Bhtt Hoan Thien Ky
Ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa hoàn toàn trồi lên thì Từ Nhược Tuyên đã đến kéo Trịnh Thuỵ Hàm cùng đến thư phòng để cả hai bắt đầu học thuật.
Bài học đầu tiên chính là tịnh tâm, hai người phải ngồi thiền xuyên suốt một ngày, mặc cho bên ngoài có chuyện gì cũng không được phân tâm.
Chỉ là công việc này đối với Từ Nhược Tuyên có thể nói là quá đơn giản, nhưng đối với Trịnh Thuỵ Hàm lại là một cực hình.
Ban đầu, Trịnh Thuỵ Hảm học theo Từ Nhược Tuyên, ngồi yên, xếp chân lại, rồi nhắm mắt. Sau đó cố gắng giữ cho tâm thật tịnh, kết quả vì tịnh quá nên Trịnh Thuỵ Hàm ngủ luôn lúc nào không hay.
Trịnh Thuỵ Hàm bởi vì đang ngủ nên cứ gật qua gật lại, cúi cùng đem đầu nàng dựa lên vai Từ Nhược Tuyên.
Khi cảm nhận được một vật thể đang chạm vào người mình, Từ Nhược Tuyên đành mở mắt ra. Thật sự như dự đoán, ngươi kia như vậy mà dám ngủ lúc này.
Từ Nhược Tuyên thở dài, sau đó lạnh lùng đứng dậy, mặc cho Trịnh Thuỵ Hàm sẽ ngã ra sàn nhà.
Trịnh Thuỵ Hàm vốn đang ngủ ngon, bất ngờ cả thân hình bị đập xuống đất khiến nàng giật mình tỉnh lại, thật sự đau chết nàng.
Trịnh Thuỵ Hàn ai oán nhìn lên Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên ... ngươi có cần tuyệt tình như vậy không ?"
Từ Nhược Tuyên lạnh nhạt đáp "Điều thứ sáu của gia quy, không được phép ngủ quên trong quá trình học thuật"
Trịnh Thuỵ Hàm hoàn toàn cứng họng "...", chuyện gì cũng lôi gia quy ra nói với nàng, nàng ghét nhất là tuân thủ gia quy.
Từ Nhược Tuyên không nhìn đến Trịnh Thuỵ Hàm, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên nói "Ăn trưa xong sẽ tiếp tục"
Trịnh Thuỵ Hàm như hồi phục sức sống, cuối cùng cũng được ăn rồi ... Trịnh Thuỵ Hàm lập tức vui vẻ chạy theo Từ Nhược Tuyên "Vâng vâng ..."
Ngày thứ hai, Dung Phượng đến thư phòng, nhìn Từ Nhược Tuyên và Trịnh Thuỵ Hàm "Hôm nay các ngươi sẽ học bước cuối cùng, muốn kết nối thức hồn, tâm hai người phải hướng về nhau ... thử đi ..."
Trịnh Thuỵ Hàm và Từ Nhược Tuyên cùng nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận lời nói trong lòng của đối phương.
Một lúc lâu sau, Trịnh Thuỵ Hàm mở to mắt, phấn khích nói "Ta nghe được rồi ... ta nghe ngươi gọi tên ta"
Từ Nhược Tuyên cũng mở mắt ra, nói "Ta cũng nghe được rồi"
Dung Phượng thấy vậy thì càng cao hứng, bởi vì họ tiếp nhận nhau nhanh hơn dự định ban đầu của nàng. Để hai thức hồn liên kết, không phải là chuyện đơn giản.
Trước ngày lên đường đi tìm Song Băng Kiếm, Trịnh Thuỵ Hàm đã chạy về Chân Long phái để từ biệt Lục Huyền Vũ, lần đi này có lẽ sẽ mất vài ngày nàng mới có thể trở về.
