TruyenHHH.com

[BHTT] [Edit] Xuyên Thành Tuyệt Mỹ Tổng Tài Pháo Hôi Thế Thân - Cảnh Tiểu Lục

Chương 41: "Tề Tranh, những hành động này là cô học từ cô ta sao?"

Callmenhinhoi

Editor: Callmenhinhoi

--------------

Đính hôn rốt cuộc cũng khác với kết hôn, yêu cầu về mức độ tương tác giữa hai nhân vật chính cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau khi Liên Ngạo và Lâm Mộc Vân lần lượt bày tỏ những kỳ vọng và sự trân trọng dành cho tình cảm này, nghi thức nhanh chóng bước sang phần tiếp theo.

Tề Tranh nhìn đôi nam nữ trên sân khấu, bàn tay đan chặt, cùng nâng ly champagne với dáng vẻ vô cùng xứng đôi. Nàng đánh giá buổi lễ đã đi được quá nửa, nhưng cảm xúc của Thẩm Chi Băng vẫn chưa có dấu hiệu cải thiện.

"Thẩm tổng, cô có thể nới tay một chút không?" Tề Tranh khẽ nhếch miệng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

Thẩm Chi Băng làm như không nghe thấy. Bề ngoài cô vẫn điềm nhiên như nước, nhưng nội tâm lại mịt mờ, hỗn loạn đến mức không còn nhận biết được những gì đang diễn ra xung quanh.

Tề Tranh từng trải qua cảm giác tương tự, nên nàng có thể hiểu cô. Nhưng nếu Thẩm Chi Băng cứ siết chặt thế này, ngày mai tay nàng chỉ e không thể làm việc.

Nàng khẽ đưa tay còn lại bao trọn lấy bàn tay của cô: "Thả lỏng chút đi, đâu có gì nghiêm trọng."

Mãi đến khi Liên Ngạo và Lâm Mộc Vân xuống sân khấu để thay trang phục, Thẩm Chi Băng mới từ từ giãn cơ thể. Nhận ra tay mình bị Tề Tranh nắm lấy, cô liền cau mày khó chịu.

"Cô ôm tay tôi làm gì?"

"Là cô giữ tay tôi không buông, tôi chỉ muốn tự cứu mình thôi."

Thẩm Chi Băng lập tức thả lỏng. Cuối cùng, Tề Tranh cũng lấy lại được tự do.

Những người cùng bàn nhân cơ hội xích lại gần cô, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn.

"Thẩm tổng, gần đây Thẩm thị và Thế Quần cạnh tranh gay gắt trong dự án Vĩnh Phong. Chúng tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ không đến dự."

"Chuyện kinh doanh là chuyện kinh doanh, không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà. Hơn nữa, ông nội tôi dặn riêng rằng khi nhà họ Liên và nhà họ Lâm mời, tuyệt đối không thể vắng mặt, càng không thể thất lễ."

"Đúng là phong thái đỉnh đạt. Nghe nói Thẩm thị có hứng thú khai phá lĩnh vực mới, đặc biệt là đầu tư vào tiền mã hóa, có đúng không?"

"Chỉ là tin đồn thôi. Thẩm thị chú trọng đầu tư vào sản xuất thực nghiệp nhiều hơn."

Thẩm Chi Băng không có ý định bàn chuyện kinh doanh trong tối nay. Những lần tham dự tiệc tùng thế này, những kẻ vây quanh cô luôn bàn về công việc nhưng ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt cô. Dù cảm thấy phiền, cô vẫn buộc phải giữ bình tĩnh, bởi không ai trong bàn này là người cô có thể đắc tội.

Từ lúc bước vào, Tề Tranh đã thu hút những ánh mắt soi mói, nhưng Thẩm Chi Băng không chủ động giới thiệu nàng. Đến giờ, không khí trở nên cởi mở hơn, và sự tương tác giữa hai người càng khiến những kẻ tò mò không thể ngồi yên.

"Thẩm tổng, vị khách quý hôm nay cô mang theo là ai thế? Hình như trước đây chưa từng gặp qua. Có phải tiểu thư nhà nào vừa du học về?"

