TruyenHHH.com

Bhtt Hoan Uoc Hen Lai Sinh

Ngô Cẩn Ngôn lại mơ thấy những giấc mơ kì lạ, những thứ vốn dĩ đã ám ảnh cô từ rất lâu. Cô cứ thấy mình ngồi dậy là Ngụy Anh Lạc, nằm xuống giường lại là Ngô Cẩn Ngôn, cứ như thế chắc cũng được mấy tiếng đồng hồ rồi. Nhưng mà cũng không thể nằm mãi trên giường, Ngô Cẩn Ngôn như nửa tỉnh nửa mê, quyết định kéo chăn ngồi dậy.

Ngụy Anh Lạc lười nhác rời khỏi nhuyễn tháp, buồn chán đi tới đi lui trong phòng. Tử Cấm Thành này có thể rộng bao nhiêu, có thể rộng bằng nhân gian ngoài kia không? Vậy mà đã hơn ba tháng nay cô cùng nữ chủ nhân của Trường Xuân cung chưa một lần gặp mặt. Sau khi hoàng hậu hạ sinh Cửu A ca, nàng cũng thường xuyên đến thỉnh an, nhưng cuộc hội ngộ giữa nàng và hoàng hậu không kéo dài được lâu. Hoàng hậu vì sinh khó cộng thêm tư chất vốn yếu nhược nên nội trong hai tháng không thể bình thường mà ra khỏi giường, nàng có đến cũng chỉ có thể đứng ngoài trướng ngọc mà khẽ nói chuyện, mà hoàng hậu cũng không khi nào trả lời nàng quá ba câu. Chuyện Lệnh phi ngày nào cũng đến Trường Xuân cung chỉ để đứng nhìn hoàng hậu suốt mấy canh giờ làm thế nào mà lại chọc giận đến hoàng thượng, cuối cùng nàng bị phạt trong vòng ba tháng không được đến đó nữa. Ngụy Anh Lạc cười mỉa mai, không phải cẩu hoàng đế kia lại đi ghen đấy chứ. Nhưng hôm nay đến khi mặt trời lặn nàng cũng hết hạn phạt rồi, hoàng thượng dù có tiếp tục ghen cũng không ngăn được nàng đến tìm hoàng hậu.

Lúc nàng đến hoàng hậu đang thong thả thưởng hoa, dáng vẻ tuy còn như ngọn liễu mềm mại trong gió nhưng cũng đã tươi tỉnh hơn được mấy phần. Tiểu A ca không thấy đâu, có lẽ thái hậu đã vời A ca đến để cưng nựng. Hoàng hậu yếu đuối bao nhiêu thì A ca lại khỏe mạnh hoạt bát bấy nhiêu, mà điều này lại càng khiến hoàng thượng và thái hậu muôn phần sủng nịnh. Ngụy Anh Lạc đứng thơ thẩn nhìn Dung Âm không biết trong bao lâu, đến khi Dung Âm cất tiếng gọi thì nàng mới tỉnh mộng.

- Lệnh phi đến rồi - Phú sát hoàng hậu nở nụ hàm tiếu như muốn khuynh thành bại quốc mà Ngụy Anh Lạc hình như từ lâu lăm rồi chưa được nhìn thấy - Có nhã ý thưởng trà cùng bổn cung không?

Vườn hoa nhài sắc trắng bạch bao phủ, cộng thêm ánh trăng bàng bạc như dát lên người Dung Âm một làn khói đêm mờ ảo. Ngụy Anh Lạc quên cả thỉnh an, cứ thế mà chầm chậm bước theo Dung Âm vào bên trong. Bản thân nàng thấy thật lạ, Dung Âm hôm nay so với Dung Âm ủ rũ u buồn của ngày trước hoàn toàn không phải là một người. Nhưng như thế nào cũng được, chỉ cần nàng cười là được.

Hoàng hậu mời Lệnh phi cùng ngồi giữa phòng thưởng trà, cũng như bày ra vài món ăn đơn giản, trông thần thái như đóa hoa vừa nở. Ngụy Anh Lạc ước gì mình có thể nhìn được bằng trán, bằng tai vì nàng không dám mạo phạm mà cứ nhìn chằm chằm. Còn nói trước khi hoàng hậu hạ sinh A ca đã vốn muôn phần xa cách, hiện tại tâm trạng nàng ấy đang tốt thế này, Ngụy Anh Lạc không muốn lại gây ra thế sự khỏ xử.

