TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A Sau, Ngọt Sủng Nữ Chủ|Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 91

minhthu4869


"Nhập Mộng" đang rầm rộ tuyên truyền, ban đầu lịch trình chủ yếu dành cho diễn viên chính ở các thành phố lớn, còn tuyến hai tuyến ba thì các diễn viên phụ đi sau.

Nhưng vì độ nổi tiếng của Thẩm Xu, nàng cũng đi cùng diễn viên chính.

Công việc khác của Thẩm Xu cũng trở nên nhiều hơn, ngoài các buổi ra mắt, còn có việc học thoại cho kịch bản mới.

Ngoài ra, còn có mấy kịch bản được tuyển chọn đang chờ nàng xem.

Thẩm Xu nói với Từ Cẩn Mạn rằng nàng thật sự không ngờ có thể có quyền lựa chọn kịch bản nhanh như vậy.

Từ Cẩn Mạn nói một câu rất thường thấy, nhưng lại luôn đúng: "Vàng thật không sợ lửa."

Thẩm Xu bận rộn mấy ngày nay, Từ Cẩn Mạn cũng không rảnh rỗi.

Cô và đối tác khảo sát trung tâm thương mại ở nước ngoài, vì vậy chỉ có thể liên lạc với Thẩm Xu vào buổi tối và buổi sáng cố định, vì ngoài hai khoảng thời gian này ra.

Cả hai đều không cùng múi giờ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Ngày Từ Cẩn Mạn chuẩn bị về nước đã là tháng mười hai.

Khi cô gửi tin nhắn cho Thẩm Xu, trời bên này vẫn chưa tối hẳn, hoàng hôn muộn hơn ở trong nước một chút.

Nhưng Thẩm Xu không trả lời, Đồng Gia cũng không trả lời.

Từ Cẩn Mạn nghĩ, Vio nói thật là sai, bận quá không tốt, bận quá ở nơi đất khách quê người càng không tốt, ngoài việc không gặp được người, còn sẽ vì không nhìn thấy người, không liên lạc được với người mà lo lắng.

Không ở cùng một chỗ, hễ mất liên lạc là như mất đi người vậy.

Từ Cẩn Mạn gọi điện thoại không được, thành ra trên đường ra sân bay cũng không mấy thảnh thơi.

Cũng may đến sân bay, Tâm Tâm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm báo bình an cho cô.

Còn gửi ảnh Thẩm Xu ở hiện trường.
Trong lều lớn của đoàn phim "Thịnh Trang", Thẩm Xu đang đứng cùng Hạ Thuần, thảo luận với đạo diễn.

Vì lần trước Hạ Thuần đến văn phòng khiêu khích, Từ Cẩn Mạn không có ấn tượng tốt về người phụ nữ này, nhưng sau đó Thẩm Xu nói, mọi chuyện đã qua rồi.

Nhìn thấy Hạ Thuần cũng không để ý nữa.

Từ Cẩn Mạn ngồi ở khu chờ VIP sân bay, vặn nắp chai uống một ngụm nước, hình ảnh Thẩm Xu và Hạ Thuần đứng cạnh nhau vẫn thoáng hiện trong đầu cô.

Cô phát hiện mình không hoàn toàn ghen, mà phần nhiều lại là ghen ghét.

Dù không phải Hạ Thuần, bên cạnh Thẩm Xu cũng sẽ có những người phụ nữ khác đứng cạnh.

Nghĩ đến sau này thời gian Thẩm Xu ra ngoài đóng phim ngày càng nhiều, tiếp xúc với đủ mọi kiểu người trong giới giải trí, lòng Từ Cẩn Mạn có chút chua xót.

Trong miệng cũng có vị chua nhẹ.

Cô cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đồ uống có vị chanh......

Từ Cẩn Mạn nhìn nửa quả chanh trên vỏ chai nước, nghĩ, có lẽ cô nên cùng Thẩm Xu làm nhiều chuyện đặc biệt hơn, ví dụ như lần video hôm đó.

Cô muốn nhìn thấy trong mắt Thẩm Xu chỉ có hình bóng của cô.

Làm những chuyện đặc biệt.

Làm những chuyện mà Thẩm Xu tuyệt đối sẽ không cùng người khác làm.

Dù họ không ở bên nhau, cũng có thể cảm nhận được nhau.

Từ Cẩn Mạn chỉ vừa nghĩ đến thôi, cả người đã nóng lên, đặc biệt là lòng bàn tay và ngón tay.

