TruyenHHH.com

Bhtt Edited Nu Than Dung Phai Nu Than Kinh

Sau khi cúp điện thoại, Tiền Gia dọn đồ đạc của mình vào phòng ngủ kế bên.

Dương Tố Hoan luôn ở bên cạnh giúp cô dọn dẹp.

Tiền Gia vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật. Vậy mà Dương Tố Hoan lại sảng khoái đồng ý cho cô dọn vào như vậy.

Dọn dẹp xong, Dương Tố Hoan đi giặt giũ quần áo, Tiền Gia thì nằm trên giường, suy nghĩ một chút rồi cười khúc khích.

Đột nhiên Dương Tố Hoan đi vào phòng Tiền Gia, đứng bên giường hỏi cô: "Muốn ra ngoài ăn cơm không?"

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, giống như sa mỏng nhẹ nhàng che phủ lên người Dương Tố Hoan, làm cô trông thật sự giống như một tiểu tiên nữ đầy linh khí.

Tiền Gia bật người ngồi dậy: "À, ờ! Được, đi ăn chỗ nào?"

Dương Tố Hoan trả lời: "Đi tới nhà hàng lần đầu tiên cậu dẫn mình đi ăn lúc mình mới dọn tới đi."

Tiền Gia nghe vậy, lập tức gật đầu.

Thay giày, đi ra cửa, Tiền Gia vẫn có loại cảm giác bồng bềnh thoáng qua.

Đến điểm đích, sau khi hai người chọn bốn món một canh xong, nhàn nhã không có chuyện gì làm thì nói chuyện phiếm giết thời gian.

"Ba mình nói, có một họ hàng muốn bảo mình về nhà xem mắt." Ngay lúc Tiền Gia cúi đầu uống nước, đột nhiên Dương Tố Hoan nói một câu, khiến Tiền Gia bị sặc nước.

Tiền Gia nâng mu bàn tay phải lên nhẹ nhàng lau mép miệng, nhìn Dương Tố Hoan không thể tin được: "Xem mắt?"

Lúc này, người bán hàng bưng những món ăn các cô gọi lên, lịch sự nói câu mời dùng cơm, sau đó xoay người rời đi.

Đợi sau khi người bán rời đi, Dương Tố Hoan mới gật đầu: "Đúng."

Thoạt nhìn sắc mặt Tiền Gia không tốt lắm, mím chặt môi: "Không được."

"Vì sao?"

"Giờ đã thời đại nào rồi, còn đi xem mắt gì nữa chứ." Tiền Gia nói nói, trên mặt lộ rõ không thoải mái.

Dương Tố Hoan nói chậm rãi: "Trông cậu, còn kích động hơn mình."

Tiền Gia đặt ly xuống, nghiêng nghiêng dựa vào ghế: "Mình không chịu nổi nhất chính là bạn của mình lên núi cao, nhảy xuống biển lửa, có cần phải như vậy không? Hơn nữa, cậu thích con gái, gả cho đàn ông, không uất ức? Trong lòng sẽ thật sự thoải mái? Lẽ nào cậu định cả đời mang vướng mắc trong đầu sao?"

Sau khi Dương Tố Hoan nghe xong, lẳng lặng nhìn Tiền Gia, đột nhiên nở nụ cười.

"Thật ra mình cũng nghĩ giống vậy, mình tình nguyện sống cô độc cả quãng đời còn lại. Nên cứ vậy mà nói với ba mình. Ông nói ông cũng đồng ý suy nghĩ của mình, nên trước đó chỉ hỏi mình mà thôi."

"Trò đùa quốc tế gì thế, Dương Tố Hoan cậu mà sống cô độc trong quãng đời còn lại? Cô độc gì chứ, cùng lắm thì mình với cậu..." Nói tới đây, Tiền Gia hơi dừng lại, sau đó trầm mặc uống canh.

Dương Tố Hoan không nhúc nhích nhìn Tiền Gia, bình tĩnh vô cùng hỏi: "Theo giúp mình nhảy điệu Tango?"

