Bhtt Editing Nang Coc Noi Chuyen Duong Ngo Thoi Vi Nguyet Thuong
Lúc này Chu Thanh Ngô ở cửa nhà gặp phải người mà em không muốn đối mặt nhất, mẹ của Tống Hiên, bà Thường, cũng là người lẽ ra sẽ trở thành mẹ chồng của mình, cùng với bà ta còn có vài người đàn bà trong làng thích xem náo nhiệt.Người ghét Chu Thanh Ngô nhất trong làng có lẽ là bà Thường. Đối với bà Thường, Chu Thanh Ngô luôn có cảm giác tội lỗi, mặc dù Tống Nguyên Bình đã bị bệnh nặng trước khi em đến nhà họ Tống, nhưng cha con họ thực sự đã qua đời lần lượt ngay sau khi em đến. Sao chổi, nghĩ đến hai chữ này rồi nhìn khuôn mặt của bà Thường, trái tim Chu Thanh Ngô vừa thoát khỏi ngục tù một chút, lập tức bị trói chặt lại.Mặt em tái nhợt, mắt trống rỗng và vô hồn, co rúm lại không biết phải đối phó thế nào, thậm chí không dám chạy vào nhà.Mặc dù Chu Thanh Ngô cũng họ Chu, nhưng cha cô ấy, Chu Trường Thanh, không phải là người làng Chu Gia, vốn là gặp nạn chạy nạn đến làng Chu, sau đó kết hôn với mẹ của Chu Thanh Ngô và cùng nhau phấn đấu làm giàu.Còn chồng của bà Thường, Tống Nguyên Bình, có quan hệ rất tốt với Chu Trường Thanh, con cái hai nhà lại vừa khéo một trai một gái, liền thuận miệng hứa hôn.Sau khi vợ chồng Chu Trường Thanh chết thảm, hàng hóa mang theo bị cướp, người anh em kết nghĩa cùng buôn bán dược liệu với ông, Trác Bách Tiền, thừa nước đục thả câu, cuỗm tiền của hiệu thuốc nhà họ Chu và một phần giấy tờ đất biến mất không rõ tung tích, tài sản còn lại của nhà họ Chu đều bán để trả nợ, điều này khiến Chu Thanh Ngô không chỉ nghèo rớt mồng tơi mà còn mất đi người thân.Tống Nguyên Bình thấy bạn thân qua đời để lại một cô con gái cô độc không nơi nương tựa, lập tức không quan tâm đến sự phản đối của bà Thường mà đón Chu Thanh Ngô về nhà, thậm chí công khai chuyện hứa hôn vẫn tính, chỉ đợi Chu Thanh Ngô đến tuổi sẽ gả cho con trai Tống Hiên.Lúc đó bà Thường rất phản đối, đối với Chu Thanh Ngô có chút lời ra tiếng vào, sau đó càng thêm ghét bỏ. Vì tận mắt chứng kiến cha mẹ bị sơn tặc giết chết, Chu Thanh Ngô sợ hãi quá độ, lại đau buồn tột cùng, cứu về rồi sốt cao không dứt, đến khi khỏi thì không nói được nữa.Tống Hiên thông minh lanh lợi, từ nhỏ đọc sách rất có thiên phú, trong mắt bà Thường đó là tài năng tiến sĩ, Chu Thanh Ngô lúc đó vì cú sốc trở nên ngây ngô, lại thành người câm, hoàn toàn không còn vẻ lanh lợi trước đây, bà Thường làm sao cam lòng con trai cưới người như vậy.Càng khiến cho bà Thường khó chịu nhất chính là trong làng có người truyền rằng Chu Thanh Ngô mệnh khắc cha, khắc mẹ, là kẻ xui xẻo. Mà Tống Bình Nguyên vốn có bệnh phế phổi lâu năm, trùng hợp năm đó mùa đông quá rét, chịu không nổi đã qua đời.Bà ta bắt đầu tin vào những lời đồn đại và thích bịa chuyện của những người xung quanh, muốn đuổi Chu Thanh Ngô về chính căn nhà em, mặc dù bệnh của Tống Nguyên Bình đã có từ trước, Nhưng bà ta sĩ diện, không muốn đuổi một cách