Phần lớn những người này không nhận ra nàng chính là nhân viên phục vụ trong buổi tiệc sinh nhật của Nhạc tổng. Dù có vài người cảm thấy quen quen, họ cũng không dám chắc.

"Cô ấy là Tề Tranh, làm việc trong phòng thư ký của tôi."

Thì ra là người của Thẩm thị.

Có người tiếc nuối cảm thán: "Tuổi trẻ vậy mà đã vào được phòng thư ký của Thẩm tổng, quả là nhân tài. Thẩm thị luôn nhanh tay, người giỏi vừa ló mặt đã bị các cô tuyển ngay rồi."

Mỗi năm Thẩm thị đều nhận được vô số hồ sơ từ các trường danh tiếng. Không ít nhân viên trẻ tài năng cũng mong có cơ hội rèn luyện rồi tìm nơi khác tốt hơn, điều này khiến các công ty đối thủ không khỏi dè chừng.

"Nhân tài thì ở đâu cũng có, Thẩm thị không tranh giành với ai cả. Chúng tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn hai chiều."

Thẩm Chi Băng không phải kiểu người quá khiêm nhường trên thương trường. Năng lực và vị thế của cô đều được công nhận. Không kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng nhu nhược. Nếu không thì cô đã sớm bị các đối thủ "nuốt chửng" không chừa một mẩu xương rồi.

Hiểu rằng Thẩm Chi Băng đang ngầm bảo vệ Tề Tranh, những người kia không hỏi thêm. Biết tên nàng và vị trí công việc là đủ. Những điều còn lại, họ có thể tự tìm hiểu.

Sau khi nghi thức kết thúc, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Liên Ngạo và Lâm Mộc Vân đi đến từng bàn để mời rượu. Thẩm Chi Băng đã uống vài ly, hai gò má thoáng hồng.

"Thẩm tổng, để tôi đi lấy nước cho cô nhé."

Ánh mắt Thẩm Chi Băng lướt qua cặp đôi đang tiến lại gần:

"Chỉ là một ly rượu thôi, tôi uống được."

Cô cố chấp như vậy, chẳng ai khuyên nhủ nổi. Tề Tranh thở dài, trong lòng nghĩ: Uống thì uống đi, tối nay cô vốn không bình thường thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Ánh mắt Lâm Mộc Vân vẫn dõi theo nàng từ xa. Khi cả hai tiến đến bàn của Thẩm Chi Băng, tiếng chạm cốc vang lên. Cô lạnh lùng cất lời chúc mừng, Liên Ngạo đáp lại bằng một câu cảm ơn ngắn ngủi.

Lâm Mộc Vân uống rượu nhưng vẫn liếc nhìn Tề Tranh. Dù muốn phớt lờ, Thẩm Chi Băng cũng không thể không nhận ra.

Dường như hiểu rõ tâm tư của bản thân, Lâm Mộc Vân thầm mừng vì đính hôn của mình chỉ là thỏa thuận. Nếu phát hiện bản thân thích con gái ngay trước thềm lễ cưới, thì đúng là một thảm kịch.

Tề Tranh đỡ nhẹ lưng Thẩm Chi Băng khi thấy cô ngả người: "Cô có sao không?"

Thẩm Chi Băng cười nhạt: "Tôi không yếu đuối vậy đâu. Dù có trở mặt, tôi cũng không để chuyện này xảy ra tại đây."

Cô liếc nàng một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: "Bộ lễ phục của cô tối nay đúng là thu hút."

Tề Tranh buông một tiếng thở dài bất lực: "Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô thôi."

Thẩm Chi Băng khẽ cười lạnh: "Tôi bảo cô trưởng thành hơn, không phải bảo cô đi quyến rũ người khác."

Tề Tranh bây giờ rất nhớ hình ảnh một Thẩm tổng đang nghiêm túc thảo luận hợp đồng và ít nói của ngày nào nha...

Buổi yến tiệc nhanh chóng kết thúc, Thẩm Chi Băng uống không ít rượu, nhưng cô vẫn tỉnh.