Tiền Gia thuận thế trả lời: "Cậu sẵn lòng nhảy, mình sẽ nhảy với cậu."

Dương Tố Hoan nghe xong, đột nhiên mỉm cười, vươn đôi đũa, gắp một miếng thịt, cắn một cái, nói: "Ăn ngon."

Lúc cô cười lên, mắt cong cong, sáng lên, trong veo. Dường như vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhiễm bụi trần, sẽ không bị năm tháng ăn mòn.

"Khóe miệng, dính đồ." Tiền Gia nói rồi rút khăn giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh, lau bên mép cho Dương Tố Hoan.

"Tiền Gia!"

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói của con gái vang lên bên cạnh.

Tiền Gia hơi sửng sốt, quay đầu lại. Dương Tố Hoan đang nhai thức ăn ngon cũng thắc mắc nhìn.

Chỉ thấy một cô gái cắt đầu tóc ngắn ngang tai, mặc bộ váy màu đỏ và đôi giày cao gót màu đen khoác một túi xách màu đen đứng bên cạnh.

Cô gái trang điểm kiểu Châu Âu đang thịnh hành khá được lòng người trên mạng, nhìn qua đẹp thì đẹp, nhưng chỉ có chút rất thiếu cá tính, nếu như người không thân với cô, cũng rất dễ gặp qua thì quên.

"Vị này là?" Dương Tố Hoan nuốt thức ăn ngon, nhìn lướt qua cô gái kia, lại hơi liếc nhìn Tiền Gia.

Cô phát hiện, trên mặt Tiền Gia, hình như mang theo bất đắc dĩ.

Tiền Gia giơ tay ra gắp rau, trả lời hững hờ: "Bạn gái cũ."

"Đúng, tôi là bạn gái cũ của Gia. Cô gọi tôi là Alice là được rồi." Cô gái đó nói rồi cười tự nhiên với Dương Tố Hoan, gương mặt khiêu khích.

Con gái bây giờ, hình như không ít người thích đặt tên tiếng Anh cho mình.

"Vậy hai người có chuyện gì, hai người nói chuyện đi. Tôi sang bên cạnh ăn." Dương Tố Hoan nói rồi bưng hai đĩa đồ ăn mình thích nhất, đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Tiền Gia thấy thế, để đũa xuống, định cản Dương Tố Hoan, nhưng mà đột nhiên bạn gái cũ lại ngồi xuống bên cạnh Tiền Gia, chặn lối ra của Tiền Gia.

Tiền Gia đập đũa xuống, ôm hai vai, lạnh lùng hỏi: "Cô làm gì vậy?"

"Em từng nghĩ, bảo mình rằng đừng tới tìm Gia nữa, thật sự còn khó khăn hơn so với trực tiếp giết em." Alice lấy túi xách xuống, đặt một bên, hai tay khép lại đặt trên làn váy trên hai chân, thoạt nhìn rất lúng ta lúng túng.

Tiền Gia đã nhìn phát chán bộ dạng này của cô ta. Thời gian qua lại cũng là như vậy, năm lần bảy lượt ngoại tình, mỗi lần sau khi bị bắt được, liền giả bộ dáng vẻ đáng thương, chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống. Mà cô cũng vậy, lại thật sự ngớ ngẩn mù quáng tin tưởng.

Cô gái này, giống như là tằm vậy, từ sớm đã ăn hết sự kiên nhẫn của cô từng ngụm từng ngụm không còn sót lại chút cặn nào.

Trước đây khi qua lại, anh em bên người thường nói với Tiền Gia: "Cô gái này chẳng phải người tốt gì, cực kỳ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, dính chặt bên người cậu, cùng lắm cũng chỉ là nhìn trúng tiền cậu mà thôi. Cậu có tiền như vậy, rốt cuộc là vẫn nên giữ lại chút tỉnh táo. Ai là người thật sự đối tốt với cậu, ai là người dối trá, cậu vẫn nên phân biệt rõ."

