TruyenHHH.com

Bhtt Edit Tu Chan Tu Duyen Chi Vi Nang Thoi Vi Nguyet Thuong

Chương 5: Ly Vẫn Đan

Trong lòng Hạ Tâm Nghiên hiểu rõ, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Văn Uyển Nhi và Văn Hiên, cùng Thư Khinh Thiển đi tới. Ở xung quanh bốn người bày kết giới, ngược lại không phải là không tín nhiệm thủ hạ, chỉ là lo lắng tai vách mạch rừng.

Văn Hiên và Văn Uyển Nhi có chút không rõ, Hạ Tâm Nghiên ngồi xếp bằng bên cạnh Văn Uyển Nhi, hỏi. "Tiểu Uyển Nhi, ngươi biết thứ ngươi cho ta là gì không?"

Văn Uyển Nhi có chút kỳ quái. "Ta biết đây là Ly Vẫn Đan, sư phụ của ta cho, người nói dùng để cứu mạng, lúc khẩn cấp quan trọng chỉ cần không phải hình thần đều diệt, có thể bảo đảm cho ta một mạng."

Tâm tình Hạ Tâm Nghiên có chút phức tạp. "Nếu ngươi biết vậy còn đem nó cho ta, phải biết rằng cơ hồ là cho người khác một mạng, hơn nữa dù là thất đại thế gia cũng không có bao nhiêu Ly Vẫn Đan."

Văn Uyển Nhi rất nghiêm túc nói. "Ta biết rõ, Ly Vẫn Đan này xem như là một mạng khác của ta, nhưng khi đó nếu như ngươi không liều mình cứu ta, chỉ sợ là cơ hội dùng Ly Vẫn Đan đều không có. Ta nợ ngươi một mạng, hơn nữa ngọc bội của ngươi cũng nát, Ly Vẫn Đan này vẫn là cho ngươi, đề phòng vạn nhất."

Hạ Tâm Nghiên nghe xong có chút cảm động, cũng có chút bực mình. Cảm động tiểu gia hoả này lo lắng cho nàng, còn đưa cho linh dược bảo mệnh, buồn bực chính là ai cần nàng trả lại ân tình chứ.

Tâm trạng đang ngũ vị tạp trần, Văn Uyển Nhi dùng một câu nói tiếp theo làm cho tâm tình Hạ Tâm Nghiên hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại một làn khói hư vô.

"Ta thực ra vẫn còn ba viên này!" Văn Uyển Nhi không thèm để ý nói.

Hạ Tâm Nghiên ngây ngẩn một lúc, sau đó cắn răng, mặt đều đen xì xì. Nàng thực thiệt thòi khi ở bên này tâm tư đan xen, cảm động không xong, kết quả người ta chỉ là... Thật là lừa dối tình cảm của nàng mà!

Thư Khinh Thiển thấy mặt Hạ Tâm Nghiên tối sầm, trong lòng buồn cười không chịu được, nhưng vướng Hạ đại tiểu thư kia mặt khó coi, chỉ có thể gắt gao kìm nén.

Có thể làm cho cô nãi nãi này buồn bực thành như vậy, sợ là trên đời chỉ có Văn Uyển Nhi. Bất quá nàng không nghĩ rằng sau này sẽ có người làm cho Hạ Tâm Nghiên thường xuyên ăn quả đắng, cũng mang nàng ăn mất gắt gao, còn khiến nàng ấy vui vẻ chịu đựng. Đây là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.

Trong lòng buồn cười đến chết, nhưng trên mặt Thư Khinh Thiển vẫn nghiêm túc nói. "Uyển Nhi, Văn Hiên, Ly Vẫn Đan này ở Tu Chân Giới là một đại linh dược kỳ diệu, cho dù là thế gia, tông môn cũng chỉ có người thừa kế chân chính mới có tư cách nắm giữ được một viên. Các ngươi hiện tại lại có trên tay bốn viên, một khi tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến người ta sinh lòng tham đoạt bảo vật. Các ngươi không nhiều kinh nghiệm, phải nhớ rằng tuyệt không để lộ."

