Bhtt Hang Long Quyet Cover Lichaeng
Nếu trước đó tiếng gọi của Trì Thanh còn khá mơ hồ, thì bây giờ một câu này lại rất rõ ràng truyền đến, Phác Thái Anh giãy giụa từ trong mộng trận tỉnh lại, trên mặt tràn đầy ủy khuất, "Trì Thanh." Lạp Lệ Sa nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, nàng nghe được Tiểu Long Tử gọi mình. "Nàng có phải hay không thực vất vả?" Lạp Lệ Sa hiểu được Phác Thái Anh đang khó chịu cùng ủy khuất, trong lòng vô cùng đau đớn. Phác Thái Anh trong mắt có chút vui mừng, Trì Thanh thật sự có thể nghe được nàng nói chuyện! "Có đôi khi thực vất vả, nhưng phần lớn thời điểm khá tốt, chỉ là không có nàng bên cạnh, ta thật sự chịu đựng không nổi." Phác Thái Anh đã thanh tỉnh không ít, nàng không muốn để Lạp Lệ Sa lo lắng, vì vậy chạy nhanh giải thích. Một lát sau, giọng nói của Lạp Lệ Sa truyền tới, thấp thấp nhu nhu, phảng phất không dám cao giọng nói chuyện, sợ làm ồn đến nàng, "Thái Anh, nàng làm sao sẽ không có ta bên cạnh, ta vẫn luôn bồi nàng, nàng tỉnh lại liền sẽ nhìn thấy ta. Nàng phải nỗ lực, ta tin tưởng nàng nhất định làm được."Nói xong Lạp Lệ Sa dừng một chút, "Tuy rằng ta biết nàng rất kiên cường, nhưng không có nghĩa nàng sẽ dễ dàng vượt qua, khó chịu liền nói với ta, cho dù ta không thể giúp được nàng nhưng nàng cũng đừng nghẹn ở trong lòng, được không?" Phác Thái Anh giống như bị bụi bay vào mắt, chua xót phát đau, nhưng trong thức hải nàng không thể rơi nước mắt. Tuy nhiên người giấy nhỏ đang dán trên trán của nàng lại phát hiện một giọt nước mắt rơi xuống, vội vàng lấy tay hứng giọt lệ nóng bỏng kia, nhẹ nhàng vỗ về. Lạp Lệ Sa còn muốn cùng Phác Thái Anh nói chuyện một chút, nhưng Kim Long lại kéo nàng ấy vào trong mộng trận rồi, nàng rất nhanh liền bị đuổi ra ngoài. Nàng nhíu mày, người giấy cũng một cái lảo đảo rơi xuống, quơ quơ đầu. Nàng biết Phác Thái Anh đang trăm cay ngàn đắng tu luyện Cửu Long Quyết, chính mình cũng không thể ăn không ngồi rồi, vì vậy nàng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chìm vào minh tưởng.Bên ngoài cách biệt với thạch thất, Lạp Lệ Sa nhắm hai mắt yên lặng thăm dò Tuyệt Tình Kiếm Quyết mà Thiên Cơ Tử cấp cho nàng. Không thể không nói, trừ bỏ yêu cầu tu luyện rất phản nhân loại, nó thật là một quyển kiếm quyết không tồi. Nếu Hỗn Độn Cửu Quyết được xem là bí kiếp thượng thừa tại Thiên Diễn Tông, thì Tuyệt Tình Kiếm Quyết chính là vô thượng kiếm pháp tại Tu Chân giới. Nhưng kiếm chiêu của nó rất tàn nhẫn, hoàn toàn vượt qua thể thức của kiếm pháp thông thường, đặc biệt là linh lực vận chuyển thập phần cấp tiến mạo hiểm, chẳng trách nguyên chủ luyện mãi không đến được tầng thứ bảy. "Hệ thống, Tuyệt Tình Kiếm Quyết là ai sáng tạo ra? Có người luyện thành sao?" Trong nguyên tác cũng không nhắc đến xuất xứ của nó. Hệ thống nghe vậy có chút suy tư, hồi lâu mới nói: "Ta tra xét qua, dựa theo thế giới nguyên bản, Tuyệt Tình Kiếm Quyết là ngàn năm trước một vị trong Tứ Đại Kiếm Thánh sáng tạo ra. Hắn là người đứng đầu Kiếm