"Tôi đi vào nhà vệ sinh một lúc, chút nữa chúng ta sẽ rời đi ngay."

"Muốn tôi đi cùng cô không?"

"Không cần, ngoan ngoãn ở đây chờ tôi." Thẩm Chi Băng cầm lấy chiếc túi nhỏ mang theo bên mình rời rời đi. Tề Tranh hơi thở phào nhẹ nhóm, nàng bây giờ đang cảm thấy như vừa thoát khỏi áp lực siêu lớn.

Kiểu xã giao như thế này còn khó chịu hơn làm thêm giờ, lại không có tiền tăng ca, quả thực là mệt chết mà không được gì.

Mấy vị tổng giám ngồi cùng bản đã tản ra từ lâu, Tề Tranh ngồi một mình vẫn rất thoải mái.

Bất chợt, có một người đến ngồi cạnh nàng. Mùi hương khác hẳn với Thẩm Chi Băng. Còn chưa kịp ngó qua, Tề Tranh đã nghe giọng nói ngọt ngào: "Tiểu Tranh."

Lâm Mộc Vân đúng là âm hồn bất tán. Chẳng lẽ nàng không còn phải xã giao nữa à? Sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây?

Tề Tranh nhét một nụ cười nhã nhặt, đáp: "Lâm tiểu thư, chào cô."

"Em nhất định phải giữ khoảng cách với chị như vậy sao? Chị gọi em là Tiểu Tranh, còn em lại xưng hô tôi là Lâm tiểu thư sẽ khiến người ta nghĩ chị là đang làm khó dễ người ta đó nha."

Tối nay Lâm Mộc Vân trông vô cùng rực rỡ, nhưng phong cách của nàng ta không phải gu của Tề Tranh. Nàng luôn thấy những gương mặt lồng lẫy son phấn thật khó chịu, tự nhiên mới là tiêu chuẩn cái đẹp trong mắt nàng.

"Chúng ta chưa thân thiết đến mức có thể gọi nhau bằng tên riêng đâu."

Lâm Mộc Vân tác phong đã đổi khá, sắc mặt điềm tĩnh hơn trước, nhưng trong ánh mắt vẫn lẫn ánh hy vọng. Hôm nay là lễ đính hôn của nàng, Tề Tranh có nhớ nhung tình cũ thế nào cũng không thể vô ý mà trao hy vọng.

"Tiểu Tranh, đính hôn hay kết hôn đối với chị chỉ là vỏ bề ngoài thôi, không nên coi là thật. Chị sẽ không bao giờ gửi hết trái tim cho mối quan hệ này. Em tin tưởng chị lần này đi, được không?"

Giọng nói Lâm Mộc Vân có phần khẩn khoản thật thà, khác hẳn những lân trước. Nàng ta rõ ràng muốn Tề Tranh hiểu.

Tuy nhiên, Tề Tranh chỉ mỉm cười nhạt, không lên tiếng đáp lại.

Trái tim một lòng khát vọng người trước mặt nay đã không còn nữa rồi, nguyên chủ đã rời đi từ lâu.

"Chúng ta đã không còn gì để giải thích. Cô chọn ai là quyền của cô, tôi không can thiệp, cũng không quan tâm. Do đó, xin Lâm tiểu thư không cần giải thích dài dòng. Tôi chỉ là khách mời đến xem nghi thức mà thôi."

Nụ cười của Lâm Mộc Vân chợt lạnh lùng: "Là Thẩm Chi Băng mang em đến đúng không? Cô ấy để em ngồi ở đây, còn mình thì đi vui chơi, mà em lại còn ngoan ngoãn ngồi chờ như vậy?"

Nghĩ lại buổi tối nay là nàng bị bắt đi theo Thẩm Chi Băng, Tề Tranh bất chợt cảm thấy Lâm Mộc Vân thật phiền.

"Thẩm tổng là người thế nào, điều đó chẳng liên quan gì đến cô."

Câu trả lời nhẹ nhặt lại khiến Lâm Mộc Vân nôn nóng.

