TruyenHHH.com

Bhtt Hd Edit Hoan 36 Ke Thi Gian Chu Hong Thu


Hứa Thiên Mạc bối rối đứng ở trên sân khấu, lẽ ra đã đến giờ hậu trường phát nhạc nhưng một chút động tĩnh cũng đều không có, khiến cho Hứa Thiên Mạc phải ngây ngốc đứng ở một chỗ mà nở nụ cười gượng gạo. Đôi mắt toát ra một luồng sát ý, lạnh đến mức làm cho Thi Dao Vũ cũng phải run rẩy khi đứng bên cạnh nàng.

Trong cuộc đời của người con gái, khoảnh khắc đẹp nhất có lẽ là lúc nàng ấy mang lên người một chiếc áo cưới ở lễ kết hôn của chính mình. Hứa Thiên Mạc mặc một bộ váy cưới hoa mỹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo, phối hợp với đồ trang sức khiến cho lòng người rung động khi được chiêm ngưỡng nàng.

Nhưng tâm trạng của Hứa Thiên Mạc thì không tốt đẹp như gương mặt của nàng.

"Chúng ta còn muốn đứng đây ngốc tới khi nào nữa?" – Hứa Thiên Mạc hạ giọng chất vấn Thi Dao Vũ đang đối mặt đứng cùng nàng. Bây giờ, dùng ngón chân suy nghĩ thì nàng cũng biết Tống Lạc Quân cùng mấy người bạn của hai người đều đang ở dưới đài cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu hôm nay không có quá nhiều người đến tham dự hôn lễ thì có khi đám khỉ đột lốt người đó đã ồn ào huýt sáo đến náo nhiệt rồi.

"Chịu đựng, chị cố gắng một chút." – Thi Dao Vũ mắt nhìn thẳng nàng, an ủi.

Bầu không khí không có trầm mặc quá lâu, trên sân khấu liền truyền đến một hồi ca nhạc, "Rốt cuộc em lại đi làm tiểu tam của người khác, và anh biết đó không phải là bởi vì yêu.."

Đầu của nàng ngay lập tức cứng đờ, đứa mất dạy nào đem bài hát này phát lên vậy? Xoay người về phía sau, nhìn nhân viên phụ trách âm thanh dang luống cuống tay chân đem điện thoại của chính mình tắt đi. Hứa Thiên Mạc tuy bên ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã lệ rơi đầy mặt rồi. Bởi vì nàng đã nghe phía bên dưới khán đài, vốn tiếng xì xào đã không ít thì nay lại càng ồn ào hơn.

Thi Dao Vũ có chút lung túng đứng đối diện nàng, ra hiệu cho Hứa Thiên Mạc bằng cách nháy mắt, nhưng mà nàng không có phản ứng. Lúc này sự tập trung của nàng không đặt lên người "bé chồng tương lai" mà là đặt trên người của "mẹ chồng tương lai", Nghiêm Như Tuyết.

Nụ cười trên mặt dì có nghĩa là gì, ánh mắt hiền hòa từ ái đó có nghĩa là gì? Cười nhu hòa như thế là đang an ủi tôi đó à? Hứa Thiên Mạc trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh, nhu hòa như thế đúng là không có khoa học mà!

Hứa Thiên Mạc còn chưa nghĩ ra đáp án cho hành động của Nghiêm Như Tuyết thì đã bị lời của người chủ hôn đánh gãy suy nghĩ, " Hứa Thiên Mạc phu nhân, cô có nguyện ý hay không cùng Thi Dao Vũ tiên sinh kết thành vợ chồng, vĩnh viễn yêu hắn dù hắn khỏe mạnh hay bệnh tật, và cho dù hắn giàu có hay bần cùng thì cô vẫn nắm tay hắn đi trọn một đời hay không?"

Ở trong lòng mình, Hứa Thiên Mạc do dự một chút. Tuy rằng tất cả thứ này đều là giả nhưng một khi đối mặt với lời thề như vậy mà còn là ở trước mặt nhiều người, nếu như nàng trả lời đồng ý thì hết thảy mọi việc sẽ bắt đầu chuyển biến từ bây giờ. Từ bây giờ nàng sẽ bị cái danh Thi phu nhân đeo lên người, không những vậy còn có một bà mẹ chồng độc tài nhiều tiền đứng ở sau lưng.

Mẹ chồng lắm tiền? Hứa Thiên Mạc nhìn về phía Nghiêm Như Tuyết, coi như xóa bỏ tính cách của nàng thì người mẹ chồng này vẫn coi như là đẹp đến mức rung động lòng người.

"Cô dâu do dự lâu như vậy, xem ra chú rể sau này phải chú ý. Có phải anh đã chọc tới cô dâu hay không, cẩn thận vào ngày đầu tiên thì đã bị vợ bắt phải quỳ ván mà giặt đồ." – Người chủ trì chọc ghẹo Thi Dao Vũ.

