Phần 31:Thị Tẩm.
Trời quang mây tạnh, lòng người cũng êm dịu theo. Đó chỉ là cánh nói lãng mạn và đầy thơ mọng. Thực tế, chỉ cần bước vào xe của Tịnh Hương thì không thoát khỏi cái im lặng đến ngột ngạt. Đối với bọn họ đã quá quen rồi, riết cũng thấy bình thường. May sao lần này Mã Hoa và Tần Lộ Lộ, người đi xe riêng còn người đi xe bus, nếu không cũng khó chịu với không gian này. Trường đã thuê sẵn phòng, chỉ chờ người vào ở. Nơi này không phải trung tâm thành phố, cũng không phải miền quê nào, đây thuộc dạng hẻo lánh gần kề với thiên nhiên. Vũ Uyển Dư cũng tự hỏi đi làm đề án có cần đến một nơi vắng vẻ thế này không. Nhưng ở đây vẫn có một vài ngôi nhà được thiết kế rất đẹp cho khách du lịch. Nói đúng hơn là trạm dừng cho những người muốn vào rừng thám hiểm! Trường ít nhất cũng có mắt thẩm mỹ, chọn một nơi ở làm bằng sàn gỗ, không có gác, chỉ có các phòng dài ra phía sau. Tất cả tập hợp lại ở khu chính, cùng ngồi để chia phòng. Nói thế nhưng Tịnh Hương đã chia sẵn từ trước rồi."Trường thuê ba phòng." Nàng nói, đưa mắt nhìn điện thoại. Chuyện này nàng suy nghĩ rất kỹ. Tiểu Ly và Tiểu Thất tuy là người làm lâu năm, rất tin tưởng nhưng tuyệt đối không để cả hai cùng phòng, nếu cho một người chen giữa sẽ tốt hơn. Mã Hoa lần này đi theo nhất định sẽ để ý đến từng hành động của mình, điều này nàng biết rõ. Tần Lộ Lộ hiền lành như thế cũng không thể xếp chung với Mã Hoa. Khóe miệng nhếch nhẹ:" Tần thực tập nên ở một mình sẽ dễ làm đồ án hơn." Nàng nói thế đương nhiên không ai dám từ chối. "Mã Hoa, chuyến đi này coi như là kiến thức về sau, ở cùng Tiểu Ly và Tiểu Thất có gì không hiểu thì cứ hỏi." Nàng dứt khoát nói. Cao giọng:"Tôi và Vũ Uyển Dư sẽ ở một phòng. Mọi người về phòng đi."-Vũ Uyển Dư!- Mã Hoa bất lợi về sau.Khỏi nói tim Dư bắt đầu bị bệnh, nghĩ đến việc ở cùng phòng với nàng thì mặt mũi đỏ bừng cả lên. Tịnh Hương đưa ra quyết định này có quá vội vàng hay không? Nàng cảm nhận có một biến cố lớn sắp xảy ra, hình như ở đây không chỉ có sáu người. Vào phòng Dư mới hiểu tại sao lại thuê ba phòng, khác xa với bên ngoài toàn cây cỏ, thiết kế bên trong lại tinh tế đắc giá đến mức nào.Ở đây không có giường, sử dụng nệm. Hai tấm nệm được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng,...Dư nghĩ nếu mà nằm chung nệm thì máu mũi sẽ tự dưng ào ào tuôn ra. Hôm nay đi từ sáng, đến nơi trời cũng chập tối. Một ngày mệt mỏi như thế tắm xong liền sảng khoái, Dư mặc bộ đồ ngủ hình gấu, nằm dài trên nệm có khác gì một đứa trẻ lên năm đâu chứ. Khác với hình ảnh đó, Tịnh Hương bước ra với chiếc váy ngủ màu đen đầy gợi cảm. Nếu Dư đang uống nước thì đã sặc tại chỗ rồi. Mặc kệ đứa trẻ kia nhìn mình với đôi mắt khác lạ, nàng bước tới ghế ngồi rồi cao giọng nói:"Vũ Uyển Dư, tới đây sấy tóc giúp tôi."Lúc này mới bừng tỉnh, dụi dụi mắt. Bước