thẳng thừng, nên bắt đầu lan truyền những tin đồn, rằng em là đồ sao chổi, vì gia đình của mình, đuổi đi cũng chẳng sao.Chu Thanh Ngô hiểu rõ thái độ của bà ta đối với mình, nỗi đau mất cha mẹ khiến em càng thêm đau khổ, và em chuẩn bị rời đi. Nhưng Tống Hiên luôn nhớ lời dặn của cha mình, không muốn Chu Thanh Ngô rời đi, gây náo loạn suốt một tháng.Nhưng ông trời luôn thích trêu ngươi, nó không bao giờ nghĩ rằng nó đã cho ai quá ít khổ đau. Mùa hè năm đó, hai đứa trẻ trong làng bị đuối nước khi chơi ở bờ sông. Tống Hiên từ trường về gặp phải, nhảy xuống cứu người nhưng cuối cùng không thể lên được. Điều này là cú sốc hủy diệt đối với bà Thường, người đàn bà mất chồng lại mất con trai hoàn toàn sụp đổ.Bà ta oán hận trời, nguyền rủa trời, nhưng trời không quan tâm, cũng không cách nào phát tiết nỗi đau và sự tuyệt vọng của mình, nên tất cả oán hận bà ta đều đổ lên đầu Chu Thanh Ngô.Người đàn bà đáng thương này đã dội cho Chu Thanh Ngô đầy những ác ý, và hoàn toàn khẳng định cái danh thiên sát cô tinh kia, thậm chí còn hợp tác với họ hàng để đuổi Chu Thanh Ngô ra khỏi làng Chu Gia, và từ đó bắt đầu chuỗi bất hạnh lần hai của Chu Thanh Ngô.Trưởng làng vẫn có lòng thương xót, nếu lúc đó đuổi Chu Thanh Ngô đi, không biết đứa trẻ ấy sẽ gặp kết cục bi thảm nào, nên vẫn để em ở lại. Nhưng Chu Thanh Ngô cũng trở thành cái gai trong mắt bà Thường.Nhìn biểu cảm của Chu Thanh Ngô, bà Thường không cảm thấy vui vẻ nhiều, bà ta nhìn vào sân sau của em, tiếp tục nói: "Mày không cần giả vờ ở đây, một đứa con côi sống không đủ ăn, đột nhiên đến thị trấn mua gạo mua mì, còn mua vải may quần áo mới, rõ ràng là lấy tiền của công tử nhà giàu đó. Mày là một đứa con gái chưa chồng mà giấu một tên đàn ông trong nhà, thật là mất mặt cho làng chúng ta!"Chu Thanh Ngô nghe xong lắc đầu, em không quan tâm người khác nói gì, nhưng danh dự của con gái liên quan đến sự tôn nghiêm của một người, Chu Thanh Ngô không thể không giải thích."Có gì mà phải giải thích, con trai tao bị mày hại chết, còn chưa kịp lấy vợ sinh con mà đã đi. Mày lại ở đây với tên đàn ông lạ, lấy tiền của người khác sống sung sướng, tao nói cho mày biết Chu Thanh Ngô, không có cửa đâu!""Mày tuy không xứng với con trai tao, nhưng mày đã đính hôn với nó, đời này mày phải là người của nó, xuống dưới đất mày cũng phải trong sạch mà hầu hạ nó! Hôm nay người này mày phải giao ra, tao đã gọi trưởng làng, lát nữa ông ấy cũng sẽ đến, để ông ấy xem mày là cái loại không giữ đạo đức, vô liêm sỉ."Lời bà Thường nói rất khó nghe, mấy người xem náo nhiệt đều cảm thán, nhưng họ cũng không đồng tình với Chu Thanh Ngô. Đứa con gái chưa chồng, trong nhà giấu đàn ông, thật là không ra gì, làm hỏng phong tục.Huống chi nghe nói là công tử nhà giàu, rơi vào làng họ, làng đó là ân nhân của công tử, đều nên nhận một phần tình, sao có thể để con nhỏ câm này dành hết được.Chu Thanh Ngô cũng hiểu rõ những người