TruyenHHH.com

Bhtt Hoan Dao Ly Bat Ngon Nhat Tran Da Dang

An Chi nhảy lên lưng Ngôn Hề, ôm lấy cổ cô, vùi mặt vào tóc, hung hăng ngửi mùi tóc cô, sau đó lại trượt xuống, dù gì thì bây giờ cô nàng cũng không còn là con nít nữa, cô nàng sợ rằng Ngôn Hề sẽ không thể chịu được sức nặng của mình.

Ngôn Hề đưa tay ôm lấy An Chi, vững vàng bế cô nàng lên sofa. An Chi vui vẻ nhảy lên sofa, Ngôn Hề xoay người ôm cô nàng vào lòng.

Trong vòng tay Ngôn Hề có mùi hương quen thuộc, nhịp tim cô có chút gấp gáp, kéo cô nàng ngồi xuống, ôm cô nàng chặt hơn.

An Chi cảm nhận được chuỗi động tác này ẩn chứa ý nghĩa của sự nhớ nhung, chân mày cô nàng nhuốm đầy vui vẻ, cô nàng nhích người lại gần Ngôn Hề hơn, ôm cô thật chặt.

Ngón tay Ngôn Hề vuốt ve mặt An Chi, đôi môi đỏ mọng của cô hạ xuống, áp vào môi cô nàng, chậm rãi chuyển động, nhẹ nhàng hôn cô nàng một cái, không nói lời nào, cũng không rời đi, chỉ dừng lại cách môi cô nàng vài milimet.

Gò má An Chi nóng bừng vì bị Ngôn Hề trêu chọc, cô nàng phát ra tiếng rên bất mãn trong yết hầu. Môi Ngôn Hề lại hạ xuống, cọ vào môi An Chi, sau đó Ngôn Hề nhanh chóng tiến vào, hôn An Chi thật sâu.

Đến khi cả hai đều thở dốc, Ngôn Hề mới từ từ thả lỏng môi lưỡi, thì thầm: "Em có thể trở về rồi à?"

"Sao em không nói trước với tôi?"

An Chi cuộn tròn người trong lòng Ngôn Hề, thở hổn hển: "Ừmm, em săn được vé giá rẻ, sau đó lại muốn cho dì một bất ngờ..."

Ngôn Hề nhướng mày: "Quả nhiên là rất bất ngờ."

An Chi nhớ lại nụ hôn ban nãy, mặt càng nóng hơn.

Ngôn Hề véo nhẹ cằm của An Chi: "Em có đói không? Có muốn ăn gì không?"

"Em hơi đói. Ở nhà có gì ăn không?"

Ngôn Hề suy nghĩ một chút, cảm thấy áy náy nói: "Hình như trong tủ lạnh không có gì ngon, chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

"Em không muốn, mới vừa rồi, trên đường về nhà em bị kẹt xe, điều hòa trên xe lại có mùi lạ, bây giờ em không muốn ra ngoài chút nào." An Chi nhẹ giọng nói, thoải mái nép trong vòng tay của Ngôn Hề.

"Vậy được rồi, em muốn ăn món gì? Tôi đi mua." Ngôn Hề dịu dàng hỏi.

"... Em muốn ăn bánh rán trái cây." Lúm đồng tiền trên má An Chi ngại ngùng nhảy nhót.

Ngôn Hề mỉm cười, cúi đầu hôn cô nàng một cái nữa.

Sau đó cô đã ra ngoài mua đồ ăn cho An Chi.

An Chi chạy đến tủ lạnh trong bếp ở tầng một kiểm tra thì tìm được cà chua, dưa leo, trứng và một miếng ức gà nhỏ.

Cô nàng nhanh tay lẹ chân làm xong hai tô mì lạnh, đúng lúc Ngôn Hề mang bánh rán trái cây nóng hỏi về.

Hai người ngồi quanh bàn ăn mì, An Chi cắn một miếng bánh kếp rồi ăn một miếng mì lạnh, ăn đến quên trời quên đất, cô nàng đưa một miếng bánh rán đến miệng Ngôn Hề, Ngôn Hề không muốn ăn nhưng cô vẫn miễn cưỡng cắn một miếng.

An Chi cười ha ha, ăn đến vui vẻ.

Ngôn Hề gắp mì, cà chua đỏ, dưa leo xanh nhạt, trứng vàng tươi, thịt gà xé màu be.

