Bhtt Hoan Phu Nhi Dai Xuyen Khong
Chương 83Khi đêm đã buông xuống, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, Tế Nguyệt và Viên Vĩ Anh nằm bên nhau trên chiếc giường rộng rãi. Cảm giác gần gũi, thân mật khiến cả hai đều không kìm được sự thả lỏng. Không khí trong phòng ấm áp, lặng lẽ, chỉ có tiếng hơi thở đều đặn của nhau.Viên Vĩ Anh khẽ ôm lấy eo Tế Nguyệt, đôi tay vòng qua người nàng, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc mà nàng luôn mang lại. Cảm giác an toàn ấy khiến cô bỗng trở nên dễ bị tổn thương hơn, lòng dâng lên một sự mong mỏi mà cô không thể giấu được. Cô ngước mặt lên nhìn Tế Nguyệt, ánh mắt lấp lánh như những vì sao xa xôi."Sau khi việc này xong xuôi," Viên Vĩ Anh khẽ lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết, "nàng có thể cho ta một câu trả lời rõ ràng được chứ?"Tế Nguyệt không đáp. Nàng chỉ nhẹ nhàng xoay người, để gương mặt chôn vào lồng ngực Viên Vĩ Anh. Mái tóc dài đen mượt buông xuống, lặng lẽ xòa lên tay cô. Không một lời, không một ánh mắt, chỉ là hành động yên lặng mà dịu dàng.Viên Vĩ Anh cũng không nói thêm gì. Cô siết nhẹ vòng tay, ôm lấy nàng như cũ. ----------------------Đương kim hoàng đế Viên Chiêu Viễn mấy hôm nay thần sắc tiều tụy rõ rệt. Hắn ngồi trên long ỷ, tay chống trán, ánh mắt sâu thẳm dường như giấu kín một cơn nhức đầu âm ỉ không dứt.Dù chưa lập hậu nhưng hậu cung ba nghìn giai lệ, mỹ nhân không thiếu. Hắn từng tự phụ bản thân là thiên tử, phong hoa đỉnh thịnh, thân thể cường tráng, long sủng khắp cung, ấy vậy mà... đến nay vẫn chưa có lấy một đứa con nối dõi.Điều khiến hắn phiền não hơn là cơ thể mình ngày một lạ lùng. Ham muốn dâng trào gần như không thể khống chế, chỉ cần một nữ nhân lướt qua, ý nghĩ dục vọng đã dấy lên mãnh liệt. Nhưng mỗi lần gần gũi, đến lúc cao trào, cảm giác sung sướng không những không đến, mà ngược lại, từng trận đau đớn như bị ai dùng dao cắt vào huyết mạch, khiến hắn không khỏi run rẩy, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, tinh thần suy sụp. Hắn không dám nói với ai, sĩ diện của một đế vương, sao có thể để lộ ra loại yếu đuối nhục nhã ấy?Cùng lúc đó, triều đình như một nồi nước sôi sục. Tấu chương liên tiếp dâng lên, lời lẽ đầy ẩn ý thúc giục hoàng đế sớm chọn người nối dõi, sớm an định hậu cung để giữ vận khí quốc gia.Chưa dừng ở đó, biên cảnh phía bắc cũng bắt đầu dậy sóng. Hung Nô, kẻ từng bị Viên quốc trấn áp nay ngóc đầu trở lại. Vỏ bọc "hòa bình" giữa hai nước đang dần rạn nứt. Dân thường Viên quốc qua lại buôn bán tại lãnh thổ Hung Nô thời gian gần đây liên tục bị cướp bóc, giết hại dã man. Tin tức truyền về khiến triều thần bất mãn, khẩn thiết đề nghị hoàng đế phái binh thảo phạt.Nhưng Viên Chiêu Viễn hiểu, binh lực hiện tại chưa đủ mạnh để một đòn nghiền nát, còn nếu đánh không thắng, thì chỉ càng khiến địch nhân thêm ngạo nghễ. Ngoại loạn nội ưu, mà ngay cả chính hắn, đấng cửu ngũ chí tôn, cũng đang là một thân thể mục ruỗng bên trong.Hắn nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt nắm long ỷ, cơn đau từ trong tâm can dâng trào:"Rốt cuộc là ai... đang nguyền rủa trẫm?"