Bên này.

Thẩm Xu quay xong cảnh phim đã là chiều muộn.

Điện thoại có tin nhắn Từ Cẩn Mạn gửi cách đây mấy tiếng, tin cuối cùng là:

【Nhớ chị.】

Khóe môi Thẩm Xu bất giác cong lên, khi đuôi mắt hơi rũ xuống, mỗi sợi mi đều như thấm đẫm hơi thở ngọt ngào.

Đáng tiếc, hiện tại nàng hoàn toàn không ở Bắc Thành.

Tính toán thời gian, Từ Cẩn Mạn còn khoảng sáu tiếng nữa mới hạ cánh.

Nàng chớp chớp đôi mắt khô khốc, đột nhiên nhớ lại buổi tối hôm đó, Từ Cẩn Mạn trong video.

Ánh đèn phòng tắm khách sạn màu vàng nhạt, Từ Cẩn Mạn đặt điện thoại di động lên kệ, đối diện camera—— cúc áo sơ mi trắng từng chiếc được cởi ra, hiếm khi bên trong không mặc áo lót.

Khi cởi đến chiếc thứ ba, Từ Cẩn Mạn dừng động tác.

Vùng sâu thẳm đã hé lộ, nửa kín nửa hở ngược lại khiến tim nàng hốt hoảng.

"Sao lại dừng?"

Từ Cẩn Mạn đi đến trước điện thoại, khom lưng xuống, vì vậy, màn hình có thể thấy rõ ràng hai cánh hoa sâu thẳm mà đầy đặn.

Từ Cẩn Mạn khẽ chạm môi vào màn hình: "Thật sự muốn nhìn vậy sao?"

"Muốn." Nàng nói.

Biểu tình Từ Cẩn Mạn hơi khựng lại, hai giây sau, giọng nói trong trẻo hiện lên một tia hàm hồ ái muội: "Chỉ mình em chịu thiệt nhiều vậy sao?"

Nghe ra lời Từ Cẩn Mạn cố tình trêu chọc, thỉnh thoảng khi nàng khơi gợi, Từ Cẩn Mạn sẽ dùng cách cao tay hơn để đáp trả.

Tỷ như bây giờ.

Nàng hỏi: "Vậy em nói xem?"

Đôi mắt phượng của Từ Cẩn Mạn vẽ ra một đường cong quyến rũ: "Cùng nhau."

Lúc đó nàng không trả lời ngay, mà nói một câu đầy ẩn ý.

Từ Cẩn Mạn khẽ cười, ngồi thẳng dậy, cổ áo hơi xộc xệch: "Đến không? Tỷ tỷ."

Sau khi Từ Cẩn Mạn nói xong, nàng chỉ cảm thấy chiếc áo ngủ trên người như thấm đẫm mồ hôi, có lẽ là do nhiệt độ cơ thể tăng cao, dường như chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Từ Cẩn Mạn ở đầu dây bên kia, nàng đã không thể ngăn được sự nóng bỏng.

Nàng không cam lòng yếu thế đáp lại một câu: "Được thôi."

Nàng thích cùng Từ Cẩn Mạn làm những điều này, thích dáng vẻ Từ Cẩn Mạn gọi nàng là tỷ tỷ......

Có chút không đứng đắn, đôi mắt phượng khi hơi xếch lên đầy vẻ lười biếng, lại bất ngờ quyến rũ, có thể khiến nàng từ cổ họng đến tận bàn chân đều tê dại.

Dù không ở bên nhau, nàng vẫn thích cùng Từ Cẩn Mạn như vậy.

Nàng không biết có phải chỉ mình nàng có những ý nghĩ kỳ lạ này không.

Tuy nhiên, Từ Cẩn Mạn hẳn là cũng thích. Mặc dù ban đầu Từ Cẩn Mạn chỉ là muốn trêu chọc nàng, nhưng về sau nàng nhìn ra được, cũng nghe ra được...... Từ Cẩn Mạn cũng thích.

Điện thoại ở trong phòng tắm, dù không gian có rộng lớn đến đâu, hơi nước bốc lên luôn làm mờ đi độ rõ nét của camera.

Từ Cẩn Mạn cứ mặc nguyên bộ sơ mi và quần tây bước vào.

Nàng biết Từ Cẩn Mạn cố ý, bởi vì khi nước xối lên người, lớp vải nửa trong suốt sẽ lộ ra màu da.

