[BHTT][Editing][Nữ Chủ Ngày Nào Nàng Cũng Theo Địch]
Chương 53: Khế lữ
Kết thành khế lữ, vĩnh viễn bên nhauVân Bích Nguyệt sụt sịt mũi: "Ta sẽ không bỏ mặc sư tỷ."Nàng lấy tay áo lau nước mắt, ôm chặt Chúc Thải Y, ánh mắt kiên định nhìn về Biển Thu Song, như thể coi cái chết tựa lông hồng."Vân cô nương, để ta cản nàng ta, các người mau đi đi!"Mạnh Hàm hét lớn, vung kiếm tới, kiếm thế như biển xanh dậy sóng, sóng dữ hoành hành khắp căn phòng, như muốn nhấn chìm Biển Thu Song và Ngọc Hoa Quân.Ánh mắt Biển Thu Song hơi động, khẽ trở tay tung ra một chưởng, đẩy làn sóng kinh thiên động địa về lại Mạnh Hàm.Hổ khẩu [1] Mạnh Hàm nứt toạc, máu tươi phun ra ba thước, cả người văng ngược ra sau, đập mạnh vào tường.[1] vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay, là nơi cầm kiếm.Tường gạch đổ ập, vùi lấp người chẳng rõ sống chết.Trong góc đổ nát, có ánh xanh liên hồi chớp lóe, Thái Vi kiếm lao ra, đâm thẳng vào mi tâm Biển Thu Song.Biển Thu Song chẳng hề động thân, hai ngón mảnh khảnh kẹp lấy mũi kiếm, giữ Thái Vi khựng giữa chừng.Thái Vi rung lắc không ngừng, bạt mạng xông lên phía trước, song không nhích được phân nào.Biển Thu Song giơ tay còn lại, chưởng đao bổ vào lưỡi kiếm, kêu "rắc" một tiếng. Ánh xanh của Thái Vi mờ đi, lưỡi kiếm đã lìa làm đôi, rơi xuống đất phát ra từng đợt loảng xoảng vỡ vụn.Người cản và vật cản đã giải quyết, Biển Thu Song nhàn tản bước về phía Vân Bích Nguyệt.Lần này, tay đao nhằm thẳng cổ nàng.Thoát cũng không được, né cũng không xong, Vân Bích Nguyệt cúi đầu, khắc sâu dung nhan Chúc Thải Y vào trong mắt, cười hờn: "Sư tỷ, khi mộng cảnh yểm ma, tỷ từng hỏi ta có nguyện ý làm đạo lữ của tỷ không, lúc đó ta chưa đáp. Giờ ta nguyện ý!"Ánh mắt nàng như chứa cả bầu trời sao lấp lánh, má hồng tựa xuân, nét cười vương lệ, y đóa đào kiều diễm đầu cành lúc ban mai, hẵng đọng sương sớm, hé nở theo gió."Kể từ nay, ta Vân Bích Nguyệt cùng sư tỷ Chúc Thải Y kết thành khế lữ. Âm dương cách trở, nguyện không chia lìa, dẫu người dẫu quỷ, mặc không buông rời, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bên nhau."Vân Bích Nguyệt cười hì: "Dù kiếp sau có hóa thành giọt mưa, bông tuyết vẫn sẽ đáp trên đầu người."Chúc Thải Y gối lên tay nàng, ánh mắt nhu tình: "Được, vậy ta sẽ không che ô."Cả hai cùng nở nụ cười mãn nguyện, từng người cứa nhẹ ngón út tay phải. Giọt máu chảy xuống, lần lượt hóa thành hai sợi tơ đỏ mảnh dài. Tơ hồng như có sinh khí, quấn quanh cổ tay hai người, rồi vấn vít lấy nhau tựa đôi bạn lữ tình nồng, sau cùng thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp ở giữa tay hai người rồi tan biến.Vân Bích Nguyệt hé môi, nhẹ nhàng chạm lên cánh môi Chúc Thải Y. Hơi ấm từ nàng quyện cùng hơi lạnh của đối phương, vương vấn nơi kẽ răng, tan dần nơi đầu lưỡi, từng chút hòa làm một thể.Thành ước.Đao xuống.Tay đao của Biển Thu Song lao tới.Chúc Thải Y và Vân Bích Nguyệt ôm chặt lấy nhau, giờ phút này, trong mắt hai nàng chỉ có đối phương.Tà áo trắng của Vân Bích Nguyệt chợt không gió mà bay, nháy mắt bùng ra cơn linh khí bức người, cuồn cuộn lan ra bốn phía.Linh lực vô hình cuồng bạo, chặn đứng nhát đao của Biển Thu Song, đồng thời hất văng nàng về sau.Cả tòa ma cung rung chuyển, bốn bức tường kho tàng bảo nổ tung, nền đất dưới chân Vân Bích Nguyệt sụp xuống, tức khắc hình thành một hố sâu khổng lồ.Biển Thu Song rơi vào đáy hố, không thể đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng bối rối.Ngọc Hoa Quân cũng vạ lây rớt xuống. Tu vi hắn kém xa Biển Thu Song, linh lực quật đến lục phủ ngũ tạng làm hắn đau đớn, thất khiếu [2] tuôn máu như suối.