Bhtt Editting Che Giau Tinh Yeu Nhuoc Hoa Tu Thu
Nếu Thẩm Nghi Chi không nói ra, e rằng Ninh Trĩ rất khó nhận ra được mặt trái cảm xúc mà nàng che giấu.Bởi vì Thẩm Nghi Chi thật sự rất giỏi che giấu.Nàng luôn biểu hiện mình là người trầm ổn và đáng tin cậy. Với những chuyện mà Ninh Trĩ thấy khó xử, Thẩm Nghi Chi đều có thể xử lý một cách thỏa đáng.Khi Ninh Trĩ còn là một diễn viên mới vào nghề, chính nàng là người đối diễn với Ninh Trĩ, cầm tay chỉ dạy cô, giúp cô nâng cao kỹ thuật diễn xuất.Trong buổi tiệc tối cao cấp, nàng dẫn theo Ninh Trĩ làm quen với các nhà đầu tư và đạo diễn. Những mối quan hệ đó, cho dù là Ninh Trĩ của hiện tại, cũng phải thừa nhận là vô cùng quý giá.Nàng tặng quà cho Ninh Trĩ, từ chiếc đồng hồ sang trọng đến chiếc mũ đơn giản, tất cả đều là những thứ phù hợp với vẻ đẹp của Ninh Trĩ.Thẩm Nghi Chi làm việc gì cũng dễ dàng như trở bàn tay, lại luôn quan tâm chăm sóc Ninh Trĩ chu đáo tỉ mỉ. Khi ở bên nàng, Ninh Trĩ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều thật sự hạnh phúc.Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, một Thẩm Nghi Chi gần như hoàn hảo như vậy, hóa ra cũng có nhiều điều không chắc chắn như vậy.Ninh Trĩ ôm chặt lấy nàng, mãi cho đến khi cơ thể Thẩm Nghi Chi dần thả lỏng mới nới lỏng vòng tay, bàn tay đang vỗ nhẹ lưng nàng cũng chuyển thành những cái vuốt ve dịu dàng. Dù là hành động nào, ý nghĩa vẫn như nhau, cô muốn Thẩm Nghi Chi có thể thả lỏng lại.Ninh Trĩ dốc hết cõi lòng mình để tìm lời an ủi, muốn nói với nàng rằng, sau này nếu có chuyện gì tương tự xảy ra, cũng đừng giấu trong lòng, đừng hờn dỗi, nhất định phải nói với cô.Nhưng điều chỉ e là rất khó, cô nghi ngờ Thẩm Nghi Chi vốn cũng không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc.Trước nay vẫn luôn như vậy, nàng đối tốt với Ninh Trĩ, cùng đi thảm đỏ, xem phim, đưa về nhà. Nàng làm rất nhiều việc, nhưng lại chưa từng một lần thật lòng thẳng thắn bày tỏ tâm ý. Nếu không nhờ thân phận 0929 bị lộ, có lẽ đến giờ nàng vẫn còn do dự, vẫn còn chần chừ.Ninh Trĩ nghĩ đến đó, khẽ bật cười.Thẩm Nghi Chi tựa đầu vào vai cô, trán chạm vào sau gáy ấm áp. Nghe thấy tiếng cười của Ninh Trĩ, trên gương mặt nàng hiện lên vẻ không nhịn được, khẽ đẩy cô ra, định rời khỏi vòng tay Ninh Trĩ.Nhưng Ninh Trĩ không chịu buông, vẫn ôm lấy nàng, trong lòng cô ngập tràn thỏa mãn, từ khóe mắt đến đôi mày đều hiện lên nụ cười hạnh phúc: "Làm sao chị lại nghĩ rằng em không hài lòng với chị chứ? Chị nhất định không biết, chị có ý nghĩa thế nào đối với em đâu."Ninh Trĩ cảm thấy bản thân càng lúc càng lớn gan hơn, không còn cần phải che giấu tình yêu nữa, cô chỉ muốn dốc hết tâm tư bày tỏ trước mặt Thẩm Nghi Chi."Em không phải chỉ mới bắt đầu thích chị từ năm mười bốn tuổi. Mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín... đến năm nay là hai mươi tuổi rồi..." Nói đến đây, Ninh Trĩ dừng lại một chút.Thẩm Nghi Chi như đoán được cô sắp nói gì, liền ngẩng đầu lên khỏi vai cô.Ninh Trĩ chợt nhớ đến những ngày tháng không có Thẩm Nghi Chi bên cạnh, giọng cô hơi trầm xuống, nhưng ý cười lại sâu hơn: "Tâm ý của em, chưa từng thay đổi."