[BHTT] Em, Cô...Chúng Ta Có Thể Không!?
Chương 19
Còn nó vừa lái xe về vừa thầm chửi rủa cô làm cô cứ át xì liên tục.
'' Đồ độc ác, đồ bà chằn, đồ cọp cái gruu''
'' Át xì át xì... Chắc là đang chửi gì mình đây mà''
21h pm
Ting ting... nghe có tiếng chuông tn cô mở dt ra xem.
- Ngủ ngon nha bà cô chằn.
''dám gọi mình là bà chằn, đã vậy mình k thèm tl luôn'' cô lầm bầm
5p 10p 20p...
''K thèm tl luôn, đã vậy mình k thèm đợi nữa. Xí'' lầm bầm một hồi rồi nó tiến vào giấc ngủ thật ngon lành. Một ngày mới lại bắt đầu nhưng với nó thì k vui vẻ gì cho lắm khi phải đi cà nhắc mà đến trường.
- Uầy sao cầu thang trường hôm nay thật cao quá vậy. Làm sao lên được đó đây huhu (nó nhìn cầu thang tự than thở)
- Thảo Anh là cậu hả. Tớ cứ tưởng k được gặp cậu nữa rồi chứ. (Nhìn từ xa thấy nó Khải Phong k khỏi vui mừng mà tiến lại chỗ nó)
- Cậu là.. (nhìn hơi quen cố nhớ lại)
- Tớ là Khải Phong, hôm qua mình có gặp nhau đó cậu quên rồi sao. ^^
- À.. Tớ nhớ rồi. Mà cậu cũng học trường này hả.
- Đúng rồi, tớ học 11C còn cậu.
- Tớ 11A.
- Chân cậu đã đỡ chưa.
- Đỡ rồi, nhưng vẫn còn hơi đau một tí thôi.
- Hay để mình đưa cậu lên cầu thang nha. (nó ngồi xuống đưa lưng lại trước nó)
Chần chừ một lúc nó tl:
- Vậy làm phiền cậu rồi (nói rồi nó leo lên lưng Khải Phong cho cậu cõng lên cầu thang)
- Cậu thả tớ xuống đây được rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.
- À cậu k phải ngại đâu, được giúp cậu như là tớ vui lắm. Hihi (Khải Phong cười cười gãi đầu)
- Thoi vậy tớ vào lớp nhé. (nó nói và cười mỉm)
- Chào cậu. ^^
Reng rengg... giờ ra chơi cũng đến.. Do chân đau nên hôm nay nó ngồi tại chỗ bấm dt k xuống cantin. '' Ôi trời soái ca của lòng tôi'' nữ sinh 1
'' Cậu ấy đẹp trai quá đi mất'' nữ sinh 2
'' Trông hai bạn ấy thật xứng đôi'' nữ sinh 3- Cậu uống đi... (Khải Phong chìa chai trà xanh trước mặt nó trước sự ngạc nhiên của cả lớp và nó)
- À..tớ k nhận đâu. Cảm ơn cậu. (nó hơi khó chịu một chút nhưng k thể hiện ra)
- Cậu đừng cảm ơn tớ nữa, nhận đi cho tớ vui nha ^^
- À..à nè... (chưa kịp phản ứng gì thì Khải Phong đã để chai nước lại đi mất tiêu) Cùng lúc đó cô cũng đem bánh và sữa lên cho nó nhưng vừa tới cửa cô đã nghe những tiếng bàn tán của lớp về chàng trai mang nước cho nó nên cô đã không vào mà xoay người rời đi luôn.
'' Mình thật ngốc mà, ngoài mình ra thì còn nhiều người quan tâm e ấy mà'' (cô cứ ngồi thẫn thờ như thế kể cả có người gọi cũng k nghe thấy)
- Kỳ Ngân, Kỳ Ngân (cô Phương cùng tổ Hóa lay lay tay cô)
- À dạ c gọi e.
- E làm gì mà như người mất hồn vậy. Hay là đang tương tư anh nào hả? Khai mau. (cô Phương trêu cô)
- Chị này cứ trêu e. (cô cười ngượng ngùng)
- Thôi c k trêu e nữa được chưa. Mà e chuẩn bị đi tí nữa tổ mình họp đó.
