TruyenHHH.com

Bhtt Editing Nang Coc Noi Chuyen Duong Ngo Thoi Vi Nguyet Thuong

Kế hoạch hôm nay không thể thực hiện được, nghĩ đến quần áo còn bị bỏ lại bên bờ sông, Chu Thanh Ngô cảm thấy có chút buồn bã, thở dài một hơi, quay vào bếp xem thuốc đang sắc, đợi thuốc xong rồi mới đi lấy lại quần áo. Sau đó còn phải đi lấy thuốc và mua nhân sâm cho cô ấy.

Khi em đang quạt lửa, tiếng gõ cửa vang lên, Chu Thanh Ngô đứng dậy mở cửa, người đến là thím Lưu.

"Thím, chào thím." Chu Thanh Ngô chào. Thím Lưu vẻ mặt lo lắng, nhìn vào trong nhà rồi tiến lại gần: "Thanh Ngô, nghe nói thấy con dẫn thầy Đỗ vội vã về nhà, rốt cuộc có chuyện gì? Con có chỗ nào không khỏe à?"

Chu Thanh Ngô lắc đầu, do dự một lúc rồi kéo thím Lưu vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Mùi thuốc trong nhà rất rõ ràng, nhìn thấy người nằm trên giường, thím Lưu sửng sốt.

"Thanh Ngô?"

Chu Thanh Ngô rất tin tưởng thím Lưu, làm dấu kể lại sự việc cho thím, nhưng giấu chuyện cô gái ấy bị thương do dao.

Thím Lưu thường xuyên giao tiếp với Chu Thanh Ngô, ngôn ngữ ký hiệu của Chu Thanh Ngô cũng là do thím tìm người dạy cho em. Hiểu được ý của cô gái nhỏ, thím Lưu nhíu mày, nhìn Chu Thanh Ngô thương xót: "Thím biết con tốt bụng, nhưng Thanh Ngô, con sống khổ sở như vậy, bây giờ còn phải chăm sóc thêm một người bị thương nặng, làm sao mà chịu nổi? Tiền thuốc bao nhiêu chứ? Nếu cô ấy không qua khỏi, con có thể gặp rắc rối đấy!"

Thím Lưu nhìn cô gái trên giường, trán quấn băng trắng, mặt tái nhợt, nhưng ngũ quan tinh xảo, da trắng mịn, đẹp như tiên nữ trong tranh, còn đẹp hơn cả tiểu thư nhà giàu, nhìn là biết không phải con gái nhà nông.

"Thanh Ngô, cô gái này trông giàu có, trên người không mang theo đồ quý giá nào sao?"

Chu Thanh Ngô ngẩn người nhìn thím Lưu, không có động tác gì. Thím Lưu thở dài: "Con bé ngốc, con nghĩ gì vậy, ý thím là, con cứu mạng cô ấy, còn mời thầy thuốc, nếu cô ấy có đồ quý giá, chúng ta không tham lam gì khác, tiền mời thầy thuốc, tiền thuốc và ăn uống, để cô ấy tự trả là hợp lý. Con đã khổ lắm rồi, còn phải chăm sóc cô ấy, không thể khờ khạo gánh nợ cho người khác."

Thím Lưu chỉ là một người đàn bà, thím thực sự rất tốt bụng, không phải là người tham lam, ham lợi nhỏ. Nhưng Chu Thanh Ngô nghèo khó, cứu người tốn công tốn sức không nói, không thể để con bé ngốc này đói bụng mà còn phải bỏ tiền chữa bệnh cho người khác.

Chu Thanh Ngô tất nhiên hiểu, em rất biết ơn thím Lưu, nghiêm túc nói: "Thím yên tâm, con biết, không dùng tiền của con, cô ấy có bạc."

Thím Lưu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng đàn bà không kìm được, thím không  kìm được sự tò mò hỏi: "Có bao nhiêu bạc, đủ không? Con đừng cứng nhắc như vậy, nếu có dư thì dùng để cải thiện cuộc sống của mình, con cứu cô ấy, dùng một chút không sao."