Đôi mắt Thẩm Nghi Chi đầy vẻ kinh ngạc. Ninh Trĩ hơi đắc ý, cô biết Thẩm Nghi Chi nhất định không thể ngờ tới, nhất định sẽ ngỡ ngàng."Mỗi việc em làm, đều là để có thể đến gần chị hơn một chút. Từ khi chúng ta ở bên nhau, mỗi ngày đều khiến em thật sự rất hạnh phúc. Mỗi ngày đối với em mà nói, đều như trúng một giải thưởng lớn không thuộc về mình." Giọng cô thẳng thắn và chân thành, cố gắng xóa đi sự bất an trong lòng Thẩm Nghi Chi, nhẹ nhàng mà nói: "Chị quan trọng với em đến vậy, làm sao em có thể không hài lòng với chị được chứ.""Ninh Ninh..." Thẩm Nghi Chi vẫn chưa hoàn hồn sau cơn xúc động, lại càng thêm cảm động bởi sự kiên trì của cô, thần sắc càng trở nên áy náy cùng không đành lòng.Ninh Trĩ hồi tưởng lại một chút, chậm rãi nhớ đến từng lời Thẩm Nghi Chi đã nói, cả những biểu cảm rất nhỏ của nàng. Ninh Trĩ vốn thông minh, chỉ là rất khó tin rằng Thẩm Nghi Chi lại có thể vì cô mà trở nên mềm yếu, mất đi sự tự tin như vậy.Bởi vì những cảm xúc như vậy, trước nay chỉ xuất hiện ở cô mà thôi.Cô từng hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa kiên định nhất của Thẩm Nghi Chi, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bao giờ dao động."Em cũng sẽ không thích ai khác." Cô nói đến đây, đôi mắt cong cong, như thể thấy chính mình thật ngốc nghếch, cô ôm lấy Thẩm Nghi Chi để an ủi, rồi khẽ nói tiếp: "Lần đó khi chúng ta gặp lại nhau, em không dám để chị biết em vẫn còn thích chị, bởi vì em sợ, nếu chị biết rồi, sẽ né tránh em, sẽ không cho em cơ hội xuất hiện bên cạnh chị. Em chỉ còn cách đem tâm tư mình giấu đi.""Được nhận vai trong Trì Sinh Nhân Mộng là điều may mắn nhất mà em từng có. Nhờ thế mà em mới có thể đường hoàng đến gần chị. Kỳ thật nha, em rất sợ bị chị phát hiện rằng vì chị mà em không thể hoàn toàn nhập vai, cũng vì chị mà em bị cuốn vào sâu như thế... Rốt cuộc..." Ninh Trĩ nghĩ đến chính mình khi ấy, vẫn thấy có chút khổ sở. Cô nhìn Thẩm Nghi Chi, gắng gượng nở nụ cười: "Em và Trì Sinh thật giống nhau. Cùng sống ở nhà cũ, cùng lớn lên bên bà, cùng đem lòng yêu một chị gái sống bên cạnh."Thẩm Nghi Chi không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình nữa. Kinh ngạc, cảm động đều không đủ. Khi nghĩ về trạng thái của Ninh Trĩ lúc đó, lòng nàng thắt lại, nàng ôm chặt lấy Ninh Trĩ, áp mặt mình vào má cô."Chỉ là... chị thật ngốc quá, mãi mà vẫn không phát hiện, khiến em vừa may mắn, lại vừa hụt hẫng." Ninh Trĩ khẽ dụi má vào mặt nàng, nhẹ nhàng nói.Cô cảm thấy mình thật chẳng chút vững vàng, Thẩm Nghi Chi mới chỉ hơi ghen một chút thôi, mà cô đã chẳng còn giữ lại điều gì, mang tất cả những bí mật nhỏ giấu kín bấy lâu ra nói hết.Nhưng biết làm sao được? Cô chính là thích nàng đến thế, thích đến nỗi không nỡ nhìn thấy Thẩm Nghi Chi cau mày một chút.