Tông, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, cảnh giới cũng đạt đến Đại Thừa đỉnh phong, chỉ còn kém nửa bước phi thăng.""Hắn si mê kiếm đạo, vẫn luôn muốn nghiên cứu một loại kiếm quyết độc thuộc về mình. Bế quan mấy trăm năm, liền có chút thành tựu, nhưng vừa lúc gặp phải tràng Ma tộc đại chiến kia, Tứ Đại Kiếm Thánh vì thiên hạ thương sinh mà lấy thân hiến tế, đánh tan bốn con Mắt Quỷ. Đại giới chính là nhị thánh đương trường thân vẫn, còn lại hai vị Kiếm Thánh cùng Linh Thánh tu vi mất hết, biến thành tàn phế." "Kiếm Tông mất đi Kiếm Thánh che chở, mà các đại năng trong tông đều đã lấy thân tuẫn đạo, đệ tử không còn bao nhiêu người, vô pháp gượng dậy, cuối cùng bị sáp nhập trở thành tân môn phái." Hệ thống dừng một chút, lại nhàn nhạt nói: "Tuy rằng Kiếm Tông đã sụp đổ, nhưng phần lớn trân bảo kiếm quyết đều được bảo lưu, truyền lại cho tông phái mới thành lập kia." "Ngươi nói chính là Thiên Diễn Tông đi?" Lạp Lệ Sa nghĩ đến Thiên Cơ Tử nắm trong tay Tuyệt Tình Kiếm Quyết, công pháp cao thâm như vậy, lại là Thiên Diễn Tông độc hữu, cũng đủ để thuyết minh vấn đề. "Không tồi." "Kiếm Thánh không có truyền nhân, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn tông môn sụp đổ, công pháp bị người đoạt, trước khi chết, hắn trong cơn thịnh nộ đã sửa lại tâm pháp của Tuyệt Tình Kiếm Quyết." Lạp Lệ Sa nghe xong có chút thổn thức, "Vì chúng sinh mà tuẫn đạo, lại không người cảm ơn. Nếu không phải hắn tan hết tu vi phong ấn Mắt Quỷ, cũng không đến mức vô lực che chở tông môn, nói không chừng có thể muôn đời truyền lưu, cũng khó trách hắn hận. Bất quá ngươi nói hắn sửa lại tâm pháp, chẳng lẽ ban đầu không gọi là Tuyệt Tình Kiếm Quyết?" "Nó hoàn toàn tương phản với định nghĩa trên." "Gọi là Hữu Tình Kiếm Quyết, có đúng không?" Lạp Lệ Sa thuận miệng đoán, không ngờ lại chính xác. "Từ có tình đến vô tình, khó khăn đến mức nào? Bởi vậy người tu luyện Tuyệt Tình Kiếm Quyết từ xưa tới nay, trừ bỏ Thiên Cơ Tử luyện đến tầng thứ bảy, cũng chỉ có ngươi." Hệ thống nói đến đây, âm thanh mạc danh buồn bã. "Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Nếu thật vô tình, lại luyện thành loại công pháp kia, sớm hay muộn cũng hại mình hại người. Ta có thể lý giải nỗi hận của Kiếm Thánh, nhưng kiếm pháp này thật sự diệt sạch nhân tính. Nếu luyện đến cực hạn, còn không phải biến thành cỗ máy gϊếŧ người vô nhân đạo hay sao." Lạp Lệ Sa cảm khái vài câu, đột nhiên mở bừng mắt, ngơ ngác nói: "Thiên Cơ Tử chính là đem nguyên chủ bồi dưỡng thành lưỡi đao sắc bén diệt rồng, có đúng không?" Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, "Hắn nhất định làm cái gì, nhất định làm cái gì, bằng không ta...... Ta như thế nào cũng có thể tu luyện Tuyệt Tình Kiếm Quyết?" Thiên Cơ Tử nhất định đã dùng bí thuật gì đó, cải tạo thân thể nguyên chủ, cho nên dù đổi linh hồn khác tràn đầy cảm xúc, Lạp Lệ Sa vẫn như cũ có thể tiếp tục tu luyện, thậm chí còn so nguyên chủ tăng tiến một bậc. Hệ thống lúc này lại không hé răng, làm Lạp Lệ Sa ý thức