- Lệnh phi - hoàng hậu nắm lấy tay Ngụy Anh Lạc - bổn cung hảo hảo bảo toàn được mẫu tử cũng nhờ có muội. Nay trong lòng bổn cung như buông được tảng đá nặng. Hoàng thượng đối với hài tử này rất mực yêu thương, lại kể thân thể hoàng nhi cường tráng bình an, đối với bổn cung thật không có gì hoan hỉ hơn.

Lần thứ hai Anh Lạc lại muốn cười mỉa mai. Hoàng hậu dù có vui cũng không phải vì nàng mà vui, trong ý tứ chỉ một là hoàng nhi, hai là hoàng thượng, tàn nhẫn đến mức ngồi trước mặt nàng, tay nắm tay nàng lại đi kể chuyện gia đình ba người hạnh phúc. Ngụy Anh Lạc thận trọng rút tay về, nhàn nhạn cầm lấy ngọc lọ tưởu vốn chỉ để tượng trưng trên bàn tiệc mà rót cho mình một tuần, nở một nụ cười sâu đậm mà nói.

- Thế thì cho thần thiếp mạn phép mượn rượu thay trà để chúc mừng hoàng hậu mẫu tử bình an, phu thê hòa hợp.

Nói rồi không khách khí mà uống cạn chung rượu. Dung Âm mơ hồ nhận thấy ý tứ trong từng lời nói, nhưng cũng không thể biểu hiện gì hơn. Nàng nhận ra bản thân mình đã vui mừng quá rồi, vốn không nghĩ đến Ngụy Anh Lạc đã vì nàng đến đâu.

- Lệnh phi, hôm nay vui như vậy, để bổn cung uống cùng muội.

Ngụy Anh Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng im lặng không nói gì. Minh Ngọc mang lên thêm hai bình rượu rồi ý nhị lui xuống. Dung Âm vẫn nói vẫn cười, nhưng Anh Lạc nàng tai không nghe được nữa rồi. Qua vài tuần rượu đến mắt nàng cũng như muốn phản bội nàng, tự nhủ bản thân không được phạm thượng, nhưng không làm cách nào để rời mắt khỏi hoàng hậu. Nàng ta đôi má ửng hồng, khóe môi buông lỏng, nhìn tổng thể không còn nét nghiêm nghị phảng phất ánh buồn của Phú sát hoàng hậu thường ngày nữa. Ngụy Anh Lạc khẽ nắm lấy tay Dung Âm, không để cho nàng ấy uống thêm. Dung Âm mắt không chớp lấy một lần, cứ như thế mà nhìn thẳng vào mắt nàng, mà nàng tưởng như tim mình cũng bị xuyên thấu rồi. Bên ngoài sao lại yên ắng đến thế, đến tiếng gió đùa lá cây cũng không nghe thấy. Ngụy Anh Lạc như ma xui quỷ khiến, cứ thế càng lúc càng tiến gần rồi hôn lên môi Dung Âm. Hóa ra cảm giác chính là thế này, là loại cảm giác các giác quan vừa như tê dại vừa như cảm nhận được từng thứ nhỏ nhất. Trong một khắc Dung Âm cũng như hóa đá, nàng đẩy nhẹ Ngụy Anh Lạc ra, giọng run rẩy nói.

- Lệnh phi.. muội điên rồi... muội...

Lần này Ngụy Anh Lạc không giấu được ý cười, ngọc khẩu cứ thế vẽ lên một đường cong, từ lâu rồi nàng cũng không hay cười, nhưng có lẽ nụ cười mỉa mai này của nàng vẫn là đẹp nhất. Nàng ngồi ngay ngắn lại trên ghế, nhàn nhạt uống hết ly rượu của mình, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn đến Dung Âm một lần nào. Phú sát Dung Âm cảm nhận được tim mình đập loạn, đối với loại ánh mắt cùng nụ cười kia có chút không quen, lại còn thấy như bản thân chịu một loại sát thương vô hình nào đấy. Nàng bớt phần bất ngờ vì nụ hôn, nhưng tăng thêm mấy phần khẩn trương khi thấy Ngụy Anh Lạc đứng dậy định rời khỏi. Dung Âm nắm lấy tay áo của Anh Lạc, nét mặt cũng đầy khó hiểu như chính tâm tình mình lúc này vậy.