Ánh mắt cô nhìn Thẩm Nghi Chi đầy dịu dàng, đến mức khiến Thẩm Nghi Chi càng thêm xót xa, dường như các nàng đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian."Thật xin lỗi..." Thẩm Nghi Chi khẽ nói, không rõ là xin lỗi vì sáu năm xa cách, hay vì suốt quãng thời gian đó nàng lại chẳng hề nhận ra, rằng Ninh Trĩ vẫn luôn thích mình."Không phải lỗi của chị đâu." Ninh Trĩ lập tức đáp.Dù là lý do gì, cũng không thể quy về lỗi của Thẩm Nghi Chi. Hơn nữa, cô kể ra tất cả những điều này không phải để bắt Thẩm Nghi Chi phải cảm thấy áy náy hay chuộc lỗi.Thẩm Nghi Chi luôn âm thầm hy sinh, nhưng lại chẳng bao giờ biết cách đòi hỏi hay kể công. Có nhiều chuyện, nếu không phải Ninh Trĩ vô tình phát hiện, có lẽ cả đời này Thẩm Nghi Chi cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra."Em biết, chị luôn nghĩ đến em, không hề ít hơn em nghĩ đến chị. Chị vẫn luôn quan tâm đến em, bà nội em là do chị giúp chăm sóc. Kết quả học tập của em, chị vẫn thường xuyên hỏi thăm. Tiền học phí đại học, cũng là chị âm thầm trả giúp... Em đều biết cả, những lời nói trước kia của chị, em đã sớm không còn trách nữa. Chị không cần phải thấy áy náy, chị đã làm quá tốt rồi."Nàng đã làm quá nhiều. Dù là chăm sóc bà, hay giúp cô trả học phí hay bất cứ điều nào trong đó, cũng đủ để Ninh Trĩ biết ơn cả đời.Cô không muốn để không khí giữa họ trở nên nặng nề, nên quay sang hôn nhẹ lên môi Thẩm Nghi Chi, giọng nói cũng dịu lại, nhấn mạnh một lần nữa: "Thật sự không phải lỗi của chị."Thẩm Nghi Chi nhìn cô, lòng dần trở nên vững vàng hơn, nàng dịu dàng đáp: "Từ nay về sau, chúng ta sẽ thật hạnh phúc."Ninh Trĩ cũng nghĩ như vậy. Cô khẽ cười, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng rực lên. Nhưng khi định nói, giọng lại lưỡng lự: "Chị vừa nãy..."Cô như đang cố gắng suy nghĩ xem nên nói ra điều ấy thế nào.Thẩm Nghi Chi dường như đoán được Ninh Trĩ muốn nói gì. Nàng khẽ buông tay, lui lại một bước, như thể lại muốn trốn tránh lần nữa.Ninh Trĩ vẫn giữ chặt lấy nàng: "Chị vừa rồi ngồi trên đùi em mà..."Gương mặt Thẩm Nghi Chi như bốc cháy, nàng giơ tay che mặt, cảm thấy hành động của mình vừa rồi thật ngốc nghếch, không dám đối diện với Ninh Trĩ.Ninh Trĩ bật cười, kéo tay nàng xuống. Vừa cúi đầu hôn lên môi Thẩm Nghi Chi, cô vừa thì thầm khẽ khàng: "Em thật sự rất thích."Nụ hôn ngày càng sâu, giọng nói của cô cũng trở nên mơ hồ trong hơi thở: "... Chỉ là vì chị không vui."Câu nói như một lời giải thích, vì sao khi nãy cô lại dừng lại. Bởi vì Thẩm Nghi Chi không vui, mà một khi Thẩm Nghi Chi không vui, cô sẽ chẳng còn tâm trí để nghĩ đến điều gì khác.Nhưng bây giờ thì tốt rồi.Cô vòng tay ôm lấy eo Thẩm Nghi Chi, vừa hôn vừa nhẹ nhàng dẫn cô đến mép giường.Nhịp thở của Thẩm Nghi Chi dần gấp gáp, gương mặt đỏ bừng. Nàng biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra, khẽ nhắm mắt lại, trao bản thân hoàn toàn cho Ninh Trĩ.
--- HẾT CHƯƠNG 82 ---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com