Hứa Thiên Mạc lấy lại tinh thần, sau đó nói, "Tôi đồng ý."

Nói xong câu này, Hứa Thiên Mạc theo bản năng nhìn xuống Nghiêm Như Tuyết, thấy nàng ấy đang cúi đầu cùng người bên cạnh nói chuyện gì đó, trên khuôn mặt mơ hồ vẻ không rõ ràng.

Bé ngoan Hứa Thiên Mạc đi bên cạnh Thi Dao Vũ chúc rượu từng cách mời, nụ cười pha vẻ không tươi tắn mà còn cứng ngắc, hướng về phía người mình biết hoặc là không quen biết và nâng lý. Cho đến khi gần đến bàn cuối cùng, Hứa Thiên Mạc ghé vào tai Thi Dao Vũ nhỏ giọng hỏi, "Thái Thuần Giai sao lại ở chỗ này?"

Thi Dao Vũ bất mãn liếc mắt một cái, "Em cũng chưa có hỏi chị, Đường Hoa như thế nào lại đến đây?"

"Chị không tiện cự tuyệt, hơn nữa cho hắn lại đây là vì muốn để cho hắn hết hi vọng, đây cũng là chị muốn tốt cho em thôi."

"Vậy em cho Thuần Giai thiệp mời cũng cùng một đạo lý như chị nói." – Thi Dao Vũ quay đầu khẽ hừ một tiếng.

Hứa Thiên Mạc còn muốn lý luận với cậu nhưng đã đến bàn rượu có Đường Hoa và Thái Thuần Giai. Bốn người đối mắt nhìn nhau, không có một người nào chủ động mở miệng trước. Giằng co một lát, vẫn là Đường Hoa nâng cao ly rượu trong tay lên, "Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Trời mẹ, chúc phúc gì mà độc ác như vậy, cả nhà anh mới sớm sinh quý tử đấy! Bổn cung nôn ọe ngàn lần! Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng "Thi phu nhân" vẫn tươi cười nói câu cảm ơn.

Thái Thuần Giai đứng ỏ bên cạnh không nói gì, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mình. Hứa Thiên Mạc biết nàng ấy vẫn chưa buông xuống được, nhưng Hứa Thiên Mạc vẫn tàn nhẫn mà quyết tâm quay đầu đi không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của Thái Thuần Giai.

"Chúc mừng, chúc mừng!" – Tống Lạc Quân cùng Tôn Tâm Lam cợt nhả mà cười, giơ ly rượu lên, đặc biệt nụ cười của Tống Lạc Quân làm cho Hứa Thiên Mạc hận không thể cởi giày cao gót ra mà nện vào mặt hắn.

"Tuy rằng không biết hai người các cậu muốn làm gì, nhưng mà có thể đi chung với nhau, với cương vị là bạn bè thì mình vẫn rất vui vẻ." – Tống Lạc Quân cười theo kiểu tiện nhân, từ dưới bàn lấy ra một cái chén thủy tinh to lớn.

"Là bạn bè của nhau, đặc biệt chúng ta lại còn thân thiết như thế, nói thế nào cũng phải uống một chén!" – Tôn Tâm Lam mở ra hai bình rượu đỏ rồi rót vào chén. Người bên cạnh bắt đầu ồn ào, mở miệng đốc thúc, "Có tâm hay không thì phải nhìn vào chén rượu này."

Hứa Thiên Mạc trợn mắt ngoác mồm chỉ tay vào cái chén, "Này cho ai uống?" – Bằng chừng này cho cá voi uống còn được!

"Trước tiên là chú rể, sau đó là cô dâu."

Nhìn Tôn Tâm Lam dùng hai tay nâng cái chén, Hứa Thiên Mạc nuốt một ngụm nước bọt rồi quay sang nói với Thi Dao Vũ, "Em trước chiến đấu, chị đi WC để sốc lại tinh thần."

Hứa Thiên Mạc vừa muốn đi thì liền bị một đám người ồn ào ngăn lại, "Uống trước cái đã rồi muốn làm gì thì làm." – Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ cò kè mặc cả, cuối cùng uống hơn một bình rưỡi rượu đỏ thì mới trốn thoát được.

Trước khi rời đi, Hứa Thiên Mạc còn nói lời hung ác mà không sợ khẩu nghiệp, "Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, lần sau ai muốn kết hôn thì coi chừng tôi đấy, hừ hừ!"

"Ai sợ, chờ cậu đấy!" – Tôn Tâm Lam quyến rũ hướng Hứa Thiên Mạc liếc mắt đưa tình. Thực sự là do mình kết bạn không cẩn thận, Hứa Thiên Mạc không địch lại được sự trêu trọc của hai người kia, chật vật thua trận.