"Đại sư tỷ"
Lục Huyền Vũ đang ngồi ở hồ cá cho chúng ăn, đây cũng là những con cá mà vài tháng trước Trịnh Thuỵ Hàm đã bắt về tặng nàng.
Lục Huyền Vũ vẫn ngồi im, mỉm cười nhìn Trịnh Thuỵ Hàm chạy đến.
Trịnh Thuỵ Hàm vừa đến liền ngồi chổm dưới chân Lục Huyền Vũ, hai tay cầm hai bàn tay của nàng, ủ rũ nói "Đại sư tỷ ... ta lại phải đi làm nhiệm vụ rồi ... lần này có lẽ sẽ khá lâu"
Lục Huyền Vũ nghe xong liền tắt hẳn nụ cười, sau đó liền hỏi "Nhiệm vụ này có nguy hiểm không ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc lắc đầu "Có thiên sư đi cùng, ta nghĩ sẽ không sao a"
Lục Huyền Vũ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Khi nào ngươi đi ?"
Trịnh Thuỵ Hàm uể oải gối đầu lên chân Lục Huyền Vũ "Ngày mai phải đi rồi"
Lục Huyền Vũ vuốt tóc Trịnh Thuỵ Hàm "Muốn ăn bánh củ cải không ? Ta làm cho ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn chưa chịu ngồi thẳng người lại, bất quá vẫn gật gật đầu "Ân"
Lục Huyền Vũ mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ Trịnh Thuỵ Hàm ra, rồi đứng lên đi đến nhà bếp.
Ở gần đó, Khúc Vân Tranh vừa đi mua trái cây về cho Lục Huyền Vũ, nhìn thấy một cảnh ngọt ngào trước mặt, tay liền ném giỏ táo sang một bên, tức giận bỏ đi.
Ở Sơn Thuỷ phái, Ôn Đường Dịch chuẩn bị vào rừng bắt gà, hắn muốn thử tài nghệ nấu ăn của mình cho Ôn Thuỷ Kiều hưởng thức.
Ôn Thuỷ Kiều nhìn Ôn Đường Dịch "Vì sao không mua mà phải đi bắt ?"
Ôn Đường Dịch chỉ hãnh diện đáp "Nếu đi mua rồi đem về làm, ai chẳng làm được. Ta muốn cho tỷ tỷ thấy chỉ có đệ đệ này của tỷ là sẽ sẵn sàng làm mọi thứ vì tỷ"
Ôn Thuỷ Kiều mỉm cười xoa đầu Ôn Đường Dịch "Lá bùa mà Trịnh Thuỵ Hàm cho ta và ngươi, nhớ đem theo. Có chuyện gì lập tức biến đến chổ ta"
Ôn Đường Dịch gật đầu, mỉm cười đáp "Tỷ ty đừng lo, cũng không phải là lần đầu tiên ta vào khu rừng đó"
Ôn Thuỷ Kiều không hiểu vì sao hôm nay lại lo lắng hơn mọi ngày, bất quá cũng không làm mất thời gian cả hai "Đi đi, đi sớm về sớm"
"Ân tỷ tỷ"
Khúc Vân Tranh sau khi buồn bực bỏ đi, chính là càng chạy càng không thấy điểm đến, cuối cùng dừng lại ở một khu rừng xa lạ mới nhận ra bản thân đã đi được khá xa.
Khúc Vân Tranh đôi mắt ẩn đỏ, tức giận rút kiếm liên tục chém vào cái cây đằng trước "Tại sao ngươi cứ tỏ vẻ yếu đuối trước mặt sư tỷ, tại sao sư tỷ cứ để tâm đến ngươi ...? Ta nhiều lần đi làm nhiệm vụ, có khi đi hơn nửa năm mới về, sư tỷ cũng chưa từng vì ta mà chờ đợi ... vậy nhưng nàng mỗi đêm vì nhớ ngươi nên luôn đến phòng ngươi mà ngồi ở đó đến nửa đêm mới rời đi ... ta rốt cuộc vì sao không thể như ngươi ...?"