này chỉ là ghen tị, mới xúi giục bà Thường ra mặt. Lúc này nỗi khổ không thể nói càng rõ ràng hơn, em ra hiệu bằng tay họ không thèm để ý, cũng không hiểu, chỉ là miệng bảy miệng tám nói những lời độc ác.Khi Chu Thanh Ngô sắp sụp đổ, cánh cửa gỗ phía sau đột nhiên phát ra tiếng kêu, có người mở cửa bước ra.Mạnh Sơ Hi trong nhà nghe rõ những lời đó, những lời người đàn bà nói không thể nghe nổi, nhưng Chu Thanh Ngô không thể biện hộ, bên ngoài rõ ràng là một cuộc tấn công đơn phương.Cô ấy không thể chịu đựng nổi, nghĩ đến cô gái nhỏ một mình đối mặt với những người đó, Mạnh Sơ Hi như bị lửa đốt. Vết thương ở eo động tác lớn vẫn đau thấu xương, nhưng cô ấy không thể nằm đó để Chu Thanh Ngô bị sỉ nhục vì mình. Cô khó khăn đứng dậy, khoác áo ngoài, ôm vết thương ở eo từng bước đi ra khỏi phòng, rồi đi qua đại sảnh mở cửa.Đoạn đường này chỉ vài chục bước, Mạnh Sơ Hi đã đổ mồ hôi, mặt cũng vì đau mà tái nhợt. Sau khi mở cửa, cô ấy dựa vào khung cửa bước thêm một bước, nắm tay Chu Thanh Ngô, kéo em về phía sau hai bước, nhìn đám đàn bà kia trừng mắt nhìn mình, trầm giọng nói: "Cùng đàn ông lạ lăn lộn, vô liêm sỉ, làm hỏng danh tiếng? Các người không phân biệt đúng sai, truyền miệng, môi trên môi dưới chạm nhau, vây quanh đây bắt nạt một cô gái không biết nói, các người không hiểu gì về vô liêm sỉ à?"Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặt tái nhợt bước ra từ trong nhà, tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức im bặt, sao lại là một cô gái?Nhưng khi Mạnh Sơ Hi nói xong, mấy người bà Thường lập tức mặt xanh mặt trắng.Bà Thường giận dữ: "Cô là vãn bối, lại dám nói chuyện với bậc trưởng bối chúng ta như vậy, có giáo dưỡng không?"Trong cơn giận dữ, bà ta phát hiện công tử nhà giàu lại là một cô gái, hoàn toàn quên mất những lời đồn về gia đình giàu có, quát Mạnh Sơ Hi."Bậc trưởng bối? Bà đây là quen thói cậy già lên mặt? Sao không làm đấng bề trên ở nhà mình, chạy đến đây làm bậc trưởng bối?" Mạnh Sơ Hi vốn không phải người sắc bén, nói chuyện cũng ít khi gay gắt như vậy, nhưng cô ấy nghe giọng đã biết bà ta là người vừa mắng chửi dữ dội nhất, cơn giận không thể kìm nén, nói không chút nể nang."Cô, cô... tại sao tôi không thể là bậc trưởng bối của con nhỏ đó? Con nhỏ đó đã hứa hôn với con trai tôi, tôi là mẹ chồng của con ả đó!" Bà Thường tức giận, cuối cùng cũng phải thừa nhận điều mà bà không muốn thừa nhận nhất, phản bác lại một cách dữ dội."Hứa hôn? Có giấy hôn thú, đã qua lễ, đã nhận sính lễ chưa?"Bà Thường cứng họng, cuộc hứa hôn đó chỉ là lời hứa miệng giữa hai bên, khi cha mẹ của Chu Thanh Ngô qua đời, em chỉ mới mười hai tuổi, chưa đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Sau này, mặc dù Tống Nguyên Bình có ý định, nhưng lúc đó Chu Thanh Ngô không phù hợp để bàn chuyện hôn nhân, đừng nói đến lễ, sính lễ, thậm chí không có vật đính ước."Vậy là không có gì cả? Không có gì cả, con