"Cô ấy có gì tốt mà khiến em lại nhất mực trung thành như vậy? Tiểu Tranh, em chỉ là con át chủ bài để đối phó chị trong mắt cô ta thôi, em đừng bị cô ta lừa gạt!"

Lâm Mộc Vân quá kích động, định đưa tay định nắm tay Tề Tranh. Ngày trước, Tề Tranh thích nhất là cái nắm tay ấm áp này nhưng Lâm Mộc Vân chưa bao giờ làm vậy với nàng ở chỗ đông người vì nàng ta ngại phiền phức.

Tề Tranh khéo léo lánh xa, nhấc ly rượu nhấp một ngụm, lạnh lùng: "Ở đây người đông lắm đấy, Lâm tiểu thư cần chú ý hình tượng. Bị người nhìn thấy sẽ phiền phức lắm."

Lâm Mộc Vân khựng lại, nghèn ngào: "Tiểu Tranh, em vẫn để tâm tới những chuyện ngày trước đúng không..."

Tề Tranh theo bản năng nhìn đồng hồ. Thẩm Chi Băng vào nhà vệ sinh lâu như vậy, chẳng lẽ là khó chịu thật sao? Nàng có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra nên đi theo, không nên để Thẩm Chi Băng một mình cố gắng chịu đựng.

Tề Tranh rõ ràng mất tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Lâm Mộc Vân nhưng lại nhìn về phía sau nàng ấy, mặc kệ thứ mình đang nhìn là gì. Dáng vẻ ấy khiến Lâm Mộc Vân như bị làm lơ.

"Hôm nay có lẽ không phải thời điểm thích hợp, nhưng chị mong em hiểu rõ lòng chị. Tiểu Tranh, chị sẽ sửa sai những lỗi lầm trước đây và hy vọng em có thể thấy được thành ý của chị."

Tề Tranh đặt ly rượu xuống. Với Lâm Mộc Vân, nàng không còn đủ sức để quan tâm thêm gì nữa.

Nàng còn chưa kịp đáp lời thì người mà nàng lo lắng nãy giờ đã xuất hiện.

"Lâm tiểu thư không đi cùng vị hôn phu mà lại ngồi ở ghế của tôi, chuyện này là thế nào đây?"

Tề Tranh đánh giá Thẩm Chi Băng. Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn trước.

Lâm Mộc Vân cười đứng dậy, không hề hoảng loạn.

"Liên Ngạo uống hơi nhiều, vừa mới vào nhà vệ sinh, tôi định đi xem anh ấy thế nào."

Thẩm Chi Băng không ngồi lại vào chiếc ghế mà Lâm Mộc Vân vừa đứng dậy khỏi. Dường như cô quyết định rời đi.

"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi."

Tề Tranh như mở cờ trong bụng, không mong gì hơn thế.

Khi hai người họ vừa rời đi, đám tiểu thư là những người đã quan sát họ suốt buổi, lập tức rộn ràng bàn tán.

Ngô Thấm đêm nay trông buồn bã hơn thường lệ, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn quật cường xuất hiện.

"Đêm nay thật kỳ lạ, Thẩm Chi Băng lại dẫn một cô gái đi dự lễ đính hôn. Cô ấy đang nghĩ gì vậy chứ?"

"Cô mới lạ lùng đấy! Đây đâu phải lễ đính hôn của Thẩm Chi Băng. Cô ấy dẫn ai đi chẳng quan trọng. Tôi chỉ tò mò về bộ trang phục hàng hiệu kia, nhìn cô ấy mặc còn đẹp hơn cả người mẫu trên tạp chí!"

"À bộ đó hả, hồi đầu năm tôi cũng thấy rồi, xem qua nhiều lần mà không dám mua."

"Vậy nên cô mới ghen tị. Cho dù Thẩm Chi Băng có dẫn ai đi, cô ấy vẫn không giống những người bình thường. Tôi nghe nói cô ấy không chỉ giành được hợp đồng mà còn rất biết cách giữ thể diện. Nếu giỏi thì cô cũng tìm một người như vậy đi!"