- Dạ c. (nói rồi cô đi chuẩn bị)Tiết cuối cùng là tiết của cô vẫn như mọi ngày nó luôn bày trò chọc phá cô cho đến cuối tiết. Đợi mọi người về hết rồi cô mới nói:
- E có cần tôi giúp k? (cô nhìn về phía nó)
- Làm cho người ta như bây giờ mà còn tỏ ra tốt bụng nữa! (nó chề môi bước từng bước khó khăn)
- Nếu k cần vậy tôi về trước nhé. (cô giả vờ đứng lên đi ra phía cửa)
- Ơ cô cô, e chỉ đùa chút thôi mà. Hehe
- Đi thôi.
- Cô từ từ chứ.. E đi k kịp nè.
- Mặc kệ e. (cô tuy nói vậy nhưng vẫn đi chậm lại)
Vừa đến cầu thang thì gặp Khải Phong.
- Ủa cậu chưa về sao. (nó trố mắt hỏi)
- Tớ đợi cậu (Khải Phong gật đầu chào cô rồi nói với nó)
- Cậu đợi tớ làm gì?
- À..ừ tớ muốn giúp cậu xuống cầu thang với...với đưa cậu về thôi hà. Hihi
- Thảo Anh có cô đưa về rồi, k cần phiền e đâu. (nãy giờ cô thấy rất khó chịu nhưng giờ mới lên tiếng)
- À à đúng rồi có cô đưa tớ về được rồi. Cảm ơn cậu nhé. (nó thầm cảm ơn cô vì thật ra nó cũng hơi khó chịu khi Khải Phong quan tâm nó quá như vậy).
- Vậy thôi tớ về trước. Chào cô e về. (Khải Phong gật đầu chào cô rồi ra về)
- Nè hứa đưa e về rồi đó nha. (nó hí hửng, vì chân đau nên nó đi taxi đến trường chứ k chạy xe)
- Tôi chỉ thuận miệng vậy thôi mà e cũng tin à.
- E k biết đâu cô lớn rồi k được nuốt lời đâu đó.
- E đúng thật là phiền phức mà.
- Mà cô cõng e xuống đi chứ chân e đau vậy k đi được đâu.
- Xí..e đi mà kêu cái người lúc nãy cõng e. (chuyện lúc sáng Khải Phong cõng nó lên cầu thang đã được cô thu vào tầm mắt)
- Ũa sao cô biết. (nó hơi bất ngờ)
- À thì trước mắt như vậy sao k thấy được.
- Cô ghen à. (nó cảm nhận được sự khó chịu của cô từ nãy đến giờ)
- Tôi mà thèm ghen à. (thật ra thì trong lòng lúc nào cũng ghen khi thấy nó thân mật với người khác)
- Mà cũng phải thôi một cô gái xinh đẹp lại còn quá ư là đáng yêu như e làm sao mà người ta không động lòng cho được.
- Tôi nhớ e chỉ bị ở chân chứ đâu phải ở đầu đâu (cô để tay lên chán nó)
Nó nắm bắt thời cơ chụp lấy tay cô để trên ngực trái của mình.
- E có vấn đề ở đây nè. Tim e nó k nghe theo lời e nữa rồi, lúc nào cũng đập loạn lên vì cô. (nó nhìn cô tha thiết)
Cô vội rút tay lại mặt ửng đỏ...
- À...mình về thôi. (tim cô cũng vậy cũng đập loạn lên mỗi khi ở cạnh nó).
- À dạ... (nó k muốn làm cô khó xử nên thôi k nói nữa)Trên đường cô chở nó về từ lúc lên xe nó cứ ôm chặt eo cô.
- E bỏ tay ra khỏi eo tôi có được k?
- Ơ thế e phải để ở đâu, trên hai ngọn đồi ạ!? (nó giả vờ ngơ ngác hỏi)
- E..e thật là biến thái mà. (mặt cô lại ửng đỏ cả lên)
- Nếu vậy e sẽ giữ nguyên ở vị trí cũ nhé hehe. (nó nói rồi siết chặt eo cô rồi tựa đầu vào vai cô)
Biết làm sao được nếu cô mà nói nữa k biết nó còn muốn để tay ở đâu nữa đây. Nên cứ thế mà cảm nhận chút hạnh phúc ít ỏi trong vòng tay nó như vậy.
- Tới rồi e vào nhà đi.
- Hi.. bye cô iu. ''chụt'' (nó bước xuống xe nói rồi hôn vào má cô)
- Đúng là đồ dê xồm biến thái mà. (cô nói xong quay đầu xe lại chạy về nhà)
Còn nó thì cứ đứng cười như điên vậy.
