Bhtt Hoan Phu Nhi Dai Xuyen Khong
Chương 73Viên Vĩ Anh bưng mâm thức ăn bước vào, ánh sáng sớm còn mờ nhạt hắt qua ô cửa sổ. Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở đều đều của người đang ngủ. Tế Nguyệt vẫn cuộn tròn trong chăn, tóc dài rũ qua một bên, mặt quay vào trong, rõ ràng là không có ý định tỉnh dậy.Viên Vĩ Anh bước tới gần, cúi người, kề sát bên tai nàng, khẽ nói:"Này... nếu nàng không dậy, ta sẽ hôn đến khi nào nàng mở mắt thì thôi."Tế Nguyệt không đáp, nhưng mi mắt giật nhẹ. Viên Vĩ Anh cong môi, làm ra vẻ nghiêm túc, ghé sát hơn nữa, hơi thở đã phả vào cổ nàng."Thật đó. Ta đếm tới ba.""...""Một... hai..."Tới "hai rưỡi", Tế Nguyệt chậm rãi trở mình, hé mắt nhìn cô, ánh nhìn mờ mịt xen chút cảnh giác: "Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"Viên Vĩ Anh bật cười, lùi lại một chút, rồi xoay người mang mâm đồ ăn đặt lên bàn nhỏ bên giường. Tế Nguyệt ngồi dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng mùi thơm từ điểm tâm đã nhanh chóng làm nàng tỉnh táo hơn. Nhìn qua những món ăn lạ mắt, hương vị cũng chẳng giống gì thực đơn ngày thường trong cung môn, lại thêm việc chính Viên Vĩ Anh bưng vào, nàng liền hơi nhướng mày:"Ngươi làm?"Viên Vĩ Anh không trả lời, chỉ nhún vai cười, quay sang rót sữa đậu nành vào chén sứ nhỏ, như thể đang pha trà tiếp khách.Tế Nguyệt nếm thử một miếng, im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói: "Không tệ. Chắc vất vả lắm."Viên Vĩ Anh ngồi xuống cạnh, chống cằm cười nhìn nàng: "Ừ thì... dậy từ canh tư đó. Nàng có cảm động không?""Ta chỉ cảm động vì có bữa sáng. Còn ai nấu... không quan trọng.""À, thế thì mai ta bảo người khác làm.""Không cần, ăn quen rồi." – Tế Nguyệt đáp nhàn nhạt, tay đã gắp thêm miếng nữa.Tế Nguyệt gắp một miếng điểm tâm, nhai thong thả rồi lườm sang Viên Vĩ Anh: "Sao không ăn?""Ta ngồi ngắm nàng ăn thôi cũng thấy no rồi.""Lời này nghe lần thứ ba rồi đó," Tế Nguyệt chống cằm nhìn cô, "ăn đi, đừng diễn nữa."Viên Vĩ Anh làm bộ uất ức: "Thì cũng tại ai đó, sáng ra chưa kịp nói câu cảm ơn đã bị mắng, ta nuốt sao trôi?""Nếu không thích thì lần sau đừng làm." – Giọng Tế Nguyệt đều đều, nhưng tay lại gắp thêm miếng nữa, lần này còn đẩy sang phía cô một chiếc đĩa.Viên Vĩ Anh lập tức tươi tỉnh, nhận lấy như được ban ân: "Nàng không nói, ta cũng sẽ tiếp tục làm. Dù sao người ta nói, nuôi dưỡng một mỹ nhân là niềm vui của nhân gian."Tế Nguyệt liếc nhìn cô, lười biếng nói: "Ngươi đang tự ví mình là nhân gian sao?""Không dám, ta là yêu quái." – Viên Vĩ Anh nháy mắt – "Dụ dỗ nàng rồi ăn sạch nàng.""