- Lệnh phi, bổn cung không có ý mắng muội, lời nói ấy quả thật không đúng mực của bổn cung, như vì bổn cung...

Ngụy Anh Lạc bất ngờ nắm lấy cổ tay Dung Âm, dùng lực mà kéo nàng ấy sát vào người, tay còn lại giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn.

- Một câu Lệnh phi, hai câu cũng Lệnh phi. Ta là Ngụy Anh Lạc, nàng ở đây lại muốn tìm đến Lệnh phi nào?

- Lệnh...

- Đây là do nàng cố chấp.

Ngụy Anh Lạc gay gắt nói, rồi lại lần nữa cướp lấy môi của Dung Âm. Nàng chán ghét nghe hai tiếng Lệnh phi, chán ghét khoảng cách giữa Lệnh phi và hoàng hậu. Cái gì gọi là luân thường đạo lý, bây giờ trong tâm trí nàng cũng không còn nữa. Ngày mai nàng chết đi cũng được, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn có được Phú sát Dung Âm.

Môi Dung Âm mềm như nước lại thơm như hoa khiến nàng chỉ muốn nuốt vào bụng. Dung Âm khẽ chau mày, tay đẩy nhẹ đến lần thứ hai cũng không còn sức mà phản kháng nữa, cả người vô lực dựa hẳn vào Anh Lạc. Anh Lạc môi không rời môi, chậm rãi dẫn dắt Dung Âm vào phía trong ngọc thất, thuận tay buông xuống trướng rũ. Dung Âm bị Ngụy Anh Lạc ép đến nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt phủ sương cũng không biết có phải do say rượu không. Đến khi Ngụy Anh Lạc giải trừ trung y của nàng thì nàng mới như bị đánh thức, theo bản năng đẩy người trước mặt ra.

- Lệnh phi, muội làm chuyện đại nghịch bất đạo, bổn cung... bổn cung...

Ngụy Anh Lạc không khách khí nữa, trực tiếp đẩy ngã Dung Âm xuống giường, đem nàng chế trụ bên dưới, một lần nữa đem môi nàng ra dày vò. Dung Âm thần hồn tán loạn, không dám nghĩ tới mình là đang trong loại tình huống gì, mà nàng cũng sắp không còn tỉnh táo nữa rồi. Y phục từ lúc nào đã rơi hẳn khỏi người, Lệnh phi trước mắt nàng cũng khai trừ toàn bộ, thân thể mềm mại lả lướt trên người nàng. Mặt Dung Âm giờ đỏ rực như than hồng, hai mắt ướt nước, khóe môi khép hờ, tóc cũng xõa ra tùy tiện trên gối, cả người như được phủ một tầng sương ma mị. Ngụy Anh Lạc thu hết vào tầm mắt, tai còn nghe thấy tiếng thở dốc như mời gọi của Dung Âm. Dung Âm không còn sức lấy tay che người, chỉ lắc nhẹ đầu vài lần. Ngụy Anh Lạc vuốt ve một lượt thân thể nàng, tiện tay còn lướt qua chỗ tư mật của nàng khiến Dung Âm run rẩy không thôi. Nàng biết bản thân sắp không còn giữ được lí trí nữa, lần cuối cùng phản kháng cũng chỉ có thể rơi nước mắt. Ngụy Anh Lạc hôn lên khóe mắt nàng, một tay giữ cổ tay nàng không cho làm loạn, một tay không an phận mà đem hạ thân nàng ra đùa giỡn.

- Gọi ta Anh Lạc.

Giọng Ngụy Anh Lạc như ma quỷ, từng chút rót vào tai Dung Âm. Dung Âm cắn chặt môi dưới, không để bản thân phát ra tiếng động. Loại dẫn dụ như thế này trước kia nàng chưa từng trải qua, mà đến tận bây giờ nàng cũng còn chưa dám tin cơ thể lại phản ứng như thế khi nằm dưới thân một nữ nhân.

- Nàng không ngoan.

Anh Lạc ấn nhẹ ngón tay vào giữa hai chân Dung Âm khiến nàng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu như mèo nhỏ. Ngụy Anh Lạc vốn muốn đùa giỡn nàng thêm một chút, nhưng lúc này cảm thấy bản thân không còn chịu đựng được nữa.

- Ngoan gọi Anh Lạc, nếu không ta vờn chết nàng.