"Thư Khinh Thiển nói không sai, Ly Vẫn Đan này vẫn quá mức quý giá, còn việc cứu ngươi, vốn dĩ ta mới là người hại ngươi phải lâm vào hiểm cảnh, vì lẽ đó ngươi không hề nợ ta. Ly Vẫn Đan này nên lấy về đi, trên người các ngươi có thứ tốt cỡ này, sau này đừng vô tâm vô phế lôi ra trước mặt người khác, Tu Chân Giới không thiếu chuyện giết người đoạt bảo vật đâu. Không phải là ai ai cũng như bổn tiểu thư đây có nguyên tắc thiện lương."

Thư Khinh Thiển thầm nghĩ, ngươi bây giờ còn có nguyên tắc thiện lương, cũng không biết khi trước là ai nói với ai không kêu lý lẽ, thực sự không biết xấu hổ.

Tuy vậy vẫn tán đồng lên tiếng. "Hạ tỷ tỷ của ngươi nói đúng, người có nguyên tắc lương thiện như nàng hiếm có, các ngươi nhớ kỹ phải cẩn thận."

Văn Hiên cùng Văn Uyển Nhi nhìn Hạ Tâm Nghiên, rất phối hợp gật đầu.

"Ừm, cũng không còn ai có nguyên tắc lương thiện như nàng, chúng ta nhất định nhớ rõ."

Hạ Tâm Nghiên tất nhiên nghe ra ý tứ trong giọng điệu của Thư Khinh Thiển các nàng, thầm nghĩ hành động mới khi trước, mặt đỏ ửng, cầm hộp đựng Ly Vẫn Đan nhét vào trong ngực Văn Uyển Nhi, mạnh miệng ra vẻ.

"Ừm, các ngươi biết là được rồi."

Văn Uyển Nhi hiển nhiên không chịu, định đưa tay nhét về.

Liền nghe Thư Khinh Thiển lên tiếng. "Nếu Hạ tỷ tỷ của ngươi không muốn, lấy về đi, Ly Vẫn Đan tuy quý giá nhưng trên tay nàng thứ tốt không ít, đúng không Tâm Nghiên?"

"Hừ, cũng không thấy ta là ai sao?" Hạ Tâm Nghiên rất là kiêu ngạo nói.

Được khen một chút đuôi cáo lại vểnh lên tận trời, âm thầm quăng cho một cú lườm xem thường. Văn Uyển Nhi do dự một chút, chầm chậm đem hộp nhét về túi trữ vật. Thư Khinh Thiển liền loại bỏ kết giới.

Nàng nhìn sắc trời rồi nói với Hạ Tâm Nghiên các nàng. "Các ngươi điều chỉnh lại, phải mau chóng rời khỏi rừng Tuyệt Tích. Trời cũng sắp tối rồi, kẻo lại gặp phải nguy hiểm gì."

Văn Hiên gật đầu. "Được rồi, ta đi gọi Hạ đại ca bọn họ."

"Cái gì kêu là 'các ngươi điều chỉnh lại'. Ngươi đừng nói là ngươi sẽ không cùng chúng ta rời đi." Hạ Tâm Nghiên thế mà tinh ý phát hiện được ý tứ trong lời Thư Khinh Thiển, cau mày nói.

"Thư tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn một mình đi vào trong rừng Tuyệt Tích sao!?" Văn Uyển Nhi cũng nhận ra trong lời nói của Thư Khinh Thiển có vấn đề, không khỏi vội la lên.

"Ngươi vẫn còn choáng váng hay là điên mất rồi! Hôm nay chúng ta nhiều người như vậy vừa rồi đều suýt chết tại chỗ! Ngươi nói muốn một mình đi tiếp hả?!" Hạ Tâm Nghiên tức sắp giậm chân tới nơi, chỉ tay vào Thư Khinh Thiển, bộ dạng đau khổ muốn chết.