"Tôi đâu có điều kiện như Thẩm Chi Băng. Nhưng thật ra, Lâm Mộc Vân đúng là gặp may."

Ngô Thấm nghe thấy vậy càng bực mình: "Lâm Mộc Vân may mắn gì chứ! Cô ta chỉ ngồi yên mà đã nhặt được bảo vật!"

Những người khác lập tức im lặng. Ai cũng biết Ngô Thấm đã buồn bực vì chuyện hôn ước với Liên Ngạo từ lâu. Cô ấy là người thật lòng yêu anh ta nhất.

Giản An Ni nhấm nháp rượu, không tham gia vào cuộc thảo luận. Cô làm theo yêu cầu của Lâm Mộc Vân để điều tra chuyện tình cảm của Thẩm Chi Băng. Kết quả hoàn toàn trống rỗng — không một dấu vết, thậm chí chưa từng có một mối tình chớp nhoáng.

Có lẽ Thẩm Chi Băng đã giấu kín thứ gì đó. Giản An Ni, với bản năng thăm dò gia truyền, vẫn chưa bỏ cuộc.

......

Thẩm Chi Băng đưa Tề Tranh đến một nơi xa lạ. Đó không phải biệt thự cao cấp hay khách sạn, mà là một ngọn đồi hoang vắng, yên tĩnh đến mức khiến người ta muốn quay lưng bỏ đi.

Thẩm Chi Băng bảo tài xế và vệ sĩ đứng cách xa một khoảng, để ở đây chỉ còn cô và Tề Tranh.

"Tôi từng rất thích đến nơi này."

Từ đỉnh đồi có thể thấy rõ nội thành không xa, nhưng Tề Tranh chưa từng biết Thẩm thị lại sở hữu cả một vùng núi như thế.

"Về sau, tôi ít đến hơn. Đứng một mình ở đây, trước mắt chẳng phải phong cảnh, mà là sự cô độc."

Thẩm Chi Băng khoanh tay nhìn xuống thành phố. Những ánh đèn lấp lánh bên dưới, tất cả những náo nhiệt, phồn hoa ấy — vừa gần vừa xa.

Giọng cô trầm buồn, bóng dáng đơn độc. Tề Tranh cởi áo khoác của mình choàng lên người cô.

Thẩm Chi Băng khẽ run, không quay lại.

"Tề Tranh, những hành động này là cô học từ cô ta sao?"

"Ý cô là gì?"

Thẩm Chi Băng dừng một chút rồi nói: "Như cho ăn kẹo, nắm tay, hay choàng áo khoác..."

Tề Tranh trợn mắt: "Cho cô kẹo vì Vân thư ký nói cô ăn trưa ít quá, sợ hạ đường huyết. Nắm tay chỉ là ngoài ý muốn. Còn choàng áo khoác — vì tôi không bị mù."

Thẩm Chi Băng không giận, vẫn nhìn những ánh đèn xa xăm.

"Hãy lấy thuốc lá trong xe cho tôi."

"Cô còn hút thuốc?" Tề Tranh chưa từng thấy, nhưng vẫn đi lấy.

Thẩm Chi Băng chậm rãi rít một hơi, khói thuốc quẩn quanh giữa hơi thở lặng lẽ. Cô hiếm khi để lộ vẻ yếu đuối như vậy, nhưng hôm nay, cô không muốn một mình chống chọi.

Tề Tranh ngồi im, lặng lẽ nghe.

"Tại sao đêm nay cô lại bình tĩnh vậy? Không buồn sao?"

"Buồn thì sao? Nghĩ thông suốt rồi, có buồn mấy cũng không thay đổi được gì."

Thẩm Chi Băng tiến đến gần Tề Tranh, khoảng cách khiến nàng có phần ngột ngạt.

"Cô vẫn còn nhớ mà, phải không?"

Tề Tranh thở dài: "Sẹo có thể mờ đi, nhưng chỉ cần đừng để nó làm đau mình nữa."

---------------

Editor:

Chương này còn 1 phần nữa mà do mình hôm nay hơi bận nên hẹn lại mốt đăng tiếp nha, iu cả nhà:>3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com