| BHTT | | EDITING| - Ở Nguyên Thủy Bộ Lạc Đương Thủ Lĩnh
Chương 9
Khi đến giờ cơm, Tang Du phát hiện một nữ nhân nhanh nhẹn đang làm thịt thỏ, nướng đến khi da thỏ vàng giòn, mùi thơm lan tỏa khiến người ta phải động lòng.Tuy nhiên, hai con chuột tre nướng còn lại thì không làm được ngon như vậy.Nàng nhìn kỹ một lúc rồi nói: "Ngươi nướng đồ ăn ngon như vậy, sau này đồ ăn trong bộ lạc sẽ giao cho ngươi phụ trách được không?"Viên luôn cảm thấy rất hứng thú với việc nướng đồ ăn, nàng còn phát hiện một số loại thực vật có thể dùng để chế biến gia vị, kết hợp với thịt khi nướng lên thì cực kỳ ngon. Nhưng nàng không nghĩ rằng việc nấu nướng lại sẽ đến lượt mình làm.Trong bộ lạc, việc nấu nướng đồ ăn là một công việc mà rất nhiều người đều tranh giành, nhưng nó cũng không phải là công việc dành cho những người như nàng.Viên không ngờ thủ lĩnh lại tự mình tìm đến cô, còn giao cho cô trách nhiệm nấu ăn, cô vui mừng khôn xiết, nước mắt tuôn rơi, lập tức quỳ xuống đất, bày tỏ lòng kính trọng và cảm tạ sâu sắc.Tang Du nâng cô dậy, nói: "Không cần làm vậy, ngươi vì bộ lạc chuẩn bị đồ ăn, đám đông đều cần đồ ăn, đó là công việc vất vả, bây giờ đồ ăn thiếu thốn, ngươi cần phải bỏ nhiều công sức vào."Viên gật đầu, thể hiện rằng mình có thể làm được.Tang Du tiếp tục: "Từ giờ trở đi, nếu có thể giúp đỡ mấy đứa trẻ, chăm sóc những người bệnh, ngươi có thể giúp chút ít được không?"Viên vui mừng đồng ý, chỉ cần được phụ trách nấu nướng đồ ăn, nàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì.Nàng vui vẻ gật đầu, sẵn sàng nhận nhiệm vụ.Hiện tại, chỉ còn lại một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bị điếc, và năm người bệnh nặng chưa được phân công công việc.Điếc, khi còn nhỏ bị bắt nạt và bị đá làm hỏng tai, giờ chỉ có thể nghe thấy khi ai đó nói gần tai hắn.Tang Du đã tìm cách giao tiếp với hắn, hỏi xem hắn có đồng ý đi kiếm củi cho bộ lạc không.Hiện tại, ngoài năm người phản bội bị nhốt, bộ lạc chỉ còn 26 người.Toàn năng đội: Tang Du, Cao, Tráng, Chi, và ba nữ nhân: Hoa, Thảo, Tước, cùng Vũ, Thanh, Hồng, Bạch.Biên đằng đội: Giác, Liễu (làm giỏ mây, mấy công việc liên quan đến đan lát thủ công)Thạch khí đội: Nham, Thụ (làm dụng cụ bằng đá)Khán hộ đội: Từ (cùng ba đứa trẻ, hai lớn một nhỏ) (bảo vệ bộ lạc và chăm sóc người trong bộ lạc)Đầu bếp: ViênSài phu: ĐiếcTrước đó, Liễu chưa có công việc, Tang Du định giao cho nàng làm trợ thủ với Giác, cùng nhau làm sọt. Mặc dù ngón tay của Liễu không đồng đều, nhưng có thể làm được gì thì làm.Với cách sắp xếp này, trừ năm người bệnh nặng, tất cả mọi người đều có công việc.Tất nhiên, Tang Du không tính cho năm phản đồ đó tham gia vào công việc.Một khi trong bộ lạc xuất hiện phản đồ, sẽ làm tư tưởng của mọi người không thống nhất, dễ dàng dẫn đến nội loạn, làm gián đoạn các kế hoạch lớn của bộ lạc.Cao đã về thông báo cho Tang Du rằng Điếc đồng ý đi đốn củi.Với việc tất cả các công việc đã được phân công xong, Tang Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn.Viên, sau khi nhận nhiệm vụ làm đầu bếp, vô cùng vui mừng và tiếp tục công việc nướng thịt thỏ và cây sắn.Không lâu sau, đồ ăn đã được nướng xong. Viên và Từ phân chia thịt thỏ nướng và chuột tre nướng, trong đó một phần nhỏ dành cho ba đứa trẻ nhỏ nhất trong bộ lạc, phần còn lại được chia đều cho tất cả mọi người.Hai người phát đồ ăn cho mọi người, ai nấy đều ăn ngon miệng, miếng thịt thơm lừng hòa quyện với cây sắn.Nếu lúc này có rượu thì thật tốt, Tang Du trong lòng không khỏi cảm thán.Nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Vũ đang cúi đầu nghiêm túc ăn thịt thỏ.Miếng thịt thỏ được Viên nướng rất ngon, tỏa ra hương thơm phảng phất, tiểu gia hỏa ăn đến mức môi bóng nhẫy.Ngay cả Tang Du cũng cảm thấy, mặc dù thịt thỏ này không có muối hay nước chấm, nhưng vẫn rất thơm.