TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Tình Thâm Phùng Thời - Tô Lâu Lạc

Chương 17: Đây là người yêu của ta

nonicknameformetouse


Chương 17: Đây là người yêu của ta

Ôn Khinh Hàn không thể ăn xong bát chè của mình, lúc đầu mang ra là vừa đủ, nhưng Thời Thanh Thu cho thêm xong lại thành nhiều, nàng quả thực ăn không nổi.

Thanh toán tiền ăn xong xuôi, Ôn Khinh Hàn lấy từ trong túi một cái khẩu trang đưa cho Thời Thanh Thu.

Để phòng có việc cần dùng, nàng vẫn luôn để sẵn trong túi một cái khẩu trang, mặc kệ là ngoài cùng Thời Thanh Thu chỉ có mấy lần, nàng vẫn duy trì thói quen này.

Chợ đêm càng ngày càng đông đúc, có khẩu trang che chắn, Thời Thanh Thu cũng không cần quá bưng bít, nàng đem kính mắt tháo ra.

Cũng không biết ai nắm tay ai trước, chỉ biết là trên đường đi về, chẳng ai muốn buông tay ai ra.

"Thanh Thu, ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình chứ?" Ôn Khinh Hàn đột nhiên hỏi, nàng không ngoảnh đầu lại, như thể là đang tùy tiện hỏi vài câu.

"Hiện tại?" Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn nàng, giọng nói mang vẻ nghi ngờ bị che đi bởi khẩu trang, chỉ lộ ra ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Ừm, hiện tại." Ôn Khinh Hàn kéo nàng len lỏi vào trong dòng người, đến lúc xung quanh không còn đông người mới chậm bước quay đầu lại nhìn nàng, ánh sáng từ gian hàng hai bên chợ đêm chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, nàng giơ hai tay đang năm của hai người lên nói: "Giống như thế này, ý ta là vậy."

Cuộc sống hôn nhân là như thế này sao?

Thời Thanh Thu suy nghĩ, không cần hao tâm tổn phí đi duy trì tình yêu, mỗi ngày đều có thể yên yên bình bình sống như thế này, chẳng lẽ còn không cảm thấy hài lòng sao?

Khóe môi Thời Thanh Thu dần dần giương lên, tay kia cũng khoác lấy cánh tay Ôn Khinh Hàn, nở nụ cười nói: "Ta cảm thấy rất tốt, chúng ta đã từng học cùng nhau, dù ta không thể chuyên nghiệp như ngươi, nhưng trò chuyện bình thường cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tình cảm giữa chúng ta sẽ không tạo thành gánh nặng cho mỗi quan hệ giữa chúng ta, đúng không?"

Như vậy, nếu như thứ nàng muốn là tình yêu, thì sẽ trở thành "gánh nặng" đối với Thời Thanh Thu sao? Ánh mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên một tia thất lạc, nhưng ngay lập tức biến mất.

Lông mày Thời Thanh Thu cong cong, bên dưới khẩu trang kia, nàng hẳn là đang nở nụ cười.

Ôn Khinh Hàn mím môi cười cười đáp: "Ừ, ngươi thích là được rồi."

"Khinh Hàn, bây giờ chúng ta đi về sao?" Đề tài vừa kết thúc, Thời Thanh Thu lại mở ra một câu chuyện khác.

Nàng cảm thấy lúc nàng ở bên cạnh Ôn Khinh Hàn, xác suất Ôn Khinh Hàn chủ động nói chuyện với nàng là rất thấp, nhưng chỉ cần nàng nói, Ôn Khinh Hàn sẽ trả lời. Nàng vì thế cũng không đòi hỏi thêm nữa, chủ động nói trước.

"Ừm, ngươi còn muốn ăn gì nữa sao?"

Thời Thanh Thu lắc đầu, nói đến chuyện này lại khiến nàng cảm thấy buồn bực, "Không cần, tối nay đã là ngoại lệ rồi, nhỡ ta béo lên thì ngươi sẽ giúp ta cảm cân ư?"

Thật ra Thời Thanh Thu không phải là người dễ béo, trước đây nàng thi thoảng cũng dùng tiền tiêu vặt của cha mẹ để đi tụ tập này nọ cùng bạn bè, ăn khuya cũng không ít, nhưng Thời Thanh Thu cũng không béo, thậm chí có lúc còn gầy đi.

Ôn Khinh Hàn nhớ lại, lại lướt nhìn qua thân hình cao gầy của nàng, khóe môi nhẹ giương lên.