tới cầm máy sấy tóc cho nàng, tóc tỏa ra mùi dịu cuốn hút. Mùi thơm từ người nàng cứ thoang thoảng ở tận mũi, không mê thì cũng say. Chưa kể Tịnh Hương lại mặc váy ngủ xẻ ngực thế này, Dư cầm máy sấy mà cũng run run theo. Áp lực này còn lớp hơn khi nàng mặc bộ đồ vest mà gây khó dễ. "Bộ áo mua khi nào thế?"Chính nàng cũng thấy cái thứ trẻ con đó đáng yêu khó tả, má còn hồng hồng ngượng ngùng. Nàng chưa thấy Dư mặc nó bao giờ nên mới tò mò hỏi thử"Công cộng thêm nợ để em mua đấy ạ." Dư đáp.Nàng gật đầu cho qua, nếu nhắc lại thì đứa trẻ này sẽ ấm ức chuyện cũ. Đối với một Vũ Uyển Dư ngút ngàn mị lực, cao ngạo ở trường thì nàng lại thích cái hình ảnh của một đứa trẻ này hơn, không hẳn là vì sắc đẹp mà vì cảm giác. Tịnh Hương đã gặp rất nhiều kiểu người nhưng kiểu như Vũ Uyển Dư thì chưa từng, một con người còn thất thường hơn chính bản thân nàng, một người mà không biết đâu là thật đâu là giả. Chỉ còn cách cố thủ đứa trẻ đó bên mình, tránh những hậu quả về sau cho nhân loại?"Dạo này còn đau đầu không?" Nàng hỏi."Không ạ, hết đau rồi."Dư nhanh chóng trả lời. Sở dĩ là tần suất đau bắt đầu tiến triển nhiều hơn, nhưng nếu nói thật không khác gì tự đưa thuốc đến tận cổ họng. Vũ Uyển Dư nghĩ không bệnh, cần gì phải uống thuốc, đau đầu chỉ là bệnh thường gặp."Thật sao?" Nàng nhận ra đây cũng là lời nói dối của một đứa trẻ. Tất nhiên nàng biết thế nào để dụ dỗ trẻ con."Vâng.""Vậy nếu em hết đau đầu rồi ngày mai chúng ta sẽ đi làm giấy công chứng.""Giấy tờ gì ạ?" Dư tròn mắt ngạc nhiên."Giấy tờ nhận con nuôi. Trước kia tôi nghĩ em còn bị bệnh nên tạm dừng việc nhận nuôi. Bây giờ hết rồi thì triển nhanh thôi." Tịnh Hương nghĩ rằng đứa trẻ sợ nghiêm khắc, chèn ép hay hành hạ gì đó nên chắc chắn không muốn một người mẹ như nàng. Nhưng sự thật, chỉ là Vũ Uyển Dư không muốn dừng ở mức quan hệ thế này. "...Không...em còn đau đầu..." Đến giờ phút này không còn giữ giá được rồi. Dư biết nàng dám nói dám làm, có lẽ đã nhận ra lời nói dối này từ trước rồi. Nếu để Tịnh Hương làm mẹ nuôi thì có khác gì chui đầu vào đống lửa đâu chứ.-Hình như mình đáng sợ quá thì phải.- Thấy Dư quyết liệt như thế, nàng cũng tự suy nghĩ lại bản thân. Cao giọng nói:"Sấy cẩn thận, kẻo cháy tóc tôi." Lảnh sang vấn đề khác.Diễn biến ở căn phòng này thoạt nhìn thì lạnh lẽo nhưng lâu dài có thể ấm áp, còn bên Tiểu Ly và Tiểu Thất có lẽ đang đi theo chiều hướng ngược lại. Mã Hoa khi được xếp chung đã không hài lòng rồi, nhưng cô không thể để mất điểm trước mặt của Tịnh Hương. Ở chung với hai người này, cô lại càng có thêm cơ hội để tìm hiểu về nàng. Như mọi khi, Mã Hoa bắt đầu dò người đối diện bằng giọng điệu nhẹ nhàng:"Hai người cũng ở chung nhà với cô Tịnh sao?"Cả hai cùng gật đầu, châm chú xếp lại tí đồ đạc. Cô ta nhiều lần theo cha đi đến gặp nàng lấy cớ là bàn công