Nhưng lúc đó Tiền Gia vốn không tin, còn làm mích lòng tất cả lo lắng của bạn mình. Chỉ vì cô gái này.

Nhưng mà thật không ngờ, mấy bạn bè lại liệu việc như thần, vậy mà nói đúng.

Sau này cô gái này gặp một tên giống đực có tiền giống vậy, thì đá Tiền Gia ra. Dù sao, bên cạnh giống đực, có thể kết hôn nhận giấy chứng hôn hơn nữa người nhà cũng sẽ không phản đối. Nhưng bên Tiền Gia, ai nói được chính xác.

Nói trắng ra là, cô gái này vốn không phải đang tìm đối tượng, chẳng qua là đang tìm phiếu cơm. Đối với cô ta, Tiền Gia cũng chỉ là phiếu cơm ngắn hạn, mà người đàn ông kia là phiếu cơm dài hạn. Khi phiếu cơm ngắn hạn gặp phiếu cơm dài hạn, tất nhiên cô ta sẽ đá văng phiếu cơm ngắn hạn, lựa chọn tìm nơi nương tựa trong lòng phiếu cơm dài hạn.

Nhưng mà không ngờ rằng, người đàn ông kia phá sản, vì vậy Alice lại đá bay lời hứa sang năm kết hôn với đàn ông, lộn nhào quay đầu lại dây dưa không dứt với Tiền Gia.

"Coi như tôi xin cô được không? Buông tay được không? Đừng cứ như ma trơi ba ngày hai nơi lại ra ngoài lang thang nữa được không? Cô thật sự không mệt sao? Chị hai, coi như tôi van cô, cô tới từ đầu thì quay về đó đi, tôi không chịu nổi giày vò của cô, xin buông tha cho." Tiền Gia nói nói quay đầu nhìn cô ta.

"Gia đối với em, có lẽ vẫn còn tình cảm đúng không? Nếu như nói thật không có tình cảm, thật ra trái lại... sẽ không so đo nhiều như vậy, sẽ không ngay cả mặt đối phương cũng không muốn thấy. Cho đến bây giờ Gia vẫn còn hận em, thật ra đã nói lên trong lòng Gia, còn có em..."

"Cô giữ lại chút mặt mũi được không?" Tiền Gia đối với cô ta, đã nói hết tất cả lời hay rồi, lại tới giày vò, cô đây cũng chỉ còn lại lời khó nghe.

Có lẽ Alice thật sự không ngờ Tiền Gia có thể nói với mình như thế, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xấu mặt muốn chết.

"Gia..."

"Cô cảm thấy cô suốt ngày gạt người như thế khắp nơi có ý nghĩa sao? Đừng nói tình cảm gì với tôi, giả vờ tình cũ chưa dứt cái gì, những thứ cô phá cô tưởng tôi không biết? Hai tháng trước lừa cưới đó chính là cô nhỉ? Đừng tưởng rằng không lên tin tức thì tôi không biết chuyện này, trong cái thành phố này, chỗ nào mà không có người tôi quen? Cô có thể trở mình phủi sạch hết à?" Tiền Gia nói xong, lại cười gằn bổ sung: "Tôi không hận cô, mà là tôi xem thường cô, hiểu không? Còn Alice, tên đã sửa cả đống rồi, lần sau gọi Avatar nhỉ?"

Alice nghe vậy, viền mắt trở nên nóng ướt, đỏ đỏ, giọt nước mắt lớn như hạt đầu cuối cùng cũng không bọc được, rơi xuống.

Cô ta bị Tiền Gia đạp phải chỗ đau, đùng đùng đứng dậy, bưng ly nước lên, tạt lên đầu Tiền Gia.

Sau đó, Alice giật chiếc ghế, đạp giày cao gót, đứng lên, giơ tay che miệng xoay người rời đi.

Dương Tố Hoan vốn vẫn luôn ngồi đằng kia ăn đồ ăn, cũng đứng lên ngay lúc này.

Bưng đĩa miến thịt bằm vẫn chưa động vào, đi tới hành lang, chặn đường Alice.