Cho dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng không thể chịu được lượng rượu như thế. Hứa Thiên Mạc bắt đầu chân này đá chân kia, say khướt đi vào trong phòng khách sạn. Gian phòng đều là màu đỏ, nệm trải hoa hồng có màu đỏ tươi. Hứa Thiên Mạc vừa nhìn thấy giường là nghĩ ngay tới chuyện ngủ, cũng mặc kệ Thi Dao Vũ có đến phá quấy mình hay không. Vừa đặt lưng xuống giường thì đã lăn ra ngủ như chết.

Rèm cửa sổ không có, Hứa Thiên Mạc lười biếng mở mắt ra, trong cơn mê nửa mơ nửa tỉnh. Nàng đang tự hỏi mình, hôm qua tôi đã làm gì, tại sao đầu lại đau như vậy, a a các thể loại câu hỏi tự vấn sau khi đã say rượu.

Đột nhiên nàng nhận thức được cái gì đó, Hứa Thiên Mạc dùng tay vén một góc chăn lên, nhìn thấy được chính mình chỉ mặc nội y. Hứa Thiên Mạc lúc này mới nhìn sang người bên cạnh, chăn dày che kín không nhìn rõ người nằm bên dưới là ai.

Bé ngoan Hứa Thiên Mạc run run rẩy rẩy đưa tay ra chầm chậm kéo chăn lên nhìn. Nhìn thấy được người nằm dưới chăn, cả người Hứa Thiên Mạc giống như bị cơn động đất năm richter nhấn chìm.

Má ơi! So với say rượu thất thân thì chuyện này còn đang sợ hơn, chính là, sáng sớm tính dậy, bạn phát hiện người ngủ bên cạnh lại là mẹ chồng của bạn! Để mị suy nghĩ một chút, mị đã làm gì mà để chịu quả báo như thế này ...!

Hứa Thiên Mạc run rẩy đem chăn đắp trở lại rồi nhanh nhẹn lăn khỏi giường, động tác vô cùng cẩn thận mà đi tìm kiếm đồ của bản thân mặc vào rồi tung cửa xông ra ngoài.

Nàng thở hổn hển rồi dựa vào bức tường, lúc này, Thi Dao Vũ bé ngoan bước ra từ cửa phòng dối diện, "Ôi, chào chị. Mới sáng sớm mà chị làm sao vậy, sắc mặt chị tại sao lại hoảng hốt như thế, chị gặp ma a~?"

"So với gặp ma còn đáng sợ hơn. Nói đi, tại sao mẹ em lại ở phòng của chị?" – Hứa Thiên Mạc cau mày hỏi.

"Vì duy trì sự trong sạch của em, em chỉ có thể oan ức người mẹ yêu dấu của em thôi." – Thi Dao Vũ nháy mắt vô tội nói.

Haha, Hứa Thiên Mạc ở thời điểm này chỉ có thể dùng hai từ haha để biểu thị tâm tình của chính mình!

Ở thời điểm mà Hứa Thiên Mạc đem chăn mền trên người Nghiêm Như Tuyết xốc lên thì nàng đã tỉnh rồi, chỉ là nàng không có mở mắt mà thôi. Nàng cũng không nghĩ tới con trai của mình sau khi uống rượu xong, trong cơn say bí tỉ lại hung hăng nói muốn ngủ ở phòng khác mà đẩy nàng vào phòng này. Cũng may là Hứa Thiên Mạc đi trước, bằng không nàng cũng không biết làm sao mà đối mặt với con dâu.

Sau khi đặt hành lý vào chỗ thì Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ ngồi ở ghế lái và ghế phụ trên một chiếc xe mui trần. Đêm qua Tống Lạc Quân ở trong khách sạn, sáng sớm bọn họ cũng tới tiễn Hứa Thiên Mạc và Thi Dao Vũ đi chơi.

"Tuần trăng mật cố gắng hưởng thụ a~" – Tống Lạc quân tay đút túi áo, cười nói.

Hứa Thiên Mạc thiếu kiên nhẫn phất tay một cái, khinh thường cười, "Biết rồi, cậu sắp thành gà mái mẹ giống Vú Trương rồi đấy."

Trương Dật ngày hôm qua uống rượu nhé, hiện tại còn nằm chết trên giường chưa có tỉnh lại.

Hứa Thiên Mạc hướng các vị trưởng bối đứng cách đó không xa mà cúi chào một cái, ở thời điểm mắt nàng chớp thấy bóng dáng của Nghiêm Như Tuyết thì nàng liền đảo sang một hướng khác. Thi Dao Vũ lúc này cũng cúi chào rồi khởi động xe.

Khi bóng dáng của những người tiễn đưa đều nhìn không rõ nữa thì Hứa Thiên Mạc mới xoay người dựa vào ghế ngồi, "Chúng ta thật sự đi chơi à?"

"Bằng không thì đi đâu?" – Thi Dao Vũ không có quay đầu đáp.

Quên đi, coi như cho mình thả lỏng một chút. Hứa Thiên Mạc dười vào chỗ ngồi, thoải mái nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com