[BHTT] [HOÀN] Hoàng Hậu Tại Thượng
Chương 111
Lý Lăng Nguyệt đi Vĩnh Thọ cung, từ biệt Vĩnh Dương cùng Lý Tuyết Nhiễm.Khoảng thời gian gần đây, Vĩnh Dương luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, chẳng thấy mẫu hậu lẫn cô đâu, mà bây giờ gặp được cô, cô lại tới để từ biệt mình.Trước đó vài ngày, Lý Tuyết Nhiễm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi trải qua một phen tìm hiểu, nàng biết được sơ sơ sự việc. Cả ngày nàng lo sợ mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, hôm nay thấy cô mạnh khỏe, lòng mới hơi nhẹ nhõm một chút, nhưng lúc nghe cô nói phải rời khỏi nơi đây, cảm giác lo lắng đề phòng liền trỗi dậy lần nữa.“Cô đi đâu vậy? Khi nào thì về?” Vĩnh Dương hỏi.“Cô đi đến một nơi rất xa, cũng không biết khi nào thì trở về.” Lý Lăng Nguyệt vừa nói vừa xoa đầu Vĩnh Dương. Vĩnh Dương càng lớn, lại càng giống Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt nhìn dung nhan Vĩnh Dương giống Đồ Thập Mị như đúc, trong nháy mắt nàng hoảng hốt.“Cô đừng đi có được không? Cả thiên hạ này, người thân đối đãi tốt với Tuyết Nhiễm cũng chỉ có cô với Vĩnh Dương thôi.” Lý Tuyết Nhiễm khẩn cầu, nàng dĩ nhiên rất muốn ôm đùi Lý Lăng Nguyệt không thả, nhưng rốt cuộc chỉ dám lưu luyến nắm lấy ống tay áo của Lý Lăng Nguyệt.“Cho dù ta đi rồi, Thái hậu cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.” Lý Lăng Nguyệt cũng đưa tay xoa má Lý Tuyết Nhiễm một chút, mỉm cười nói. Đối với việc không thể nhìn thấy hai đứa cháu gái xinh đẹp này xuất giá, trong lòng Lý Lăng Nguyệt không phải là không có tiếc nuối, Đồ Thập Mị yêu thương Vĩnh Dương vô cùng, nên tất nhiên sẽ tìm cho cô bé người tốt nhất, về phần Tuyết Nhiễm, đại khái nàng ấy cũng sẽ không bạc đãi, điểm này Lý Lăng Nguyệt hết sức tin tưởng Đồ Thập Mị.Lý Tuyết Nhiễm nhìn nụ cười của Lý Lăng Nguyệt, tựa như ánh mặt trời vào mùa đông, trông có vẻ vô cùng rực rỡ, nhưng thực chất lại không có một chút nhiệt độ nào, đây cũng không phải điềm tốt gì, xem ra, ý đã quyết rồi. Lý Tuyết Nhiễm trong lòng cũng hơi cảm thán, lúc nhỏ khi vừa mới vào cung, cứ nghĩ ở trong Hoàng cung là tuyệt nhất, có cung điện hùng vĩ tráng lệ, có y bào hoa diễm sặc sỡ, không sợ bị bỏ đói, cũng không sợ phải chịu lạnh, nhưng sau này lớn lên, mới phát hiện nơi này giống như một cái lồng chim khổng lồ, và trong cái lồng chim này có vô số chim Hoàng Yến, tất nhiên, Đồ Thập Mị không nằm trong số chim Hoàng Yến này. Cũng có người rất vui vẻ, nhưng phần lớn số người đều tỏ vẻ không hề vui tí nào, chính mình cũng không được coi là loại người lạc quan, nhưng cũng không phải thuộc loại người không vui vẻ kia, mà cô lại thuộc loại người không vui vẻ đó, lúc nào cũng mang theo tâm sự nặng nề lẫn một ít ưu sầu. Lý Tuyết Nhiễm đi theo cô học tập cầm kỳ thi họa nhiều năm, đối với tâm tư của cô cũng đoán được một hai phần, một trong số đó là việc cô kìm lòng không đậu thích Đồ Thập Mị, việc còn lại là cô luôn cảm thấy sầu lo đối với việc Đồ Thập Mị nắm giữ triều chính. Hôm nay cô muốn rời đi, hẳn là muốn thoát khỏi cái lồng giam này, buông cái gọi là