được, câu hỏi của nàng thuộc về phân đoạn nào đó trong nhiệm vụ chi nhánh, nàng phải tự mình tìm đáp án. Nàng đại khái đem cốt truyện chải vuốt một lần, hiện giờ cách thời điểm cốt truyện bắt đầu đã qua rất nhiều năm, tại phó bản này, cuộc sống bình yên của Phác Thái Anh liền sẽ bốn phía nổi lên sóng gió. Ma tộc xuất hiện sớm hơn, chúng nó đối Phác Thái Anh biểu hiện vô cùng hứng thú, làm Lạp Lệ Sa thập phần bất an. Trong Thập Phương Bí Cảnh, Phác Thái Anh nhận được truyền thừa liền khiến nhiều đệ tử khác đỏ mắt ghen ghét, mà về sau nàng rơi vào Quỷ Vực, bị ma khí ăn mòn, thiếu chút nữa nhập ma. Lúc ấy nhiều đệ tử Tiên môn bị Ma tộc gϊếŧ hại, Hoa Nhứ Vãn trọng thương hôn mê, sau khi tỉnh lại vô pháp giúp Phác Thái Anh làm chứng, thế cho nên Phác Thái Anh bị người vu hãm cấu kết Ma tộc, bọn họ lại đem chuyện ma vật đang tàn sát bừa bãi trong Tiên môn liên hệ cùng Phác Thái Anh. Sóng này chưa yên sóng khác đã tới, Phác Thái Anh nhặt được một thanh Thần Khí bên trong Long tộc truyền thừa, dẫn tới Hàng Long Thần Mộc nổi lên phản ứng, càng là đem nàng đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Ngày sau phong ba bão táp dồn dập kéo tới, mà hiện giờ Mắt Quỷ xuất hiện đã làm cốt truyện trở nên cực kỳ khó lường, chỉ sợ tình huống so nguyên tác sẽ càng hỏng bét. Nhiệm vụ chi nhánh của Lạp Lệ Sa cũng liên quan mật thiết đến vấn đề này, nàng cần phải điều tra rõ Thiên Cơ Tử đã đối nguyên chủ làm cái gì, lại có thể khống chế nguyên chủ tiếp tay cho hắn gϊếŧ hại Long tộc. Tuy rằng Phác Thái Anh là đại boss của quyển sách này không thể nghi ngờ, nhưng đối với Lạp Lệ Sa, Thiên Cơ Tử mới là mối hiểm họa cần phải diệt trừ. Cho dù tu vi hắn đại ngã, nhưng thực lực Đại Thừa cảnh không thể khinh thường. Hắn bế quan nhiều năm như vậy, ai cũng không biết hắn đã khôi phục được bao nhiêu. Nhân lúc hắn còn chưa xuất quan, nàng phải nhanh chóng đuổi kịp thực lực nguyên bản của mình, ít nhất khôi phục Tiểu Thừa kỳ, bằng không vạn nhất xảy ra chuyện, nàng căn bản vô pháp bảo hộ Phác Thái Anh. Nàng không trì hoãn nữa, toàn thân toàn tâm đầu nhập tu luyện, chỉ lưu lại tiểu người giấy bồi Phác Thái Anh. Nàng biết rõ Cửu Long Quyết đối Phác Thái Anh vô cùng quan trọng, cho dù trong nguyên tác nàng ấy không thể luyện thành, nhưng vẫn cần nỗ lực thật nhiều. Hai người đồng thời chìm vào tu luyện, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Phác Thái Anh trải qua truyền thừa vô cùng vất vả, nhưng nàng vẫn đầy cõi lòng hy vọng, trong đoạn thời gian này, có lời nói của Trì Thanh làm bạn, có lời dạy của sư tôn khắc sâu, có lời trêu đùa của Tinh Linh khuây khoả, quá trình cũng không còn thống khổ bất kham như đời trước. Quan trọng nhất chính là mỗi khi nàng cần, tiếng nói của Trì Thanh luôn kịp thời vang lên, cho nàng sức mạnh cùng động lực vô tận. Đến một ngày nọ, nàng ở trong mộng trận bừng tỉnh, rốt cuộc nàng đã thuận lợi thông qua thí luyện, được đến Cửu Long Quyết hoàn chỉnh. Khi những văn tự màu vàng kia khắc sâu vào trong óc của