[2] gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.Những ma binh may mắn sống sót trước đó, giờ này bất hạnh phơi thây tại chỗ, hố sâu trở thành mồ chôn tập thể.Sau khi linh lực tản đi, Vân Bích Nguyệt nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi tột độ, lắp bắp thốt ra lời: "Sư...sư tỷ có thấy không? Là...ta làm ư?"Dù không rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng hiểm nguy được giải trừ, các nàng không ai phải chết, vậy là đủ rồi.Chúc Thải Y yếu ớt cười, định lên tiếng.Vân Bích Nguyệt gấp gáp ngăn lại, lo lắng nói: "Sư tỷ đừng nói gì cả, tỷ đang bị thương rất nặng."Nàng lấy hai lọ dược đen trắng Khát Lạc và Tuyết Tệ đã từng uống ra: "Đây là nước thuốc hồi phục thể lực và linh lực, để ta rót cho tỷ."Chúc Thải Y lắc đầu, thanh âm mỏng manh: "Thuốc này không có tác dụng với quỷ.""Ò." Vân Bích Nguyệt mím môi thất vọng, giương tay áo lên: "Hay tỷ trốn vào tay áo ta nghỉ ngơi lát nhé?"Chúc Thải Y gật đầu, thân ảnh dần biến mất, hóa thành làn khói đen chui vào tay áo nàng, trườn trên cánh tay nàng như con rắn nhỏ, nằm yên không nhúc nhích.Mão Nhật Tinh Quan trước đó được Vân Bích Nguyệt cất trong tay áo, cảm nhận được sự tồn tại của Chúc Thải Y, liền không ngừng dùng mỏ nhọn mổ nàng.Vân Bích Nguyệt đành phải thả nó ra, rồi thắt chặt tay áo, đứng dậy nhặt hai thanh kiếm Thái Vi và Xích Uyên, khi đi ngang qua Biển Thu Song, còn nghênh ngang huýt sáo: "Ma Thần cũng gì ghê gớm đâu, còn bị ta đánh gục đấy sao?"Biển Thu Song chớp mắt, chống tay ngồi dậy."Á! Ngươi còn cử động hả!"Vân Bích Nguyệt hết hồn chạy vội, mò được Mạnh Hàm đang trọng thương mê man trong đống đổ nát, cho hắn uống Khát Lặc và Tuyết Tệ.Sức lực của Mạnh Hàm nhanh chóng phục hồi, không lâu sau liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã giật mình trước cảnh tượng trước mặt.Vân Bích Nguyệt cũng lười giải thích, vội hỏi: "Mạnh Hàm, ngươi biết ngự phong phi hành không?"Nàng chỉ khoảng trời trên đầu: "Chúng ta đi đường này!"Ma cung đường ngang ngõ dọc, không có Tiểu Nguyên Nhi dẫn đường thì khó mà rời khỏi, phi hành là con đường duy nhất.Nói chứ cũng nhờ Xích Uyên của sư tỷ đã lật tung nóc kho tàng bảo, mở lối cho họ."Được, chúng ta đi thôi!"Mạnh Hàm chân đạp gió, vừa bay lên không trung, Vân Bích Nguyệt đã lấy ra sợi dây thừng từ không gian trữ vật, buộc một đầu vào cổ chân hắn, đầu còn lại cột lên eo mình.Hắn ngớ người: "Vân cô nương, đây là?""Ta không biết bay, phiền ngươi có thể kéo ta..." Vân Bích Nguyệt thản nhiên đáp.Lời còn chưa dứt, Biển Thu Song đã đứng lên.Vân Bích Nguyệt hốt hoảng giật dây thừng: "Mau đi đi! Nàng ta dậy rồi!"Mão Nhật Tinh Quan vỗ cánh bay vào lòng nàng.Mạnh Hàm nghiêm mặt, lập tức niệm khẩu quyết, mang theo Vân Bích Nguyệt bay khỏi ma cung.Biển Thu Song ngước nhìn bóng họ dần khuất, ánh mắt trĩu xuống không vui.Nàng quay người đi về hướng khác, nơi đó có một thân xác không hồn đang khoanh chân, cơ thể do bị linh lực ập tới mà dao động, nhưng may mắn không tổn hại quá lớn.Biển Thu Song nâng cằm thi thể lên, lộ ra gương mặt trắng nhợt giống hệt mình. Nàng áp trán mình lên trán thi thể.Thân người nàng phát quang tựa hắc diệu thạch [3], thể xác thì tản ra quầng sắc xanh đạm nhạt. Hai luồng sáng hòa làm một thể, tái tạo thân thể mới.[3] Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa được tạo ra ở dạng đá magma phun trào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com