trách nhiệm xuống, chuyện này đối với cô đúng là tốt thật. Tuy rằng vẫn lo không thôi nhưng Lý Tuyết Nhiễm vẫn vì cô mà vui vẻ vô cùng. Chẳng qua nàng vẫn lo Đồ Thập Mị sẽ để cô rời đi sao? Người kia vừa nhìn qua cũng biết là không phải dạng hiền lành gì, nói chung, trong mắt nàng, Đồ Thập Mị là dạng người dù cho có phải trói lại, cột lại, cũng muốn giữ thứ mình thích ở bên người.Lý Lăng Nguyệt nói chuyện cùng hai đứa cháu gái thật lâu, rồi mới rời khỏi Vĩnh Thọ cung, nàng vốn cũng muốn đi vấn an Lý Cảnh Thái một chút, nhưng lại có trọng binh đứng gác, Thái hậu nghiêm cấm bất luận kẻ nào cũng không được phép đến gặp Hoàng thượng, dù là Hoàng hậu muốn gặp Hoàng đế cũng phải có thủ dụ của Thái hậu. Mà dĩ nhiên, đối với phu quân chán ghét của mình, Đồ Duy Chi mừng rỡ vô cùng khi không phải thấy hắn, lại càng không chủ động đi thăm Hoàng đế.Lý Lăng Nguyệt ngại gặp Lý Cảnh Thái, mà dù có thấy Lý Cảnh Thái thì nàng cũng không còn gì để nói, càng không thể đưa cho hắn thêm một hy vọng nào nữa. Lý Lăng Nguyệt biết hy vọng tan biến so với không có hy vọng khó chịu hơn nhiều, vì thế nàng bèn chặt đứt tâm tư muốn gặp ấy, chỉ đứng ở ngoài Thái Cực cung, thở dài một hơi thật sâu.***“Nương nương, Tam công chúa nàng…” Trịnh Lễ nơm nớp lo sợ hỏi, ngày hôm qua sau khi Tam công chúa rời khỏi đại điện, tính khí nương nương bộc phát, áp lực vẫn duy trì cho tới bây giờ. Đều tại Tam công chúa không tốt, chọc Thái hậu thương tâm khổ sở, nay lại còn muốn xát muối lên miệng vết thương lần nữa.“Nàng như thế nào?” Giọng nói Đồ Thập Mị lạnh lùng vô cùng, suốt đêm hôm qua nàng trằn trọc khó ngủ, cảm thấy mình thật bất lực, mà cái cảm giác đang hành hạ nàng này muốn ngừng cũng không ngừng được. Nàng không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, trong nguyên tắc sống của nàng từ khi sinh ra cho tới bây giờ chưa từng có hai chữ ‘buông tha’, Lý Lăng Nguyệt muốn bỏ lại nàng ư? Đừng có mơ!“Tam công chúa nàng muốn xuất cung.” Trịnh Lễ nói xong liền cúi đầu, hắn nghĩ Thái hậu sẽ không muốn cho người khác biết tâm tình của nàng lúc này.“Cứ để nàng rời đi đi. Một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng tự mình trở về.” Ngữ khí Đồ Thập Mị bình tĩnh một cách vi diệu mà lại kiên định lạ thường.Trịnh Lễ ngẩng đầu nhìn chủ tử của hắn, quả nhiên là nương nương, nếu nói ngày hôm qua Đồ Thập Mị là một con dã thú bị đâm bị thương, ngoại trừ rít gào, chẳng còn cách nào khác, thì giờ phút này đây, vẻ uy nghiêm của Đồ Thập Mị lại mang đến cho người ta cảm giác nàng là một vị vua sắp đặt tính toán trước được tương lai, đang tập trung nhắm vào con mồi, chỉ còn đợi thời cơ xông tới.Thật ra, Trịnh Lễ cảm thấy muốn giữ lại Tam công chúa chẳng qua rất đơn giản, chỉ cần lấy Hoàng thượng để uy hϊế͙p͙ là được rồi, chỉ là trông ý tứ của Thái hậu cũng không tính làm như vậy, thế làm cách nào để Tam công chúa quay lại bên người Thái hậu một lần nữa, Trịnh Lễ chẳng tài nào hiểu được.“Nô tài xuống truyền lệnh cho bọn thị vệ để nàng đi.” Trịnh Lễ chuẩn bị lui ra ngoài làm việc.