Đang bạo phát lên cây, chợt Khúc Vân Tranh nghe giọng nói phát ra từ phía sau "Ngươi ổn không ?"
Khúc Vân Tranh quay người lại, sau đó là nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm đang ở trước mặt, nàng liền cười khinh đáp "Ổn ? Ta không ổn, nếu ngươi còn ở đây, ta sẽ không bao giờ ổn ..."
Ôn Đường Dịch khó hiểu nhìn Khúc Vân Tranh "Ngươi làm sao vậy ? Chúng ta có hiểu lầm gì sao ?"
Khúc Vân Tranh cười nửa miệng "Trịnh Thuỵ Hàm ... ta chịu đựng đủ rồi ... ngày hôm nay ta phải giết ngươi, có như vậy thì đại sư tỷ sẽ không nhớ đến ngươi nữa", nói xong liền cầm kiếm chém về phía trước.
Ôn Đường Dịch kinh hãi, tránh né thanh kiếm của Khúc Vân Tranh "Khúc tiểu thư ... ta là Ôn Đường Dịch, không phải Trịnh Thuỵ Hàm ..."
Tuy nhiên, Khúc Vân Tranh chỉ tin vào mắt nàng "Ngươi đừng hòng lừa gạt ta", nói xong một kiếm đâm xuyên tim Ôn Đường Dịch.
Ôn Đường Dịch cứ nghĩ Khúc Vân Tranh là nhất thời tức giận nên có hành động như vậy, dù sao Trịnh Thuỵ Hàm cũng là sư muội của nàng nên nàng sẽ không thật sự ra tay. Đó cũng là nguyên nhân mà Ôn Đường Dịch chỉ tránh kiếm chứ không có đánh lại vì hắn không muốn làm Khúc Vân Tranh bị thương. Cuối cùng vẫn là không ngờ, trong lúc bất cẩn, đã để Khúc Vân Tranh đâm mình. Khúc Vân Tranh như vậy, nhưng lại thật sự muốn giết chết sư muội của nàng.
Khúc Vân Tranh vừa đâm vào ngực Ôn Đường Dịch, nàng lập tức thức tỉnh, nhìn thấy người đang ngã xuống đất thật sự không phải là Trịnh Thuỵ Hàm.
Khúc Vân Tranh hốt hoảng, vội cầm máu giúp Ôn Đường Dịch "Ôn công tử ... tại sao lại là ngươi ... ta ... ta thật sự không cố ý ..."
Ôn Đường Dịch đau đớn vì vết thương, song cũng cố gắng thốt ra tiếng "Làm ơn nói với tỷ tỷ, ta rất thương tỷ ấy", sau đó lại cố gắng nói lời cuối cùng "Khúc tiểu thư, ngươi nhập ma rồi ... quay đầu ... là ... bờ ..."
Ôn Đường Dịch nhắm mắt, tắt thở, Khúc Vân Tranh liền bật khóc trong sự dằn vặt "Xin lỗi ... xin lỗi ... ta xin lỗi ..."
Khóc xong một trận, Khúc Vân Tranh lấy lại bình tĩnh, nàng tuyệt đối không để mọi người phát hiện chuyện này, nếu không thanh danh của nàng sẽ bị huỷ hoại.
Khúc Vân Tranh đứng lên, lau sạch máu trên tay, luôn miệng lẩm bẩm "Trịnh Thuỵ Hàm ... tất là đều tại ngươi ... ngươi phải chịu trách nhiệm ...", nói xong liền cầm kiếm chạy đi.
Ngày hôm sau, Trịnh Thuỵ Hàm tạm biệt Lục Huyền Vũ, sau đó chạy đến Thiên Phượng phái để lên đường cùng Từ Nhược Tuyên.