..." Tế Nguyệt ngừng lại một chút, như đang cân nhắc nên dùng đũa hay chén để ném vào cô.Viên Vĩ Anh ngồi thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng: "Ờ thì... nàng đừng động tay, ta đang ăn mà.""Nói ít thôi, nhai đi.""Vâng, thưa cung chủ nhà ta." – Cô đưa tay đỡ chén, gật đầu đầy nghiêm túc như đang hành lễ.Tế Nguyệt rũ mắt, khẽ cười, nhưng nhanh chóng giấu nụ cười ấy sau làn tóc rũ bên vai.----------------------Sau khi dùng bữa, Tế Nguyệt đứng dậy, chậm rãi thay y phục, nàng vẫn khoác lên lớp áo ngoài đỏ rực, tay áo thêu mây ngũ sắc nhẹ lay trong gió sớm. Mỗi động tác đều thong thả, đoan trang, mà lại chẳng giấu nổi vài phần kiêu ngạo trời sinh.Viên Vĩ Anh cũng trở về phòng thay y phục, chuẩn bị đi làm. Áo vạt chéo màu xám đậm, lưng đeo túi nhỏ, tóc búi cao đơn giản. Khi quay lại, cô thấy Tế Nguyệt đang chỉnh lại dây ngọc nơi cổ tay, bèn khẽ bước tới, hơi nghiêng đầu nhìn nàng."Đến chính điện à?""Ừ.""Ừm... nhớ đừng để bản thân mệt quá." – Viên Vĩ Anh chép miệng, giọng nhỏ đi một chút, ánh mắt lại không rời bàn tay đang cài ngọc của nàng. "Chiều ta xong việc rồi về... lại ở bên nàng."Tế Nguyệt khựng tay một chút, rồi khẽ cười, không nhìn cô, chỉ chậm rãi đáp:"Vậy thì đi cho nhanh. Ta đợi."Ánh sáng sớm chiếu lên gương mặt nàng, sắc đỏ của y phục phản chiếu trong đáy mắt. Viên Vĩ Anh nhìn nàng, không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người bước ra trước.Cô biết, lời "ta đợi" của Tế Nguyệt, không phải ai cũng dễ dàng có được.----------------------Hoả Linh Nhi cùng đoàn đội của Gia Lục Tuần Dương tiếp tục lên đường. Vì lộ trình trùng nhau, hai người chẳng hẹn mà ngày một thân thiết. Một người hay cười, một người hay nói, cùng tuổi cùng tính, nên chuyện gì cũng có thể đem ra đùa vui.Dọc đường, tiếng cười trong trẻo vang không ít. Có khi là Hoả Linh Nhi đánh Gia Lục Tuần Dương rồi bỏ chạy giữa đồng vắng, có khi lại là Gia Lục Tuần Dương nghiêm mặt "giáo huấn" nàng chuyện dựng trại cho ngay ngắn. Hai đứa như trẻ con, lúc thì tranh nhau cây kẹo do dân làng biếu, lúc thì nằm ngửa giữa cỏ xanh thi xem ai nhìn được nhiều vì sao hơn.Trong những buổi tối ngồi bên lửa, Gia Lục Tuần Dương lặng lẽ liếc sang Hoả Linh Nhi đang ngủ gà gật bên cạnh. Từ lúc nào, nàng đã quen với sự có mặt của người kia, quen với giọng nói líu lo, cả nụ cười vô tâm ấy.Trong lòng Gia Lục Tuần Dương dường như có chút cảm mến, nhưng vẫn chưa dám gọi tên. Người duy nhất nàng từng có tình cảm là biểu tỷ vài năm trước, một bóng hình mờ nhạt và không hồi đáp. Còn bây giờ... nàng không chắc. Hoả Linh Nhi quá trong sáng, quá không đề phòng. Gia Lục Tuần Dương lại sợ, nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ vỡ tan như trước kia — vì nàng là nữ tử.Vậy nên cứ như hiện tại cũng tốt. Ít nhất mỗi ngày vẫn có thể cùng nhau đi tiếp, cùng cười, cùng nhìn về một hướng.