nàng, nàng ức chế không được xúc động, nói năng cũng có chút lộn xộn: "Cho nên ta thực sự đã thay đổi, chẳng sợ lực lượng vô hình kia luôn không ngừng muốn kéo ta về nguyên bản vực sâu, ta cũng có thể tránh thoát. Ta đã đánh vỡ ma chú đầu tiên, bắt được Cửu Long Quyết mà ta vốn không có được. Trì Thanh, ta thành công, thành công rồi!" Đúng lúc này, Kim Long đột nhiên mở miệng, "Người bên ngoài, nàng tên Trì Thanh sao?" Phác Thái Anh ngẩn ra, sau đó có chút cảnh giác, "Tiền bối, có cái gì không đúng ư?" Kim Long trong nháy mắt có chút vô ngữ, "Xem thái độ của ngươi kìa, ta còn có thể hại nàng?" Phác Thái Anh vội vàng xin lỗi, "Vãn bối không phải ý này, chỉ là ta thấy tiền bối tựa hồ không thích nhân loại, cho nên không biết ngài hỏi như vậy là muốn làm gì?" Kim Long thanh âm có chút thấp, hắn hừ một tiếng, "Ta chán ghét nhân loại, nhưng nữ tử ngoài kia.... Không tệ, ngươi có thể nhận thức nàng, là ngươi may mắn." Hắn lúc sinh thời cũng đã Đại Thừa đỉnh phong, cho nên có thể thăm dò rõ ràng tâm tính của Lạp Lệ Sa, thời gian qua nàng không ngừng lặp đi lặp lại tiến vào thạch thất, không quản thần thức bị hắn đánh nát vô số lần, tổn thương nặng nề, cũng chưa từng bỏ cuộc, chỉ vì muốn ở bên khích lệ Phác Thái Anh. Nhưng trong thân thể nữ nhân tu vi Phân Thần đỉnh phong này, tựa hồ còn cất chứa một mạt thần thức sâu không lường được, ngay cả hắn cũng vô pháp đo lường. Bất quá, linh lực của nàng thật sự tinh khiết vô cùng, hắn còn có thể đối nàng thế nào đây, khi nàng một lòng đều nhào vào trên người vị hậu duệ này của hắn? Có điều, nàng cũng không phải tên gọi Trì Thanh, nhưng người trẻ tuổi ở giữa có niềm vui thú riêng, hắn cũng không tiện xen vào. Nghe hắn nói xong, Phác Thái Anh thoáng sửng sốt, theo sau không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, đầy mắt trong lòng đều là niềm vui sướиɠ khó có thể ức chế, "Ta biết, Trì Thanh là người tốt nhất trên đời." "Đi thôi, đừng ở trước mặt ta nói những lời buồn nôn như vậy, ngươi đã hoàn thành thí luyện, có thể ra ngoài. Hãy sắp xếp đồ vật ta để lại cho ngươi, nếu cơ duyên đến, ngươi có thể tìm thấy thứ mình muốn." Kim Long thanh âm rõ ràng yếu xuống, Phác Thái Anh biết mạt thần thức cuối cùng của vị đại năng này sắp tiêu tán, một tồn tại cường đại như vậy rốt cuộc cũng quy về bụi đất, làm trong lòng nàng bỗng nhiên có chút bi thương. "Tiền bối, ngài...... Phải đi sao?" Kim Long cười một tiếng, ngữ khí tràn đầy từ ái: "Vô luận tu vi cao đến đâu, một khi tử vong buông xuống, cùng phàm nhân không có bất luận cái gì khác biệt, cuối cùng quy về thiên địa, hóa thành bụi bặm. Cho nên ngươi nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải biết giữ mình, năng lực càng cường càng khiêm tốn, Long tộc ta bất quá là may mắn hơn người khác mấy phần, chớ có tự mãn! Còn nữa, ngươi thực không tồi, Long tộc có ngươi là chuyện may mắn." "Ta lại cho ngươi một lời khuyên, nữ nhân kia của ngươi, chí thuần chí thiện, chân thành tốt đẹp, có được không dễ, ngươi chớ dễ dàng sinh