TruyenHHH.com

[BHTT][HOÀN]: Tình Yêu Bất Khả Kháng

Chương 11: Hoà Ước

Ayy2000

Ở biên cương, Hà Cảnh Bình đang tìm đường xông ra thì nhận được tình báo "Đô Vương, Tuỳ Vương đã dẫn binh vào tiếp ứng chúng ta, hiện đang giao chiến với địch"

Hà Cảnh Bình nghe vậy, liền ra lệnh "Tiếp ứng cùng Tuỳ Vương, hảo hảo bào hộ nàng", dù sao Hà Cảnh Nghi cũng là hoàng đệ của hắn.

"Tuân lệnh"

Hà Cảnh Bình nhìn sang Vũ Tịnh "Thừa Tướng, nếu vậy chúng ta chỉ cần đợi đội quân của Tuỳ Vương gần đánh đến, chúng ta có thể xông ra để nội ứng ngoại hợp, bao vây quân Khiết Đan"

Vũ Tịnh cũng có ý này "Được", rồi ra lệnh cho quân lính "Tất cả lấy lại tinh thần, chuẩn bị xông ra ngoài"

Đồng loạt hô to "Tuân lệnh"

Một lúc sau, một tình báo khác lại đến "Đô Vương, quân Khiết Đan bất ngờ lần lượt ôm bụng nằm dưới đất, đường đi đã hoàn toàn được mở. Nhưng Tuỳ Vương lại chuyển hướng đánh thẳng vào quân doanh của địch, còn nói hẹn người ở doanh trại"

Hà Cảnh Bình có chút đứng hình, xem ra trận chiến này là Hà Cảnh Nghi cố tình đến. Hà Cảnh Bình bật cười chua chát, hắn thua một người lần đầu cầm binh đánh trận.

Dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng, Hà Cảnh Bình đưa tay ra hiệu cho toàn quân "Lui binh"

Tất cả cùng nhau rút về doanh trại.

Vũ Tịnh nhìn tình thế thay đổi chóng mặt, liền đoán ra được lý do Hà Cảnh Nghi dẫn binh đến đây. Xem ra nữ nhi của hắn đã định được người trong lòng.

Vũ Tịnh khẽ thở dài, vẫn là không tránh được sự đấu đá ở gia đình đế vương.

Lịch sử luôn như vậy mà lặp lại từ đời này đến đời khác.

Tại doanh trại của quân Khiết Đan, Hà Cảnh Nghi hội ngộ cùng Trịnh Hoa và Bạch Vũ Hoàng, cả ba cùng đi vào gặp A Nhĩ Cát - Đại Hãn tộc Khiết Đan.

A Nhĩ Cát không cẩn thận bị cho uống thuốc xổ, chỉ có thể vô lực ngồi đợi kẻ địch tiến vào doanh trại.

Hà Cảnh Nghi và Trịnh Hoa nhìn A Nhĩ Cát, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy không đúng.

A Nhĩ Cát trừng mắt nhìn Hà Cảnh Nghi "Muốn giết cứ giết, đừng nhìn người khác như vậy"

Hà Cảnh Nghi nén cơn cười, Đại Hãn này là đang ngại sao.

Bất quá, Hà Cảnh Nghi cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, chỉ đưa ra một tờ giấy đình chiến trong mười năm, nếu ai phạm hoà ước, sẽ phải giao nộp một toà thành. Tuy nhiên, nếu giữ được hoà ước tốt đẹp, hai bên có thể cùng nhau bắt tay làm ăn, phát triển đất nước.

A Nhĩ Cát nghi ngờ nhìn Hà Cảnh Nghi "Các người tốn công đánh tới đây, không đơn giản chỉ để ký hoà ước?"

Hà Cảnh Nghi bật cười "Ngươi đa nghi rồi, ta đảm bảo tuân theo hoà ước, ngươi có dám ký không?"

A Nhĩ Cát vẫn không tin Hà Cảnh Nghi đơn giản như vậy "Ngươi muốn gì, đừng dở trò"

Hà Cảnh Nghi cảm thấy không vui rồi, vì hai ngày nay cô chẳng ngủ gì được, chỉ muốn nhanh chóng xong chuyện để về ôm vợ ngủ "Đúng là ta có tốn một chút công sức, nhưng chỉ để ký hoà ước mà thôi"

A Nhĩ Cát vẫn nghi ngờ, nhưng đã phần nào mềm lòng.