----------------------Một tháng sau, đoàn của Gia Lục Tuần Dương đến Ôn Châu để giao hàng. Cũng là lúc chia tay Hoả Linh Nhi.Trước cổng thành, ánh nắng sớm trải dài trên con đường đất đỏ. Hoả Linh Nhi đeo lại giỏ vải nhỏ trên lưng, bên trong là vài món bánh trái nàng được Gia Lục Tuần Dương chuẩn bị. Sư tỷ nàng đã đợi sẵn ở trạm dịch phía nam thành, cũng sắp tới rồi.Cả hai đứng đối diện nhau, không ai nói gì trong chốc lát. Cuối cùng, vẫn là Hoả Linh Nhi cười trước, ánh mắt cong cong như nắng đầu thu."Nhớ nha, khi nào rảnh rỗi thì đến Lạc Hà Môn tìm ta chơi. Môn ta chẳng có gì ngoài nhiều núi đẹp với bánh ngon."Gia Lục Tuần Dương cười, gật đầu, giọng nhẹ bẫng: "Ừ, nếu ta ghé ngang, nhất định sẽ đến."Không ai ôm, cũng không níu kéo. Hai người như hai đứa trẻ nghịch xong trò chơi dài ngày, nay phải quay về nhà mình. Tất cả những gì không thể nói ra, đều gửi lại trong ánh mắt nhìn nhau giây cuối cùng.Khi bóng áo xanh nhạt của Hoả Linh Nhi khuất sau đám đông, Gia Lục Tuần Dương vẫn còn đứng đó, tay nắm chặt dây cương ngựa, môi mím lại như kìm tiếng thở dài.----------------------Sau khi hoàn thành chuyến giao hàng, Gia Lục Tuần Dương trở về Tế Thiên cung. Dọc đường về, lòng nàng vẫn thấp thoáng nhớ lại dáng vẻ Hoả Linh Nhi lúc chia tay, nhưng chưa kịp để tâm quá lâu thì đã bị cuốn vào mớ việc vụn vặt của phái.Vừa mới yên ổn nghỉ ngơi được vài ngày, đột nhiên có người đến báo Hữu hộ pháp cho gọi. Gia Lục Tuần Dương chỉnh lại y phục, theo chân đệ tử đến khu nhà phía tây – nơi Hữu hộ pháp vẫn ở lại mỗi khi có việc quan trọng.Trong phòng, ánh sáng hắt nhẹ qua lớp rèm mỏng, Hữu hộ pháp đang ngồi chờ sẵn. Vừa thấy nàng bước vào, ông liền lên tiếng, giọng không lớn nhưng đủ khiến lòng người trầm xuống:"Một tháng nữa, Chiêu Bằng Quận Vương sẽ nhập kinh."Gia Lục Tuần Dương hơi khựng lại, đôi chân như chôn xuống đất.Hữu hộ pháp nhìn nàng một lúc, rồi chậm rãi nói tiếp:"Ông ấy là phụ vương của ngươi. Nếu lúc ấy ông biết ngươi không ở kinh thành giữ chức quan, lại còn trốn ra giang hồ, e là khó tránh khỏi phiền toái."Nàng không đáp, chỉ cụp mắt nhìn xuống bàn trà bên cạnh. Hơi nước bốc lên mờ ảo như những dòng suy nghĩ trong đầu nàng – rối rắm, ngổn ngang."Ngươi định thế nào?" – Hữu hộ pháp hỏi.Gia Lục Tuần Dương siết nhẹ tay áo, giọng nhỏ như đang tự hỏi mình:"Ta không muốn quay lại triều đình. Nhưng nếu không về... phụ vương chắc chắn sẽ truy xét."----------------------Tối hôm ấy, trăng treo lửng lơ giữa tầng mây, ánh sáng dịu nhẹ trải xuống sân nhỏ trước phòng. Trong gian bếp phía sau hậu viện, ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn, thức ăn vẫn còn bốc khói. Viên Vĩ Anh rót rượu, Hà Tập Linh gắp thức ăn, còn Gia Lục Tuần Dương chỉ chống cằm, nhìn chén cơm mãi chẳng động đũa."