Bhtt Hoan Phu Nhi Dai Xuyen Khong
Chương 11Hơi thở ấm nóng của Viên Vĩ Anh phả thẳng lên làn da trần, khiến Như Tiên giật mình như bị bỏng. Đến lúc ấy, nàng mới hoàn toàn nhận thức được—mình vẫn đang đứng trần trụi giữa làn nước, mà thân thể lại đang bị cô ôm sát đến vậy.Mặt nàng đỏ bừng, không phải vì hơi nước nóng, mà là vì sự ngượng ngùng lan khắp người. Cả người bất giác căng cứng, hai tay liền theo phản xạ muốn che chắn lấy thân thể mình, nhưng lại không biết nên giấu đi đâu trước ánh mắt kia—ánh mắt dịu dàng mà đầy mê hoặc, đang nhìn nàng không chút né tránh."Ngươi... ngươi lui ra một chút!" – nàng lắp bắp, giọng run khẽ như nước chạm lá, vừa ngại ngùng vừa có phần giận dỗi.Viên Vĩ Anh khẽ cong môi, tay vẫn chưa chịu buông, chỉ khẽ siết nhẹ hơn một chút. Cô cúi đầu nói sát tai nàng:"Ta không nhìn đâu... nhưng nếu nàng cứ đỏ mặt thế này, ta sợ bản thân sẽ không nhịn được mất."Câu nói ấy khiến tai Như Tiên như bốc cháy, nàng vội đưa tay đẩy cô ra, miệng lắp bắp không thành lời. Nhưng Viên Vĩ Anh đã buông tay trước, ngoan ngoãn quay người, thậm chí còn lấy áo choàng cho nàng để gần bên hồ."Ta ở đây đợi nàng thay đồ, không nhìn." – giọng cô thấp hơn thường ngày, lại mang theo một ý vị trêu chọc dịu dàng, khiến trái tim Như Tiên như loạn nhịp thêm một nhịp nữa.Như Tiên thay y phục xong bước vào phòng trong, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt thì cả gương mặt lập tức đỏ lựng.Viên Vĩ Anh ngồi cạnh bàn thấp, một tay chống cằm, dáng vẻ chẳng mấy để tâm đến tình cảnh hiện tại, nhưng trên người lại chỉ khoác độc một bộ trung y màu trắng, vạt áo trước hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng một khoảng da thịt rắn rỏi. Mái tóc ướt chưa kịp hong khô, vài giọt nước còn lăn dài xuống cổ, trượt qua xương đòn rồi biến mất trong lớp áo mỏng.Trong phút chốc, Như Tiên đứng ngây ra, tim đập mạnh một nhịp. Dù là nữ nhi, nhưng đường nét của cô khi mặc trung y lại không hề yếu ớt, ngược lại còn mang theo khí chất mơ hồ khó gọi tên—vừa cấm dục, vừa quyến rũ.Viên Vĩ Anh ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đang ngẩn người của nàng, khẽ nhếch môi:"Như vậy có khiến nàng khó chịu không? Nếu không ngại, ta vào trong nằm tạm một lát, y phục thế này không đủ chống lạnh."Như Tiên hoàn hồn, vội quay đi, cố giữ giọng bình tĩnh:"Ngươi... tùy ngươi."Giọng nói ấy nghe vào tai Viên Vĩ Anh lại như tiếng nghẹn ngào nhè nhẹ. Cô đứng dậy, đi về phía giường lớn, vừa đi vừa chậm rãi buộc lại vạt áo, mỗi động tác đều như cố ý kéo dài, khiến người phía sau lén liếc nhìn cũng chẳng dám nhìn lâu.Tẩm cung không hề có y phục nam nhân, cung nữ cũng đã lui hết, Như Tiên biết mình không còn cách nào khác. Nàng hít sâu một hơi, thắp thêm lò sưởi rồi ngồi xuống cạnh bàn, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía chiếc giường nơi Viên Vĩ Anh đang nằm nghiêng, một tay gối đầu, mắt khép hờ, thở nhè nhẹ.Nghe tiếng bước chân khẽ khàng sau lưng, Như Tiên đang cúi đầu lau tóc bỗng khựng lại. Một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào vai nàng, giọng nói mang theo ý cười quen thuộc vang lên sau lưng."