Chu Thanh Ngô ra hiệu: "Cô ấy có bạc vụn, khoảng bốn, năm lượng, cô ấy bị thương nặng, cần thuốc tốt để dưỡng, con không thể dùng tùy tiện. Con còn có đồ ăn, đợi cô ấy khỏe hơn, con có thể đi đào thảo dược, chặt củi, không đói được."

Thím Lưu mấy năm nay chăm sóc em, cũng hiểu rõ tính cách của Chu Thanh Ngô, dù bình thường cô độc lạnh lùng, nhưng trong lòng rất lương thiện và thật thà, thấy em xua tay nói không đói, thím thở dài, chỉ có thể khuyên nhủ em lần nữa: "Không thể dùng vô tội vạ, mua ít ngũ cốc thô để ăn cũng tốt. Còn nữa, con bé này, chuyện cô ấy có bạc trên người đừng nói với người khác, mấy bà trong làng nhiều chuyện lắm, nếu biết được, không tránh khỏi bịa đặt, bôi nhọ con"

Chu Thanh Ngô nghe vậy, cúi đầu gật nhẹ. Người trong làng không ưa em, em tất nhiên sẽ không nói lung tung, thậm chí còn giấu thím Lưu một chút. Không phải không tin tưởng, nhưng người không có tội, chỉ vì giữ ngọc nên thành có tội, chuyện cô ấy có bao nhiêu bạc càng ít người biết càng tốt.

Ban đầu em không muốn để người khác biết em cứu người, nhưng vì vội tìm thầy thuốc nên không giấu được. Nghĩ đến điều này, Chu Thanh Ngô ra hiệu với Thím Lưu: "Thím đừng nói với người khác là con cứu ai."

Thấy em chỉ vào người trên giường và xua tay, thím Lưu hiểu ý, chuyện này trong làng là một đề tài, thím có thể tưởng tượng ra cảnh mọi người bàn tán, nên vội vàng đồng ý.

Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần gặp Đỗ Trọng, họ đã biết nhà Chu Thanh Ngô có người bệnh, nhưng không biết từ đâu đến. Có người nói nhìn thấy Chu Thanh Ngô cõng cái gì đó, bây giờ mới nhận ra là cứu người. Vì vậy, chỉ trong một ngày, đã có vô số phiên bản truyền miệng, như biên truyện.

Nhiều người nói Chu Thanh Ngô nhặt được một công tử nhà giàu, nhìn quần áo thì biết là người giàu có. Bây giờ giấu ở nhà chờ người đến tìm, để đòi tiền thưởng, sợ rằng sau này con bé câm này sẽ trèo cao, phất lên.

Đám người ấy truyện miệng càng lúc càng tam sao thất bản, như thể tận mắt trông thấy, khiến những đàn bà trong làng ghen tị đủ kiểu, đến chiều còn có người lén đến thăm dò thực hư. Chu Thanh Ngô cũng không muốn để ý, bình thường em đều đóng cửa, ra ngoài lấy thuốc cũng khóa cửa, không ai thấy được người em cứu là ai.

Một ngày chạy qua chạy lại, vừa sợ hãi vừa lo lắng, Chu Thanh Ngô mệt mỏi không chịu nổi. Hơn nữa, cả ngày em không kịp ăn gì, đói đến hoa mắt chóng mặt.

Mở lu gạo, bên trong chỉ còn một ít đậu và lúa mạch. Nhìn bát đĩa trong bếp sạch sẽ quá mức, Chu Thanh Ngô cúi đầu, cẩn thận đổ hết đậu và lúa mạch ra, chỉ được một nắm nhỏ.

Hôm nay không có thời gian ra ngoài, rau dại cũng chưa kịp hái, chỉ có thể tạm dùng cái này cầm hơi. Ngâm đậu và lúa mạch, em lấy một túi vải nhỏ trên bàn vào bếp, hôm nay khi đi lấy thuốc em đã mua một đấu gạo, nhà có người bệnh nặng, không thể ăn ngũ cốc thô như em được, em mới dành chút tiền mua gạo.

Lấy một ít gạo cho vào nồi đất nấu, nước vo gạo không nỡ đổ đi, em dùng để nấu cơm đậu. Cơm đậu là món ăn phổ biến của người nghèo, nhưng không phải là món ngon, ăn nhiều còn gây đầy bụng, lúa mạch nấu chín cũng khó nuốt, nhưng đối với cô bé đã tốt lắm rồi, ít nhất không bị đói.

