TruyenHHH.com

[BHTT] [Edit] Xuyên Thành Tuyệt Mỹ Tổng Tài Pháo Hôi Thế Thân - Cảnh Tiểu Lục

Chương 97: Tớ có linh cảm, lát nữa sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất!

Callmenhinhoi

Editor: Callmenhinhoi

-----------------

Từ đêm hôm đó trên đỉnh núi, sau khi nói ra những lời tận đáy lòng, mối quan hệ giữa Tề Tranh và Thẩm Chi Băng đã trở nên hòa hoãn hơn so với trước kia. Ít nhất, bức tường xa cách giữa hai người đã dần biến mất. Nhưng Thẩm Chi Băng hiểu rõ rằng để Tề Tranh thực sự quay lại như trước đây, vẫn cần thêm thời gian.

Cô không can thiệp quá nhiều vào công việc hay kế hoạch học tập của Tề Tranh, chỉ đơn giản thỏa thuận với nàng rằng, nếu cuối cùng quyết định rời đi, thì hãy trực tiếp nộp đơn từ chức cho cô.

Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, nhưng Tề Tranh đã vội vàng quay trở lại Mỹ vì nàng nói rằng muốn sớm tìm kiếm cơ hội. Thẩm Chi Băng đích thân lái xe đưa nàng ra sân bay. Trên suốt chặng đường, hai người không nói gì nhiều, nhưng tâm trạng cả hai đều không tệ.

"Bất kể là khởi nghiệp hay muốn thăng tiến trong sự nghiệp thì cũng phải ăn uống đầy đủ, em đừng để bản thân gầy gò thế này nữa."

Thẩm Chi Băng vốn đã vui mừng khi được gặp lại Tề Tranh, nhưng điều duy nhất khiến cô không hài lòng chính là khuôn mặt nàng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều. Đã vậy, không biết trên người còn gầy đến mức nào nữa...

"Biết rồi, em sẽ chú ý. Sẽ không để bản thân thành bộ xương di động đâu mà." Tề Tranh bật cười, xuống xe lấy hành lý.

Hai người đã nói rõ ràng từ trước, nên chỉ tiễn nhau đến đây.

"Trên đường về lái xe cẩn thận, chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe." Trong lòng Tề Tranh có chút luyến tiếc, nhưng nàng không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài.

Việc chia ly thế này, dù muốn hay không, cũng không thể tránh khỏi.

Thẩm Chi Băng nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng cuối cùng cô vẫn nở một nụ cười, vẫy tay ra hiệu để Tề Tranh nhanh chóng vào trong. Đợi đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn, Thẩm Chi Băng mới lặng lẽ lái xe rời đi.

Cô nghĩ, có lẽ trong một quãng thời gian rất dài sắp tới, hai người họ sẽ vẫn mãi ở trong trạng thái gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng chia xa kéo dài như thế này.

***

Trang Mộc Tình nghe tin Tề Tranh quay về sớm hơn dự kiến, liền tranh thủ khi kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, rủ nàng ra ngoài dạo chơi. Lúc trước khi về nước, tâm trạng của Tề Tranh có vẻ không ổn lắm, nhưng khi đó cô cũng không hỏi kỹ.

"Hôm nay thời tiết đẹp đấy, em có muốn đi một chuyến du lịch ngắn không?"

Hôm qua, Tề Tranh vừa dọn dẹp hành lý xong, cũng đã dần thích nghi lại với múi giờ sau khi về nước. Nhưng nói đến du lịch, nàng thật sự không có hứng thú lắm.

"Thôi đi, em còn cả đống việc phải hoàn thành đây nè."

"Em làm gì mà bận rộn vậy? Kỳ nghỉ còn chưa hết mà đã tự tăng ca cho bản thân rồi à? Phải biết cách cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ." Trang Mộc Tình nghe giọng điệu Tề Tranh không tệ, liền đùa vui với nàng, "Đừng nói với chị là lần này trở về báo cáo công việc, sếp của em lại gây áp lực đấy nhé?"

Tề Tranh chợt nhớ đến đêm hôm đó, khi nàng được Thẩm Chi Băng nhẹ nhàng ôm vào lòng. Trong tim nàng bỗng chùng xuống, mềm nhũn đi đôi phần.