việc, thực chất chỉ muốn tạo cơ hội tốt đẹp cho đôi bên. Ly và Thất hay đi cùng nên nhớ rõ mặt, chỉ có Mã tiểu thư không thèm để ý đến ai ngoài Tịnh Hương nên không biết. Cả hai lại hay nói chuyện cùng một người ghét dòng họ Mã như Mộc Lan. Nhiều yếu tố hợp lại, thoạt nhìn cũng ít có cảm tình.Tiểu Thất cất giọng:" Cô Mã, trời cũng tối rồi. Cô đi tắm trước rồi đến chúng tôi." Dù sao cũng là tiểu thư danh giá, không nên thất lễ.Mã Hoa đi tắm, vừa bước vào đã thấy rợn gáy. Ở nhà, nhà tắm chẳng khác gì khách sạn 5 sao. Ở đây nhà tắm thật quá tầm thường, nến bồn cầu cô cũng chỉ dám dùng hai ngón để nhấc nấp lên. Mặc khác, Tiểu Ly đưa sát tai nói nhỏ:"Theo như lời cô Mộc nói, cô Mã kia thích cô chủ của chúng ta." Người làm như Tiểu Ly thật không có quyền can thiệp vào chuyện tình yêu của Tịnh Hương, nhưng cô tuyệt đối không muốn cô chủ mình bước lại vết xe đổ trước kia với Chi Hoa. Những người tiếp cận Tịnh Hương, lý do đầu tiên mà cả hai cùng nghỉ đến là vì tiền."Mã tiểu thư đó xinh đẹp thật."Tiểu Thất thừa nhận."Xung quanh cô chủ có nhiều người tốt hơn nhiều." "Ai thế?"Thất hỏi lại."Chẳng hạn như...cô Vũ đó." Tiểu Ly nhìn ra đối tượng khác. "Cậu nghĩ xem, giữa cô Vũ và cô Mã kia thì ai gần gũi với cô chủ nhất.""Cô Vũ." Thất đáp."Cô chủ quan tâm ai hơn?""Cũng cô Vũ.""Vậy ai đang ở cùng phòng với cô chủ?""Cô Vũ!""Vậy thì không để cho kế hoạch của Mã tiểu thư thành công." Cả hai kiên quyết chèo thuyền cho cặp đôi họ đang nghĩ đến.Nếu vào thời phong kiến, Tịnh Hương không khác gì vua chúa trong triều. Xung quanh toàn là phi tần mỹ nữ muốn lên ngôi hậu. Như Mã Hoa cũng là một phép so sánh điển hình, cô có những yếu tố cung đấu như nhan sắc, mưu mô, giả tạo. Chỉ tiếc rằng, nàng lại gọi người khác vào thị tẩm. Việc thị tẩm chỉ là cái nói vui để so với tình cảnh bây giờ, Vũ Uyển Dư ở cùng phòng với nàng, Mã Hoa cũng nóng ran như lửa đốt.--------------------------------------------------Đêm khuya ở đây không hẳn là tĩnh lặng, lâu lâu có tiếng gió thổi vào cửa sổ, côn trùng kêu. Vũ Uyển Dư khó mà ngủ được, khi nãy nàng bắt uống thuốc nên bây giờ bụng đang kêu gào hỗn loạn. Có lẽ là do ăn chưa đủ no nên gây ra xót bụng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì đến sáng cũng không nhắm mắt được. Đưa mắt nhìn ra tấm rèm ngăn cách kia, trời tối cũng chẳng thấy rõ được bao nhiêu, chỉ biết nàng nằm im không nhúc nhích gì. -Đói quá...