Tay vẫn vuốt ve bên ngoài, nhưng lúc này Anh Lạc cuối xuống hôn lấy đôi ngọc thố, đem lưỡi ẩm ướt mà liếm nhẹ. Dung Âm không còn chịu được nữa, thần trí nửa tỉnh nửa mê cũng chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh. Nàng ôm lấy lưng Ngụy Anh Lạc tìm điểm tựa, vô thức mà gọi.

- Anh Lạc... Anh Lạc... đừng...

Làm sao có thể đừng? Ngụy Anh Lạc nghe đến đây lại như có được sự chấp thuận, trực tiếp đẩy ngón tay vào bên trong. Nội bích Dung Âm ngay lập tức muốn ngăn cản sự xâm nhập này, lại như muốn cuốn lấy tay nàng không buông, Ngụy Anh Lạc choáng váng trước loại cảm giác mới mẻ, bên tai lại nghe thêm tiếng Dung Âm ngâm nga, không nhịn được mà khẩn trương luân động. Dung Âm không phải chưa từng trải qua chuyện chăn gối, nhưng kiểu kích thích thế này quả thật quá sức chịu đựng. Bản thân nàng không bài xích đụng chạm của Ngụy Anh Lạc, không biết từ lúc nào cũng nghênh ứng sự xâm nhập bên dưới. Ngụy Anh Lạc trên người Dung Âm ăn đến nghiện, từng chút từng chút không bỏ qua bất kì chỗ nào. Da thịt như tuyết trắng nay có vô số vết hồng ngân chói mắt, mà mỗi chỗ Ngụy Anh Lạc lướt qua đều nóng như có lửa đốt. Ngụy Anh Lạc chen thêm một ngón tay vào, Dung Âm vì bất ngờ mà cong người lên, trên môi cũng phát ra tiếng ngâm thật dài. Luân động thêm vào cái nữa nàng cảm thấy bản thân như sắp đến cao trào, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm ức cùng xấu hổ, gấp gáp nói.

- Anh Lạc... dừng lại... không thể...

Đối với Ngụy Anh Lạc đây lại là có thể. Nàng đem Dung Âm ôm chặt lấy, tay cũng theo đó mà đưa Dung Âm đạt đến cao trào. Dung Âm cố cắn chặt môi nhưng không thể ngăn tiếng ngâm dài phát ra, bên dưới nàng cũng trở thành một cỗ ẩm ướt nóng rực.

- Nàng bảo không muốn, nhưng ngọc thể nàng lại thành thật hơn nàng đấy.

Ngụy Anh Lạc quỷ dị nói, môi nở nụ cười tà mị. Dung Âm chỉ còn thấy được một chút ánh sáng của thứ gọi là lý trí, nàng cố nhấc mình về sau, muốn thoát khỏi sự tiếp xúc này.

- Đừng.. Anh Lạc.. sẽ phá hư bổn cung...

Nhưng Ngụy Anh Lạc đang thượng trên nàng, làm sao để nàng dễ dàng thoái lui như vậy.

- Vẫn muốn chống đối sao, ta lại muốn đem nàng ăn đến hư.

Nói rồi cuối xuống nơi tư mật của Dung Âm, đem toàn bộ mật dịch mà liếm sạch. Dung Âm như từ trên mặt đất rớt xuống đáy vực, rồi lại như từ đáy vực được kéo lên tầng mây. Thứ cảm giác này là gì nàng không biết, mà cái gì nàng cũng không còn biết nữa rồi, chỉ thấy mỗi lần lưỡi của Ngụy Anh Lạc lướt qua là một lần nàng đạt cao trào, bên dưới không ngừng tỏa ra một cỗ nhiệt nóng bức. Dung Âm nghe bên tai tiếng kêu phóng đãng của chính bản thân mình, nhưng nàng không cách nào dừng lại được. Ngụy Anh Lạc đúng là đem nàng đùa đến hư, sau khi ăn sạch bên dưới thì lật người nàng nằm sấp lại, cứ thế tiến vào từ phía sau. Dung Âm không cách nào phản kháng, lại vô thức uốn cong người để Anh Lạc dễ dàng tiếp cận.

- Ngụy Anh Lạc... ngươi hỗn đãn... bổn cung không tha cho ngươi...

Giữa tiếng rên rỉ và tiếng da thịt chạm vào nhau, cơ bản Ngụy Anh Lạc cũng không nghe được lời trách mắng nào.

- Mau dừng lại... Lệnh phi...