Để ta."Viên Vĩ Anh đã thay một bộ trung y khác khô ráo hơn, tay cầm khăn mềm, chậm rãi đưa lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng thấm từng giọt nước còn sót lại. Mùi hương trên người cô vẫn là hương gỗ trầm dịu nhẹ, khi khoảng cách kéo gần, từng hơi thở, từng nhịp tim cũng như hòa vào nhau trong yên lặng.Như Tiên muốn lên tiếng từ chối, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị động tác cẩn thận kia làm cho nghẹn lại. Từng nhịp lau chậm rãi, nhẹ như lông vũ chạm vào da đầu, khiến nàng vừa cảm thấy dịu dàng lại vừa bất an."Ngươi... thật sự không giống trước kia," nàng thì thầm."Trước kia nào?" Viên Vĩ Anh hơi nghiêng đầu, tay vẫn không ngừng."Trước kia ngươi chỉ biết nói lời đường mật với mọi nữ nhân."Như Tiên cúi đầu khẽ nói, giọng mang theo chút hờn dỗi xen lẫn ghen tuông. Nàng biết rõ, trong quá khứ Viên Vĩ Anh chưa từng có mối quan hệ gần gũi nào với mình, thậm chí số lần gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay. Những lời kia, chẳng qua chỉ là cái cớ để nàng trút chút cảm xúc chực trào trong lòng.Viên Vĩ Anh nghe vậy chỉ khẽ cười, không biện minh cũng không phủ nhận. Cô hiểu, nàng đang giận, đang tủi thân—nhưng lại chẳng biết phải nói ra bằng cách nào ngoài một câu trách móc vu vơ."Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn ôn nhu với một người."Khăn đã đặt xuống bàn. Viên Vĩ Anh không rút tay về, ngược lại, tay cô lướt nhẹ dọc theo cánh tay nàng, chậm rãi kéo nàng xoay lại đối mặt với mình. Như Tiên bối rối ngước mắt lên, trong đôi mắt ấy phản chiếu khuôn mặt cô – gần đến mức tim đập không kịp che giấu.Không có lời nào nữa, chỉ là một cái cúi đầu nhẹ. Môi cô đặt lên môi nàng, không gấp gáp, không chiếm hữu, mà chỉ như muốn trấn an, muốn kéo nàng trở về bên cạnh mình. Nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến tim Như Tiên rối bời hơn bao giờ hết.Đôi môi dán chặt, hơi thở giao nhau, đầu lưỡi Viên Vĩ Anh len vào, nhẹ nhàng mơn trớn, dẫn dắt. Cánh tay nàng vòng lên cổ cô, siết chặt, như sợ chỉ cần buông ra, người này sẽ tan biến vào màn đêm.Từng nụ hôn rơi dọc từ khóe môi đến xương hàm, rồi trượt xuống cần cổ trắng ngần. Như Tiên khẽ rên một tiếng, thân thể mềm nhũn trong vòng tay cô, ánh mắt mơ hồ mờ sương.Cô bế nàng lên, đặt xuống giường, như thể mọi hành động đều đã từng quen thuộc. Trong màn sương mỏng manh của ánh đèn lồng, y phục mỏng manh của cả hai như chẳng thể che được gì, từng cái chạm, từng hơi thở, tất cả đều tràn ngập sự khao khát bị kìm nén đã lâu.Không cần lời nói, không cần hứa hẹn—chỉ cần có nhau, ngay lúc này.Dưới ánh đèn mờ ấm trong tẩm cung, làn da Như Tiên vẫn còn vương chút ửng hồng sau khi tắm, mái tóc dài đã được lau khô, rũ nhẹ sau vai. Viên Vĩ Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, rồi ôm ngang lấy thân thể mảnh mai ấy, đặt xuống chiếc giường lớn phủ đệm mềm.Ngón tay cô khẽ lần theo đường cong nơi xương quai xanh, từ tốn trượt xuống, đưa tay tới lớp y phục mỏng manh phủ trên người nàng. Khi đang định cởi đi, cổ tay lại bị giữ lại bởi một bàn tay nhỏ nhắn.Như Tiên ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt long lanh không phải là sự khước từ, mà là e ngại, là mềm yếu, là thứ cảm xúc sâu kín nàng cố nén suốt nửa tháng nay."Chúng ta... chỉ vừa mới nói rõ lòng nhau đêm nay," nàng nhẹ giọng, "ta không muốn quá nhanh... ta không muốn ngươi xem ta cũng như những nữ nhân khác."Lời nói không sắc bén, nhưng lại như mũi kim xuyên vào lòng.Viên Vĩ Anh sững người, nhìn vào mắt nàng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng rút tay về."Được." Cô khẽ gật đầu, nụ cười thoáng hiện nơi khoé môi. "Ngươi không giống bất kỳ ai, ta biết rõ điều đó hơn ai hết."Không còn hành động dồn ép, cô chỉ lặng lẽ nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay khẽ ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng. Như Tiên không kháng cự nữa, cũng không lên tiếng, chỉ rúc nhẹ vào lòng cô, nghe nhịp tim trầm ổn vang bên tai.