Một bát nhỏ cơm đậu vào bụng, cảm giác đói cồn cào giảm đi một chút, nhưng cảm giác không tốt lắm. Cháo trong nồi đất đã bắt đầu sôi, mùi thơm mà em đã lâu không được ngửi thấy, nuốt nước bọt, em mở nồi khuấy đều, rồi đậy kín lại, đứng dậy đun nước nóng.

Trong thời gian chờ cháo chín, em ngồi trong phòng, cẩn thận quan sát người em cứu. Phải nói rằng, cô gái ấy rất đẹp, da trắng không tì vết, lông mi dài, khi nhắm mắt trông như chiếc quạt, nhưng mặt tái nhợt quá, đôi môi đẹp cũng mất màu.

Cô gái trẻ đẹp như vậy không biết đã gặp phải chuyện gì, bị thương nặng như vậy, suýt nữa thì mất mạng. Em nhìn chằm chằm vào cô ấy, trong lòng thầm nghĩ: Đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ giải thích việc mình đã dùng tiền của cô ấy. Dù là bất đắc dĩ, nhưng em vẫn cảm thấy day dứt.

Từ khi cha mẹ qua đời, em luôn sống một mình trong ngôi nhà cũ này, thực sự rất cô đơn. Người trong làng cho rằng em không may mắn, ngoài việc trêu chọc em, không ai nói chuyện với em, càng không nói đến chơi cùng.

Những người đó phần lớn chỉ vì em yếu đuối mà càng bắt nạt em, nên em không còn cười và ép mình không được khóc. Nhưng cô gái nhỏ chỉ mới mười lăm tuổi, nhìn có vẻ kiên cường, nhưng đêm khuya nằm một mình trong căn nhà trống trải, nỗi đau bị cuộc sống vùi dập gần như làm em tan vỡ.

Hiện tại, dù người này vẫn hôn mê, nhưng ít nhất em không còn một mình, cô gái nhỏ cũng cảm thấy chút an ủi.

Cháo đã chín, mùi thơm ngào ngạt theo hơi nóng bốc lên, em nấu không nhiều, vừa đủ một bát. Vì người còn hôn mê, em nấu không đặc. Cầm bát cháo trắng, em không nhịn được nuốt nước bọt, cuối cùng ép mình đặt bát cháo sang một bên, nâng cao gối cho người bệnh, dùng thìa cẩn thận đút từng thìa cháo.

Không biết cô ấy đã bao lâu không ăn, cháo vào miệng, một lúc sau cô ấy bắt đầu nhai và nuốt một cách vô thức.

Em nhìn chằm chằm, nín thở, khi thấy cô ấy nuốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ vàng vọt không còn căng cứng lạnh nhạt, mà nở một nụ cười nhẹ, có thể ăn được thật là tốt.

Em rất kiên nhẫn, cứ từ từ đút từng thìa, cho đến khi ăn được nửa bát, người bệnh không còn nhai nữa, em mới dừng lại.

Nhìn nửa bát cháo còn lại, em có chút do dự, đây là cháo dành cho người bệnh, hơn nữa là tiền của người ta, người ta ăn không hết em lại lén ăn, cảm thấy không đúng.

Nhưng bụng vừa được an ủi thô bạo, ngửi thấy mùi thơm lại bắt đầu cồn cào, em liếc nhìn người trên giường, cháo còn lại không thể cho cô ấy ăn thêm nữa, dù sao cũng là người bệnh. Do dự một lúc, em cúi đầu trước người trên giường, rồi vào bếp ăn hết cháo còn lại.

Ban đầu em còn giữ ý, sau đó gần như ăn ngấu nghiến. Cháo gạo trắng trong làng, trừ khi có tình huống đặc biệt, người bình thường khó mà ăn được, em đã lâu không ăn cháo thơm như vậy.

Em lâu rồi không nấu cháo, không biết đong đếm, người bị thương ăn quá ít, em mới thử một ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Thầm nghĩ ngày mai sẽ nấu ít hơn, để người bệnh có thể ăn lâu hơn.