----------------------Một đêm nọ, Tề Phục Huy hiếm khi trông chỉn chu đến vậy—tóc được buộc gọn, áo khoác ngoài phẳng phiu không chút nhăn, cả người thoạt nhìn như vừa mới rời yến tiệc. Hắn đứng trước phòng Viên Vĩ Anh, tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng cam nhạt soi rõ đường nét khuôn mặt điển trai thường ngày vốn lười biếng nay lại ánh lên vẻ nghiêm túc hiếm gặp.Viên Vĩ Anh đang định chợp mắt, thấy hắn thì nhướng mày hỏi:"Giữa đêm khuya, mỹ nam tử bỗng đến gõ cửa, chẳng lẽ là động tâm rồi?"Tề Phục Huy cười khẽ, không bắt bẻ câu đùa của cô, chỉ nghiêng đầu ra hiệu:"Đi với ta một chuyến đến dược phòng.""Giờ này?" Cô ngồi dậy, khẽ chỉnh lại y phục, mắt hơi nheo lại. "Có chuyện gì nghiêm trọng sao?"Hắn hạ giọng, thần sắc khẽ động, dường như đang cố nén sự phấn khích. "Ta có phát hiện mới. Ngươi đi rồi biết."Viên Vĩ Anh nhướng mày. Cô vốn đã quen với những trò mờ ám nửa đêm của bọn "yêu nghiệt" trong Tế Thiên cung, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc hiếm thấy trên mặt hắn, lại thấy trong lòng nổi lên chút tò mò. Cô vươn vai một cái, khoác thêm áo ngoài, thong thả đi theo hắn.Dược phòng Tế Thiên cung về đêm lạnh như băng, ánh sáng đèn lồng chỉ đủ soi lờ mờ từng ngăn tủ gỗ xếp dài hai bên. Tề Phục Huy đưa cô đi thẳng vào trong, nép qua mấy kệ thuốc phủ đầy bụi. Đến một góc khuất, hắn dừng lại, cúi người mở khóa tủ ngầm, lấy ra một chiếc hộp gấm màu sẫm, đặt lên bàn đá giữa phòng.Viên Vĩ Anh khoanh tay, nhướng mày nhìn."Tối nay đưa ta đến đây là để khoe gia sản bí mật à?"Tề Phục Huy không đáp, chỉ nhẹ nhàng mở nắp. Bên trong là hàng loạt túi vải nhỏ chứa dược liệu lạ, đủ mùi đủ màu, vài loại còn tỏa ra ánh quang nhè nhẹ như phát sáng trong bóng tối. Hắn lặng lẽ chọn ra một lọ sứ nhỏ, đưa về phía cô, giọng trầm thấp:"Trích cho ta một lọ máu."Viên Vĩ Anh chau mày: "Ngươi muốn làm gì?"Tề Phục Huy ngẩng đầu, đôi mắt sâu lặng như mặt hồ nhưng bên dưới đó là vô vàn gợn sóng đang cuộn trào."Có một chuyện ta chưa từng nói với ai. Một trong những lý do khiến ta bị trục xuất khỏi Tề gia không đơn giản vì trái lời tổ huấn, mà bởi vì... ta đã trộm Tề Y Bảo Lục."Hắn dừng một chút, như chờ cô phản ứng, rồi chậm rãi nói tiếp:"Đó là y tịch cổ, ghi chép những đơn thuốc tuyệt mật đã bị gia tộc cấm lưu truyền. Trong đó có một phương dược trái nghịch với thiên đạo – một viên đan có thể khiến nữ tử... mang thai."Viên Vĩ Anh sững lại. Cô chưa kịp hỏi, Tề Phục Huy đã nhẹ nhàng đặt lọ thuốc xuống bàn, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng:"Không cần nam nhân. Chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, và một giọt máu phù hợp. Máu của ngươi là thứ cuối cùng ta cần để hoàn thiện công thức."Cô bật cười, nhưng đáy mắt lại không còn chút ý cười nào: "Ngươi thật sự muốn tạo ra một thứ như vậy? Để làm gì? Bán cho ai?"Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại: "Không phải để bán. Mà để tồn tại. Kẻ mạnh là kẻ có thể tạo ra kỳ tích. Thiên đạo... vốn dĩ cũng do người viết lại."----------------------Viên Vĩ Anh không nói thêm lời nào, chỉ nhếch môi cười nhạt, rồi rút con dao nhỏ đeo bên hông, cắt một đường mảnh trên đầu ngón tay. Máu đỏ sẫm chảy xuống, cô để mặc hắn hứng vào chiếc lọ sứ nhỏ đã chuẩn bị từ trước.Tề Phục Huy nhận lấy, ánh mắt thoáng qua một tia không thể giấu được, vừa háo hức, vừa tôn kính. Hắn quay lưng lại, bắt đầu công việc. Lửa bập bùng cháy lên dưới chiếc lò luyện, hơi nóng tỏa ra khiến căn phòng vốn lạnh lẽo giờ lại mờ hơi sương.Viên Vĩ Anh yên lặng ngồi vào góc, ánh mắt lướt qua từng động tác thuần thục của hắn. Đôi tay hắn không run, động tác đều đặn như đã làm việc này cả trăm lần. Nhưng cô biết, đây là lần đầu tiên hắn chạm tới giới hạn bị cấm đoán.Hương thuốc bắt đầu lan ra nồng nặc, chát đắng, rồi dần dần biến thành một mùi hương ngọt kỳ lạ, như lan, như tử đằng hòa lẫn. Lò luyện được mở rồi đóng lại nhiều lần, từng nguyên liệu lạ được nghiền nhuyễn, hòa trộn với máu cô, nung lên, cô đặc lại.Qua hai canh giờ, khi ánh sáng đèn đã mờ đi và đôi mắt cô cũng nặng trĩu, Viên Vĩ Anh vô thức tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu ngủ quên mất trong tiếng lách tách của lò lửa.Tề Phục Huy nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Một lát sau, hắn khẽ vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô."Này."Cô giật mình mở mắt. Trước mắt là một lọ nhỏ bằng thủy tinh đen óng ánh, bên trong chứa chất lỏng màu hồng phớt đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.