Nước mắt cọ rửa trôi đi lớp trang điểm trên mặt, bây giờ nhìn lại, Alice thật sự giống như một cô hồn dã quỷ.

Alice quay sang rống một tiếng lớn với Dương Tố Hoan: "Tránh ra!"

Tiền Gia giơ tay lên xoa trán, sau đó gỡ lọn tóc chặn ngang, đang ngồi cảm thán sao xã hội hiện đại lại nhiều người thích hở ra là tạt cà phê tạt rượu lên người người khác thế, tạt hết nước trà tạt nước trái cây, sau khi nghe được tiếng Alice rống to, liền đứng lên.

Chỉ thấy Dương Tố Hoan vẫn bưng đĩa miến thịt băm đứng đó như cũ, mặt không biểu cảm.

"Ăn rất ngon, cô muốn ăn chứ." Dương Tố Hoan nói rồi đưa đôi đũa qua.

"Biến đi!"Alice nói rồi giơ tay ra hất đôi đũa trong tay Dương Tố Hoan.

Tiền Gia đứng đó, hoàn toàn không biết Dương Tố Hoan muốn làm gì.

Dương Tố Hoan tiếp tục nói mà không có chút biểu cảm nào: "Ăn rất ngon, nếm thử đi."

"Cô có bệnh à!" Cô gái đó nói rồi tiếp tục muốn đi.

"Phập..."

Vậy mà điều khiến người ta không nghĩ tới là, lại xảy ra một cảnh kịch tính như phim.

Dương Tố Hoan cầm đĩa miến thịt bằm trong tay, chụp lên mặt Alice.

Miến trượt xuống, đều khiến nhân viên cửa hàng kinh hãi.

Lúc sau, Dương Tố Hoan thản nhiên vòng qua cô ta, đi tới bên cạnh Tiền Gia. Lấy một tờ Nhân dân tệ, bỏ lên bàn, nhẹ nhàng mà nói với người bán hàng tiếng 'tính tiền', sau đó kéo tay Tiền Gia, lại đi qua bên cạnh Alice lần nữa, rời khỏi quán cơm.

Tay Dương Tố Hoan nắm rất chặt, bước chân cũng bước rất nhanh lại ổn định.

Tóc thật dài mềm như tơ bị gió thổi tung bay, làn váy khẽ động. Tiền Gia nhìn cổ tay trắng nõn kia của Dương Tố Hoan, đột nhiên mù mịt.

Đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ lúc trước khi Dương Tố Hoan giúp Quý Ưu Trạch chặt chém với kẻ thù. Cô gái nhìn sơ qua gầy yếu này, trong cơ thể lại như chứa một nguồn sức mạnh thật lớn.

Kỹ năng biến hình trong một giây, thật sự không phải là nói quá.

Tiền Gia cam đoan, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy một cô gái nào như Dương Tố Hoan.

Bạn cho là cô ấy liễu yếu đào tơ dễ đẩy ngã, không để ý cũng sẽ bị người ta lừa gạt các kiểu, kết quả sau khi tiếp xúc lại phát hiện, đoán là không người buôn lậu nào dám xuống tay với cô ấy.

Tóm lại, bình thường thoạt nhìn không lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần xảy ra vụ nổ, cô sẽ trở nên lợi hại hơn bất cứ ai. Trên khuôn mặt người vật vô hại kia, luôn viết đầy kiên định.

Nói thật, cho tới bây giờ Tiền Gia cũng không hy vọng xa vời Dương Tố Hoan sẽ đối xử với chính mình như thế. Thậm chí có lúc cô sẽ cảm thấy, nếu như một ngày kia Dương Tố Hoan nhìn mình thêm vài lần, mình cũng có thể vui vẻ đến vài ngày ngủ không yên.

Tiền Gia vừa bước theo Dương Tố Hoan, vừa hỏi: "Vì sao lại lấy miến... ụp lên mặt cô ta?"

Dương Tố Hoan trả lời thản nhiên: "Bởi vì cô ta xấu, đùa giỡn cậu, còn thẹn quá thành giận mà lấy nước tạt cậu."