Dù có bốn, năm lượng bạc, nhưng mời thầy thuốc, mua thuốc, mua nhân sâm, ước chừng cũng tốn hai, ba lượng, cô ấy khỏi bệnh còn phải về nhà, cũng cần tiền, không thể tiêu xài hoang phí.

Cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại, thay người bệnh lau người, tự mình cũng rửa mặt, em co ro ở mép giường ngủ thiếp đi.

Lần sau tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, ngoài cửa có người gõ cửa, em vừa mặc xong quần áo, vội vàng ra mở cửa.

Ngoài sân là thím Lưu, thím cầm một cái bát cười vẫy tay với em: "Thanh Ngô, hôm nay dậy muộn rồi à."

Mở cửa, em giơ tay phải đấm vào cánh tay: "Con mệt quá."

Thím Lưu có chút thương xót, đưa cái bát cho em.

"Đây, bánh thím làm, vừa mới nướng xong, con thử xem."

Trong bát có hai cái bánh, trên rắc mè, em ngửi thấy mùi thơm của bánh, trông rất ngon.

Em hơi cứng mặt, sau đó từ chối, nhanh chóng ra hiệu: "Nhà dì đông người, không cần mang cho con, để cho anh Đại Chu mang đi làm ăn."

Thím Lưu lập tức nghiêm mặt: "Lần nào cũng không nhận, con cứng đầu quá. Thím có dư mới mang cho con, anh Đại Chu ăn nhiều rồi. Con thử tay nghề của thím, không được chối, nhanh lên!"

Chu Thanh Ngô không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trong tay, mắt có chút nóng lên. Trong làng này, có quá nhiều người ghét và làm tổn thương em, nhưng cũng có một số người đã dành cho em nhiều thiện ý, luôn chăm sóc em như thím Lưu và chú Ba Cát thô kệch.

"Cảm ơn thím." Em giơ ngón tay cái, cong lại và gõ nhẹ hai cái.

Thím Lưu trách yêu: "Láng giềng với nhau, cảm ơn gì chứ. Đúng rồi, cô gái đó thế nào rồi?"

Chu Thanh Ngô khua tay múa chân: "Vẫn đang ngủ, tối qua không sốt, còn uống được nửa bát cháo, sắc mặt tốt hơn nhiều."

Em chỉ vào trong nhà, trong mắt có chút vui mừng.

Thím Lưu gật đầu, nghĩ đến những lời đồn đại trong làng, nhíu mày nói: "Đám đàn bà nhiều chuyện đó, không có việc gì lại bịa đặt, nói con cứu một công tử nhà giàu, nam nữ ở cùng một chỗ, sợ rằng sau này sẽ..." Nói đến đây thím dừng lại, rồi an ủi: "Đợi cô gái đó tỉnh lại, những kẻ nhiều chuyện sẽ phải im miệng, Thanh Ngô, con đừng để ý, cũng không cần lo lắng."

Chu Thanh Ngô gật đầu, em đã không để ý từ lâu rồi, những lời đồn ác ý này em nghe quá nhiều, đã quen rồi.

Thím Lưu nói chuyện với em một lúc, bên kia ông nhà thím là Chu Thạch Sơn gọi thím, thím mới rời đi. Nhìn theo thím ấy rời đi, đứng ở cửa sân, Chu Thanh Ngô nhìn chiếc bánh trong tay, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi, ghi nhớ ân tình này trong lòng.

Cầm bánh, Chu Thanh Ngô đi đến bên giường, khuôn mặt hờ hững cảnh giác trước mặt người khác trở nên dịu dàng, thậm chí hơi vui mừng. Thực ra em bây giờ rất vui, mười lăm tuổi, em hài lòng với khẩu phần khó khăn lắm có được, nhưng lại không thể mở miệng kể cho người bạn duy nhất của mình, nên cô bé đặt bánh lên mũi cô gái, nhẹ nhàng quạt quạt.

Thầm nói: "Chỉ ăn chút cháo trắng chắc chắn sẽ đói, nếu chị tỉnh lại sẽ được ăn bánh."

---

Toai vừa nghĩ edit sao cho hỏng lậm qt mà còn phải giữ cái vibe cổ đại 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com