'' Đồ độc ác, đồ bà chằn, đồ cọp cái gruu''
'' Át xì át xì... Chắc là đang chửi gì mình đây mà''
21h pm
Ting ting... nghe có tiếng chuông tn cô mở dt ra xem.
- Ngủ ngon nha bà cô chằn.
''dám gọi mình là bà chằn, đã vậy mình k thèm tl luôn'' cô lầm bầm
5p 10p 20p...
''K thèm tl luôn, đã vậy mình k thèm đợi nữa. Xí'' lầm bầm một hồi rồi nó tiến vào giấc ngủ thật ngon lành. Một ngày mới lại bắt đầu nhưng với nó thì k vui vẻ gì cho lắm khi phải đi cà nhắc mà đến trường.
- Uầy sao cầu thang trường hôm nay thật cao quá vậy. Làm sao lên được đó đây huhu (nó nhìn cầu thang tự than thở)
- Thảo Anh là cậu hả. Tớ cứ tưởng k được gặp cậu nữa rồi chứ. (Nhìn từ xa thấy nó Khải Phong k khỏi vui mừng mà tiến lại chỗ nó)
- Cậu là.. (nhìn hơi quen cố nhớ lại)
- Tớ là Khải Phong, hôm qua mình có gặp nhau đó cậu quên rồi sao. ^^
- À.. Tớ nhớ rồi. Mà cậu cũng học trường này hả.
- Đúng rồi, tớ học 11C còn cậu.
- Tớ 11A.
- Chân cậu đã đỡ chưa.
- Đỡ rồi, nhưng vẫn còn hơi đau một tí thôi.
- Hay để mình đưa cậu lên cầu thang nha. (nó ngồi xuống đưa lưng lại trước nó)
Chần chừ một lúc nó tl:
- Vậy làm phiền cậu rồi (nói rồi nó leo lên lưng Khải Phong cho cậu cõng lên cầu thang)
- Cậu thả tớ xuống đây được rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.
- À cậu k phải ngại đâu, được giúp cậu như là tớ vui lắm. Hihi (Khải Phong cười cười gãi đầu)
- Thoi vậy tớ vào lớp nhé. (nó nói và cười mỉm)
- Chào cậu. ^^
Reng rengg... giờ ra chơi cũng đến.. Do chân đau nên hôm nay nó ngồi tại chỗ bấm dt k xuống cantin. '' Ôi trời soái ca của lòng tôi'' nữ sinh 1
'' Cậu ấy đẹp trai quá đi mất'' nữ sinh 2
'' Trông hai bạn ấy thật xứng đôi'' nữ sinh 3- Cậu uống đi... (Khải Phong chìa chai trà xanh trước mặt nó trước sự ngạc nhiên của cả lớp và nó)
- À..tớ k nhận đâu. Cảm ơn cậu. (nó hơi khó chịu một chút nhưng k thể hiện ra)
- Cậu đừng cảm ơn tớ nữa, nhận đi cho tớ vui nha ^^
- À..à nè... (chưa kịp phản ứng gì thì Khải Phong đã để chai nước lại đi mất tiêu) Cùng lúc đó cô cũng đem bánh và sữa lên cho nó nhưng vừa tới cửa cô đã nghe những tiếng bàn tán của lớp về chàng trai mang nước cho nó nên cô đã không vào mà xoay người rời đi luôn.
'' Mình thật ngốc mà, ngoài mình ra thì còn nhiều người quan tâm e ấy mà'' (cô cứ ngồi thẫn thờ như thế kể cả có người gọi cũng k nghe thấy)
- Kỳ Ngân, Kỳ Ngân (cô Phương cùng tổ Hóa lay lay tay cô)
- À dạ c gọi e.
- E làm gì mà như người mất hồn vậy. Hay là đang tương tư anh nào hả? Khai mau. (cô Phương trêu cô)
- Chị này cứ trêu e. (cô cười ngượng ngùng)
- Thôi c k trêu e nữa được chưa. Mà e chuẩn bị đi tí nữa tổ mình họp đó.
