TruyenHHH.com

Bhtt Edit Trung Sinh Khuat Phuc Truoc Hon Nhan Ly Mat Tu

Trịnh Hi Vận trở lại vị trí của mình, thưởng thức Marlboro trong tay.

"Vị tiểu thư này, xin đừng hút thuốc trên tàu." Có hành khách khác nhắc nhở, Trịnh Hi Vận nhìn anh cười nhẹ: "Tôi không hút."

Hiện giờ Trịnh Hi Vận không còn tâm trạng tổ chức sinh nhật cho bạn trai nữa, cô cần thêm thời gian để suy nghĩ về lần trọng sinh này của mình.

Nửa giờ sau, tiếng nhắc nhở đến trạm lại vang lên, Trịnh Hi Vận nhìn Marlboro trên tay, ma xui quỷ khiến cất nó vào túi, xách xuống xe.

Trịnh Hi Vận định đến Thượng Hải, nhưng bây giờ đã xuống xe ở Tô Châu. Sau khi gọi điện thoại cho bạn trai, Trịnh Hi Vận nói, "Công ty đột nhiên có việc gấp cần phải xử lý, em có lẽ không tới kịp."

Bạn trai Khang Minh Hồng không hề tức giận, ngược lại còn săn sóc nói: " Em xuống xe ở trạm dừng giữa chừng sao? Khi trở về, chú ý an toàn trên đường và nhớ gọi điện cho anh khi đến Bắc Kinh nhé."

Trịnh Hi Vận trong lòng có một chút áy náy, "Minh Hồng, em...."

"Được rồi." Khang Minh Hồng cười: "Chúng ta đều đã qua cái tuổi khanh khanh ta ta, anh hiểu em, sinh nhật của anh còn có nhiều lần, nhưng thương trường lại thay đổi chóng mặt. Cùng lắm thì trước khi cúp điện thoại, em có muốn chúc mừng sinh nhật anh không? ? "

Trịnh Hi Vận nói như anh ấy mong muốn: "Sinh nhật vui vẻ."

Đường đi có chút dài, Trịnh Hi Vận cúp máy lấy vé, tự hỏi không biết có thể thuận lợi rời nhà ga hay không.

Cô ngước mắt nhìn về phía lối ra, lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Trịnh Hi Vận mặt không cảm xúc thu lại ánh mắt, nhưng người đó đã vẫy tay chào rồi đi về phía cô.

Trịnh Hi Vận khẽ cau mày, tỏ ý cự tuyệt, nhưng người nọ dường như không hiểu, vẫn đi giày cao gót tiến về phía cô.

"Xin chào, tôi nghĩ cô vẫn nhớ tôi." Nữ tử cười với cô, vươn tay ra, "Tôi tên Mục Thanh, lại gặp mặt.".

Trịnh Hi Vận nhìn nàng, lịch sự bắt tay. Nhưng cô không nghĩ tới Mục Thanh sẽ nắm lấy tay mình không buông, ngược lại còn tăng thêm sức lực rồi nói: "Tôi có thể nhờ cô giúp không?"

Trịnh Hi Vận nhìn nàng, cảm nhận được đau đớn từ tay truyền tới, dứt khoát từ chối, "Không thể."

Mục Thanh khẽ thở dài, cắn môi dưới thất vọng nhìn cô, "Thật là một người tàn nhẫn, nếu không có tôi ở trên xe, cô có thể sẽ bị đám người phía sau đánh cho rồi ~ Xem ra, tâm trạng không tốt rồi." ., Tôi cũng tặng cô một gói Marlboro! Theo lý thuyết, cô nên lấy thân báo đáp ân tình của tôi mới phải. Bây giờ, tôi chỉ xin cô làm một việc nhỏ ... "

"Cô gấp cái gì chứ?" Trịnh Hi Vận nhíu mày càng sâu, thật sự không muốn nghe cô nói hươu nói vượn.

Mục Thanh nháy mắt nói: "Ví của tôi bị trộm, ngay cả vé cũng bị trộm. Cô có thể giúp tôi mua một tấm vé mới được không?"

Hóa ra là vì tiền. Trịnh Hi Vận muốn rời đi, nhưng lại không ngờ tới Mục Thanh càng nắm chặt hơn, ngón tay cái ái muội cọ lên tay cô.