Phú sát hoàng hậu gọi Lệnh phi để đánh thức chút lý trí còn sót lại của Ngụy Anh Lạc, nhưng nàng không biết làm như vậy đã phá đi giới hạn cuối cùng của nàng ta. Ngụy Anh Lạc cắn lên vai nàng một cái, trực tiếp đem toàn bộ ham muốn của bản thân phát hết lên người nàng. Dung Âm không biết bản thân đã trầm luân đến Quỷ môn quan hay Nam thiên môn, chỉ biết trước mắt mơ hồ gương mặt của Ngụy Anh Lạc, cũng như cảm nhận được hạ thân sớm đã phản bội lại mình. Nàng đạt đến cao trào một lần nữa, rồi không thể chịu được nữa mà lịm đi. Ngụy Anh Lạc bên tai vẫn tà mị gọi nàng Dung Âm, Dung Âm, nàng chưa bao giờ thấy bản thân thoải mái như thế. Có lẽ nàng nên để mình hoan lạc một lần, chỉ một lần này thôi. Ngụy Anh Lạc như thế vẫn chưa buông tha nàng, một lần rồi lại một lần khiến nàng tỉnh rồi lại mê, trong cơn mê lại mang nàng tỉnh lại.

Nàng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã gay gắt chói chang, mà Ngụy Anh Lạc cũng không thấy đâu nữa. Nàng hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc hình như quên mất bản thân là Phú sát hoàng hậu, lại tự cho mình cái quyền cảm thấy khoan khoái. Minh Ngọc đứng ngoài trướng ngọc, thấy nàng tỉnh giấc vội mang chậu nước quỳ đến bên cạnh.

- Hoàng hậu nương nương...

Dung Âm lúc này mới thấy giật mình, cơn đau nhức truyền đến từ hạ thân lại khiến nàng mấy phần thanh tỉnh. Chuyện đêm qua từng chút một hiện rõ ràng trong đầu nàng, mà ánh mắt nàng nhìn nơi đâu trên người cũng là dấu vết của một cuộc hoan ái vô độ. Minh Ngọc vẫn cuối đầu, bình thường nha đầu này sẽ vui vẻ chào nàng buổi sáng, trực tiếp vén lại trướng rũ cho nàng, lấy khăn ấm đưa đến tận tay nàng. Hôm nay nàng ta lại khép nép quỳ ở bên ngoài, đến nhìn cũng không dám nhìn, Dung Âm không muốn nghĩ cũng nghĩ được nàng ta đã biết cớ sự đêm qua.

- Ngươi lui ra.

Dung Âm siết chặt chăn phượng, nước mắt ngắn dài khẽ rơi lên tay. Nàng và Ngụy Anh Lạc lại dám làm ra chuyện thương thiên hại lý, đại nghịch bất đạo. Hoàng hậu Đại thanh lại mang dáng vẻ động tình yêu nghiệt như vậy, quả thật chết đến ngàn lần cũng không thể đền tội.

Phú sát hoàng hậu cả ngày không bước chân ra khỏi phòng, mà hoàng thượng cũng không rãnh rổi đến mức có thể biết được nhất cử nhất động của hoàng hậu mà ngự giá thăm hỏi. Ngụy Anh Lạc cũng cả ngày ở trong Diên Hy cung, cũng ngồi thẩn thờ mà suy nghĩ. Đêm qua là quỷ thần phương nào nhập nàng rồi phải không? Hay là ảo giác do say rượu mà tạo thành?

- Không phải như thế, đồ tồi tệ.

Ngụy Anh Lạc tự tát mình một cái, lại còn dám đỗ lỗi cho men rượu. Dung Âm lúc này hẳn tâm trí đang hoảng loạn vì bị phi tần của hoàng thượng cưỡng đoạt, mà bản thân nàng lại dám không thừa nhận hành vi của mình. Suy nghĩ một hồi lâu, Anh Lạc cũng quyết định di giá đến Trường Xuân cung. Minh Ngọc đang thơ thẩn cắt lá tỉa cành ngoài sân, Ngụy Anh Lạc ra hiệu cho nàng ta không được thỉnh an, lại bảo Trân Châu lui xuống. Minh Ngọc trông có vẻ như sắp đâm luôn chiếc kéo trên tay vào người Anh Lạc, nhưng trước vẻ khẩn cầu của nàng, Minh Ngọc đành phải mềm lòng, mà nàng biết rằng lúc này cũng chỉ có Ngụy Anh Lạc mới dỗ dành được hoàng hậu.