“Phái thêm người thông minh đi theo, nàng hiện tại ra đi là cái dạng gì, ra về phải là cái dạng nấy.” Đồ Thập Mị híp mắt nói.“Nô tài đi an bài ngay đây ạ.” Trịnh Lễ nổi hết cả da gà, ý của Thái hậu là, Tam công chúa một sợi tóc gáy cũng không thể thiếu, xem ra sắp xếp một người là không đủ, ngoài sáng phái một, trong tối phái thêm nhiều người nữa vậy.***Lý Lăng Nguyệt chuẩn bị cô độc đi Tướng Quốc Tự, chỉ là, vừa ra cửa cung liền bị cản lại, sau một canh giờ, thị vệ mới cung kính để nàng rời đi, nhưng bên người thì nhiều hơn một thị nữ.“Thưa công chúa điện hạ, Thái hậu lo lắng ngài ở một mình bên ngoài, nên mới đặc biệt phái nô tỳ đến hầu hạ.” Thị nữ này dáng dấp thanh thuần, lại mang theo vẻ đẹp ngọt ngào, hơn nữa, mi mắt cong cong, thoạt nhìn là một cô nương thật đáng yêu, vừa gặp là biết được tinh tế chọn lựa ra, diện mạo cực kỳ dễ làm cho người ta vui vẻ.“Tạ hảo ý của Thái hậu. Lý Lăng Nguyệt cũng không cần người hầu hạ.” Lý Lăng Nguyệt đương nhiên là cự tuyệt.“Một phen tâm ý cuối cùng của Thái hậu, điện hạ cần gì phải phụ đâu, vả lại nếu ngài không thu nhận nô tỳ, sợ là Thái hậu sẽ không để cho ngài rời khỏi Hoàng cung.” Thị nữ mỉm cười nói.Lý Lăng Nguyệt nghe nói đến Đồ Thập Mị, bỗng cảm thấy hơi căng thẳng trong lòng, Đồ Thập Mị vẫn không buông tay với mình được, thôi thì chờ thêm một khoảng thời gian dài nữa, biết đâu nàng ấy có thể chậm rãi buông xuống.“Nhũ danh của nô tỳ là Ánh Nhiên, tùy thời chờ đợi công chúa điện hạ phân phó.” Sau khi được Lý Lăng Nguyệt ngầm đồng ý, Ánh Nhiên nhanh chóng nói ra tên của mình.Lý Lăng Nguyệt khẽ vuốt cằm, rồi cũng không thèm quan tâm nữa, thị vệ vừa nhường đường, nàng cũng lập tức bỏ đi.Rốt cuộc cũng rời khỏi Hoàng cung, Lý Lăng Nguyệt quay đầu nhìn lại, kia là tường thành nguy nga cao ngất vững chãi, mình và người ở bên trong bức tường đó từ nay về sau hai người xa cách, trong lòng Lý Lăng Nguyệt tràn ra rất nhiều chuyện cũ, chuyện cũ như mây như khói, cứ mãi hiện lên không ngừng, một màn, rồi một màn. Lý Lăng Nguyệt ngẩng đầu về, không hề quay lại xem lần nữa.***Đồ Thập Mị đứng sừng sững ở phía trêи bức tường cao vút kia, nàng cũng không biết mình đứng bao lâu rồi, chỉ biết nhìn người kia từng bước một đi xa cho đến khi biến mất, sau đó trong lòng là một mảnh vô ích, nhưng cũng không thể làm gì.“Nương nương, trêи cao gió lớn, chúng ta trở về đi.” Trịnh Lễ khuyên can, dù giờ này chưa bắt đầu mùa đông cũng đã vào thu, gió đập vào mặt làm cho người ta cũng có chút đau, đã vậy phượng thể* của Thái hậu lại dễ hư, không thể cứ tiếp tục đứng hóng gió thế này được.“Ngươi nói xem, liệu ta có thể làm cho nàng trở về được không?” Mặt không chút cảm xúc, Đồ Thập Mị nói. Có lẽ, người nàng đang hỏi không phải là Trịnh Lễ, mà là chính mình.“Thái hậu không có gì là không thể làm được, nhất định Tam công chúa điện hạ sẽ trở về cầu xin được ở bên người Thái hậu.” Trịnh Lễ vội vàng hồi đáp.Đồ Thập Mị nở nụ cười. Lý Lăng Nguyệt, sẽ không có lần sau đâu.Đồ Thập Mị hướng ngược lại với Lý Lăng Nguyệt, dứt khoát xoay người rời đi, trở lại nơi mà nàng thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com