Hà Cảnh Nghi tiếp lời "Trong nửa canh giờ nữa, nếu các người không có thuốc giải, từ đau bụng sẽ chuyển thành tê liệt chân tay, khi đó càng khó đánh trả nếu quân đội của hoàng huynh ta xông vào. Hắn không dễ chịu như ta đâu"

A Nhĩ Cát tức giận, Hà Cảnh Nghi rõ ràng hiếp người quá đáng "Ngươi .."

Hà Cảnh Nghi lập tức nhét bút vào tay A Nhĩ Cát, đồng thời cầm tay nàng, muốn tự ký "Ngươi ký không nổi thì để ta giúp ngươi"

A Nhĩ Cát lập tức đẩy Hà Cảnh Nghi ra, tự nàng cầm bút "Không cần", nói rồi ký vào hoà ước.

Hà Cảnh Nghi vui vẻ đưa thuốc giải cho A Nhĩ Cát và người của nàng "Hợp tác vui vẻ", nói rồi đưa người của mình rời đi.

Trở về doanh trại, Hà Cảnh Nghi là lần đầu tiên gặp mặt Hà Cảnh Bình, ngoại trừ trưng ra vẻ mặt kiên nể hắn, thì cô không biết bình thường phải đối với hắn thế nào "Hoàng huynh"

Hà Cảnh Bình chờ đợi nãy giờ, nhìn thấy Hà Cảnh Nghi an toàn trở về, tuy không vui vẻ gì nhưng hắn cũng thập phần yên tâm "Mới mấy tháng không gặp, ngươi trưởng thành rồi, có thể san sẻ trách nhiệm với ta và nhị đệ rồi"

Hà Cảnh Nghi nở nụ cười, dù cô hiểu rõ hàm ý của Hà Cảnh Bình "Ta cũng không phải người giỏi gánh trách nhiệm, may mắn lần này có thể biến nguy thành an"

Hà Cảnh Bình cười cười "Nghe nói ngươi cùng Đại Hãn Khiết Đan ký hoà ước đình chiến? Có thuận lợi không?"

Hà Cảnh Nghi gật đầu "Mọi thứ tốt đẹp, hoàng huynh yên tâm"

Hà Cảnh Bình "Được, vậy chúng ta hồi kinh"

An toàn về đến Kinh Thành, Hà Cảnh Nghi được dân chúng kịch liệt chào đón, vì biết bao người ra trận đều trở về tay không, thời gian hành quân cũng vô cùng mất thời gian. Riêng Hà Cảnh Nghi lần đầu ra trận lại có thành tích tốt đẹp, còn là đi vỏn vẹn hai ngày.

Sau khi hồi triều nhận thưởng, Hà Cảnh Nghi liền chạy đến phủ Thừa Tướng, chỉ là lần này cô phải cùng Vũ Tần Lam đến trò chuyện cùng Vũ Tịnh.

Ngày thường gia chủ vắng mặt, con cháu có thể đàn đúm, nay gia chủ đã về, ít nhiều cũng phải nể mặt.

Vũ Tịnh uống một ngụm trà, quay sang phải, nhìn thấy Hà Cảnh Nghi đang ngồi bóc hạt sen cho Vũ Tần Lam, mà Vũ Tần Lam dường như cũng khác với thường ngày, không có lạnh nhạt từ chối như đối với bao người khác, mà là rất vui vẻ nhận lấy hạt sen từ tay Hà Cảnh Nghi.

Thở dài, Vũ Tịnh quay sang trái, nhìn thấy Vũ Tử Nguyệt đang cùng Trịnh Hoa ngồi đếm hạt sen.

Nhìn qua một chút nữa, là Vũ Tùng đang cùng Hà Cảnh Thần thì thầm to nhỏ cái gì đó.

Vũ Tịnh lắc đầu ngán ngẫm, con cái lớn khôn hết rồi, đã biết chọn phe phái rồi, giờ hắn có nói gì cũng như nước đổ đầu vịt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com