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười nhìn nữ nhân bên cạnh "Nhược Tuyên ... đi thôi"
Từ Nhược Tuyên gật đầu "Ừm"
Ngay lúc cả hai vừa đi ra khỏi cỏng Thiên Phượng phái, liền nhìn thấy Ôn Thuỷ Kiều hùng hổ chạy đến.
Ôn Thuỷ Kiều rút kiếm, chém một nhát ở vai của Trịnh Thuỵ Hàm, quát lớn "Tại sao ngươi lại giết Đường Dịch ?"
Sáng nay, Ôn Thuỷ Kiều đi giết yêu về nhưng vẫn chưa thấy Ôn Được Dịch quay lại. Nàng liền lo lắng đi tìm hắn, tìm không được đành phải dùng bùa mà Trịnh Thuỵ Hàm đã đưa để di chuyển đến nơi Ôn Đường Dịch.
Ôn Thuỷ Kiều chỉ biết khóc thét khi thấy thanh kiếm của Trịnh Thuỵ Hàm đang đâm xuyên qua ngực của đệ đệ nàng.
Trịnh Thuỵ Hàm nghe xong sự việc, liền kinh hoàng đáp "Lúc sáng thức dậy ta đã thấy mình mất kiếm, bởi vì phải đi nên ta không có thời gian tìm nó ... chuyện của Ôn công tử, ta không hề biết"
Ôn Thuỷ Kiều vừa khóc vừa chỉ kiếm về phía Trịnh Thuỵ Hàm "Bây giờ ngươi nói gì chả được ... nhưng ở đó là kiếm của ngươi ... ngươi không thể chối cãi", nói xong liền muốn tiếp tục chém Trịnh Thuỵ Hàm.
Thanh kiếm của Ôn Thuỷ Kiều vừa đánh xuống Trịnh Thuỵ Hàm, Từ Nhược Tuyên liền hất kiếm của nàng ra, đứng chắn trước người Trịnh Thuỵ Hàm. Có chút giận dữ nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Đây không phải là Sơn Thuỷ phái, mong Ôn tiểu thư đừng làm loạn"
Ôn Thuỷ Kiều bật cười trong nước mắt "Được, ta liền đi nói chuyện này với các gia tiên ... xem Trịnh Thuỵ Hàm ngươi lúc đó sẽ giải thích như thế nào ..."
Ôn Thuỷ Kiều vừa bỏ đi, Trịnh Thuỵ Hàm lập tức suy sụp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ...
"Thuỵ Hàm ...", Từ Nhược Tuyên vội đỡ một bên cánh tay Trịnh Thuỵ Hàm, lo sợ nàng sẽ ngã.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, bám chặt cánh tay của nàng, giống như nàng là sự sống duy nhất để bám vào "Nhược Tuyên ... ta không giết hắn ... ta thật sự không biết chuyện gì"
Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm đang mất bình tĩnh, liền ôm chặt nàng "Ta tin ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn không hiểu tại sao kiếm của nàng lại nằm trên người Ôn Đường Dịch "Nhưng bằng chứng như vậy ... mọi người sẽ không tin ta ..."
Từ Nhược Tuyên buông Trịnh Thuỵ Hàm ra, nói "Mau đi đi"
"...", Trịnh Thuỵ Hàm ngơ ngác nhìn Từ Nhược Tuyên.
Từ Nhược Tuyên liền nói tiếp "Đi tìm bằng chứng chứng minh ngươi vô tội"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Không được, nếu họ tìm đến mà không thấy ta ... ngươi sẽ bị liên luỵ"
Từ Nhược Tuyên đưa kiếm của nàng cho Trịnh Thuỵ Hàm để phòng trường hợp bất trắc, sau đó có chút lớn tiếng "Một là ngươi cứ như vậy chết đi, hai là tìm ra kẻ đã hại ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, cảm thấy Từ Nhược Tuyên nói phải, nàng không thể để người khác vu oan.