Trịnh Hi Vận tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong lòng phừng phừng lửa giận, nhưng cô biết so đo với loại người này chỉ tổ chuốc lấy phiền phức, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Bao nhiêu?"

"523 tệ 5 hào." Mục Thanh cười đắc thắng, "Mỹ nữ để lại số điện thoại đi, có tiền tôi sẽ trả lại cho cô."

( Theo cách tính vớ vẩn của editor thì khoảng 2 triệu mốt nha mọi người.)

Trịnh Hi Vận được thả lỏng tay, từ trong túi xách lấy ra 600 tệ đưa cho nàng, "Không cần."

(Theo cách tính vớ vẩn của editor thì khoảng 2 triệu tư. Đúng là người giàu toàn tiêu tiền triệu, mình 100 ngàn còn chả có.)

Trịnh Hi Vận không muốn dính dáng với loại người này, cô nhấc chân bước sang một bên, tăng tốc chạy ra khỏi nhà ga.

Theo bảng chỉ dẫn bên trong nhà ga, Trịnh Hi Vận đi về hướng taxi.

Cô mặc một chiếc váy trễ vai, trang điểm nhã nhặn tinh tế, đôi giày cao gót màu đen cùng màu với chiếc túi xách bước trên sàn phát ra âm thanh vui tai.

Khi cô vừa đi đến chỗ bắt taxi, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhanh hơn, cũng là tiếng giày cao gót giẫm lên sàn. Bước chân càng lúc càng trở nên rõ ràng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Người đẹp này, cô vẫn chưa để lại điện thoại cho tôi."

Trịnh Hi Vận làm bộ không nghe thấy lời nói của Mục Thanh, khóe miệng thẳng tắp hơi rủ xuống, vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Có lẽ Mục Thanh trời sinh không biết bị từ chối là gì, nàng bước đến gần Trịnh Hi Vận thở phì phò.  Vốn mái tóc ngắn đã rối nay càng rối hơn, nhưng Trịnh Hi Vận phải thừa nhận dù người phụ nữ này hiện tại có hơi chật vật vẫn khiến người khác cảm thấy thập phần diễm lệ, thậm chí sở hữu khí chất bất phàm.

"Cô đang trốn tôi sao?" Mục Thanh nhìn Trịnh Hi Vận, tựa hồ không biết lời này nói ra xấu hổ đến cỡ nào.

Nếu Mục Thanh không thèm để ý đến, Trịnh Hi Vận sẽ không để ý, cô quay đầu nhìn Mục Thanh nói: "Đúng vậy, tôi đang trốn cô và không muốn nhìn thấy cô một chút nào, vì vậy đừng đi theo tôi. "

Mộ Thanh cười vô lại, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, "Nhưng là tôi không có tiền nha! Cô lớn lên xinh đẹp lại giàu có như vậy, tôi không đi theo cô hẳn là đầu óc có vấn đề."

Trịnh Hi Vận cười châm chọc, nói: "Tôi nghĩ hiện tại đầu óc cô đang có vấn đề. Tôi sẽ cho cô một lời khuyên, nếu cô tìm một người đàn ông giàu có sẽ càng đáng tin hơn một ít."

Mục Thanh kiên quyết lắc đầu, "Cô sai rồi. Tuy rằng hiện tại tôi không có tiền, nhưng đây chỉ là tạm thời. Tôi không cần bán sắc để đổi lấy tiền tiêu. Thay vào đó, lúc vay tiền có thể gặp người vô cùng vừa ý ở bên nhau, đó mới là sự lựa chọn sáng suốt. "

Trịnh Hi Vận nhìn nàng trong chốc lát. Mục Thanh rất đẹp, thoạt nhìn sẽ khiến người khác kinh ngạc. Hơn nữa, phong cách ăn mặc của nàng vô cùng thời thượng, luôn mang theo thuốc lá bên mình. Trịnh Hi Vận nghĩ rằng một nữ nhân như vậy nên yêu dã linh diễm mới đúng, nhưng người này thực sự đã năm lần bảy lượt nói những lời lẽ trơ trẽn, vô sỉ.

Cô thu hồi ánh mắt, làm lơ Mục Thanh nhìn về phía trước. Cô chưa từng thấy nữ nhân nào có thể mặt dày vô sỉ như vậy. Trịnh Hi Vận không muốn để ý đến nàng, nếu không sẽ bị thái độ trơ trẽn của nàng làm cho phát điên.