"Ta phải đi thôi, nhà ta có một người rất quan trọng, không may bị Cửu Dương Ly Hoả xâm nhập vào kinh mạch. Nàng đã bị dằn vặt những mười năm liền, gần đây thân thể ngày càng suy yếu. Ta thực sự không cách nào trơ mắt nhìn nàng đau đớn. Gần đây ngẫu nhiên nghe rằng có tu sĩ phát hiện ở phía bắc rừng Tuyệt Tích có một chỗ vô cùng cổ quái, nhiệt độ thấp vô cùng. Chỗ kia bị băng tuyết bao phủ mà chạm lửa vẫn không tan, ta nghĩ rằng nơi đó có vật gì cực hàn có thể chữa trị cho nàng ấy."

Vẻ mặt Thư Khinh Thiển có chút mơ hồ, giọng nói cũng có chút âm trầm, nhưng cũng cho thấy vẻ kiên định không thể hồ nghi.

Hạ Tâm Nghiên mở miệng nhưng gì cũng chưa nói, nàng có thể hiểu được cảm giác ấy, nàng không thể ngăn cản nàng ấy. Bầu không khí trầm xuống, Văn Hiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Uyển Nhi, Thư tỷ tỷ làm sao rồi?" Văn Hiên có chút buồn bực.

"Thư tỷ tỷ muốn vào sâu trong rừng Tuyệt Tích tìm vật cực hàn để cứu người nhà của tỷ ấy, tỷ ấy muốn chúng ta quay về, lại chuẩn bị đơn phương độc mã đi vào." Trên mặt Văn Uyển Nhi không giấu được vẻ lo lắng.

"Như vậy sao được, Thư tỷ tỷ, một mình tỷ vạn nhất gặp những yêu tu kia thì tỷ sẽ ra sao?!" Văn Hiên cũng sốt ruột, bọn họ đồng hành tuy không bao lâu, nhưng cũng là đồng sinh cộng tử, hắn thật lòng coi nàng như tỷ tỷ, là hắn làm sao để lại một mình nàng ấy đi mạo hiểm.

"Các ngươi không cần lo lắng, ta đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ, gần đây cũng sắp đột phá. Thêm vào có Phượng Minh Quyết của ta, cho dù là Nguyên Anh kỳ ta cũng có thể vượt cấp trong một trận chiến. Vừa rồi linh hổ kia là Hoá Hình kỳ cuối mới chật vật như vậy. Rừng Tuyệt Tích rất hiếm thấy được yêu tu Hoá Hình kỳ, ta nghĩ ta không đến mức 'may mắn' gặp lại đâu."

Thư Khinh Thiển đáp lời, nhờ đó trấn an bọn họ.

"Nhưng không sợ vạn nhất chỉ có vạn nhất! Ngươi muốn đi chúng ta không cản ngươi, nhưng không thể cho ngươi đi một mình, Hạ Tâm Nghiên ta đây không phải kẻ không trọng nghĩa khí!" Hạ Tâm Nghiên trừng đôi mắt hoa đào, rất là tức giận.

Văn Hiên cùng Văn Uyển Nhi cùng nhau gật đầu, thẳng tắp nhìn Thư Khinh Thiển.

"Vậy được, ta hỏi các ngươi. Nếu gặp phải yêu tu Nguyên Anh kỳ, các ngươi sẽ có biện pháp đối phó sao? Nếu ta không địch lại bỏ chạy, các ngươi có thể toàn mạng ra ngoài sao? Nếu như gặp phải không chỉ một yêu tu, ta làm sao chiếu cố được các ngươi. Nếu thật sự coi ta là bằng hữu, liền nghe lời ta đi. Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi lén chạy ra ngoài, chẳng lẽ lại không quay về cho bọn họ một lời giải thích sao?"

Thư Khinh Thiển dằn lòng kìm nén nói ra những lời này, trong tay áo, bàn tay đã nắm thành quyền. Chuyện này chỉ có thể để nàng là người chịu trách nhiệm, tuyệt nhiên không thể khiến họ bị dây vào.

Văn Hiên và Văn Uyển Nhi đều sắc mặt có chút ảm đạm, bản thân không giúp được Thư tỷ tỷ, ngược lại nếu đi theo sẽ trở thành gánh nặng cho nàng ấy?