trai bà cũng không còn sống, Thanh Ngô cũng không sống ở nhà bà, không ăn một hạt gạo của bà, không lấy một cây kim sợi chỉ của bà, bà dựa vào đâu mà nói là mẹ chồng của em ấy? Bây giờ còn đến đây chỉ trỏ, nói xấu người khác." Cô trông có vẻ yếu đuối, hơi thở không đủ, nhưng đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, ánh mắt trầm lắng, giọng nói thấp nhưng đầy sức mạnh, từng lời từng chữ khiến mấy người đàn bà trong làng không biết phản bác thế nào.Người phụ nữ này trông có vẻ bệnh tật nhưng rất xinh đẹp, là vẻ đẹp tinh tế mà họ chưa từng thấy, trên đầu rõ ràng quấn băng, eo cũng hơi cong, nhưng khí thế mạnh mẽ hơn nhiều so với những người đàn bà giả vờ làm bộ.Đừng nói là họ nhất thời không phản ứng kịp, ngay cả Chu Thanh Ngô cũng ngây người. Lúc này em được Mạnh Sơ Hi che chở, bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ được nắm chặt trong tay Mạnh Sơ Hi, một cảm giác ấm áp và an toàn khó tả từ bàn tay mềm mại đó truyền đến em, cảm giác ngột ngạt vừa rồi lập tức tan biến.Em ngơ ngác nhìn Mạnh Sơ Hi, người con gái này đứng trước mặt mình không chút do dự, như một vị thần bảo vệ em khỏi mọi sự công kích và tổn thương. Nhưng em nhanh chóng nhận ra mồ hôi trên mặt Mạnh Sơ Hi không thể che giấu được sự tái nhợt, sắc mặt thay đổi, lập tức rút tay ra đỡ lấy Mạnh Sơ Hi, lo lắng kéo áo cô ấy.Mạnh Sơ Hi quay đầu nhìn em một cái, tay trái vỗ nhẹ lên tay Chu Thanh Ngô đang nắm áo mình, ra hiệu an ủi.Nhìn thấy Mạnh Sơ Hi ra bảo vệ Chu Thanh Ngô, và cô ấy không phải là công tử gì cả, mà là một mỹ nhân thực thụ, ban đầu nghĩ rằng thím Lưu bao che cho Chu Thanh Ngô mới nói không có công tử, nhưng không ngờ là thật, điều này khiến họ rất bị động.Một người phụ nữ vội nói: "Trước đây nói là con bé câm... nói Chu Thanh Ngô cứu một người đàn ông, bọn ta sợ con bé này không biết chừng mực làm hỏng danh dự. Hơn nữa, con bé nghèo rớt mồng tơi, đột nhiên mua nhiều thứ như vậy, chắc chắn là lấy trộm tiền của cô. Không biết cô đã kiểm tra kỹ chưa, để không bị lừa.""Đúng vậy, chúng tôi còn lo lắng người con nhỏ cứu có thể không được chăm sóc tốt mà mất mạng, con nhỏ này giấu giếm chỉ để tham tài sản của cô, nên mới muốn mời trưởng làng đến xem, để tránh rắc rối. Bà Thường đúng là mẹ chồng của con bé đó, chỉ tiếc bà ấy số khổ, tốt bụng nhận nuôi con nhỏ câm này, nhưng không ngờ nó mang tai họa, không chỉ hại chết cha mẹ mình, còn hại chết chồng và con trai bà Thường."Người đàn bà này vừa nói xong, nỗi đau của bà Thường bị khơi lại, nước mắt sắp trào ra, bà ta gào lên: "Nó là đồ sao chổi, hại chết cha mẹ mình chưa đủ, còn hại chồng và con trai tôi, nó là một tai họa! Cô giúp nó, giữ nó ở nhà sớm muộn gì cũng bị nó hại chết!"Mạnh Sơ Hi cảm nhận rõ ràng rằng sau khi nghe những lời này, tay Chu Thanh Ngô đang đỡ mình lập tức cứng lại, khuôn mặt cô gái nhỏ cũng trở nên tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com