-------------------------Mấy ngày sau, đội toàn năng vẫn tiếp tục ra ngoài để kiểm tra bẫy rập. Trong hai ngày đầu, họ bắt được một vài con thú nhỏ mắc bẫy. Vào buổi tối khi trở về, mọi người đều vui vẻ, cười rạng rỡ khi ăn cơm.Cho đến sáng ngày thứ năm, họ tiếp tục đi theo con đường cũ để kiểm tra bẫy, xem xem có con mồi nào dính vào không.Đi phía trước là Thanh và Bạch, còn Vũ thì lặng lẽ đi bên cạnh Tang Du. Hồng thì thỉnh thoảng nói chuyện với nàng."Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!"Tiếng kêu từ phía trước truyền đến, mấy người phía sau nghe vậy đều tưởng có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy lên.Không ngờ tiểu tử này lại đứng cạnh một cái bẫy, hưng phấn mà kêu lên: "Ha ha ha, có con mồi rồi, một con lớn!"Cao nghe thấy liền vội vàng chạy tới, lật mặt đất lên, và nhìn thấy một con hươu hoang mắc vào bẫy, đã chết, máu vẫn còn đỏ, có lẽ nó đã rơi vào bẫy từ nửa đêm.( Do yêu cầu của cốt truyện, sẽ xuất hiện một số cảnh săn bắt thú hoang dã, xin lưu ý rằng đây chỉ là câu chuyện hư cấu. Trong thực tế, xin tuân thủ các quy định và pháp luật về bảo vệ động vật!)Tráng thấy con mồi dưới đất, vui mừng đến mức định nhảy xuống.Cao vội vàng ngăn lại, vì người cao to như Tráng mà không cẩn thận nhảy vào mũi giáo có thể gây nguy hiểm.Cao tự mình men theo cạnh hố trượt xuống, từ dưới đáy nhấc con hươu lên, Tráng ở trên mặt nhanh chóng dùng sức kéo.Tang Du nhìn con hươu lớn, ước chừng nặng khoảng một trăm cân, trong lòng vui mừng, con hươu này sẽ đủ cung cấp thức ăn cho vài ngày tới."Tráng, ngươi trước đem hươu khiêng về, để cho Viên xử lý, chúng ta tối nay về là có thể ăn, không cần phải chờ lâu như vậy."Tráng vừa nghe thấy, cuộc sống như vậy quả thực không thể nào tốt hơn. Đem thức ăn khiêng trên lưng, đó quả là một việc vui vẻ, hơn nữa thủ lĩnh nói muốn thưởng cho mình. Mấy ngày trước đồ ăn không nhiều, cũng chưa được khen thưởng, hôm nay có hy vọng sẽ được thưởng.Nghĩ vậy, Tráng dùng sức nhấc con hươu lên, đeo trên lưng, bước nhanh chạy về bộ lạc, tốc độ của hắn có thể nói là rất nhanh.Đoàn người thấy vậy cảm thấy buồn cười, ngay cả mẹ của hắn cũng không nhịn được mà cười: "Đứa nhỏ này vừa nghe đến ăn, liền có thể chạy nhanh như vậy."Tang Du để Hoa và Tước ở lại phía sau giúp khôi phục bẫy rập, còn mình mang theo vài người tiếp tục đi về phía trước.Dần dần thu hoạch được vài con chim mỗi con nặng hai ba cân và hai con thỏ.Hai con thỏ còn sống, Tang Du dùng dây thảo buộc chúng lại, tối nay sẽ đào hố mang về. Hiện tại có thịt hươu, mấy ngày nữa không phải lo thiếu thịt, còn thỏ thì có thể giết ăn sau.Khi Tráng trở lại, hố đã được đào tới hố thứ tư.Nhìn Tráng chạy nhanh như bay, vẫn còn tràn đầy sức sống, có người không nhịn được trêu chọc hắn:"Tráng, thịt hươu ăn ngon không?""Tráng, cõng hươu về có vui không?"Tráng mặt đỏ tai hồng đáp: "Hươu… hươu… chưa ăn được.""Vậy sao ngươi lại bỏ hươu xuống rồi chạy đi đào hố, không sợ hươu chạy mất à?""Hươu sẽ không… chạy, tối về là có thể ăn."------------------Nhìn đoàn người vẫn vui vẻ nói cười, tạo không khí náo nhiệt, Tang Du không khỏi liếc nhìn Tráng một cái.Nhìn qua, Tráng chỉ mới mười sáu bảy tuổi, mặc dù đầu óc không được thông minh lắm, nhưng sức lực thì thật lớn, chỉ cần có thể ăn no thì gì cũng sẵn sàng làm. Trước kia thủ lĩnh sao có thể xem hắn như cỏ rác, đều không thể bỏ qua một người có thể làm việc như vậy để có được sự no đủ."Tráng ——" Tang Du gọi.Tráng nghe thấy thủ lĩnh gọi mình, lập tức chạy tới."Ngươi mấy ngày nay thực sự rất chăm chỉ, đào hố cũng nhanh hơn mọi người. Trước đây nói muốn thưởng cho ngươi, bên kia có mấy con chim, về ngươi tìm Viên làm rồi nướng cho ngươi, tự mình ăn nhé."Tráng thật sự không thể tin vào tai mình.Ai ai ai, sao thủ lĩnh lại tốt như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com