Nước ấm sẽ làm màu da ấy ửng hồng.

Giống như một bức tranh sơn dầu được tạo hình tỉ mỉ, khiến nàng nghĩ đến người đẹp ngủ trong mưa, thân hình đầy đặn ướt đẫm nước mưa, người đẹp khép hờ mắt ngẩng đầu lên, nước mưa từ mái tóc, từ xương lông mày, uốn lượn chảy xuống.

Điện thoại là hai thế giới khác biệt vào ban ngày.

Khách sạn khác nhau, phòng tắm khác nhau, dưới vòi sen khác nhau.

Nhưng tiếng nước và nhịp thở lại cực kỳ đồng điệu.

Rõ ràng họ vẫn chưa thực sự có được nhau trọn vẹn, nhưng cách này cũng khiến cả hai cảm thấy một chút an ủi tinh thần.

Trong khoảnh khắc ấy, họ đều mê muội vì đối phương.

Giống như đứng ở bờ biển yêu thích của nàng, ngắm nhìn mặt biển xinh đẹp, từng lớp từng lớp bọt sóng trào dâng, khiến tâm hồn thư thái, thả lỏng vô tận.

Mọi mệt mỏi đều tan biến.

Thẩm Xu lấy lại tinh thần: "Gia Gia, tối mai khi đi Lâm Thành, về Bắc Thành một chuyến trước đi."

Đồng Gia đang cúi đầu lướt Weibo: "Có thể thì có thể, nhưng cậu chạy như vậy, có mệt quá không?"

Cô ấy nói rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu, phát hiện người vừa nãy còn vẻ mặt mệt mỏi, giờ phút này trong ánh mắt lại sáng ngời.

Tinh thần hơn bất kỳ ai.

Đồng Gia: "......"

Khóe miệng Thẩm Xu khẽ hạ xuống một chút, giọng điệu vô tư: "Vẫn ổn, vợ tớ hôm nay về, tớ muốn gặp em ấy một lát."

Đồng Gia: "......?"

Đồng Gia giật giật khóe miệng: "Tớ phát hiện cậu bây giờ học theo Từ tổng ngày càng quá đáng, ngày nào cũng rải cẩu lương trước mặt tớ. Phiền chết hai người này."

Giọng Thẩm Xu mang theo vẻ nhẹ nhàng: "Vậy nên cậu nắm chặt đi."

"Nắm chặt cái gì?" Đồng Gia không hiểu được hỏi, nhưng tâm trí không đặt vào đó, sự chú ý của cô ấy lại hướng về phía trước, cười đầy ẩn ý: "Cậu và Từ tổng chỉ gặp nhau một lát thôi sao? Không làm gì khác à?"

"Làm nha."

"...... Má ơi?"

Cô ấy và Tâm Tâm thường hay trêu đùa nhau hết câu này đến câu khác, Thẩm Xu rất ít khi tham gia, nhưng Thẩm Xu thuộc kiểu người không nói thì thôi, một khi đã mở miệng thì câu nào câu nấy đều là đinh đóng cột.

Đặc biệt là khi Thẩm Xu nói chuyện, biểu cảm trên mặt thường nhạt nhẽo, nếu không tận tai nghe nàng nói, người ta rất khó tin những gì nghe được là do nàng nói.

Nhưng thực tế Thẩm Xu không táo bạo như vậy, cùng lắm chỉ thoải mái hơn một chút trước mặt Từ Cẩn Mạn, còn ở bên ngoài thì không đến mức thế.

Ý nàng là——

"...... Ăn một bữa cơm gì đó."

Nàng bồi thêm một câu.

"À, tớ tin."

Đồng Gia liếc tai Thẩm Xu: "Xu Xu à, nói là ăn cơm, vậy sao tai cậu đỏ thế kia, lạnh hay nóng? Cậu dám nói xa nhau bao nhiêu ngày như vậy, cậu không nghĩ gì sao?"

Thẩm Xu: "......"

——

Từ Cẩn Mạn tối qua về đến nhà, ngủ một giấc ngon lành.

Trước đây, chỉ cần mệt mỏi là cô có thể ngủ được, nhưng không biết từ khi nào, nếu không ở Tinh Thành, chất lượng giấc ngủ của cô sẽ bị ảnh hưởng nhiều.

Cô ra khỏi phòng.

Trong phòng vắng lặng, thỉnh thoảng có gió từ ban công thổi vào, còn có tiếng động từ khu dân cư vọng lại.

