Bhtt Gl Ben Kia Cong Ly La Trai Tim Em
Sở Yên về đến nhà, dù cơ thể và tinh thần đã rất mệt mỏi nhưng lòng cô vẫn không thể ngừng nghĩ đến Yên Thư. Cô đứng trong căn phòng tối, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt. Mặc dù Yên Thư đã được đưa đi an toàn nhưng có điều gì đó như bóp chặt trái tim cô, ngột ngạt. Cảm giác bất an cứ đeo bám như một làn sóng cứ vỗ mãi vào bờ.
Sở Yên nhanh chóng thay quần áo, cô nhanh ra khỏi nhà. Lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Lòng cô nặng trĩu. Hành lang yên tĩnh, vắng lặng chỉ có ánh sáng cả ánh đền neon chiếu xuống những khuôn gạch trắng càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong cô. Sở Yên vội vàng đi đến phòng bệnh, cảm giác hồi hộp dâng lên theo mỗi bước chân. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn một điều duy nhất chiếm trọn tâm trí cô, Yên Thư.Sở Yên đẩy cửa, bước vào, ánh sáng trong phòng bệnh hơi mờ nhưng đủ để cô nhìn thấy bóng dáng Yên Thư nằm trên giường. Gương mặt cô ấy nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền.Sở Yên đứng lặng lẽ một lúc, ánh mắt đắm chìm vào gương mặt ấy. Cô nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt Yên Thư đôi lông mày nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt khép lại vẫn đầy vẻ kiên cường, mũi thẳng và môi khẽ mím. Sở Yên bước đến bên giường, tay cô nhẹ nhàng đưa ra, vuốt nhẹ mái tóc của Yên Thư. Cô ngồi bên giường bệnh nhìn Yên Thư nằm im lìm, trái tim cô như ngừng đập. Cảm giác sợ hãi dâng lên, một nỗi lo lắng không thể xua tan. Cô không biết sẽ ra sao nếu không có Yên Thư. Mỗi khi cô nhìn vào gương mặt nhợt nhạt ấy, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng, nỗi sợ mất người mình yêu thương không thể kiềm chế.Sở Yên siết chặt tay Yên Thư, từng ngón tay run rẩy. Cảm giác này, đau đớn và tuyệt vọng, khiến cô như rơi vào một vực sâu không đáy. ---3:00AMYên Thư từ từ mở mắt, cô cảm thấy đầu mình như bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, âm thanh của các thiết bị y tế và ánh sáng lạnh lẽo từ bóng đèn khiến cô có cảm giác như mình vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng dài. Cô nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện và trái tim bỗng thắt lại khi nhớ lại những gì đã xảy ra.Yên Thư khẽ nhấc tay lên ngay lập tức cảm nhận được một cái nắm tay ấm áp đang nắm chặt lấy bàn tay cô. Nhẹ nhàng, cô quay đầu về phía bàn tay đó trong ánh sáng mờ, hình ảnh của Sở Yên xuất hiện.Sở Yên đang ngồi bên giường, cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô, gương mặt cô nhẹ nhàng, ấm áp. Một tay cô vẫn giữ lấy tay Yên Thư, còn tay kia đang đặt nhẹ lên chiếc ghế cạnh giường như thể không dám rời đi dù chỉ một giâyYên Thư khẽ cựa mình, rồi nhìn vào đôi mắt của Sở Yên. Cô cảm nhận được sự kiên nhẫn, sự lo lắng nhưng cũng đầy yêu thương trong ánh mắt ấy."Sở Yên..." Yên Thư mấp máy môi, giọng cô khẽ như gió. "Sao em ở đây?"Sở Yên mỉm cười nhẹ, đôi mắt đầy sự ấm áp và tình cảm. "Tại sao em không thể ở đây?"Yên Thư cảm thấy tim mình như thắt lại khi nghe những lời ấy. Cô muốn nói gì đó, nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt, chỉ có thể mỉm cười yếu ớt. Sở Yên đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của Yên Thư, khẽ nói:"Thanh tra không phải lo, em sẽ luôn ở đây, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra."Lúc này, không khí giữa họ trở nên yên bình và ấm áp, như thể thế giới bên ngoài không còn quan trọng nữa. Tất cả chỉ còn lại một khoảnh khắc lặng lẽ, chỉ có họ, trong căn phòng bệnh viện nhỏ, với một cảm giác gần gũi, an toàn và đầy yêu thương.Yên Thư nhẹ nhàng nắm lại tay Sở Yên, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay ấy truyền đến và trong lòng cô, một niềm hạnh phúc lặng lẽ dâng lên, đủ để xua tan mọi lo âu, tất cả chỉ còn lại họ trong thế giới này.Sáng hôm ấy, ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng bệnh, Yên Thư nằm trên giường, đôi mắt nhắm nhẹ nhưng một nụ cười mơ hồ vẫn hiện lên trên môi. Sở Yên bước vào phòng với bát cháo nóng, Yên Thư bất chợt làm nũng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dụ dỗ:"Sở Yên, em không thể đút cháo cho tôi sao? Tôi là người bệnh mà, phải được chăm sóc chứ."Sở Yên ngẩng đầu lên, bất ngờ khi nghe thấy yêu cầu của Yên Thư. Cô không ngờ Yên Thư lại làm nũng như vậy, dù có chút ngạc nhiên nhưng Sở Yên chỉ mỉm cười, không hề từ chối. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, đưa muỗng cháo lên gần miệng Yên Thư, cử chỉ nhẹ nhàng:"Được rồi, em còn không biết thanh tra còn biết làm nũng nữa đấy!" Yên Thư hé môi, nhận lấy muỗng cháo từ tay Sở Yên, mắt cô sáng lên một chút, cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương ấm áp từ người bên cạnh. Mỗi thìa cháo nhẹ nhàng được đút vào, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.Sở Yên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, mỗi động tác đều thể hiện sự chăm sóc tỉ mỉ. Cả không gian như trở nên yên bình hơn, không có tiếng ồn ào nào, chỉ có họ trong khoảnh khắc này.Bỗng, cửa phòng bật mở, bác sĩ Lâm Dịch Nghiêm bước vào, tay cô cầm hồ sơ bệnh án. Thấy cảnh tượng này, cô không thể nhịn được, đôi môi khẽ nhếch lên, giọng nói mang một chút tinh nghịch:"Ôi, hai người mới sáng sớm mà đã ngọt đến sâu răng như vậy à?" Lâm Dịch Nghiêm cười lớn, ánh mắt liếc qua Sở Yên và Yên Thư, rõ ràng là đang trêu chọc họ.Sở Yên nghe thấy lời trêu đùa của Lâm Dịch Nghiêm, cảm thấy mặt mình bất chợt nóng lên, một làn sóng ngại ngùng ùa về khiến cô không biết phải phản ứng thế nào. Cô cúi đầu, vội vàng đưa tô cháo cho Yên Thư, mặt đỏ như gấc. Cảm giác mắc cỡ khiến cô không thể ngẩng lên nhìn Lâm Dịch Nghiêm nữa.Cô hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được bối rối: "Bác sĩ và thanh tra cứ nói chuyện, tôi ra ngoài lấy thuốc"Nói xong, Sở Yên vội vàng đứng dậy, không kịp chờ câu trả lời, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cố gắng làm dịu đi cái cảm giác lạ lùng trong lòng. Cô không quên liếc nhìn Yên Thư một lần nữa, với ánh mắt nhẹ nhàng đầy yêu thương, rồi nhanh chóng khuất bóng khỏi cửa.Bên trong, Lâm Dịch Nghiêm nhìn theo bóng Sở Yên rồi quay sang Yên Thư, bật cười nhẹ: "Thật là... cô ấy cũng dễ thương thật đấy."Yên Thư mỉm cười, mắt nhìn về phía cửa, rồi lại nhẹ nhàng đưa muỗng cháo lên miệng, cảm thấy trong lòng ấm áp một cách kỳ lạ.Yên Thư liếc nhìn Lâm Dịch Nghiêm, rồi khẽ nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần trêu đùa: "Nè bác sĩ, mới sáng sớm đã phá người ta rồi à? Ganh tỵ sao? Ganh tỵ thì có người yêu đi."Lâm Dịch Nghiêm bất ngờ trước câu nói của Yên Thư mặt cô đỏ bừng không biết phải đáp lại như thế nào. Nhưng trong giây phút đó, cô không kìm được mà cầm hồ sơ đánh vào vai Yên Thư như một cách để trả đũa."Á!" Yên Thư nhăn mặt, giả vờ đau đớn, "Đau quá, bác sĩ mưu sát bệnh nhân sao?"Lâm Dịch Nghiêm bật cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Còn cảm thấy đau là còn tốt đấy, tình hình không nghiêm trọng nhưng phải ở lại theo dõi 2 đến 3 ngày."Yên Thư nhìn Lâm Dịch Nghiêm với vẻ nghiêm túc trong ánh mắt, nhẹ nhàng dặn dò: "Dịch Nghiêm à, cậu đừng cho bố mẹ tớ biết chuyện tớ nhập viện nhé. Họ đang đi du lịch, tớ không muốn họ lo lắng. Bây giờ tớ muốn dành nhiều thời gian ở bên Sở Yên một chút"Lâm Dịch Nghiêm khẽ gật đầu. Cô nhìn Yên Thư với vẻ tinh quái, trêu chọc: "Ồ, thế thanh tra có vợ quên bạn rồi sao? Lần này Sở Yên chắc phải chăm sóc cậu dài dài?"Yên Thư không chút ngại ngùng, đáp lại với nụ cười đầy ẩn ý: "Biết sao được, nào có ganh tị không? Ganh tị thì nhanh có ngươi yêu đi" Cô liếc nhìn bác sĩ Dịch Nghiêm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút khiêu khích.Lâm Dịch Nghiêm hừ một tiếng, giả vờ giận dỗi: "Tớ cần ganh ty với cậu sao, để xem hênh hoan được bao lâu"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com