TruyenHHH.com

[BHTT][HOÀN]: Tình Yêu Bất Khả Kháng

Chương 9: Quan Tâm

Ayy2000

Trở về phủ Thừa Tướng, Vũ Tần Lam vẫn không hé nửa lời, chỉ im lặng đi về phòng.

Hà Cảnh Nghi thở dài, phải tìm cách dỗ mỹ nhân a.

Nghĩ là làm, Hà Cảnh Nghi vội vàng đi thay đồ, rồi đi vắt cam cho Vũ Tần Lam uống.

Vũ Tần Lam vừa tắm xong, trở về phòng, liền nhìn thấy Hà Cảnh Nghi đã đợi ở đây.

Vũ Tần Lam lúc này mới buộc mở miệng "Chuyện gì?"

Hà Cảnh Nghi mỉm cười, cầm nước cam đưa đến cho Vũ Tần Lam "Uống thử đi, ta làm cho nàng"

Vũ Tần Lam lại không nói gì, nhưng cầm lấy ly nước mà uống vào một ngụm .. sự ngọt ngào làm tâm tình nàng dễ chịu hơn rất nhiều "Đây là gì?", hỏi xong thì uống hết ly, mùi vị này nàng chưa từng uống qua.

Hà Cảnh Nghi giúp Vũ Tần Lam đặt ly xuống bàn "Nàng ngồi xuống đi", nhìn xuống chiếc ghế bên cạnh.

Vũ Tần Lam nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời "Sao vậy?"

Hà Cảnh Nghi vẫn mỉm cười, quỳ xuống một chân, chân phải vuông góc với mặt đất, rồi đặt hai đôi chân của Vũ Tần Lam lên chân phải của cô, bóp chân cho Vũ Tần Lam "Xin lỗi vì làm nàng lo lắng, ta không vô cớ biến mất như vậy nữa"

Hạ tầng cứng rắn trong lòng xuống, Vũ Tần Lam khẽ mỉm cười trước sự dịu dàng của Hà Cảnh Nghi "Sao chu đáo vậy?"

Hà Cảnh Nghi ngẩng đầu nhìn Vũ Tần Lam "Ta nhớ nàng rồi, muốn quan tâm nàng"

Vũ Tần Lam nở nụ cười tươi hơn, đặt tay sau gáy Hà Cảnh Nghi, vuốt ve "Về sau không được đi ngang tửu lâu nữa, ta không thích"

Hà Cảnh Nghi bật cười "Được được, từ giờ chỉ đi ngang phòng nàng"

Vũ Tần Lam bóp nhẹ cổ sau của Hà Cảnh Nghi "Vô sỉ"

Buổi tối, Vũ Tần Lam không ngủ được, một mình đi dạo vườn hoa. Nàng là đang nghĩ cách để cùng Hà Cảnh Nghi lui về ở ẩn, các nàng cũng không cần có hài tử, ngày ngày bình yên bên nhau là được.

Trời lại đổ mưa, Hà Cảnh Nghi bất ngờ cầm dù xuất hiện bên cạnh Vũ Tần Lam, một tay cầm dù, một tay cầm tay Vũ Tần Lam, hà hơi vào để sưởi ấm "Lại nghĩ vu vơ rồi phải không?"

Vũ Tần Lam mỉm cười "Ngắm cảnh thôi"

Hà Cảnh Nghi hôn vào trán Vũ Tần Lam "Đừng lo lắng, cho dù chúng ta đi ở ẩn, hay thừa kế ngôi vị, ta cũng sẽ một lòng với nàng, không lập hậu cung phi tần"

Vũ Tần Lam đưa tay vuốt ve gương mặt của Hà Cảnh Nghi "Ngươi nói thì phải giữ lời, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi"

Hà Cảnh Nghi "Tuân lệnh, còn giờ về ngủ nha?", nói rồi nắm tay Vũ Tần Lam về phòng của nàng.

Đưa Vũ Tần Lam về phòng, Hà Cảnh Nghi không có ý định rời đi "Ngủ đi, ta ở đây với nàng", nói rồi ngồi xuống giường Vũ Tần Lam.

Vũ Tần Lam mím môi, nàng còn chưa thay đồ, cảm thấy người này điên rồi "Người khác thấy, không tốt đâu"

Hà Cảnh Nghi nhìn Vũ Tần Lam, nếu Vũ Tần Lam cũng xuyên từ hiện đại về, biết hai năm nữa sẽ có biến, mà biến này chưa chắc sẽ thay đổi được, thì Vũ Tần Lam sẽ không lãng phí thời gian đuổi cô đi như vậy.

Hà Cảnh Nghi sẽ cố gắng thay đổi mọi chuyện tốt nhất có thể, nhưng hai năm này, trước khi chắc chắn lịch sử được thay đổi, Hà Cảnh Nghi sẽ bỏ xuống lòng tự tôn mà theo đuổi Vũ Tần Lam.

Vũ Tần Lam nhìn ra sự hỗn tạp trong ánh mắt của Hà Cảnh Nghi, không rõ là cô đang lo lắng chuyện gì, nhưng Vũ Tần Lam không muốn Hà Cảnh Nghi lo âu, nàng sẽ thấy đau lòng. Vũ Tần Lam mím môi, bỏ xuống sự băng lãnh thường ngày, vòng tay ôm eo Hà Cảnh Nghi, dựa đầu vào ngực cô "Nghĩ gì vậy?"