Mục Thanh dường như không biết hai chữ xấu hổ là gì. Trịnh Hi Vận hoàn toàn ngó lơ nàng, nhưng không hề ngăn cản nàng đi theo bên cạnh.

Ngoài mặt Trịnh Hi Vận tỏ ra không biểu tình, trong lòng lại ngập tràn lửa giận. Cuối cùng cũng đến lượt cô, Trịnh Hi Vận sải bước về phía trước, giày cao gót phát ra âm thanh bén nhọn. Nàng kéo cửa xe ngồi vào ghế taxi phụ

Trịnh Hi Vận càng là mặt vô biểu tình, trong lòng lửa giận càng là tràn đầy. Bài hàng dài đội ngũ rốt cuộc tới rồi nàng, Trịnh Hi Vận đi nhanh về phía trước, giày cao gót dẫm ra sắc bén thanh âm, nàng kéo ra cửa xe ngồi vào xe taxi ghế phụ, lúc đóng cửa đột nhiên cô nghe thấy tiếng đóng lại sau mình một bước.

Người này thật sự theo kịp.

Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn người ngồi ghế sau, lại thấy người nọ nhếch môi, tự giễu nở nụ cười. Nàng cười rộ lên rất đẹp, nếu cô là đàn ông, đã sớm quỳ gối dưới váy cô ấy.

Trịnh Hi Vận ở thương trường có thể oai phong một cõi, nhưng bây giờ cô không biết phải làm gì với người phụ nữ này.

  Cuối cùng, Trịnh Tú Vân bỏ ví tiền ra, đem tiền mặt bên trong đều lấy, chính mình chỉ giữ lại một trăm dự phòng. Cô đưa hết tiền cho Mục Thanh, nói: "Tiền này đủ cho cô giải quyết vấn đề đi?"

(Theo cách tính vớ vẩn của editor thì là 400 ngàn.)

"Đủ rồi." Mục Thanh thản nhiên cầm lấy tiền, ngẩng đầu nói với nàng: "Nhưng tôi hôm nay đi theo cô, không phải chỉ vì tiền!"

Trịnh Tú Vân mặt vô biểu tình nhìn nàng, lửa giận trong mắt hiện rõ.

Mục Thanh lấy điện thoại di động ra đưa cho Trịnh Hi Vận, "Cô có thể để lại tên và số điện thoại được không? Chờ tôi có tiền nhất định hảo hảo cảm tạ cô!"

"Không cần." Trịnh Hi Vận không hiếm người cảm kích, nhưng người sau lưng hờ hững nhìn mình, ánh mắt lại rất kiên định. Trịnh Hi Vận cuối cùng cũng cầm máy, nhập số của mình, sau đó nói với tài xế: "Cảm ơn chú tài xế, phiền chú dừng ở bên đường. Người ngồi ghế sau muốn xuống xe."

Tài xế taxi từ nãy đến giờ không nói một lời, bởi vì bầu không khí trong xe thật sự rất kỳ lạ nên luôn chậm rãi lái vòng quanh ga xe lửa. Lúc này, nghe được lời nói của Trịnh Hi Vận , cũng không thấy người ngồi phía sau phản đối, liền đậu xe ở bên đường.

Mục Thanh cầm lấy điện thoại, thấy trên đó chỉ có một dãy số, thậm chí không có tên. Nàng nhướng mày bấm số, điện thoại ở ghế trước vang lên, lúc này mới hài lòng nói: "Vậy tôi đi trước, gặp lại sau!"

Sau khi Mục Thanh xuống xe, Trịnh Hi Vận dặn tài xế tuỳ tiện tìm một cái khách sạn năm sao, sau đó cô tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố và con người xa lạ khiến cô tạm thời rời xa những tranh chấp nội bộ công ty. Về đến khách sạn, Trịnh Hi Vận thuê một phòng, nằm trên giường không muốn làm gì, nhắm mắt lại nghĩ về tình cảnh của mình hiện tại.

Hiện giờ, Trịnh gia đã có chỗ đứng ở Bắc Kinh, nhưng tất cả đều không tránh khỏi sự giúp đỡ của mẹ và ông nội. Thật ra, khi bố và mẹ kết hôn, ông và bà đều phản đối kịch liệt. Họ luôn cảm thấy bố không tốt lắm, nhưng mẹ cô không hiểu sao lại rất yêu bố và kiên quyết ở bên. Cả hai bắt đầu làm việc chăm chỉ, dốc sức cho công ty và sự nghiệp của riêng họ.