-Dư khóc ròng trong lòng rồi tiếp tục trở mình."Chưa ngủ sao?" Nàng hỏi. Tịnh Hương đến nơi này cũng không chợp mắt được, tiếng gió quá mạnh, nệm không mấy êm ả. Dù hai tấm nệm cách nhau một khoảng nhưng đứa nhỏ kia cứ trở mình liên tục cũng phát ra tiếng động. "Vâng." Vũ Uyển Dư giật mình nhắm chặt mắt. Sợ rằng phá giấc ngủ quý giá sẽ khiến nàng nổi giận với mình nên không dám trở mình thêm một lần nào nữa. Trong căn phòng mù tịt đó, cuối cùng cái bụng đói meo đó cũng không chịu đựng nổi mà phát ra thứ âm thanh èo ọt. Dư ngượng đến độ lấy chăn trùm kín lên đầu. "Đói bụng hả?" Tiếng nói từ phía bên kia tấm màng vang lên."Do...do...uống thuốc thôi ạ. Cô chưa ngủ ạ?""Lạ chỗ, không ngủ được." Nàng vừa dứt câu thì Dư cũng chẳng đáp lại. Tịnh Hương bật người ngồi dậy, cao giọng nói:"Cố cũng không ngủ được."Dư cũng bơ phờ ngồi dậy, gật đầu đồng ý. "Tới lấy cái túi đen để trên kệ đi, trong đó có đồi ăn." Nàng xoay nhẹ cổ rồi nói. Cái này cứ như vị cứu tinh của Dư, hai mắt sáng rực bước đến mở túi. Bất ngờ nhất chính là gói đồ ăn nhanh của Trung Quốc, nàng có bao giờ thèm ăn mấy thứ nhiều dầu mỡ, phẩm màu như thế này đâu chứ. Nhận được ánh mắt ngạc nhiên của đứa trẻ, nàng đáp lại:"Tôi thấy em bỏ mấy gói này ở nhà, với lại Tiểu Ly bảo em rất thích ăn nên mang theo."Dư không dám mang theo, nàng lại bảo mang nhiều đồ cho xem. Nhưng nghe được câu này thì thật ấm lòng, Vũ Uyển Dư lại càng nghĩ tốt về nàng nhiều hơn. Đối với Tịnh Hương thì khác, đúng thật cũng có quan tâm nên mới để ý Dư thích những cái này, nhưng đại ý chính là để dỗ ngọt đứa trẻ này. Đây là vũ khí để nàng đối phó với Dư nếu như muốn giở trò gì.Đồ ăn vặt Trung Quốc, vừa ăn vừa xem phim là một ý tưởng hợp lý, Dư mới mở lời với nàng:"Hay chúng ta xem phim đi ạ?" Nàng nghĩ bây giờ cố nhắm mắt càng làm thân thể mệt mỏi hơn. Lâu lâu mới có một dịp thế này thì ngồi xem phim cùng Vũ uyển Dư lại tốt hơn nhiều. Công ty nàng thuộc mảng phim ảnh, mấy cái vấn đề này đối với Tịnh Hương cũng chỉ là chuyện nhỏ. Sau một hồi dò phim toàn là những bộ kinh dị của Thái, nghĩ đến khung cảnh rợn rợn ở chốn hoang vu thế này đúng là không phù hợp chút nào. Tiếp đó là nhiều bộ phim được đánh giá thấp, chưa ra rạp,...Cả hai đành chọn đại một thể loại để xem vậy, chỉ trừ kinh dị ra là được. Nàng không sợ ma, chỉ sợ đứa nhỏ đi cùng mình sợ ma mà không ngủ được nên mới quyết như vậy.Phim mà hai người coi đích thị là ngôn tình chính hiệu, mọi lời thoại đều ấm áp, có khi là sến súa. Nam nữ chính luôn có những phản ứng hóa học khiến cho người xem ngượng ngùng. Căn phòng này cũng khác hơn trước, không còn là sự im lặng đến kinh sợ, đó là im lặng của ngượng ngùng. Dư sợ tim mình sẽ đập mạnh đến nỗi nàng cũng có thể nghe thấy được."Cô ăn không ạ?" Dư hỏi."Không."Nàng không bao giờ ăn những thứ chứa phẩm màu mà bản thân cho là độc hại.Vũ Uyển Dư xé một miếng nhỏ, đưa lên cho nàng, giọng nhẹ hẳn:"Cô ăn thử đi, ngon lắm." Mong muốn của Dư chính là dụ nàng ăn một miếng thế này, nhưng sắc mặt thờ ơ đó vẫn hiện rõ, đại loại là không có hứng thú. Tịnh Hương có phải là quá nghiêm khắc với bản thân hay không? Vũ Uyển Dư cũng mặc kệ mà nói giọng nũng nịu:"Trong đời này cô phải thử một lần đi ạ. Mỹ vị" Dư lại rất mê