Tiền Gia tiếp tục hỏi: "Vì sao cậu lại ra tay thay mình?"

Dương Tố Hoan tiếp tục trả lời: "Bởi vì đối với mình, cậu là người quan trọng, mà cô ta, chẳng là gì cả."

Một người hỏi vì sao, một người trả lời bởi vì, cứ như vậy, thấm thoát lại về tới nhà.

Đóng cửa lại, Tiền Gia ngồi xuống ghế sô pha, Dương Tố Hoan đi vào nhà vệ sinh cầm lấy máy sấy trở lại.

Cắm phích điện xong, Dương Tố Hoan mở máy sấy lên, đi tới trước mặt Tiền Gia, lẳng lặng giúp cô sấy tóc.

Mái tóc màu nâu mềm mại xuyên qua ngón tay, Dương Tố Hoan vừa giơ tay nhẹ nhàng vân vê, vừa chỉnh góc độ máy sấy đến. Thoạt nhìn là dáng vẻ rất hiền huệ.

Dương Tố Hoan mặc một chiếc váy ren dài tay rộng, bởi vì tay áo rộng nên thỉnh thoảng lướt qua xung quanh gò má Tiền Gia. Hương nước hoa nhàn nhạt mùi thơm rất dễ chịu.

Khi cảm nhận được ngón tay đối phương xuyên qua tóc mang tới xúc cảm tinh tế, Tiền Gia nhìn Dương Tố Hoan, không nói được lời nào.

Sau khi sấy khô tóc, Dương Tố Hoan vươn tay, lại sửa sang lại từng lọn tóc mất trật tự của Tiền Gia lại chỉnh tề.

Hình như tóc mọc hơi dài, chân tóc đã xuất hiện một đoạn tóc đen nhỏ. Nhưng mà gương mặt vẫn đẹp, cho dù tóc dài thay đổi kiểu cắt lúc đầu, thoạt nhìn vẫn đẹp mắt.

Gương mặt Tiền Gia, hơi gầy, hơi có góc cạnh, nhưng cũng không phải thô kệch như đàn ông. Gương mặt như vậy cho dù là tóc dài hay tóc ngắn, thật ra cũng đều đẹp.

Dường như Dương Tố Hoan thoáng hiểu được tại sao lại có nhiều cô gái hét lên khi thấy Tiền Gia. Gương mặt như vậy, trong uyển chuyển hàm xúc lộ ra một tia tuấn tú. Quan trọng nhất là, dáng dấp rất sạch sẽ, khí chất cả người cũng được.

Dương Tố Hoan đang sửa sang lại, động tác trên tay dừng lại. Bởi vì cô phát hiện, đôi mắt xinh đẹp kia, vẫn luôn đang nhìn mình.

Cảm giác nhớ là từng thấy dáng vẻ này đâu đó rồi, Dương Tố Hoan mấp máy môi. Cảm thấy nếu như mình tiếp tục nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, có thể sẽ rơi vào trong trận pháp kỳ lạ gì đó, vĩnh viễn không chạy trốn được.

Khoảng cách giữa hai người, nói xa không xa, nói gần thì không gần. Thế nhưng chỉ cần ai đó giơ tay ra, là có thể kéo đối phương vào lòng. Chỉ có điều, lúc này hai người ai cũng không vươn tay ra.

"Chít chít chít chít..."

Điện thoại của Tiền Gia vang lên. Gần đây có đổi một tiếng chuông nghe rất đen tối, thế nhưng Tiền Gia lại nghĩ sau khi đổi tiếng chuông, cảm thấy cả người mình trở nên trẻ tuổi hơn.

Tiền Gia nhận điện thoại, đi tới trước cửa sổ sát đất: "Sư phụ Khang, có chuyện gì à?"

Khang Tịch ở bên kia đầu điện thoại thiện ý nhắc nhở: "Cô nương, nếu như cô kêu tôi sư phụ Khang nữa, tôi sẽ nổi giận đó."