Ban đầu mọi chuyện không suôn sẻ lắm, sau này ông bà không đành lòng để con gái chịu khổ nên đã hỗ trợ kinh phí và liên hệ giúp đỡ, công ty Lãm Vũ do bố mẹ đồng sáng lập mới bắt đầu có lợi nhuận. Rồi họ hàng của bố vào làm ở công ty, lúc đầu ai cũng hòa thuận vui vẻ. Mọi thay đổi dần xảy ra khi Trịnh Hi Vận 18 tuổi. Ông bà và mẹ đi du lịch bị tai nạn xe cộ, không còn ai sống sót.

Trịnh Hi Vận vừa mới thành niên, chưa kịp nguôi nỗi đau thương khi mẹ mất thì một người phụ nữ đã đưa con đến nhận thân. Trịnh Hi Vận lúc đó mới biết rằng cha cô đã sớm ngoại tình, chẳng qua vẫn luôn che giấu rất tốt, không để ai biết. Sau khi tốt nghiệp trung học, Trịnh Hi Vận được cha cho đi du học. Lúc trở về nước, cô phát hiện ra công ty Lãm Vũ gần như bị mẹ kế và chú mình chi phối, thậm chí quyền lợi của cha cô dường như cũng không còn. Đây là tâm huyết của mẹ cô, sao có thể để người phụ nữ đó nhúng tay chàm.

Nằm trên giường, Trịnh Hi Vận đưa tay trái lên từ từ nắm thành nắm đấm trong không khí. Người có nhiều cổ phần nhất ở Lãm Vũ không phải là cha cô, mà là cô. Khi mẹ và ông bà qua đời, một luật sư đã đến để công bố di chúc. Cô được thừa kế quyền thừa kế cổ phiếu của mẹ và di sản của ông bà, cộng với cổ phần của riêng mình, Trịnh Hi Vận đã trở thành cổ đông lớn nhất của Lãm Vũ.

Đó là lý do tại sao cô phải chết, Trịnh Hi Vận cười lạnh.

Cô chết rồi, ai là người được lợi nhiều nhất? Trịnh Hi Vận buông tay xuống nhìn trần nhà, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng. Nếu cô chết, tài sản và cổ phần cuối cùng sẽ rơi vào tay cha cô và những người gần gũi với cha bao gồm mẹ kế, em gái hay người chú "tốt bụng". Vậy rốt cuộc đó là ai?

Trịnh Hi Vận nhắm mắt lại, nếu các người đã muốn tài sản của tôi, vậy tôi sẽ để toàn bộ hy vọng của các người trở thành mây khói.

Trịnh Hi Vận ngồi dậy lấy ra di động, gọi điện cho Chương Nghệ.

"Bé con, có thời gian gọi cho mẹ vào ngày sinh nhật của bạn trai, xem ra anh ấy đã bỏ rơi con rồi!" Giọng nói trước sau như một của Chương Nghệ khiến cô cảm thấy gần gũi, đặc biệt là hiện tại.

Trịnh Hi Vận đứng dậy đi đến bên mép giường, nhìn người và xe dưới lầu nhỏ như con kiến, nhẹ giọng nói: "Chương Nghệ, mình chết rồi sẽ để lại gia sản cho cậu."

Trong điện thoại một trận an tĩnh, sau đó là giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận của Chương Nghị truyền đến, "Cậu đang nói nhảm gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Chương Nghệ là con gái bạn thân của mẹ cô, hai người lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ không ai sánh bằng. Bây giờ Trịnh Hi Vận nói những lời như vậy, Chương Nghệ làm sao có thể không nghĩ nhiều.

Trịnh Hi Vận ở trước mặt Chương Nghệ mềm lòng hơn rất nhiều, "Không có gì đâu, nhưng mình có quá nhiều tài sản, không có cảm giác an toàn."

  Chương Nghệ cơ hồ là trong nháy mắt hiểu ngay lời nói của cô, "Bọn họ ra tay với cậu?"

Trịnh Hi Vận nói: "Vẫn chưa, nhưng không loại trừ khả năng này, cho nên mình nghĩ sống còn hơn chết, để cho bọn họ không thể nhìn chằm chằm tính mạng của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com