Trịnh Thuỵ Hàm nhận lấy thanh kiếm từ tay Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên ... đa tạ", sau đó nhanh chóng chạy đi.
Bài học đầu tiên chính là tịnh tâm, hai người phải ngồi thiền xuyên suốt một ngày, mặc cho bên ngoài có chuyện gì cũng không được phân tâm.
Chỉ là công việc này đối với Từ Nhược Tuyên có thể nói là quá đơn giản, nhưng đối với Trịnh Thuỵ Hàm lại là một cực hình.
Ban đầu, Trịnh Thuỵ Hảm học theo Từ Nhược Tuyên, ngồi yên, xếp chân lại, rồi nhắm mắt. Sau đó cố gắng giữ cho tâm thật tịnh, kết quả vì tịnh quá nên Trịnh Thuỵ Hàm ngủ luôn lúc nào không hay.
Trịnh Thuỵ Hàm bởi vì đang ngủ nên cứ gật qua gật lại, cúi cùng đem đầu nàng dựa lên vai Từ Nhược Tuyên.
Khi cảm nhận được một vật thể đang chạm vào người mình, Từ Nhược Tuyên đành mở mắt ra. Thật sự như dự đoán, ngươi kia như vậy mà dám ngủ lúc này.
Từ Nhược Tuyên thở dài, sau đó lạnh lùng đứng dậy, mặc cho Trịnh Thuỵ Hàm sẽ ngã ra sàn nhà.
Trịnh Thuỵ Hàm vốn đang ngủ ngon, bất ngờ cả thân hình bị đập xuống đất khiến nàng giật mình tỉnh lại, thật sự đau chết nàng.
Trịnh Thuỵ Hàn ai oán nhìn lên Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên ... ngươi có cần tuyệt tình như vậy không ?"
Từ Nhược Tuyên lạnh nhạt đáp "Điều thứ sáu của gia quy, không được phép ngủ quên trong quá trình học thuật"
Trịnh Thuỵ Hàm hoàn toàn cứng họng "...", chuyện gì cũng lôi gia quy ra nói với nàng, nàng ghét nhất là tuân thủ gia quy.
Từ Nhược Tuyên không nhìn đến Trịnh Thuỵ Hàm, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên nói "Ăn trưa xong sẽ tiếp tục"
Trịnh Thuỵ Hàm như hồi phục sức sống, cuối cùng cũng được ăn rồi ... Trịnh Thuỵ Hàm lập tức vui vẻ chạy theo Từ Nhược Tuyên "Vâng vâng ..."
Ngày thứ hai, Dung Phượng đến thư phòng, nhìn Từ Nhược Tuyên và Trịnh Thuỵ Hàm "Hôm nay các ngươi sẽ học bước cuối cùng, muốn kết nối thức hồn, tâm hai người phải hướng về nhau ... thử đi ..."
Trịnh Thuỵ Hàm và Từ Nhược Tuyên cùng nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận lời nói trong lòng của đối phương.
Một lúc lâu sau, Trịnh Thuỵ Hàm mở to mắt, phấn khích nói "Ta nghe được rồi ... ta nghe ngươi gọi tên ta"
Từ Nhược Tuyên cũng mở mắt ra, nói "Ta cũng nghe được rồi"
Dung Phượng thấy vậy thì càng cao hứng, bởi vì họ tiếp nhận nhau nhanh hơn dự định ban đầu của nàng. Để hai thức hồn liên kết, không phải là chuyện đơn giản.
Trước ngày lên đường đi tìm Song Băng Kiếm, Trịnh Thuỵ Hàm đã chạy về Chân Long phái để từ biệt Lục Huyền Vũ, lần đi này có lẽ sẽ mất vài ngày nàng mới có thể trở về.
"Đại sư tỷ"
Lục Huyền Vũ đang ngồi ở hồ cá cho chúng ăn, đây cũng là những con cá mà vài tháng trước Trịnh Thuỵ Hàm đã bắt về tặng nàng.