Ngụy Anh Lạc mở cửa bước vào, nhìn qua lớp màn mỏng có thể thấy được Dung Âm đang ngồi nép vào một góc giường, hai tay ôm lấy gối, mái tóc xõa tự nhiên chứ không chải chuốt kỹ lưỡng như thường ngày, dáng vẻ nhu thuận mềm mại hệt như một thiếu nữ mới lớn. Tim Anh Lạc đập nhanh thêm một trăm nhịp, nàng đưa tay vén trướng phủ lên, không nói không rằng quỳ xuống bên cạnh giường. Dung Âm thấy nàng ánh mắt thoáng có tia hoảng hốt, nàng kéo chăn lại gần mình như muốn tạo nên một tấm khiên ngăn cách. Anh Lạc tuy có chút đau lòng, nhưng nghĩ lại đây cũng là điều hiển nhiên thôi. Nàng ta cười buồn, dịu dàng nói.

- Hoàng hậu nương nương, đừng sợ, Anh Lạc không làm hại người.

Nghe giọng nói thân quen mang theo ý dỗ dành của người trước mặt, Dung Âm không nhịn được liền mang uất ức mà khóc ra. Nàng bỏ chăn xuống, hai tay ôm mặt khóc, dưới lớp áo mỏng vẫn còn thấy rõ vô số vết hồng ngân. Ngụy Anh Lạc tim đau như sắp chảy thành nước, không màn phép tắc gì nữa, cứ trực tiếp ngồi lên giường ôm lấy hoàng hậu mà dỗ dành. Dung Âm khóc qua một hồi cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, lấy tay đẩy nhẹ nàng ra.

- Ngụy Anh Lạc - tim Anh Lạc lại xáo trộn một lần nữa khi nghe tiếng gọi này - ngươi hài lòng chưa?

Phú sát Dung Âm đem đôi mắt trong veo đẫm nước nhìn nàng, thật giống như muốn đem nàng xuống âm tì mà hành hạ. Ngụy Anh Lạc buông thõng đôi tay, không có ý muốn thân cận thêm nữa.

- Ngươi.. ngươi làm bổn cung ra thế này, ngươi đã nghĩ gì vậy hả Ngụy Anh Lạc.

Dung Âm lại vừa khóc vừa nói, mang chăn gối trên giường ra mà ném vào người nàng. Anh Lạc không né tránh, cứ để bàn tay mềm mại của Dung Âm đánh vào vai. Nàng không thấy đau, lúc này Dung Âm có lấy kéo đâm nàng chắc hẳn nàng cũng không thấy đau.

- Dung Âm, ta xin lỗi, nàng mang ta ra lăng trì cũng được, nhưng nàng đừng khóc nữa. Đợi ta chết rồi nàng cũng hãy quên hết những chuyện đêm qua đi - Ngụy Anh Lạc đứng dậy, hít một hơi thật sâu - Hoàng hậu nương nương, là Lệnh phi to gan dám mạo phạm phụng thể, tội không thể tha. Thần thiếp quay về Diên Hy cung đợi phán xử.

Nói rồi định xoay người bỏ đi. Lần này không biết là lần thứ mấy Dung Âm phải hấp tấp kéo tay nàng ta lại.

- Ngươi khiến bổn cung ra thế này mà lại định bỏ đi sao? Ngươi chết đi thì chuyện hôm qua chưa từng xảy ra sao? Bổn cung là ghét ngươi, ghét ngươi đến chết.

Ngụy Anh Lạc lại kéo Dung Âm vào lòng mà ôm, ôm chặt đến lợi hại.

- Chúng ta không thể như thế này - Dung Âm giấu mặt vào vai của Anh Lạc - đến bản thân ta cũng không thể chấp nhận được. Anh Lạc, ngươi có thể trong thời gian tới đừng tìm đến ta nữa hay không, ta vốn không phải là người mạnh mẽ quyết đoán, tim ta cũng không phải là sắt đá.

- Có thể.

Ngụy Anh Lạc biết đây đã là giới hạn, Lệnh phi nàng cũng không thể vì ham muốn của cá nhân mà làm tổn hại đến hoàng hậu. Đêm xuân cũng đã đáng giá ngàn vàng, bắt nàng chịu đựng nhớ nhung một thời gian nữa cũng không sao. Đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nàng sẽ lại ngày ngày đến Trường Xuân cung tìm người.