- Dạ c. (nói rồi cô đi chuẩn bị)Tiết cuối cùng là tiết của cô vẫn như mọi ngày nó luôn bày trò chọc phá cô cho đến cuối tiết. Đợi mọi người về hết rồi cô mới nói:
- E có cần tôi giúp k? (cô nhìn về phía nó)
- Làm cho người ta như bây giờ mà còn tỏ ra tốt bụng nữa! (nó chề môi bước từng bước khó khăn)
- Nếu k cần vậy tôi về trước nhé. (cô giả vờ đứng lên đi ra phía cửa)
- Ơ cô cô, e chỉ đùa chút thôi mà. Hehe
- Đi thôi.
- Cô từ từ chứ.. E đi k kịp nè.
- Mặc kệ e. (cô tuy nói vậy nhưng vẫn đi chậm lại)
Vừa đến cầu thang thì gặp Khải Phong.
- Ủa cậu chưa về sao. (nó trố mắt hỏi)
- Tớ đợi cậu (Khải Phong gật đầu chào cô rồi nói với nó)
- Cậu đợi tớ làm gì?
- À..ừ tớ muốn giúp cậu xuống cầu thang với...với đưa cậu về thôi hà. Hihi
- Thảo Anh có cô đưa về rồi, k cần phiền e đâu. (nãy giờ cô thấy rất khó chịu nhưng giờ mới lên tiếng)
- À à đúng rồi có cô đưa tớ về được rồi. Cảm ơn cậu nhé. (nó thầm cảm ơn cô vì thật ra nó cũng hơi khó chịu khi Khải Phong quan tâm nó quá như vậy).
- Vậy thôi tớ về trước. Chào cô e về. (Khải Phong gật đầu chào cô rồi ra về)
- Nè hứa đưa e về rồi đó nha. (nó hí hửng, vì chân đau nên nó đi taxi đến trường chứ k chạy xe)
- Tôi chỉ thuận miệng vậy thôi mà e cũng tin à.
- E k biết đâu cô lớn rồi k được nuốt lời đâu đó.
- E đúng thật là phiền phức mà.
- Mà cô cõng e xuống đi chứ chân e đau vậy k đi được đâu.
- Xí..e đi mà kêu cái người lúc nãy cõng e. (chuyện lúc sáng Khải Phong cõng nó lên cầu thang đã được cô thu vào tầm mắt)
- Ũa sao cô biết. (nó hơi bất ngờ)
- À thì trước mắt như vậy sao k thấy được.
- Cô ghen à. (nó cảm nhận được sự khó chịu của cô từ nãy đến giờ)
- Tôi mà thèm ghen à. (thật ra thì trong lòng lúc nào cũng ghen khi thấy nó thân mật với người khác)
- Mà cũng phải thôi một cô gái xinh đẹp lại còn quá ư là đáng yêu như e làm sao mà người ta không động lòng cho được.
- Tôi nhớ e chỉ bị ở chân chứ đâu phải ở đầu đâu (cô để tay lên chán nó)
Nó nắm bắt thời cơ chụp lấy tay cô để trên ngực trái của mình.
- E có vấn đề ở đây nè. Tim e nó k nghe theo lời e nữa rồi, lúc nào cũng đập loạn lên vì cô. (nó nhìn cô tha thiết)
Cô vội rút tay lại mặt ửng đỏ...
- À...mình về thôi. (tim cô cũng vậy cũng đập loạn lên mỗi khi ở cạnh nó).
- À dạ... (nó k muốn làm cô khó xử nên thôi k nói nữa)Trên đường cô chở nó về từ lúc lên xe nó cứ ôm chặt eo cô.
- E bỏ tay ra khỏi eo tôi có được k?
- Ơ thế e phải để ở đâu, trên hai ngọn đồi ạ!? (nó giả vờ ngơ ngác hỏi)
- E..e thật là biến thái mà. (mặt cô lại ửng đỏ cả lên)
- Nếu vậy e sẽ giữ nguyên ở vị trí cũ nhé hehe. (nó nói rồi siết chặt eo cô rồi tựa đầu vào vai cô)
Biết làm sao được nếu cô mà nói nữa k biết nó còn muốn để tay ở đâu nữa đây. Nên cứ thế mà cảm nhận chút hạnh phúc ít ỏi trong vòng tay nó như vậy.
- Tới rồi e vào nhà đi.
- Hi.. bye cô iu. ''chụt'' (nó bước xuống xe nói rồi hôn vào má cô)
- Đúng là đồ dê xồm biến thái mà. (cô nói xong quay đầu xe lại chạy về nhà)
Còn nó thì cứ đứng cười như điên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com