Đêm hôm đó, họ chỉ lặng lẽ ôm nhau rất lâu. Không có bất kỳ sự quấn quýt mãnh liệt nào, nhưng lại đủ để khắc sâu vào lòng nàng, giống như ánh sáng rực rỡ nhất trong một đêm dài tĩnh lặng.

"Chị ấy không ép em, là em muốn tiếp tục cố gắng thôi."

Trang Mộc Tình nghe vậy, đoán rằng Tề Tranh thực sự có chuyện cần làm, nên cũng không cố ép nàng đi chơi.

Nhưng không ngờ, Tề Tranh lại chủ động hẹn cô: "Nhưng ăn trưa cùng nhau thì không thành vấn đề, để em mời cho."

Trang Mộc Tình cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, cười nói: "Sao có thể để em mời được, chị đây không thể bắt nạt em như thế."

Tề Tranh hiếm khi tỏ ra thoải mái như vậy, cũng vui vẻ tiếp lời: "Em đã ăn chực của chị không biết bao nhiêu lần rồi, bữa này nhất định phải mời lại, chị cũng phải cho em cơ hội chứ."

Khi Trang Mộc Tình gặp lại Tề Tranh, cô đã có thể xác nhận phán đoán trước đó của mình: 

Tâm trạng của Tề Tranh quả thực đã tốt hơn rất nhiều. 

Ít nhất, nét u sầu thường trực giữa đôi mày của nàng cũng đã giảm đi đáng kể. Nhìn thấy cảnh này, Trang Mộc Tình cũng cảm thấy vui lây.

"Xem ra chuyến đi này của em thu hoạch không nhỏ nhỉ? Trông em có vẻ tốt hơn hẳn."

Tề Tranh nhướng mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Lộ rõ lắm sao?"

"Cũng không hẳn. Nhưng em cũng biết nghề của bọn chị mà, bình thường rất hay quan sát người khác, cảm nhận cảm xúc của họ."

Sợ Tề Tranh hiểu lầm mình đang tò mò thái quá, Trang Mộc Tình liền giải thích: "Chị chỉ hy vọng em vui vẻ hơn chút thôi, không có ý gì khác đâu."

Tề Tranh bật cười, chỉ về phía trước: "Đừng có coi em như đứa trẻ hay làm nũng chứ. Em biết ai thực sự tốt với mình mà. Đi thôi, lái xe cẩn thận, ăn no rồi mới là hạnh phúc lớn nhất."

Lần này, nhà hàng được chọn là do Tề Tranh đề xuất. Có người từng nói với nàng rằng cháo sườn ở đây rất ngon, rất đáng thử.

"Chị cứ tưởng em không quá chú trọng chuyện ăn uống, không ngờ em cũng có ý kiến hẳn hoi đấy."

Trang Mộc Tình thỉnh thoảng cũng cùng bạn bè thử các món ăn Trung Quốc, nhưng đối với cô, ẩm thực Trung Quốc hay ẩm thực các nước khác cũng không có quá nhiều khác biệt. Cô chưa bao giờ tìm hiểu sâu về nền ẩm thực này, chỉ vì muốn chiều theo khẩu vị của Tề Tranh mà học một chút về các món ăn vùng ven biển. Nhưng nếu bảo cô hiểu biết tường tận thì đúng là quá sức.

"Em là kiểu người có cái bụng thuần Trung Quốc, chỉ cần ăn một bữa cơm không hợp khẩu vị là chịu không nổi."

Tề Tranh vừa cười vừa giải thích, tiện thể phân tích sự khác biệt giữa cháo này và các loại cháo khác.

Trang Mộc Tình nghe mà mắt sáng rỡ: "Kế hoạch giảm cân của chị chắc tạm thời phải điều chỉnh rồi, hôm nay nhất định phải thử hết những món em vừa kể mới được!"

Tề Tranh hiểu rõ, người như Trang Mộc Tình có tính tự giác rất cao. Cô ấy nói không giảm cân, nhưng thực tế sau khi ăn sẽ tự động tăng cường vận động và giảm lượng calo nạp vào từ những món khác, tuyệt đối không phải kiểu buông thả bản thân.

Chợt nhớ đến chuyện Thẩm Chi Băng từng không đồng ý để mình giảm cân, Tề Tranh bật cười.