Lục Huyền Vũ vẫn ngồi im, mỉm cười nhìn Trịnh Thuỵ Hàm chạy đến.
Trịnh Thuỵ Hàm vừa đến liền ngồi chổm dưới chân Lục Huyền Vũ, hai tay cầm hai bàn tay của nàng, ủ rũ nói "Đại sư tỷ ... ta lại phải đi làm nhiệm vụ rồi ... lần này có lẽ sẽ khá lâu"
Lục Huyền Vũ nghe xong liền tắt hẳn nụ cười, sau đó liền hỏi "Nhiệm vụ này có nguy hiểm không ?"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc lắc đầu "Có thiên sư đi cùng, ta nghĩ sẽ không sao a"
Lục Huyền Vũ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Khi nào ngươi đi ?"
Trịnh Thuỵ Hàm uể oải gối đầu lên chân Lục Huyền Vũ "Ngày mai phải đi rồi"
Lục Huyền Vũ vuốt tóc Trịnh Thuỵ Hàm "Muốn ăn bánh củ cải không ? Ta làm cho ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn chưa chịu ngồi thẳng người lại, bất quá vẫn gật gật đầu "Ân"
Lục Huyền Vũ mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ Trịnh Thuỵ Hàm ra, rồi đứng lên đi đến nhà bếp.
Ở gần đó, Khúc Vân Tranh vừa đi mua trái cây về cho Lục Huyền Vũ, nhìn thấy một cảnh ngọt ngào trước mặt, tay liền ném giỏ táo sang một bên, tức giận bỏ đi.
Ở Sơn Thuỷ phái, Ôn Đường Dịch chuẩn bị vào rừng bắt gà, hắn muốn thử tài nghệ nấu ăn của mình cho Ôn Thuỷ Kiều hưởng thức.
Ôn Thuỷ Kiều nhìn Ôn Đường Dịch "Vì sao không mua mà phải đi bắt ?"
Ôn Đường Dịch chỉ hãnh diện đáp "Nếu đi mua rồi đem về làm, ai chẳng làm được. Ta muốn cho tỷ tỷ thấy chỉ có đệ đệ này của tỷ là sẽ sẵn sàng làm mọi thứ vì tỷ"
Ôn Thuỷ Kiều mỉm cười xoa đầu Ôn Đường Dịch "Lá bùa mà Trịnh Thuỵ Hàm cho ta và ngươi, nhớ đem theo. Có chuyện gì lập tức biến đến chổ ta"
Ôn Đường Dịch gật đầu, mỉm cười đáp "Tỷ ty đừng lo, cũng không phải là lần đầu tiên ta vào khu rừng đó"
Ôn Thuỷ Kiều không hiểu vì sao hôm nay lại lo lắng hơn mọi ngày, bất quá cũng không làm mất thời gian cả hai "Đi đi, đi sớm về sớm"
"Ân tỷ tỷ"
Khúc Vân Tranh sau khi buồn bực bỏ đi, chính là càng chạy càng không thấy điểm đến, cuối cùng dừng lại ở một khu rừng xa lạ mới nhận ra bản thân đã đi được khá xa.
Khúc Vân Tranh đôi mắt ẩn đỏ, tức giận rút kiếm liên tục chém vào cái cây đằng trước "Tại sao ngươi cứ tỏ vẻ yếu đuối trước mặt sư tỷ, tại sao sư tỷ cứ để tâm đến ngươi ...? Ta nhiều lần đi làm nhiệm vụ, có khi đi hơn nửa năm mới về, sư tỷ cũng chưa từng vì ta mà chờ đợi ... vậy nhưng nàng mỗi đêm vì nhớ ngươi nên luôn đến phòng ngươi mà ngồi ở đó đến nửa đêm mới rời đi ... ta rốt cuộc vì sao không thể như ngươi ...?"