Nhưng đi ăn khuya ở chỗ có người giới thiệu, xác suất gặp được người quen không hề nhỏ.

Ôn Khinh Hàn chưa đi được xa liền gặp phải hai nam luật sư từ sở sự vụ khác. Hai nam luật sự liền dừng lại, ánh mắt cùng Ôn Khinh Hàn chạm nhau, một người trông cực kì vui vẻ, một người thì có vẻ đang nghe ngóng xem xét tình hình.

"Ôn luật sư, thật trùng hợp, ngươi cũng đến đây."

Người đàn ông đang nói chuyện cao hơn người bên cạnh rất nhiều, so với Ôn Khinh Hàn đang đi giày cao gót cao hơn nửa cái đầu, ngũ quan tuấn tú, ôn hòa tự nhiên, xem ra là một người tài giỏi.

Ôn Khinh Hàn chỉ bình tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt không có nhiệt độ, khẽ giương khóe môi: "Trình luật sư." Sau đó hướng sang vị luật sư đang đứng bên cạnh, "Hạ luật sư."

Thời Thanh Thu không nói gì, gật đầu với người con trai đằng trước mặt coi như lời chào hỏi, rồi cụp mắt xuống nhìn bàn tay vẫn đang nắm của hai người.

Nàng nhớ, vừa nãy nàng đang muốn buông tay ra, lại bị Ôn Khinh Hàn nắm chặt lại, chặt hơn, cũng thân mật hơn, mười ngón đan vào nhau.

Trình Hạo Thiên liếc về hướng các nàng vừa đi tới, cười nói: "Ôn luật sư, nơi này chúng ta rất quen thuộc, ngươi muốn tới sao không nói một tiếng, ta cùng lão Hạ sẽ tận tình giúp đỡ như chủ nhà."

Buổi chiều tan họp lúc gợi ý đi chợ đêm, đa số mọi người đều cảm thấy hứng thú, chỉ có Ôn Khinh Hàn không biểu lộ thái độ gì, hắn còn tưởng rằng Ôn Khinh Hàn không thích ăn khuya, hóa ra là tự mình dẫn bạn nàng đi.

Hạ Tường bị gọi tên đứng bên cạnh cũng hùa theo nói: "Đúng vậy a, nhưng mà bây giờ cũng chưa muộn lắm, hay là chúng ta lại đi ăn gì đi? Để chúng ta có cơ hội mời khách một lần."

Ôn Khinh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, bên môi có ý cười nhợt nhạt: "Không dám làm phiền, thật ra ta không phải là người thích ăn khuya đến mức như vậy."

Hạ Tường hiển nhiên là một người rất tích cực, từ chối hắn lần một không làm hắn nản lòng, mà còn nhiệt tình hơn, hắn tiến lên một bước nói: "Ôn luật sư, ngươi không biết, chỗ chúng ta có rất nhiều món ăn nổi tiếng, đại gia hiếm lắm mới ghé qua một lần, không nếm thử sao được? Hơn nữa ngươi còn mang theo một người bạn nhỏ, nhỡ đâu bạn của ngươi muốn ăn thì sao?"

Hắn nói lời này với người khác họ còn có thể mềm lòng mà đồng ý, nhưng Ôn Khinh Hàn là ai? Nàng từ trước đến nay đều không cần để ý, nhưng hỏi câu cuối thực sự là hơi khó khăn cho nàng.

Nàng quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, trong mắt nhiều thêm nghiêm túc cùng hỏi thăm ý kiến, lông mày nàng nhíu chặt lại.

Thời Thanh Thu vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, "Trình luật sư" kia lúc nhìn thấy Ôn Khinh Hàn hai mắt liền xuất hiện vui vẻ cùng ái mộ.

Hắn thích Ôn Khinh Hàn, cái này không còn nghi ngờ gì nữa.

Trong chớp mắt, Ôn Khinh Hàn nắm lấy tay nàng, ánh mắt nhìn vào không khí trịnh trọng vô cùng, tựa hồ còn có một chút kì vọng không dễ phát hiện.

Nhìn vào mắt Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu chậm rãi gật đầu. Sớm hay muộn cũng sẽ công khai, không cần thiết phải kéo dài mấy chuyện như thế này.

"Xin lỗi." Ôn Khinh Hàn giãn lông mày ra đối diện với ánh mắt mong chờ của người trước mặt, sau khi nhìn thấy gương mặt khó hiểu của hai người, nàng giơ lên hai bàn tay đan xen mười ngón của nàng với Thời Thanh Thu, khóe môi cong lên, "Đây là người yêu của ta, chúng ta lúc nãy cùng nhau đi, bây giờ cũng định cùng nhau về."