Đêm ấy, không có sự chiếm đoạt, chỉ có hơi ấm dịu dàng và những cảm xúc thật lòng giữa hai trái tim vừa chạm tới nhau.Chăn mỏng phủ lên hai thân thể nằm sát bên nhau. Không gian trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài song cửa thổi qua khóm trúc, hòa cùng nhịp tim thầm lặng giữa hai người.Viên Vĩ Anh khẽ nghiêng người, chạm trán mình vào trán Như Tiên, giọng cô trầm thấp, pha lẫn chút khàn khàn sau một ngày mệt mỏi:"Nàng có từng nhớ ta không?"Như Tiên nhắm mắt một thoáng, môi mấp máy như ngại ngùng, nhưng rồi cũng khe khẽ đáp:"Đã từng không ngủ được, đã từng lặng lẽ đứng chờ sau rèm, cũng từng nghĩ nếu ngươi không đến nữa... thì ta sẽ phải làm sao."Viên Vĩ Anh bật cười nhẹ, một tay siết eo nàng lại gần hơn:"Ta cứ nghĩ, nàng ghét ta rồi.""Ta có ghét," Như Tiên thì thầm, "ghét ngươi luôn có thể cười cợt, luôn thong dong, còn ta thì rối loạn vì ngươi... Ngươi khiến ta không thể bình tâm."Viên Vĩ Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay vén một lọn tóc vương trên má nàng, ánh mắt sâu lắng như thể muốn khắc ghi mọi đường nét trên gương mặt ấy."Ta cũng vậy," cô nói. "Dù ta từng sống rất qua loa, nhưng... không phải với nàng."Trong ánh nến vàng vọt lay động nơi đầu giường, Như Tiên khẽ trở mình, vòng tay vẫn quấn lấy eo Viên Vĩ Anh, như thể sợ chỉ cần buông lỏng một chút, người kia sẽ tan biến như giấc mộng.Giọng nàng vang lên rất khẽ, như một làn hơi, chậm rãi mà nhẹ nhàng:"Năm đó, ta mười tám. Phụ thân là trụ cột của Như gia, mẫu thân bệnh nặng, huynh trưởng lại vừa ra chiến trường... Ta không có lựa chọn nào khác."Viên Vĩ Anh cụp mắt, lắng nghe, lòng chợt siết lại."Vào cung không lâu, tiên hoàng chỉ gặp ta đôi ba lần. Ngài khi ấy đã tuổi xế chiều, cũng chẳng buồn để tâm đến hậu cung nữa. Cả tuổi thanh xuân của ta... chỉ là một món đồ tế lễ cho danh vọng và bình yên của gia tộc."Nàng cười, nụ cười như một tiếng thở dài đã được kìm nén quá lâu."Ta từng nghĩ, mình sẽ mãi như thế, sống trong cung, già đi, rồi lặng lẽ chết đi như bao nữ nhân khác."Viên Vĩ Anh khẽ nắm lấy tay nàng, ánh mắt vẫn dõi vào đôi mắt u buồn kia."Cho đến khi ta xuất hiện," cô thấp giọng nói.Như Tiên không trả lời, chỉ tựa đầu vào vai cô, như thay cho một lời thừa nhận.Một thoáng im lặng lại phủ xuống, nhưng không còn nặng nề. Là sự yên lặng của những người đã tìm thấy nhau sau bao tháng năm lạc lõng. Trong căn phòng nhỏ ấy, quá khứ của nàng dần mở ra — từng mảnh từng mảnh, và Viên Vĩ Anh, lặng lẽ, lắng nghe tất cả.Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng siết chặt cánh tay đang ôm lấy Như Tiên, đầu tựa vào mái tóc nàng, hít sâu hương thơm dìu dịu vương trên làn tóc còn vương hơi ẩm. Giọng cô trầm thấp, khẽ khàng như sợ phá vỡ khoảnh khắc dịu dàng này:"Như Tiên, những điều nàng đã trải qua... ta không thể xóa đi, cũng không dám nói mình có thể bù đắp. Nhưng nếu nàng cho phép, từ nay về sau, ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng chống lại mọi cô quạnh."Như Tiên khẽ run lên, giọng cô dịu dàng như dòng suối mát lành chảy qua vết thương lòng đã đóng bụi từ lâu."Nàng không cần phải mạnh mẽ mãi như thế. Ở bên ta... nàng có thể yếu đuối một chút, dựa dẫm một chút."Viên Vĩ Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú kia. Ngón tay cô luồn vào những sợi tóc mềm, nhẹ nhàng vuốt ve. Từng hành động đều thận trọng mà trìu mến, như thể đang nâng niu một món bảo vật dễ vỡ.Như Tiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, để mặc sự yên ả trong vòng tay cô thấm vào từng kẽ tim. Một dòng lệ mỏng, chẳng rõ là vì cảm động hay xót xa, khẽ trượt xuống gò má. Viên Vĩ Anh đưa tay lau đi, rồi ôm nàng chặt hơn nữa.Hết Chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com