lòng hoài nghi." "Tiền bối, ngài...." Phác Thái Anh còn chưa hiểu rõ ý Kim Long, đã phát hiện thân thể đột nhiên bị người đẩy ra khỏi mộng trận, nàng mở bừng mắt, rốt cuộc tỉnh lại. Bức bích họa trước mắt lúc này đã rạn nứt, hư ảnh Kim Long như gió thổi qua bờ cát, tan biến không còn gì, đem mọi dấu vết về một vị đại năng Long tộc xóa đi vĩnh viễn. Phác Thái Anh có chút đau xót, nàng đang chuẩn bị đứng dậy, lại cảm thấy trên trán có thứ gì đó. Nàng cũng không nhúc nhích, ánh mắt nâng lên, đột nhiên chạm phải một cái đầu bé xíu, kia thế nhưng là người giấy nhỏ. Người giấy ôm một sợi tóc của nàng, cứ thế treo ngược xuống, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ. Phác Thái Anh giật mình, duỗi tay muốn bắt lấy người giấy, không ngờ người giấy lập tức nhảy xuống, vững vàng đáp ở trên đùi nàng, nhảy nhót mà vỗ tay, nhìn vui vẻ cực kỳ. Cảm giác này, giống hệt như khi Thiên Hạc ở bên nàng. Phác Thái Anh trong mắt có chút ảm đạm, ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, vội vàng mở ra lòng bàn tay, để người giấy đi lên. Người giấy liếc nhìn tay nàng, tung tăng bước đi vào, còn cao hứng phấn chấn nhảy lên, lắc hai vòng mới dừng lại. "Ngươi là do Trì Thanh tạo ra sao?" Phác Thái Anh trong mắt tràn đầy kinh hỉ, con ngươi đều sáng. Thực mau người giấy bỗng nhiên run lên, Phác Thái Anh có chút lúng túng, "Ngươi làm sao vậy?" Người giấy an tĩnh đứng trong lòng bàn tay nàng, sau đó nâng nâng cánh tay. Phác Thái Anh vừa nhìn liền hiểu, người giấy nâng tay là muốn làm gì. Ý cười trong đôi mắt màu mực của nàng giống như những vì sao giữa bầu trời đêm, lộng lẫy bắt mắt, lại không chước người, ôn nhu lưu luyến. Biết đây là Trì Thanh hóa thành, Phác Thái Anh liền cảm thấy người giấy này thiên kiều bá mị vô cùng. Nàng ngoan ngoãn cúi đầu xuống, người giấy nhón nhón chân, sờ sờ mặt nàng, lộ ra vẻ nhẹ nhõm. "Xì." Phác Thái Anh nhịn không được bật cười, không nói một lời mà nhìn tiểu người giấy kia. Người giấy nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu. Phác Thái Anh duỗi tay điểm điểm lên ngực người giấy, "Ta cười là bởi vì nàng quá đáng yêu, nàng là Trì Thanh, có đúng không?" Người giấy ngẩng đầu lên, đánh trống lãng mà nhìn đi nơi khác. Phác Thái Anh cũng không ngại, bất quá nàng còn có việc phải làm, không thể mải mê chơi đùa cùng người giấy nhỏ, hơn nữa bản nhân liền ở bên ngoài, nàng bước ra liền có thể nhìn thấy nàng ấy rồi. "Kim Long tiền bối dặn dò ta sắp xếp lại đồ vật của hắn, nàng đi cùng ta, được chứ?" Người giấy linh hoạt nhảy lên đầu vai nàng, lại ôm lấy vài sợi tóc, quơ quơ chân, đại khái là cảm thấy có chút không còn thể thống, người giấy lại ngồi thẳng lên, dáng vẻ nghiêm túc đoan trang, trêu đến Phác Thái Anh ý cười khó nén. Đi đến trước thư án, Phác Thái Anh vén lên vạt áo, đoan đoan chính chính dập đầu ba cái, thành khẩn vô cùng, làm người giấy cũng bị lây dính một chút bụi đất. Phác Thái Anh dập đầu xong, kệ sách bỗng nhiên chuyển động, bên trong lộ ra một mật thất. Phác Thái Anh