Khi nàng nói những câu này, bên môi luôn duy trì một nụ cười, ngữ khí nhu hòa hơn lúc nãy, cũng có sức thuyết phục hơn. Ít nhất sau khi nghe xong, hai người kia không những không tránh khỏi bất ngờ mà còn không có lí do gì để giữ lại Ôn Khinh Hàn nữa.

"Xấu hổ quá, là ta đường đột. Thật xin lỗi, Ôn luật sư, các ngươi cứ tự nhiên." Trình Hạo Thiên phản ứng lại, nhanh chóng lôi kéo Hạ Tường đang há hốc mồm đứng qua một bên để nhường đường, ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Khinh Hàn, hy vọng nhìn ra một tí ti giả vờ thôi cũng được.

Nhưng thật không may, sự dịu dàng của Ôn Khinh Hàn tuy không rõ ràng, nhưng là chân thật, điều mà Trình Hạo Thiên chưa bao giờ được thấy.

"Cảm ơn." Ôn Khinh Hàn nói cám ơn, nắm tay dẫn Thời Thanh Thu rời đi.

Bên tai lại ngập tràn tiếng người xung quanh cười nói, Thời Thanh Thu cười cười, nhìn nàng nói: "Vừa rồi người kia thích ngươi, ngươi có biết không?"

"Biết." Ngón cái bàn tay phải Ôn Khinh Hàn xoa nhẹ mu bàn tay trái của Thời Thanh Thu, ngoài kia càng ồn ào, những cử chỉ động chạm này lại cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, dừng mấy giây, nàng nhìn Thời Thanh Thu cười khẽ: "Thế nhưng chuyện này đều không có quan hệ gì với ta, ta đã kết hôn rồi, không phải sao?"

Khoảnh khắc này, Thời Thanh Thu chỉ muốn lập tức tháo khẩu trang ra, nghiêm túc hỏi lại Ôn Khinh Hàn một lần nữa, thật không hối hận sao? Không thử một lần yêu đương, cứ như vậy đem cả đời buộc chung với mình sao?

Thời Thanh Thu chẳng thể đem nửa câu nói ra, vì Ôn Khinh Hàn chưa bao giờ là người hành sự lỗ mãng, mỗi một việc nàng quyết định đều được suy sâu tính kĩ, ngay cả việc đột xuất xảy ra cũng có thể có cách giải quyết dự phòng.

Cuối cùng, Thời Thanh Thu chỉ mỉm cười đáp lại, "Ừm, đúng vậy."

Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, sau này sẽ không rời bỏ cuộc sống của ta. Nếu một ngày, chúng ta sinh ra ràng buộc, có tình cảm với nhau, vậy vừa hay là kết quả của mối quan hệ này, nếu cái gì cũng không có, vậy cũng không sao, không có tạp niệm, bình yên làm bạn nhau suốt đời.

Trở về khách sạn, Ôn Khinh Hàn bảo Thời Thanh Thu đi tắm trước, còn nàng ngồi xuống bàn và đọc biên bản cuộc họp hôm nay.

Thời Thanh Thu tắm xong, Ôn Khinh Hàn mới ung dung cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách từng giọt tí tách vang lên, rơi xuống nền phòng tắm, rơi trên cả cánh cửa buồng tắm.

Cửa kính phòng tắm được đóng chặt nên âm thanh có hơi mơ hồ, nhưng xuyên qua tấm kính pha lê vẫn thấy được thân hình thon dài mà yểu điệu, Thời Thanh Thu tựa ở đầu giường nhìn vài giây rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, nhắm hai mắt lại lẳng lặng chờ.

Nàng gối đầu lên gối, từ ngày nói muốn nghiêm túc cân nhắc mối quan hệ này, nàng đã nghĩ qua rồi sẽ có ngày như vậy.

Nàng nghĩ nàng sẽ hối hận, sẽ tự bản thân viện cớ để tránh ngày này đến, tránh bản thân lí trí quá, trốn tránh mối quan hệ này, trốn tránh cùng Ôn Khinh Hàn chung giường chung gối.

Nhưng đến thời khắc này nàng mới biết, nàng vô cùng bình tĩnh.

Vừa rồi cho phép Ôn Khinh Hàn nói ra quan hệ của các nàng, tương đương với rất nhiều sự tình, nàng cũng đã ngầm đồng ý.