Cô nhếch môi, cho dù chỉ là một tô mì, nhưng chỉ cần là nấu cho cô thì An Chi sẽ rất chu đáo, làm ra món ăn có hương vị thật thơm thật ngon.

Cuộc sống của cô có nhiều màu sắc hơn cũng nhờ có An Chi.

Hai người ăn tối xong cũng không ra ngoài, chỉ ngồi trên sofa trò chuyện.

"Em có thể ở nhà bao nhiêu ngày?"

"Tạm thời là hai tháng. Nếu có việc gì gấp, bọn em chỉ cần gửi mail cho nhau thôi. Em có mang laptop về."

Sắc mặt Ngôn Hề vui vẻ, vuốt tóc An Chi: "Em có muốn đi đâu chơi không? Tôi có thể nghỉ phép vài ngày."

"Được không?" An Chi hưng phấn hỏi.

"Được, em chọn địa điểm đi." Ngôn Hề nhẹ giọng cười.

Khi màn đêm buông xuống, Ngôn Hề tẩy trang rồi đi tắm. An Chi vui vẻ hào hứng lên mạng tìm kiếm địa điểm du lịch. Cô nàng quyết định đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc.

Tất nhiên là khi trở về cô nàng phải đến thăm Dương Mông Mông và những người bạn khác. An Chi đã gửi tin nhắn trên wechat cho cô ấy rồi. Lướt mạng một lúc, trên màn hình hiện lên một chương trình giải trí sôi động, An Chi tựa người vào sofa, cảm thấy ở nhà thật thoải mái, dễ chịu, chủ yếu là vì có Ngôn Hề.

An Chi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cảm thấy Ngôn Hề rất nồng nàn, có lẽ giống như người ta hay nói "Tiểu biệt thắng tân hôn".

Đây là tình trạng chung của những người yêu xa. Đoan Mộc sống ở cạnh phòng An Chi cũng vậy, cô ấy không sống cùng bạn trai, chỉ cần bạn trai đến, cô ấy sẽ không ra ngoài trong vài ngày, thỉnh thoảng, cô nàng còn nghe thấy một số âm thanh mập mờ từ phòng cô ấy phát ra nữa.

An Chi bẽn lẽn nghĩ, cái gì mà "Tân hôn" chứ, cô nàng và Ngôn Hề vẫn chưa có "Kết hôn" đâu.

"Em đã quyết định đi đâu chưa?" Ngôn Hề vuốt mái tóc đã khô được một nửa, cô đã thay một bộ váy ngủ có dây dài tới đầu gối, dựa vào cửa, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng hỏi.

Ánh sáng trong phòng ngủ lan tỏa nhẹ nhàng, như sáng vàng chảy trên mu bàn chân thanh tú của cô.

Mặt An Chi hơi đỏ lên: "Dạ rồi, chúng ta đi Thành Đô đi."

Ngôn Hề đi tới, gật đầu nói: "Được, lúc trước tôi đã đi một lần rồi, tôi cũng muốn đưa em đến đó một lần."

Ngôn Hề nghĩ đến khoảng thời gian đó, trong lòng cô lúc ấy chỉ có dày vò và do dự, may mắn là khi nhận ra thì vẫn chưa muộn, đồng thời cô cũng có ấn tượng tốt với thành phố này.

"Chúng ta có thể ở lại lâu một chút." Ngôn Hề ngồi xuống, ôm An Chi vào lòng: "Cho em quyết định hết."

An Chi hớn hở ôm lấy Ngôn Hề, vừa vui vẻ vừa nói về kế hoạch, sắp xếp những việc lặt vặt trong ngày mai của mình.

Ngôn Hề rất thích tinh thần phấn chấn và đôi mắt sáng ngời của cô nàng.

An Chi bị ánh mắt tươi cười của cô cuốn hút, nhịn không được tiến lên hôn cô. Ngôn Hề kéo cô nàng lại, ngậm lấy môi cô nàng, tiến vào khoang miệng mà liếm mút.

Chưa hết, Ngôn Hề còn nhanh chóng tiến thêm một bước, tay chạm vào đường cong quyến rũ trong áo An Chi, nụ hôn dần trở nên nóng bỏng hơn.

Đã lâu không được gặp người yêu, thân mật cỡ nào cũng không đủ .