mấy món ăn vặt thế này."Dơ tay.""Cô há miệng đi, em đút."Trước một hiện vật vạn người mê như Vũ Uyển Dư, Tịnh Hương cũng phải mềm lòng đi đôi chút. Nàng nghĩ nếu cứ làm lơ thì đứa trẻ này không chịu khuất phục bao giờ, miễn cưỡng há miệng cho Vũ Uyển Dư đút ăn. Hồi nhỏ, bố mẹ thường nói với nàng mấy món này chính là giấy được chế biến thành thức ăn, từ đó nàng cũng chẳng đụng đến mấy thứ này bao giờ. Hôm nay phá lệ mới biết vị ngon của nó. Nàng nói:"Cái này chất lượng không?""Có ạ, không phải mua ven đường đâu." Dư vừa dứt câu lại đút cho nàng một miếng khác.-Không tệ.- Nàng chỉ sợ mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến thân thể quý giá của mình, nhưng nhìn sang vẻ thích thú của Vũ Uyển Dư thì lại bỏ qua chuyện này. Tự hỏi có phải bản thân đã đặt Vũ Uyển Dư ở mối quan hệ nào đó mà vượt cả ranh giới rồi? Nàng không rõ, chỉ biết quyết định cho Vũ Uyển Dư ở chung phòng là hoàn toàn hợp lý. Nàng cất lời:" Đút cho tôi miếng chân gà gần đó đi."Dư hớn hở bóc gói chân gà, lựa xé phần thịt mà đút cho nàng. Đây mới chính là phục vụ đích thực. Dư tự nghĩ nàng bình thường đã đẹp, ngay khi ăn lại càng xuyến xao hơn, u mê thì vẫn mãi là u mê thôi. Hơn hết, nàng cười nhẹ, nụ cười này đúng thật xoa dịu lòng người, đưa tay véo má con người đáng yêu đang ngồi trước mặt. Nhìn đôi má đó, Tịnh Hương chỉ muốn cắn một cái cho đỡ ghét, chợt tự bừng tỉnh tâm trí của mình- Mình vừa nghĩ đến cái thứ vớ vẩn gì thế này.- Nàng nhanh chóng rút tay về. Dư đương nhiên thích đến tê tái rồi, chỉ là nghiện nhưng ngại thôi."Phim này tệ quá." Nàng nói."Vâng." Mở đại một bộ, không tránh được chuyện trúng phim tệ.Nếu để nàng đánh giá thì phim này sẽ bị loại ngay vòng gửi xe, tình tiết lại quá lòng vòng không đúng trọng tâm. Một người làm trong công ty điện ảnh như nàng tất yếu sẽ gập máy tính lại và bỏ qua bộ phim này. Nhưng lần này, ngồi xem gần hết phim chắc hẳn là do thức ăn và con người. Hết phim, hai người vẫn không thể nào ngủ nổi, Dư mới lên tiếng:"Cô Tịnh, cô kể chuyện cho em nghe đi ạ." Có lẽ ở đây Vũ Uyển Dư là người duy nhất can đảm để nói điều này với nàng. Im lặng một lúc rồi cũng đáp lại:"Kể chuyện gì cơ?""Chẳng phải có lần cô nói về chuyện Vô Tâm Nguyệt Lượng đó, kể em nghe đi ạ."Nàng cười nhạt, rồi nói:"Được rồi, tôi sẽ kể truyện ma cho em nghe.""..."Nàng nằm ở tấm nệm bên kia, ngăn cách cả một tấm rèm mỏng. Nhưng đây cũng chính là ví dụ minh họa cho bức tường giữa hai người họ, tường dù mỏng nhưng không phải muốn phá là phá được. Và lần này không phải là thị tẩm thân xác mà chính là thị tẩm tâm hồn rồi.---------------------------------------------------------------Uyển Dư:"Có phải chúng ta ẩn thân quá lâu rồi không?"Tịnh Hương:" Không đâu, tôi còn định dẫn e lên núi ở dài hạn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com