Ôn Khinh Hàn tắm rửa hình như hơi lâu, lâu hơn lần ngủ lại Thời gia, Thời Thanh Thu bối rối nhìn lên thì thấy nàng với mái tóc dài vẫn còn ướt, chậm rãi bước ra.

"Thanh Thu, buồn ngủ không? Ngươi có thể ngủ trước." Ôn Khinh Hàn bước đến, vừa đi vừa hỏi.

Không chỉ cơ thể được tắm nước nóng, cảm giác như giọng nói nàng cũng bị gột rửa đi phần lạnh nhạt.

Nàng vẫn mặc chiếc áo trắng thoát tục, tơ lụa vải vóc mềm mại quấn quanh lấy người nàng, thiếu đi tia lạnh lùng lúc ban ngày, lại nhiều hơn mấy phần mê người phong nhã.

"Không buồn ngủ, ta muốn đợi ngươi." Thời Thanh Thu cười cười, thay nàng nâng chăn lên, "Khinh Hàn, ngươi tắm có vẻ lâu hơn một chút? So với lần trước ở nhà ta tắm lâu hơn."

Vốn là muốn dời đi sự chú ý của nàng vào thời khắc chăn gối này, Ôn Khinh Hàn vừa mới lên giường nghe xong tay nắm chặt góc chăn, mím chặt khóe môi, nói: "Không có gì, có thể là ta không chú ý thời gian."

Thời Thanh Thu thấy Ôn Khinh Hàn nằm xuống, nàng cũng đem gối đặt xuống rồi nằm, khoảng cách hai người cách nhau khoảng hai bàn tay, là lúc Ôn Khinh Hàn lên giường cố gắng để khoảng cách.

"Buổi sáng ra ngoài, bận bịu cả ngày, đi ngủ sớm chút đi." Thời Thanh Thu nói một câu như vậy, nhìn lên người đối diện mình đang nằm, nhìn Ôn Khinh Hàn.

"Mấy ngày này ta phải đi họp, sẽ cố gắng về ăn cơm với ngươi, nếu ngươi cảm thấy không thích, có thể nhắn tin cho ta." Ôn Khinh Hàn cảm thấy áy náy, đến lúc này mới biết được mình đây là đang bắt Thời Thanh Thu ở suốt trong khách sạn mấy ngày này.

"Bây giờ ngươi mới biết ngươi phải đi họp sao?" Thời Thanh Thu nở nụ cười.

"Xin lỗi..." Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nói, nàng hướng đến chỗ tủ đầu giường, "Nếu ngươi muốn về cũng không tao, ta có thể..."

"Này này, không cần." Thời Thanh Thu xích lại gần ngắt lời Ôn Khinh Hàn, ngăn cản nàng lấy điện thoại, trên mặt có chút muốn cười, đem tay của nàng kéo lại, lại lần nữa cùng nhau nằm xuống, trách cứ một chút: "Tại sao ngươi vừa nói đã muốn đi làm luôn vậy? Ta nói là muốn đi về sao? Đến cũng đã đến rồi, nên ở lại."

Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, thấy nàng chống người với tay đi tắt đèn, chỉ để lại đèn đầu giường sáng lờ mờ.

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng một góc nho nhỏ, vừa đủ để hai người nhìn thấy khuôn mặt nhau, nhu hòa mà mỹ lệ.

"Vậy ngươi muốn tìm ta, nhắn tin cho ta, ta sẽ cố gắng trở về." Ôn Khinh Hàn thì thầm căn dặn, lông mi dài run nhè nhẹ, giống như cánh bướm đang đậu, làm người khác không thể không chú ý.

"Được, ngủ đi, ngủ ngon." Thời Thanh Thu cười nói.

Nàng lại nhìn Ôn Khinh Hàn, nhớ đến lúc nãy ở chợ đêm nàng nói hai từ "người yêu", đem từng hành động nho nhỏ của Ôn Khinh Hàn lướt qua một lần khi nàng nhắm mắt lại, khóe môi nở một nụ cười nhạt, dần chìm vào giấc mộng đẹp.

Vẻ đẹp của Thời Thanh Thu không phải kiểu chảnh chọe kiêu căng, ôn hòa như tính tình của nàng, vẻ đẹp khi ngủ trông yên tĩnh lại an tường, ánh sáng từ đèn ngủ tựa như chiếu lên nàng ánh sáng vàng óng, đẹp đến không chân thực.

"Ngủ ngon."

Người yêu của ta, Ôn Khinh Hàn thì thầm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com