thần sắc như cũ thực bình tĩnh, lại một lần chắp tay bái xuống, "Tiền bối, vãn bối nhận được hậu ái, được đến truyền thừa, nhất định nhớ kỹ lời ngài dặn dò, không dám quên." Nàng chậm rãi tiến vào mật thất, bên trong thế nhưng ngập tràn dạ minh châu, hoàng kim, còn có thượng phẩm linh thạch ánh sáng lập lòe, hình dạng hoa mỹ rực rỡ lung linh. Người giấy hoảng đến lắc lắc đầu, sau đó nàng nhìn thấy trong mắt Phác Thái Anh lược hiện ánh sáng, rất nhanh liền thu liễm. Người giấy đưa tay vỗ vỗ sườn mặt của Phác Thái Anh, tiểu dáng dấp thật là bất đắc dĩ. Phác Thái Anh có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: "Ta chỉ nhất thời bị mê mắt, nàng cũng biết, Long tộc ta trời sinh ưa thích mấy loại tục vật lấp lánh này." Nói đến đây, nàng còn có chút ủy khuất. Người giấy gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai nàng, tỏ vẻ lý giải. Phác Thái Anh lại bổ sung một câu, "Nàng quan trọng hơn những thứ này rất nhiều, nàng cũng không phải vật tầm thường, ta... ta thực thích nàng." Người giấy che che mặt, nói chuyện mà thôi, có cần lung tung ném ra tình thoại như vậy không, thật là khiến người ta thẹn thùng. Đích xác, khả năng kìm chế của Phác Thái Anh thật đáng kinh ngạc, trong mật thất tràn đầy châu quang bảo vật, nhưng trừ bỏ lần đầu lung lay mắt, Phác Thái Anh xem cũng không thèm xem, lập tức ở trong góc tìm được một thanh kiếm đồng rỉ sét loang lổ, vừa chạm vào liền phải rớt xuống bụi đất. Phác Thái Anh nâng niu nó trên tay, kiếm này không có bao kiếm, chỉ dùng dây cỏ bó lại. Người giấy kích động thật sự, rất muốn chụp Phác Thái Anh, nói cho nàng biết, đây mới chính là thứ tốt. Dù sao thì các loại Thần Khí ban đầu đều thích cải trang thành như vậy. Nhưng nàng còn chưa kịp nhắc nhở, một ý niệm xuất hiện khiến nàng ngây ngẩn cả người, người bình thường sao có thể bỏ qua căn phòng đầy bảo vật, mà đi thẳng đến một phen kiếm vụn đồng nát trong góc nhỏ? Kim Long sẽ không nói cho Phác Thái Anh biết, vì đây cũng là một màn khảo nghiệm, vậy thì tại sao? Nếu Phác Thái Anh không tìm ra thanh kiếm này, mà lỡ tay chọn bất kỳ món đồ nào khác trong phòng, nơi này liền sẽ trực tiếp bị phá hủy, thanh kiếm kia cũng sẽ chôn sâu dưới nền đất, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Tuy nàng biết Rồng Con của nàng xưa nay không hề tham lam, nhưng một đường đi thẳng đến nơi để thanh kiếm, là không thể nào. Trừ phi, Phác Thái Anh đã sớm biết bảo bối chân chính đặt ở nơi đó. Lạp Lệ Sa bỗng nhiên có một ý niệm, khiến nàng trong lòng hoảng hốt. Thái Anh..... nàng sống lại? Người giấy lâm vào ngây dại, ngay cả khi Phác Thái Anh gọi nàng, nàng cũng chưa nghe thấy. - -------------------------------*Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn vẫn là lợi hại, áo choàng chính mình không rớt, lại đem áo choàng Thái Anh trước cởi ra. Hồng Ảnh: sư tôn, người biết quá nhiều không thể sống lâu, nàng hiểu sao? Sư tôn: (run lập cập) Hệ thống: (chạy trối chết)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com