Từ Cẩn Mạn dọn dẹp nhà cửa đơn giản, rồi ra ban công phòng ngủ tưới chút nước cho hoa. Thẩm Xu từng nói với cô, mỗi lần không cần tưới nhiều như vậy, nên cô kiểm soát lượng nước.

Dọn dẹp xong xuôi cô mới ra khỏi nhà đến công ty.

Buổi sáng cô gặp gỡ những người tham gia ba dự án lớn, giữa trưa mọi người đều có việc riêng. Bố của Trần Bác đề nghị tối cùng nhau ăn cơm, mọi người đều muốn đi, Từ Cẩn Mạn đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

Trên thương trường dù có nhiều mối quan hệ, cũng cần phải vun đắp trên bàn ăn.

Cô về công ty ăn trưa đơn giản, ăn xong liền cùng bộ phận kế hoạch họp một cuộc nhỏ.

Nhưng sau khi họp xong, cô lại ở văn phòng xem một đống tài liệu, tiện thể xử lý từ xa công việc của Từ thị. Đợi đến khi làm xong hết những việc này, Từ Cẩn Mạn mới chợt nhớ ra......

Cô vậy mà suýt chút nữa quên mất chuyện tiêm thuốc ức chế!

Chuông báo thức reo trong lúc họp, bị cô tắt đi, còn tưởng rằng mình có thể nhớ ra.

Từ Cẩn Mạn nhanh chóng lấy thuốc ức chế ra, tiêm vào cánh tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là mũi tiêm thứ mười một.

Sau mười mũi, cô có thể cách ba ngày tiêm một lần, nhưng tuyệt đối không được quên.

Từ Cẩn Mạn chỉnh lại báo thức, cũng nhắc nhở bản thân tăng cường ấn tượng về việc tiêm thuốc. Giáo sư Tần đã nói nếu quên tiêm, chứng rối loạn lo âu có thể bùng phát dữ dội.

Cũng may vừa rồi cô đã nhớ ra.

Từ Cẩn Mạn thở ra một hơi, điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Lê Lam.

Trong văn phòng còn có Lục Vân đang nghe ngóng, cô đứng dậy đi vào phòng nhỏ, đóng cửa lại.

Để tiện hơn, Từ Cẩn Mạn nhân tiện trang hoàng phòng nhỏ, làm thêm mấy lớp cách âm cho tường.

Cô đã thử rồi.

Trừ khi la hét lớn tiếng, còn không thì nói chuyện bình thường bên trong, bên ngoài không thể nào nghe thấy được.

Từ Cẩn Mạn nằm lên ghế mát-xa, giọng Lê Lam vang lên bên tai.

"Lý Lai Giai có liên lạc với cô chưa?"

"Không có," Từ Cẩn Mạn nói, "Lâu như vậy không liên lạc, hoặc là bị Từ Liên canh chừng chặt quá không có cơ hội, hoặc là chính là cô ta vẫn còn đang do dự."

Trước đây đã nhờ Trần Việt điều tra, Lý Lai Giai là vợ sau của Từ Liên, cưới về sau nửa năm ly hôn với người vợ trước, ở bên cạnh Từ Liên gần mười năm, nhất định biết rất nhiều chuyện về Từ gia.

Lê Lam đương nhiên cũng đã điều tra rất rõ tình hình này, nói: "Tôi đã bảo người của tôi tìm cơ hội tiếp xúc, thử xem sao."

Từ Cẩn Mạn: "Ừ, nhưng cũng phải chuẩn bị cho thất bại, trước đây có ảnh của Lục Vân và mấy người nữa."

"Vẫn đang điều tra, cô phải biết rằng những cái tên đó rất có thể đã thay đổi nhiều lần, Từ gia nhiều năm như vậy không một sơ suất, chắc chắn có một bộ phương pháp trốn tránh nguy hiểm."

"Vậy gần đây chúng ta đều không thu hoạch được gì sao?"

"Không."

Lê Lam nói: "Tôi gọi điện thoại cho cô chính là để nói, phương pháp của cô hiệu quả."

Không có nguồn tài chính của Từ Thao, Từ gia về tổng thể vẫn ổn, nhưng Từ Liên lại thực sự sốt ruột. Người của Lê Lam làm nhân viên phục vụ ở quán karaoke mà Từ Liên thường lui tới.

Sau khi uống nhiều, Từ Liên đã chửi mắng Từ Cẩn Mạn, Lục Vân, thậm chí cả Từ Thao.