Bởi vì thỉnh thoảng giúp Tiền Gia lên ý tưởng theo đuổi một cô gái, thế cho nên Tiền Gia bắt đầu gọi Khang Tịch là sự phụ Khang Tịch. Sau này hình như là thấy phiền phức, vậy nên rút gọn thành sư phụ Khang.

Nhưng mà gọi như thế, Khang Tịch có loại ảo giác mình đội mũ trắng mặc áo khoác ngắn trắng, một năm ba trăm sáu lăm ngày đều nhào mì.

Tiền Gia hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"

"Ngày mai rảnh không? Rảnh thì không ngại đi chơi với nhau chứ? Đã lâu không có thư giãn thỏa thích rồi. Chỉ là bên này tôi còn muốn dẫn theo A Trạch."

"Có thể."

Đợi sau khi Tiền Gia cúp điện thoại, Dương Tố Hoan hỏi: "Cậu thích sư phụ Khang sao?"

"Sao có thể được?!" Tiền Gia bị câu hỏi bất thình lình này của Dương Tố Hoan dọa sợ.

"Mình còn tưởng cậu thích ăn mì của sư phụ Khang." Dương Tố Hoan chậm rãi thở một hơi.

"Đâu có!" Tiền Gia dở khóc dở cười: "Là Khang Tịch, hẹn mình ngày mai ra ngoài chơi, mình đồng ý."

Dương Tố Hoan lập tức nói: "Mình cũng muốn đi."

"Ừm..." Tiền Gia suy nghĩ hồi lâu, di chuyển trong phòng một lúc, sau đó nói: "Thật ra, Quý Ưu Trạch sẽ đi chung, cậu không ngại chứ?"

Sau khi nghe được Quý Ưu Trạch cũng đi chung, Dương Tố Hoan đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, vươn tay, sờ lên chiếc lá xanh biếc trong chậu bông.

"Không sao." Dương Tố Hoan mỉm cười. Nói tiếp: "Không sao từ lâu rồi. Bởi vì, lúc đó mình không để bản thân lún quá sâu."

Nghe được lời như vậy, thật ra Tiền Gia vẫn có chút vui. Tuy rằng nói như vậy có vẻ không tử tế, thế nhưng Dương Tố Hoan buông bỏ Quý Ưu Trạch, không phải đại biểu mình có cơ hội sao.

Đột nhiên Tiền Gia mở miệng: "Này, Dương Tố Hoan."

"Ừ?"

Tiền Gia nói: "Mình có chuyện này muốn hỏi cậu, hãy trả lời chắc chắn."

"Ừm."

Lấy vấn đề đã nói lúc quay về nhà ra, Tiền Gia bình tĩnh hỏi: "Vì sao đối với cậu, mình là người quan trọng?"

Dường như Dương Tố Hoan cũng đang tự hỏi. Cô đứng đó, châu mày suy nghĩ một lúc lâu, lại không nói ra lời.

Bởi vì là bạn bè sao? Nhưng mà không biết vì sao, cô không muốn nói ra đáp án như vậy. Nhưng mà, trừ điều đó ra, còn có thể có đáp án gì khác sao.

Cô cũng không rõ lắm.

Cô chỉ biết, ngày hôm nay ở trong tiệm cơm, biết được cô gái kia đối xử không tốt với Tiền Gia, hơn nữa còn không có lấy nửa điểm suy nghĩ lại, cô đã không vui.

Dù sao cũng không thể... thích Tiền Gia chứ? Không thể nào, cô gái mình thích, phải là tóc dài phất phới, không phải như Tiền Gia...

Trong lòng Dương Tố Hoan giống như là kẹt xe, đường không thông, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Được rồi, đừng trả lời, mình cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Dù sao, trên thế giới này, làm sao mà cái gì cũng có đáp án, ha ha!" Tiền Gia vỗ tay một cái, đứng dậy, làm động tác dãn cơ.

Hình như, vẫn không hy vọng mình hùng hổ dọa người quá mức, khiến người ta khó xử.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com