Ê, hôm nay lại thất tình à?" – Viên Vĩ Anh trêu, tay gõ nhẹ lên chén rượu.Gia Lục Tuần Dương hừ một tiếng, ngồi thẳng lưng rồi thở dài, vẻ mặt vẫn không giấu nổi phiền muộn."Không phải thất tình... mà là phiền lòng." Nàng ngập ngừng giây lát rồi kể lại chuyện Hữu hộ pháp đã nói ban sáng, ánh mắt đảo qua hai người trước mặt như chờ xem phản ứng.Hà Tập Linh nhíu mày, đặt đôi đũa xuống bàn: "Chiêu Bằng Quận Vương... phụ vương ngươi sắp vào kinh?""Ừ." Gia Lục Tuần Dương gật đầu, giọng chậm rãi. "Nếu lúc đó ông phát hiện ta bỏ chức quan, còn chạy ra giang hồ... thể nào cũng xảy ra chuyện."Viên Vĩ Anh chống cằm, hứng thú nhìn nàng, cười khẽ: "Vậy là tính quay về kinh rồi?"Gia Lục Tuần Dương gật đầu, ánh mắt xa xăm: "Chắc phải về một chuyến thôi. Không muốn về... nhưng cũng chẳng thể trốn mãi được."Hà Tập Linh nghiêng người rót thêm rượu, giọng vẫn bình thản: "Đi một chuyến rồi về. Dù gì ngươi cũng có chốn để quay lại."Viên Vĩ Anh đưa chén cụng nhẹ vào chén nàng: "Không ai rượt ngươi đi cả. Kinh thành thì cứ về, còn Tế Thiên Cung, lúc nào nhớ thì lại về đây, ta thay mặt cung chủ bảo đảm cho ngươi."Lời nói ấy tưởng chừng hời hợt, nhưng lại khiến Gia Lục Tuần Dương nhẹ lòng. Bên ngoài, gió đêm mát rượi. Nàng mỉm cười, cụng chén cùng hai người kia, trong lòng dần dần bớt nặng.----------------------Tối hôm đó, Gia Lục Tuần Dương uống đến đỏ mặt, đầu óc quay cuồng, rồi lại ngồi tựa ra ghế, lắc lắc chén rượu trong tay, vừa cười vừa lảm nhảm kể cho Viên Vĩ Anh cùng Hà Tập Linh nghe:"Hồi đó... ta tỏ tình với biểu tỷ... trong cái hẻm nhỏ kia. Nàng nhìn ta, cười dịu dàng một cái rồi nói: 'Xin lỗi, ta vẫn chỉ xem ngươi như muội muội thôi.'"Nói đoạn nàng bật cười hề hề, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe. Viên Vĩ Anh chống cằm nghe, khóe môi cong cong đầy vẻ trêu chọc."Đại ca, lúc đó ngươi núp sau bức tường, coi hết toàn bộ phải không?" Gia Lục Tuần Dương chỉ tay vào cô, giọng lè nhè, nhưng vẫn còn nhớ như in."Lúc ta khóc như con ngốc trong hẻm, đại ca bước ra, dúi cho ta một vò rượu, còn bảo: 'Khóc xong rồi thì uống đi, người không thương mình thì đừng lãng phí nước mắt.' Từ đó ta theo ngươi luôn."Nghĩ đến cảm giác tự do tự tại rong ruổi từ bắc đến nam, tựa như những chuyến đi không điểm đến, tựa như những đêm dài không kết thúc, thả mình vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Những khoảnh khắc không lo âu, không ràng buộc, chỉ có tiếng cười vang vọng trong gió, ánh sáng nhạt nhòa của những ngọn đèn đường. Chỉ mới đây thôi mà cảm giác ấy đã như một đời người, một thời gian dài không thể quay lại, như thể mình đã sống cả một kiếp người, và giờ chỉ còn lại những ký ức mơ hồ, nhưng đầy hoài niệm.Hết Chương 73
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com