Đang bạo phát lên cây, chợt Khúc Vân Tranh nghe giọng nói phát ra từ phía sau "Ngươi ổn không ?"
Khúc Vân Tranh quay người lại, sau đó là nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm đang ở trước mặt, nàng liền cười khinh đáp "Ổn ? Ta không ổn, nếu ngươi còn ở đây, ta sẽ không bao giờ ổn ..."
Ôn Đường Dịch khó hiểu nhìn Khúc Vân Tranh "Ngươi làm sao vậy ? Chúng ta có hiểu lầm gì sao ?"
Khúc Vân Tranh cười nửa miệng "Trịnh Thuỵ Hàm ... ta chịu đựng đủ rồi ... ngày hôm nay ta phải giết ngươi, có như vậy thì đại sư tỷ sẽ không nhớ đến ngươi nữa", nói xong liền cầm kiếm chém về phía trước.
Ôn Đường Dịch kinh hãi, tránh né thanh kiếm của Khúc Vân Tranh "Khúc tiểu thư ... ta là Ôn Đường Dịch, không phải Trịnh Thuỵ Hàm ..."
Tuy nhiên, Khúc Vân Tranh chỉ tin vào mắt nàng "Ngươi đừng hòng lừa gạt ta", nói xong một kiếm đâm xuyên tim Ôn Đường Dịch.
Ôn Đường Dịch cứ nghĩ Khúc Vân Tranh là nhất thời tức giận nên có hành động như vậy, dù sao Trịnh Thuỵ Hàm cũng là sư muội của nàng nên nàng sẽ không thật sự ra tay. Đó cũng là nguyên nhân mà Ôn Đường Dịch chỉ tránh kiếm chứ không có đánh lại vì hắn không muốn làm Khúc Vân Tranh bị thương. Cuối cùng vẫn là không ngờ, trong lúc bất cẩn, đã để Khúc Vân Tranh đâm mình. Khúc Vân Tranh như vậy, nhưng lại thật sự muốn giết chết sư muội của nàng.
Khúc Vân Tranh vừa đâm vào ngực Ôn Đường Dịch, nàng lập tức thức tỉnh, nhìn thấy người đang ngã xuống đất thật sự không phải là Trịnh Thuỵ Hàm.
Khúc Vân Tranh hốt hoảng, vội cầm máu giúp Ôn Đường Dịch "Ôn công tử ... tại sao lại là ngươi ... ta ... ta thật sự không cố ý ..."
Ôn Đường Dịch đau đớn vì vết thương, song cũng cố gắng thốt ra tiếng "Làm ơn nói với tỷ tỷ, ta rất thương tỷ ấy", sau đó lại cố gắng nói lời cuối cùng "Khúc tiểu thư, ngươi nhập ma rồi ... quay đầu ... là ... bờ ..."
Ôn Đường Dịch nhắm mắt, tắt thở, Khúc Vân Tranh liền bật khóc trong sự dằn vặt "Xin lỗi ... xin lỗi ... ta xin lỗi ..."
Khóc xong một trận, Khúc Vân Tranh lấy lại bình tĩnh, nàng tuyệt đối không để mọi người phát hiện chuyện này, nếu không thanh danh của nàng sẽ bị huỷ hoại.
Khúc Vân Tranh đứng lên, lau sạch máu trên tay, luôn miệng lẩm bẩm "Trịnh Thuỵ Hàm ... tất là đều tại ngươi ... ngươi phải chịu trách nhiệm ...", nói xong liền cầm kiếm chạy đi.
Ngày hôm sau, Trịnh Thuỵ Hàm tạm biệt Lục Huyền Vũ, sau đó chạy đến Thiên Phượng phái để lên đường cùng Từ Nhược Tuyên.
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười nhìn nữ nhân bên cạnh "Nhược Tuyên ... đi thôi"
Từ Nhược Tuyên gật đầu "Ừm"
Ngay lúc cả hai vừa đi ra khỏi cỏng Thiên Phượng phái, liền nhìn thấy Ôn Thuỷ Kiều hùng hổ chạy đến.