Ngụy Anh Lạc dỗ hoàng hậu ăn một chút, rồi trông chừng cho nàng ấy ngủ. Đến khi Dung Âm ngủ say nàng mới lặng lẽ rời đi, mà nàng không hề biết rằng lần rời đi này mãi mãi cũng không thể gặp lại. Hoàng hậu cuối cùng cũng không vượt qua được bức tường lễ giáo. Vì muốn giữ vững bản ngã cũng như sự tự tôn của một hoàng hậu, cố ý bẩm báo với hoàng thượng rằng không thể thực hiện chuyến đi cúng bái thường niên ở Trấn Quốc tự, mong người hãy để Lệnh quý phi đi thế. Hoàng thượng dĩ nhiên không từ chối, hạ chỉ cho Lệnh quý phi đến Trấn Quốc tự cử hành đại lễ cầu an thường niên, tính cả đi lẫn về cũng mất đến hai tháng. Ngụy Anh Lạc biết hoàng hậu trốn tránh mình, nhưng cơ bản không có tư cách mở miệng. Trước khi khởi giá lại nhận được một phong thư nhỏ từ Minh Ngọc.

"Ngụy Anh Lạc, bổn cung lòng hiện như trăm mối tơ vò, không cách nào tháo gỡ. Muốn ngươi đi một chuyến đến Trấn Quốc tự cũng là để cho cả hai tịnh tâm mà suy nghĩ lại. Bổn cung không hề ghét bỏ ngươi, mà trong lòng lại càng có nhiều ý tứ khó nói. Nếu sau chuyến đi này ngươi bình tâm trở về, hai chúng ta lại có thể an hảo mà chung sống như tỷ muội, phàm những gì đến bổn cung sẽ thư thái mà tiếp nhận, không quá ép mình nữa. Chỉ mong ngươi suy nghĩ thấu đáo, tự kiểm điểm lại hành vi của bản thân. Bổn cung chờ ngươi, khi về hãy đến Trường Xuân cung thỉnh an bổn cung"

Ngụy Anh Lạc cầm lá thư mà vui buồn lẫn lộn. Hóa ra hoàng hậu không ghét bỏ nàng, hóa ra hoàng hậu cũng muốn giữ nàng lại trong lòng. Hai tháng ở Trấn Quốc tự hẳn là dài đằng đẳng cũng như có muôn vàn nhớ nhung, nhưng sau đó nàng lại được về bên cạnh Dung Âm của nàng, mà lần này nàng hứa sẽ không làm gì quá phận nữa, chỉ cần hằng ngày được nhìn thấy nàng ấy là đủ. Xe cũng bắt đầu lăn bánh, Ngụy Anh Lạc vẫn cố ngoảnh lại nhìn. Tử Cấm Thành xa hoa mờ mịt, nhìn mãi cũng không thấy được bóng người thương. Cổng thành khép lại sau lưng rồi, mãi mãi Phú sát Dung Âm cũng chỉ còn tồn tại trong giấc mộng của Ngụy Anh Lạc.









Giấc mộng mị bao ngày cũng đến lúc tỉnh dậy, níu giữ kí ức làm gì chỉ làm trái tim nơi ngực trái thêm hồi rỉ máu. Phú Sát Dung Âm, thiên hạ cho rằng Ngụy Anh Lạc ta là kẻ máu lạnh vô tình nhưng làm sao biết được vị hoàng hậu đoan trang thục đức như nàng mới đích thực là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Nàng gieo cho ta chút hy vọng mong manh rồi lại chính nàng là kẻ phá vỡ nó. Kiếp trước ta luôn hận bản thân không trở về kịp, nhưng giờ đây ta đã hiểu người ta nên hận chính là nàng, kẻ đẩy ta vào cảnh vạn kiếp bất phục nhìn người mình yêu hồn về thiên cổ. Càn khôn đã bao lần xoay chuyển, nhưng nàng vẫn chẳng chịu thay đổi, kiếp này cuối cùng vẫn chọn cách rời xa ta. Nếu đã là nghịch thiên cải mệnh để ta lần nữa tìm thấy nàng, ta chẳng ngại biến mình thành ác ma dạ quỷ để giam nàng bên cạnh.

https://www.youtube.com/watch?v=bIjCIGc2tP8

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com