Hà Cảnh Nghi biết Vũ Tần Lam là người thông minh, nếu cô không giỏi diễn thì chỉ cần một động thái nhỏ của cô, Vũ Tần Lam đều sẽ đoán ra.

Hà Cảnh Nghi không muốn có thêm người lo lắng, cô đưa tay ôm lại Vũ Tần Lam, lúc này mới để ý, thân thể của nữ nhân này quá gầy đi "Đang suy nghĩ làm sao để mập mạp hơn, ngươi ốm quá rồi"

Vũ Tần Lam mỉm cười, biết là Hà Cảnh Nghi chỉ đang không muốn nàng lo lắng "Vậy ngày ngày ở bên cạnh ta, hầm canh gà cho ta đi", Vũ Tần Lam cũng không mong sẽ lại nhìn thấy Hà Cảnh Nghi biến mất.

Hà Cảnh Nghi một lần nữa đứng họng, từ giờ đến hai năm nữa, cô thật sự không dám hứa hẹn.

Lúc này, bên ngoài cửa, giọng nói của Bạch Vũ Hoàng như một vị cứu tinh, vang vọng vào trong "Tần Lam Quận Chúa, ta là Bạch Vũ Hoàng"

Hà Cảnh Nghi và Tần Vũ Lam buông nhau ra, Tần Vũ Lam chỉnh lại trang phục, nói vọng ra ngoài "Quốc Công đêm khuya tìm đến, có chuyện gì?"

Bạch Vũ Hoàng cũng biết là không tiện, nhưng tìm mãi cũng không biết Hà Cảnh Nghi đã đi đâu, qua lời của Trịnh Hoa mới biết Hà Cảnh Nghi đang ở chỗ Vũ Tần Lam "Tuỳ Vương .. có ở chỗ Quận Chúa không?"

Bạch Vũ Hoàng ngập ngừng, lỡ như thông tin sai lệch, hắn sẽ mang tội tày đình, nhưng tình thế cấp bách, không thể không đến tìm thử.

Vũ Tần Lam nhìn Hà Cảnh Nghi, bị phát hiện rồi thấy không "Điện Hạ đang .. ở đây", Vũ Tần Lam cũng thật ngại muốn chết.

Hà Cảnh Nghi bật cười, không làm khó Vũ Tần Lam thêm nữa, cô hôn nhanh vào môi Vũ Tần Lam "Ngày mai ta lại đến gặp nàng, ngủ ngon", nói rồi đi ra ngoài.

Vũ Tần Lam bất ngờ bị Hà Cảnh Nghi làm cho hoá đá, phải đến khi cửa phòng đóng lại, nàng mới thôi thất thần.

Đưa tay đặt lên môi, nơi người kia vừa chạm vào, Vũ Tần Lam khẽ mỉm cười.

Đi ra ngoài vườn, Hà Cảnh Nghi liếc nhìn kẻ bán bạn kia.

Trịnh Hoa chỉ có thể cười trừ "Xin lỗi, tình hình thật sự gấp a"

Bạch Vũ Hoàng nói đỡ cho Trịnh Hoa "Là ta mạo phạm phiền đến Trịnh công tử"

Hà Cảnh Nghi "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Vũ Hoàng "Hoàng Thượng gửi mật thư, người Khiết Đan đã hoàn toàn bao vây đội quân của Đô Vương, muốn Điện Hạ đến ứng cứu"

Hà Cảnh Nghi trầm tư "Phụ hoàng là đang ép ta, người muốn ta lựa chọn"

Nếu đánh trận, dù thắng hay thua, Hà Cảnh Nghi cũng sẽ có công cứu giá và được binh quyền. Nếu không dám ra trận, thì đừng nói là thành thân với Vũ Tần Lam, đến cái gan tranh ngôi vị thái tử, cô cũng không có.

Bạch Vũ Hoàng bất ngờ quỳ xuống, ôm quyền "Điện Hạ, đây là cơ hội để ngươi có được binh quyền, dòng họ Bạch Vũ ta thề chết trung thành"

Hà Cảnh Nghi nắm chặt lá thư trong tay "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ vào cung, xin lệnh xuất quân"

"Tuân lệnh"

Bạch Vũ Hoàng rời đi, Hà Cảnh Nghi mới nhìn sang Trịnh Hoa đang ngồi bào chế cái gì đó "Ngươi có vẻ vô tư nhỉ"

Trịnh Hoa cười đáp "Gánh vác giang sơn là ngươi, không phải ta, ta cũng không có nhân duyên tiền kiếp để gặp lại, không hiểu sao ta phải ở đây. Bất quá coi như cùng ngươi đi du lịch"

Hà Cảnh Nghi nhếch môi, cô không tin với tính cách của Trịnh Hoa, người này sẽ ngồi yên "Ngươi đã nghĩ ra kế sách gì rồi?"

Trịnh Hoa khoác vai bạn mình "Ta đi cùng ngươi, ta đang bào chế ít thuốc tê và thuốc đau bụng, đảm bảo bọn chúng không thể đánh trận hơn nửa giờ", trong nửa tiếng đó, Hà Cảnh Nghi tha hồ mà bắt Đại Hãn của chúng, ép chúng lui quân.

Hà Cảnh Nghi cùng Trịnh Hoa nhìn nhau nở nụ cười gian xảo, người xưa còn dè dặt, chú trọng cái gì quân tử, danh tiếng vẻ vang, toàn là hư danh. Còn các cô không cần bận tâm những điều đó, nếu đã muốn đứng đầu thiên hạ, thì sao còn phải nghĩ đến ánh mắt người đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com