Đôi mắt Tề Phục Huy như được thắp sáng trong màn đêm."Hoàn thành rồi. Đây là thành phẩm đầu tiên... Tử Thai Đan. Chỉ có hai lọ thôi."Tề Phục Huy cẩn thận đặt lọ đan dược lên bàn, giọng trầm ổn như đang kể lại một nghi thức cổ xưa:"Thứ này... sau khi điều chế thành công, cần được uống vào trong vòng ba ngày kể từ ngày rụng trứng của nữ nhân kia. Càng gần thời điểm đó, hiệu quả càng cao."Hắn dừng lại một nhịp, rồi đưa tay ra, trên lòng bàn tay là một cây ngân châm mảnh đến gần như trong suốt."Nhưng chỉ uống là chưa đủ. Lúc ngươi và nàng giao hợp... phải đâm kim này vào đầu ngón tay, để máu ngươi hòa vào thể nàng trong khoảnh khắc thân thể nàng đạt đến cực hạn khoái cảm. Khi ấy, máu mới dẫn được dược tính."Hắn nói khẽ, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc lạnh cắt ngang đêm tối:"Là máu của ngươi, Viên Vĩ Anh. Chính huyết của ngươi sẽ đánh thức tử cung, khiến nó tự mở ra, tiếp nhận mầm sống từ linh khí trong đan. Nếu cơ thể nàng đủ khoẻ mạnh, đủ căn cơ... đứa trẻ sẽ thành hình. Một sinh mệnh được tạo ra, không cần giống đực."Hắn cúi đầu nhìn lọ thuốc, ánh mắt khó đoán:"Cấm thuật của Tề gia, nghịch thiên... nên mới bị chôn vùi."Thấy vẻ mặt cô như thể vẫn chưa tin hoàn toàn, Tề Phục Huy nhíu mày, bực bội nói:"Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta thà tin ngươi mang thai còn hơn tin ngươi biết nhớ hết mấy thứ ta vừa dặn. Ngồi yên đó."Hắn lật tung một xấp giấy, rút bút ra, nguệch ngoạc viết lại từng bước, từng khoảng thời gian, cả ngày rụng trứng, cách kiểm tra thể trạng, vị trí đâm kim... thậm chí còn vẽ sơ đồ tử cung một cách cẩu thả mà buồn cười.Viết xong, hắn nhét thẳng vào tay cô, rồi xua tay như đuổi gà:"Cầm lấy. Về phòng đi, đừng làm phiền ta nghiên cứu tiếp. Thứ này... dùng sai một ly là nổ banh tử cung người ta đấy."Viên Vĩ Anh cầm tờ giấy còn chưa khô mực, ngẩn người nhìn lọ thuốc đỏ sẫm trên tay. Qua hai canh giờ, hai chén trà và một cơn buồn ngủ chớp mắt, vậy mà cô lại đang cầm trong tay một thứ... có thể khiến một nữ nhân sinh con cho mình.Đỉnh cao của y học? Hay đỉnh cao của điên rồ?Cô mím môi cười khẽ, ánh mắt như có như không:"Tề Phục Huy, ngươi quả thật... không phải người thường."Viên Vĩ Anh ngắm nghía lọ thuốc, lại nhìn tờ giấy nhăn nheo trong tay, lông mày khẽ nhướng lên:"Hiệu quả cao không?"Tề Phục Huy đang thu dọn đống thảo dược, không ngẩng đầu:"Không biết.""...Ngươi không biết?""Thì chưa ai dùng bao giờ. Ta nói rồi, Tề gia cấm hẳn, ai mà dám thử?" Hắn ngước mắt, nhếch môi như trêu:"Nhưng ngươi thì có thể. Dù sao cũng có sẵn người thử mà. Cung chủ đấy, vừa đẹp vừa khoẻ, nhìn là biết dễ sinh..""Ngươi điên à?!"Viên Vĩ Anh không nhịn được, giơ tay gõ một phát vào trán hắn."Thử cái đầu ngươi! Ngộ nhỡ... Tế Nguyệt thật sự có thai thì sao hả?"Tề Phục Huy ôm trán, cau mày né tránh:"Thì... cũng phải có người sinh mới biết hiệu quả chứ. Dù sao... nếu có thai thật thì cũng là đứa đầu tiên trên đời do hai nữ nhân sinh ra, để lại tên tuổi cho hậu thế...""Còn ngươi thì bị chém đầu để lại tiếng xấu cho hậu thế."Viên Vĩ Anh liếc hắn một cái, hừ lạnh, rồi nhét cả bình thuốc lẫn giấy vào tay áo"Ta giữ lại, nhưng không có nghĩa là ta sẽ điên đến mức đem người ta ra làm vật thí nghiệm."Hết Chương 83
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com