"Lần này về nước có chuyện vui gì sao?"

Trang Mộc Tình tin chắc rằng tâm trạng tốt hơn của Tề Tranh hẳn có liên quan đến chuyến về nước vừa rồi.

Nhưng Tề Tranh chỉ lắc đầu, không muốn nói nhiều, mà thật ra chính nàng cũng không thể diễn tả rõ ràng. Chỉ biết rằng khối đá nặng nề trong lòng dường như đã vơi đi đáng kể, giúp nàng có thể thở phào nhẹ nhõm hơn.

Lúc này, tô cháo nóng hổi được bưng lên bàn. Lòng đỏ trứng hòa quyện, hành lá thơm nức, khiến Trang Mộc Tình sau khi nếm thử không ngừng xuýt xoa khen ngon.

"Sau này có lẽ chị nên đi ăn cùng em nhiều hơn rồi."

Tề Tranh nghĩ thầm, nếu có một quán bán hoành thánh ngon như thế này thì càng tuyệt.

Trong lần về Hải Thành vừa rồi, nàng gần như ngày nào cũng ghé tiệm hoành thánh ăn một bữa, đến mức Tưởng Du Du cũng sắp không chịu nổi.

Nhưng đúng là ước gì được nấy. Khi Lê Duẫn San hào hứng kéo nàng đi thử một quán mới mở sau giờ tan học, Tề Tranh cũng không kỳ vọng quá nhiều.

"Nghe nói đầu bếp đã có gần ba mươi năm kinh nghiệm ở Trung Quốc, tay nghề rất cừ!"

Thấy cô nàng khoa trương như vậy, Tề Tranh không nỡ phá hứng nhưng vẫn nhắc nhở: "Hương vị nguyên bản ở Thái Nguyên chưa chắc đã hợp khẩu vị bên Mỹ, có khi chẳng bao lâu lại đóng cửa cũng nên."

Từ khi quyết tâm khởi nghiệp, nàng càng tiếp cận mọi thứ một cách khách quan và lý trí hơn, luôn đánh giá khả năng thích nghi của sản phẩm với thị trường cũng như cơ hội thành công của nó.

"Chỉ là một quán ăn nhỏ, phục vụ tốt du học sinh Trung Quốc là đủ rồi, đâu cần mở rộng toàn quốc. Hơn nữa, du học sinh ngày càng đông, không ít sinh viên quốc tế cũng bắt đầu thích sủi cảo. Biết đâu sau này họ cũng mê hoành thánh!"

Vừa trò chuyện, cả hai vừa tiến vào quán. Tề Tranh thực sự không để ý rằng giữa đoạn đường từ ký túc xá đến trường lại có một quán ăn như thế này.

Xem chừng quán chưa quảng bá nhiều, khách bên trong không đông lắm, chủ yếu là du học sinh từ Đại học B. Khu bếp được thiết kế mở, có thể nhìn thấy cảnh tượng các đầu bếp đang bọc hoành thánh.

Nhìn thực đơn dán trên tường, Tề Tranh tưởng rằng cũng giống những quán hoành thánh khác, không ngờ chỉ riêng hoành thánh thôi mà đã có vô số loại nhân khác nhau để lựa chọn.

"Cậu thấy chưa, lần này chúng ta đúng là đến đúng chỗ rồi. Cậu thích hoành thánh đến vậy, sao không làm hẳn một chiếc thẻ thành viên ở đây đi!"

Lê Duẫn San cười trêu khi thấy Tề Tranh chăm chú đọc từng dòng thực đơn.

"Tớ gọi một phần hoành thánh thịt bằm nấm đông cô nhé."

Lê Duẫn San cũng không chần chừ: "Cho mình một phần hoành thánh cải thìa nấm hương!"

Đừng nói là ở Mỹ, ngay cả ở Hải Thành, cũng không phải tiệm hoành thánh nào cũng có những món này.

Cả hai tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, hồi hộp chờ đợi.

"Tớ có linh cảm, lát nữa sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất!"

Tề Tranh bật cười: "Chỉ là một bát hoành thánh thôi mà, làm gì đến mức đó?"

"Cậu đừng giả vờ, đã bao nhiêu năm rồi cậu không được ăn món này!"