Bản thân Từ Liên không nói gì, nhưng những người xung quanh bàn tán đã để lộ dấu vết.

Những năm gần đây, Từ Liên tiêu xài hoang phí, lại thích cờ bạc, đặc biệt là cờ bạc trực tuyến.

Số tiền Từ Thao gửi về, Từ Liên tự tay giữ không ít, toàn bộ đều dùng để trả nợ, hiện giờ nguồn tiền vừa bị cắt, số tiền của Từ Liên thấy rõ là không còn bao nhiêu, đương nhiên sẽ sốt ruột.

Qua những lời bàn tán, người của Lê Lam nghe được, trong đó có một người đàn ông tên Lưu Dũng có giao dịch làm ăn với nhà cũ Từ gia.

Gần đây vì Từ Liên nợ tiền ngày càng nhiều, Lưu Dũng cũng bắt đầu bất mãn, nhiều lần nhắc đến việc muốn Từ gia dùng hàng hóa để trừ nợ.

Có thể đoán rằng người này rất có thể chính là trung gian mà họ đang tìm kiếm.

"Giống như một đường dây, có người phụ trách nguồn cung cấp, có người phụ trách trung gian móc nối, còn có người phụ trách tiêu thụ." Từ Cẩn Mạn lạnh lùng nói: "Trong mắt bọn chúng, những đứa trẻ đó chỉ là hàng hóa, thậm chí không phải là người."

Giọng Lê Lam cũng lạnh lẽo không kém: "Lưu Dũng kinh doanh một sòng bạc ngầm, người của tôi đã thử báo cảnh sát, nhưng vô ích. Tôi nghi ngờ sở quản lý đặc biệt địa phương cũng có người của bọn chúng, nên hiện tại không thể mạo hiểm."

Họ cần phải chờ.

Chờ một cơ hội có thể tiếp cận và tóm gọn tất cả.

Lê Lam nói: "Những bí mật bẩn thỉu này nhất định sẽ bị vạch trần, bởi vì giống như nói dối vậy, một lời nói dối cần một lời nói dối khác để che đậy, giống như lãi mẹ đẻ lãi con, ngày qua ngày, cho đến khi bị phơi bày. Bọn chúng cũng vậy, càng nhiều bí mật, càng nhiều người tham gia vào bí mật, luôn luôn sẽ có sơ hở...... Bị vạch trần chỉ là vấn đề thời gian."

Từ Cẩn Mạn cúp điện thoại, ngồi dậy từ ghế mát-xa, suy nghĩ sâu xa toàn bộ quá trình sự việc.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ đột nhiên dừng lại ở câu cuối cùng của Lê Lam.

"Một lời nói dối cần một lời nói dối khác để che đậy, giống như lãi mẹ đẻ lãi con, ngày qua ngày, cho đến khi bị phơi bày."

Từ Cẩn Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay sờ sờ vị trí tuyến thể.

Từ khi tiêm thuốc ức chế, chứng rối loạn lo âu của cô rất ít tái phát, dù có cũng rất nhẹ.

Cảm xúc của Từ Cẩn Mạn không thể giải thích được có chút sa sút, bất kể lý do gì để che giấu thân phận Alpha, cô tóm lại là đang nói dối, điểm này không thể trốn tránh, và đó là một nút thắt tồn tại lâu nay trong lòng cô.

Cô không muốn lừa dối Thẩm Xu.

Nhưng cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Xu sinh ra cảm xúc sợ hãi đối với cô.

Cô thừa nhận, điểm này là ích kỷ.

Từ Cẩn Mạn chống đầu, năm ngón tay chậm rãi luồn vào tóc, cô từng nghe một câu——

Tình yêu bắt đầu, là khởi đầu tốt đẹp, cũng là khởi đầu của sự tự phân tích.

Bạn sẽ trở nên nhạy cảm, trở nên do dự, trở nên nhát gan, trở nên yếu đuối, trở nên tự ti, trở nên khắc nghiệt, trở nên tham lam.

——

Buổi tối cô hẹn Thái phụ và Trần phụ cùng ăn cơm.

Trên bàn tròn mọi người nâng ly cạn chén, Từ Cẩn Mạn có thể từ chối đều từ chối, không thể từ chối thì cũng chỉ uống vài ly.

Đến ly thứ năm, Từ Cẩn Mạn đã cảm thấy rõ ràng không ổn.