Ôn Thuỷ Kiều rút kiếm, chém một nhát ở vai của Trịnh Thuỵ Hàm, quát lớn "Tại sao ngươi lại giết Đường Dịch ?"
Sáng nay, Ôn Thuỷ Kiều đi giết yêu về nhưng vẫn chưa thấy Ôn Được Dịch quay lại. Nàng liền lo lắng đi tìm hắn, tìm không được đành phải dùng bùa mà Trịnh Thuỵ Hàm đã đưa để di chuyển đến nơi Ôn Đường Dịch.
Ôn Thuỷ Kiều chỉ biết khóc thét khi thấy thanh kiếm của Trịnh Thuỵ Hàm đang đâm xuyên qua ngực của đệ đệ nàng.
Trịnh Thuỵ Hàm nghe xong sự việc, liền kinh hoàng đáp "Lúc sáng thức dậy ta đã thấy mình mất kiếm, bởi vì phải đi nên ta không có thời gian tìm nó ... chuyện của Ôn công tử, ta không hề biết"
Ôn Thuỷ Kiều vừa khóc vừa chỉ kiếm về phía Trịnh Thuỵ Hàm "Bây giờ ngươi nói gì chả được ... nhưng ở đó là kiếm của ngươi ... ngươi không thể chối cãi", nói xong liền muốn tiếp tục chém Trịnh Thuỵ Hàm.
Thanh kiếm của Ôn Thuỷ Kiều vừa đánh xuống Trịnh Thuỵ Hàm, Từ Nhược Tuyên liền hất kiếm của nàng ra, đứng chắn trước người Trịnh Thuỵ Hàm. Có chút giận dữ nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Đây không phải là Sơn Thuỷ phái, mong Ôn tiểu thư đừng làm loạn"
Ôn Thuỷ Kiều bật cười trong nước mắt "Được, ta liền đi nói chuyện này với các gia tiên ... xem Trịnh Thuỵ Hàm ngươi lúc đó sẽ giải thích như thế nào ..."
Ôn Thuỷ Kiều vừa bỏ đi, Trịnh Thuỵ Hàm lập tức suy sụp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ...
"Thuỵ Hàm ...", Từ Nhược Tuyên vội đỡ một bên cánh tay Trịnh Thuỵ Hàm, lo sợ nàng sẽ ngã.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, bám chặt cánh tay của nàng, giống như nàng là sự sống duy nhất để bám vào "Nhược Tuyên ... ta không giết hắn ... ta thật sự không biết chuyện gì"
Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm đang mất bình tĩnh, liền ôm chặt nàng "Ta tin ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm vẫn không hiểu tại sao kiếm của nàng lại nằm trên người Ôn Đường Dịch "Nhưng bằng chứng như vậy ... mọi người sẽ không tin ta ..."
Từ Nhược Tuyên buông Trịnh Thuỵ Hàm ra, nói "Mau đi đi"
"...", Trịnh Thuỵ Hàm ngơ ngác nhìn Từ Nhược Tuyên.
Từ Nhược Tuyên liền nói tiếp "Đi tìm bằng chứng chứng minh ngươi vô tội"
Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Không được, nếu họ tìm đến mà không thấy ta ... ngươi sẽ bị liên luỵ"
Từ Nhược Tuyên đưa kiếm của nàng cho Trịnh Thuỵ Hàm để phòng trường hợp bất trắc, sau đó có chút lớn tiếng "Một là ngươi cứ như vậy chết đi, hai là tìm ra kẻ đã hại ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, cảm thấy Từ Nhược Tuyên nói phải, nàng không thể để người khác vu oan.
Trịnh Thuỵ Hàm nhận lấy thanh kiếm từ tay Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên ... đa tạ", sau đó nhanh chóng chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com