Ừ thì... cũng không hẳn, trong chuyến về Hải Thành, Tề Tranh đã tranh thủ ăn không ít lần. Nhưng nàng không muốn nói ra làm cụt hứng bạn mình, cứ để Lê Duẫn San tận hưởng niềm vui này đi.

Kết quả đúng như kỳ vọng, món hoành thánh ở đây ngon đến mức khiến hai người có cảm giác như được đưa trở về Hải Thành của hai mươi năm trước. Đây là hương vị của những gánh hàng rong trong con hẻm nhỏ, của những hộp cơm nóng hổi do các bà, các cô bán hàng chuẩn bị. Là mùi vị mà Tề Tranh vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Tề Tranh không đăng ký thẻ thành viên, nhưng gần như ngày nào cũng ghé quán. Dù bận đến đâu, nàng cũng không để quá ba ngày mà chưa quay lại.

Dần dần, nàng và vợ chồng chủ quán cũng thân thiết hơn.

Điều khiến Tề Tranh bất ngờ là hai vợ chồng họ chỉ mới sang Mỹ chưa lâu.

"Ở tuổi này mà vẫn quyết định ra nước ngoài mở quán ăn, cô chú đúng là rất can đảm."

Trước đó nàng nghĩ rằng họ đã kinh doanh từ lâu, giờ chỉ đổi địa điểm mà thôi.

"Chúng tôi trước đây cũng bán món này ở quê nhà, qua đây làm lại nhưng kiếm được nhiều hơn chút, cũng tạm ổn." Giọng Hải Thành đặc sệt của chủ quán khiến khoảng cách giữa họ lập tức được rút ngắn.

Tề Tranh đã thử tất cả các loại hoành thánh trong thực đơn, nhưng cuối cùng vẫn quay lại với món ban đầu – hoành thánh thịt bằm nấm đông cô. Điều này khiến vợ chồng chủ quán bật cười.

Bà chủ nhìn chồng, cười nói: "Anh xem, tôi đoán không sai chứ? Tiểu Tề là kiểu người chung thủy, lần đầu tiên đến chọn nấm đông cô, giờ vẫn không thay đổi."

Ông chủ cười ha hả rồi tiếp tục bận rộn.

"Thực ra món nào cũng ngon, chỉ là tôi thiên vị món này hơn một chút."

"Chỉ cần cháu ăn ngon miệng là chúng tôi đã vui rồi!"

Quán ăn này không chỉ có hương vị tuyệt vời mà giá cả cũng hợp lý, lại gần trường học nên nhanh chóng nổi tiếng trong cộng đồng du học sinh Trung Quốc.

Tề Tranh phát hiện rằng dù quán đông hay vắng khách, hoành thánh của nàng luôn được phục vụ nhanh nhất.

"Chẳng lẽ vì cậu xinh đẹp nên được ưu tiên? Sao mỗi lần đến cậu đều không phải đợi lâu vậy?" Lê Duẫn San khoác tay nàng, tỏ vẻ bất bình.

"Cậu cũng đâu phải chờ lâu? Tớ không có đặc quyền gì đâu, chỉ là trùng hợp thôi."

Tề Tranh không nghĩ ra lý do gì ngoài việc mình là khách quen, quan hệ tốt với chủ quán mà thôi.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn chuẩn bị đề án tốt nghiệp. Hai tháng trước đó, giáo sư yêu cầu sinh viên tự do lập nhóm nhưng phải đảm bảo có sự đa dạng về quốc tịch. Vì vậy, nàng và Lê Duẫn San buộc phải mời thêm các bạn học nước ngoài tham gia.

Trong chương trình MBA, phần cuối cùng là bài luận cá nhân và dự án kinh doanh nhóm (Business Plan). Dự án này không chỉ được đánh giá về mặt học thuật, mà nếu có tiềm năng thực sự, trường sẽ hỗ trợ tài chính để hiện thực hóa.

Là người trẻ nhất trong lớp nhưng năng lực của Tề Tranh đã được khẳng định khi trúng tuyển. Các bạn học cũng biết nàng từng có thành tích ấn tượng khi làm việc tại Thẩm Thị, nên không ai phản đối khi nàng đề xuất chủ đề cho dự án.

Sau khi cân nhắc, nàng quyết định sử dụng chính ý tưởng khởi nghiệp của mình cho bài tập này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com