Cô giơ tay xoa thái dương, đầu óc nặng trĩu, Thái phụ thấy vậy khẽ hỏi: "Có khỏe không?"

Từ Cẩn Mạn không khỏe lắm, cô cố chịu đựng cảm giác dạ dày trào lên, nói: "Tôi đi vệ sinh."

Vừa vào nhà vệ sinh, cô đã không nhịn được nôn khan, nhưng chỉ là nôn khan chứ không nôn ra được gì.

Điện thoại vang lên, Từ Cẩn Mạn từ nhà vệ sinh bước ra, tay chống vào bồn rửa tay ốp gạch đen.

Ngay cả cầm điện thoại cô cũng cảm thấy khó khăn.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Vio chờ ở đó, Vio tiến lên đỡ lấy cô hỏi: "Tiểu thư uống nhiều quá sao? Không sao chứ?"

Từ Cẩn Mạn chậm rãi nói: "Có chuyện rồi."

Chân cô đã hơi lảo đảo.

"Kỳ thật chị uống ít một chút, anh Thái và anh Trần cũng sẽ không nói gì đâu." Vio nói.

Từ Cẩn Mạn đương nhiên biết, không tính quan hệ cá nhân, chỉ bằng việc đưa ba dự án lớn cho họ cùng làm, họ cũng sẽ không làm khó dễ cô.

Nhưng trọng điểm là, cô cũng không uống nhiều.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy tửu lượng của mình so với trước kia hình như kém đi một chút, nhưng dù thế nào cũng không thể năm ly đã say đến mức này.

Ý thức của Từ Cẩn Mạn thậm chí bắt đầu mơ hồ.

Cô nói vài câu với Vio, bảo Vio gọi người đến, nhưng có nói rõ ràng hay không cô cũng không biết.

...

Chiếc Porsche đen dừng lại bên đường.

Đợi vài phút, một chiếc xe MPV dừng lại phía sau, đôi giày cao gót màu nude, chiếc lắc chân tinh xảo trên cổ chân trắng nõn, phía trên là chiếc váy dài màu trắng thêu ren.

Thẩm Xu đi đến ghế sau, mở cửa, liền ngửi thấy mùi rượu.

Từ Cẩn Mạn mặc áo len dệt kim và quần jean, mặt dựa vào cửa sổ, có lẽ vì uống rượu nên hơi thở của cô rất nặng nề.

Thẩm Xu lên xe, đưa tay lay lay: "Từ Cẩn Mạn."

Từ Cẩn Mạn nhún vai, tưởng là người quấy rầy giấc ngủ của mình, liền muốn gạt tay ra.

Thẩm Xu thấy vậy, ngồi sang, nắm lấy cánh tay Từ Cẩn Mạn kéo người về phía mình, trực tiếp làm mặt Từ Cẩn Mạn hướng về phía nàng.

"Em ấy uống nhiều lắm sao?"

Câu này là hỏi Vio.

Vio nhìn Đồng Gia vừa lên xe, trả lời: "Vâng, tôi giúp Từ tiểu thư xử lý tài liệu, chuẩn bị đến đón người. Không thấy rõ cụ thể uống bao nhiêu."

"Ừm."

Mắt Từ Cẩn Mạn đột nhiên mở ra, cô cau mày, đôi mắt ban đầu còn coi Thẩm Xu là kẻ gây rối giấc ngủ, ai ngờ nhìn thấy người trước mặt.

Đôi mắt bỗng dưng mềm nhũn.

"Vợ?" Mắt phượng của Từ Cẩn Mạn chớp chớp cong lên, dụi đầu vào cổ Thẩm Xu: "Là vợ của em à, vợ đã về rồi."

Đồng Gia ngồi phía sau liếc mắt: "Ồ, Từ tổng uống nhiều rồi còn đáng yêu ghê."

Từ Cẩn Mạn lúc này căn bản không nghe thấy người khác nói chuyện, giống như một đứa trẻ ngây dại mất hồn, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Xu hai giây, ngay sau đó nhắm mắt lại dụi vào lòng Thẩm Xu.

Thẩm Xu bị đụng mạnh, khẽ kêu lên một tiếng.

Chỉ thấy Từ Cẩn Mạn như muốn chui hẳn vào lòng Thẩm Xu, dụi đầu sâu hơn: "Em muốn chết tại trong ngực tỷ tỷ."

Thẩm Xu: "......"

Đồng Gia: "......"

Vio: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com