu khàn đặc, đầy tức giận, "Lỡ cậu có mệnh hệ gì thì sao hả?"Hạ Nhiên nhìn cậu, cổ họng nghẹn ứ.Cậu không giấu nổi sự lo lắng, còn có cả giận dữ, nhưng không phải vì trách cứ, mà là vì Hạ Nhiên suýt chút nữa đã bỏ mạng."N..Nếu tớ không đến kịp thì cậu phải làm sao?! Nếu tớ không ở gần chắc cậu đã.."Chưa kịp dứt lời.Nước mắt rơi, Hạ Nhiên khép chặt đôi mi, tay dụi quệt đi nước mắt.Chưa từng có ai lo lắng cho mình đến vậy.Cô khóc vì cô hiểu ra ở đâu đó trên thế giới tàn nhẫn này vẫn có người luôn thầm quan tâm và lo lắng cho mình.Cô bối rối, tâm lý của một đứa trẻ lại nghĩ do mình hơi lớn tiếng lại vô tình làm tổn thương Hạ Nhiên, không chậm trễ cậu liền ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé của cô.Cậu không giỏi dỗ dành người khác. Nên không biết phải nói gì trong tình huống này, cũng không có những lời hoa mỹ để xoa dịu cô."Tớ... Xin lỗi, tớ không có ý mắng cậu đâu Nhiên Nhiên..."Hạ Nhiên run rẩy, từng tiếng nấc nghẹn vang lên trong không gian chỉ còn tiếng gió và tiếng suối róc rách.Cậu cảm thấy đôi bàn tay mảnh khảnh của Hạ Nhiên đang níu lấy vạt áo mình đang run, còn cả người vẫn đang dựa vào mình.Mưa vẫn rơi lất phất, từng giọt nước trượt dài trên mái tóc bạc của cậu. Cảm giác ẩm lạnh vây quanh, nhưng nơi Hạ Nhiên tựa vào lại ấm đến lạ.Cậu thở dài, đưa tay lên, ngập ngừng vài giây rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô gái nhỏ đang khóc. Động tác vụng về nhưng chân thành, như muốn nói, Cứ khóc đi, không sao đâu.Khoảng khắc nước mắt tuôn rơi hệt như thể cả thế giới này đều có lỗi với cô.Hạ Nhiên không còn kìm nén được nữa, mặc kệ bản thân yếu đuối đến mức nào, mặc kệ dáng vẻ nhếch nhác của mình ra sao.Nước mắt cứ thế lã chã, từng tiếng nấc nghẹn quẩn quanh nơi cổ họng. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo bấu víu như đó là thứ duy nhất còn níu giữ cô lại giữa thế giới lạnh lẽo này."Tớ... tớ thật vô dụng..." Hạ Nhiên run rẩy nói, giọng đứt quãng giữa từng tiếng nấc:"Cậu ... tại sao cậu lại tốt với tớ như vậy...? Tớ không đáng đâu..."Cậu im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Chỉ có thể để Hạ Nhiên dựa vào vai mình, Hạ Nhiên cảm nhận được mặc hơi ấm của kia truyền đến, như một cách an ủi vụng về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com