Mấy tháng nay, An Chi đã nhớ Ngôn Hề đến cực điểm, thường xuyên thở hổn hển, cô nàng nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, hai chân trong quần soọc cọ cọ vào chân cô.

Áo thun của An Chi bị Ngôn Hề vén lên, để lộ chút bóng dáng của xương sườn và vòng eo trắng nõn của cô nàng, tay Ngôn Hề trượt xuống, cẩn thận xoa nắn, cô lại vén vạt áo của An Chi lên một chút nữa, chấm hồng nhạt nằm trên nửa vòng tròn đầy đặn của cô nàng ngại ngùng lộ ra.

An Chi rụt vai, hơi thở dồn dập gọi Ngôn Hề: "Dì..."

Ngôn Hề khẽ cắn lỗ tai An Chi: "Mình lên giường nhé?"

Gò má An Chi đỏ bừng, liếm đôi môi khô khốc, lông mi run run vì ngại ngùng, chân vừa mới bước đi, đã bị Ngôn Hề níu lại: "Tôi bế em."

An Chi quay đầu, nhỏ giọng nói: "Để em tự đi, dì không bế nổi em đâu..."

Ngôn Hề một tay giữ lưng An Chi, một tay luồn qua móc lấy chân cô nàng, giọng có chút khàn khàn: "Bế em lên giường thì tôi vẫn bế được."

Vừa dứt lời, cô bế cô nàng lên bằng kiểu bế công chúa, An Chi cắn môi, vùi gương mặt nóng bừng của mình vào cổ Ngôn Hề.

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng sáng đến lạ thường bên ngoài cửa sổ, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Vô số giai điệu không thể kìm được trong quá khứ chỉ để sáng tác nên chương nhạc đẹp đẽ của tối hôm nay.

Ngôn Hề kéo áo phông của An Chi, cởi nút quần short của cô nàng, tạm ngừng nụ hôn sâu, sau đó cởi sạch quần áo của cô nàng.

Toàn thân An Chi run rẩy, ngại ngùng rụt rè, cô nàng quấn chăn quanh người, cảm thấy vẫn chưa đủ, còn che cả đầu và mặt.

Cô nàng biết rõ chuyện gì sắp xảy ra.

Căng thẳng đến nỗi ngón chân cũng co rúm lại.

Nhưng toàn thân lại rất mong chờ Ngôn Hề.

Đừng hiểu lầm hành động vùi mình trong chăn này. An Chi không hề nhút nhát đâu, cô nàng đang ngầm ngầm chấp thuận hết thảy những hành động tiếp theo của Ngôn Hề.

An Chi xấu hổ co rúm người lại, cô nàng có thể cảm nhận được ngón tay của Ngôn Hề đang nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mình, vẻ mặt của cô lúc này thế nào?

An Chi thích cái cách Ngôn Hề nhìn mình chằm chằm, trong mắt có nhiệt tình, có mập mờ nhưng lại dịu dàng vô vàng.

Và còn những nụ hôn, những cái vuốt ve của Ngôn Hề, cô nàng đã nếm trải chúng trong khoảnh khắc đó, An Chi đã nhiều lần nhớ lại cảnh tượng đó vào đêm hôm khuya khoắc rồi lại xấu hổ.

An Chi hé một góc chăn nhỏ, vừa hít một hơi, Ngôn Hề đã bắt lấy cơ hội này, phủ những nụ hôn nhẹ nhàng xuống, đồng thời tay cô cũng luồn vào chăn, vuốt ve cơ thể của An Chi.

Ngôn Hề liếm vành tai của An Chi, lại ngậm lấy cánh môi của cô nàng, hôn từng chút một, rồi nhẹ nhàng chậm rãi vén chăn lên.

Nụ hôn mềm mại thơm ngát áp xuống, An Chi cong người, trong mắt tràn ngập sương mù, như nhìn thấy ánh trăng tuyệt đẹp trong màn sương mù.

Chăn bông không còn che đậy được nữa, An Chi có cảm giác như một món quà đang được mở ra. Ngôn Hề từ từ nằm lên người cô nàng, hai người chìm sâu xuống chăn nệm.

Ánh trăng nhẹ như sương mù không sánh được với lửa tình mãnh liệt trong phòng. Trên gối trắng có một vài sợ tóc đen óng ả, từ đó có một cổ tay mảnh khảnh vươn ra, run rảy muốn nắm lấy áo gối.