Hạ Tâm Nghiên nổi trận lôi đình. "Ngươi là đồ tồi! Chúng ta đều có lòng tốt lo cho ngươi, ngươi lại ghét bỏ chúng ta tu vi thấp! Bổn tiểu thư đây cũng là kết đan rồi, ngươi hí hửng vừa thôi! Không cùng đi liền như vậy, ta cũng không hầu theo. Văn Hiên, Tiểu Uyển Nhi, quay về. Hạ Viêm, về!"

Nổi giận đùng đùng như thế kéo Văn Uyển Nhi ngự kiếm rời đi, trong nháy mắt đi khuất, còn bọn người Hạ gia cũng chỉ đành đi theo.

Văn hiên quay lưng nhìn Thư Khinh Thiển, trong lòng hắn biết rõ nàng chỉ là kích động bọn họ rời đi. Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn biết đi cùng chỉ khiến nàng quản thêm ba gánh. Nhẹ giọng dặn dò lại một câu:

"Thư tỷ tỷ, bảo trọng!" Rồi bất đắc dĩ rời đi. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm quay về nỗ lực tu luyện, cảm giác không giúp được người khác, thực sự khó chịu.

Thư Khinh Thiển ngơ ngác nhìn về phía xa xa, chân trời hiện tại sắp tắt đi ánh tà dương cuối cùng. Đứng một hồi lâu, mới xoay người nhìn hướng nơi bọn người Hạ Tâm Nghiên vừa đi, khẽ nói thật nhỏ.

"Xin lỗi! Còn có, cảm ơn!"

Nàng biết các nàng sẽ không tức giận, cũng không coi lời đó là thật, nhưng vẫn xem như là đã tổn thương các nàng!

Cưỡng chế cảm giác chua xót dâng lên mũi, lắc lắc đầu, Thư Khinh Thiển quay người hướng về sâu bên trong rừng Tuyệt Tích.

Khu rừng trống vắng tựa hồ chỉ có một mình nàng, ánh tà dương chiếu xuống hắt bóng nàng nghiêng nghiêng, im lặng theo dấu từng bước chân của nàng. Muông thú xung quanh vì một trận đấu khi nãy đều hoảng loạn chạy tứ tán khắp bốn phương, không gian hoàn toàn tĩnh mịch.

Chỉ có Thư Khinh Thiển giẫm lá rụng đầy trên mặt đất bước đi, phát ra tiếng động loạt xoạt. Đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn, Thư Khinh Thiển không khỏi tự giễu, thế nào bản thân lại hoá thành bi xuân thương thu như vậy. Lắc đầu, gia tốc tiến lên.

Thư Khinh Thiển chẳng hề ngự kiếm phi hành, chỉ vận Ngự Phong Quyết ở trong rừng xuyên hành, một luồng tàn ảnh màu xanh dần dần bị chôn vùi trong bóng xế chiều, tựa như bị một quái vật đen thăm thẳm nuốt chửng.

Phía bắc rừng Tuyệt Tích, một thân ảnh xanh biếc lẳng lặng nằm nghiêng trên một chạc cây thô to, chân trái hơi cong, nửa người trên nghiêng vào dựa trên cành cây. Bàn tay giống viên ngọc trắng nõn xinh đẹp đan lấy nhau, thoải mái đặt trên bụng. Lông mi thật dài rũ xuống thành chiếc bóng, gương mặt toả ra vẻ dịu dàng nhu hoà, trông thập phần thanh lệ.

Toàn bộ khung cảnh hiện lên vẻ trầm tĩnh mà thực mỹ, bất quá người vừa điềm tĩnh một mặt ấy lông mày khẽ hấp háy, tiếp theo khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh.

Sau đó từ trong hư không có một cánh tay thon dài từ từ đưa tới, lén lén lút lút hướng tới mũi ngọc tinh xảo của người nọ muốn bóp lấy.

Mới nhìn sang có hơi quỷ dị, tay sắp chạm được vào mũi đối phương thì đôi mắt màu nâu nhạt luôn có vẻ nhu hoà kia đột nhiên mở ra. Cánh tay kia kịch liệt run lên một chút, đồng thời đi kèm tiếng hô to. "Oa!", trong thanh âm lộ ra sợ hãi, vô cùng đáng thương!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com