An Chi tựa như tan vào trong dòng nước vô tận, không nhìn được khẽ hé mở đôi môi hồng hào, nức nở rên rỉ.

Đáy mắt Ngôn Hề tràn ngập tình yêu, cô khẽ thì thầm tên An Chi. Cô chậm rãi cúi đầu, mái tóc như nước của cô lướt qua cơ thể trần trụi của An Chi...

...

Lúc này đang là buổi chiều, Tiêu Vũ Đồng có hẹn với thẩm mỹ viện để làm đẹp và đi mua một ít quần áo. Kể từ khi ông bà nội Ngôn qua đời, gia đình đã mất đi sức sống trong một thời gian. Tiêu Vũ Đồng đã chủ động sửa sang lại ngôi nhà, cô ấy cũng đã đuổi Ngôn Dĩ Đông đến sống trong đơn vị, cô ấy và Tuấn Tuấn sống ở nhà Ngôn Hề. Dì Tâm thì theo Ngôn Dĩ Nam về nhà để tiện chăm sóc cặp song sinh.

Sau một thời gian, tâm trạng của gia đình đã được cải thiện rất nhiều, gia đình Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam hàng tháng đều trở về, đôi khi hai đứa trẻ mới sinh cũng được chăm sóc ở nhà cũ.

Tiêu Vũ Đồng có chút bối rối. Từ khi kết hôn với Ngôn Dĩ Đông, cô ấy đã không ra ngoài làm việc. Trong nhiều năm, cô chăm sóc hai người già, nấu ăn cho một gia đình lớn, nuôi dạy con cái, bây giờ đột nhiên được rãnh rỗi.

Tiêu Vũ Đồng đã nhanh chóng phục hồi phục sau một thời gian ngắn bối rối. Qua nhiều năm, những công việc vụn vặt, cực khổ kéo dài ở nhà đã mài giũa khả năng tự đưa ra quyết định một cách nhanh chóng trong lúc hỗn loạn của cô ấy .

Tiêu Vũ Đồng đăng ký một lớp yoga, đi làm đẹp mỗi tuần một lần, giúp chăm sóc bọn trẻ, sau đó bắt đầu liên lạc với các bạn học cũ. Cô ấy không cần phải lập tức đi làm. Tầm nhìn đầu tư của cô ấy luôn rất tốt trong những năm qua, cô ấy chỉ cần thu thập thêm thông tin thị trường nữa thôi.

Ngoài ra, Tiêu Vũ Đồng còn đột kích đơn vị của Ngôn Dĩ Đông hàng tháng và cô ấy đã thành công khi thiết lập mối quan hệ với tổng thư ký của anh ấy.

Tiêu Vũ Đồng rất hài lòng với trạng thái hiện tại của bản thân. Cô ấy đã gần 50 rồi, nước da trắng ngần, phúc hậu. Bây giờ cô ấy đang nắm giữ mọi việc trong gia đình, con trẻ cũng khá ngoan ngoãn.

Khi con người bước đến tuổi trung niên, họ không có gì phải lo lắng.

Ánh nắng mùa hè thật trong lành, hoa cỏ nở rộ, hương thơm hòa vào làn gió. Tiêu Vũ Đồng tình cờ mua được cherry nhập khẩu. Cô ấy kiểm tra thời gian, quay về nhà của Ngôn Hề.

Cô ấy vẫn đang giữ chìa khóa, nhân viên bảo vệ cũng nhớ mặt cô ấy. Tiêu Vũ Đồng nhanh chóng vào khu biệt thự, tạm thời đậu xe.

Sau khi mở cửa, cô ấy tiến vào trong, chắc là Ngôn Hề vẫn chưa đi làm về đâu nhỉ? Tiêu Vũ Đồng xách một túi cherry nhỏ đi ngang qua phòng khách, vào bếp.

Nghe được tiếng cười ngọt ngào trong trẻo, Tiêu Vũ Đồng nhận ra đó là âm thanh của An Chi. Cô ấy còn đang băn khoăn không biết cô nàng về hồi nào...

Cô ấy bước nhanh vào phòng ăn, đang định mở miệng thì cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy như bị sét đánh.

An Chi được Ngôn Hề ôm vào lòng, hai người ngồi trên cùng một cái ghế, thân mật đút nhau. An Chi mặc váy mùa hè, rất ngắn. Bàn tay Ngôn Hề đang vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô nàng.

Tiêu Vũ Đồng hoảng sợ, cứng người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com