TruyenHHH.com

[ BHTT -EDIT ] THẦN CÔN TIỂU BẠCH HOA SAU KHI XUYÊN

Chương 19

ancella091394

Chương 19

Úc Tiếu Hòe ngồi trên khán đài, nhìn cô gái cưỡi ngựa trong sân còn chậm hơn cô, trào phúng nhếch môi một cái.

Trên bàn đột nhiên ném xuống hai cái thẻ nhân viên, bên trên là danh tính của hai nhân viên phục vụ.

Úc Tiếu Hòe nhìn thoáng qua thẻ nhân viên, rồi nhìn Ứng Thịnh ngồi ghế đối diện.

"Sao không thay đồ?" Úc Tiếu Hòe thấy Ứng Thịnh còn mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen khi nãy, ngậm ống hút hỏi.

"Cô biết chủ trường đua ngựa này?" sắc mặt Ứng Thịnh khá là khó coi.

"Ừ, thì sao?" Úc Tiếu Hòe không chỉ biết chủ trường đua ngựa này mà xã giao cũng thân thiết.

"Đuổi việc hai người kia đi, đền hợp đồng trừ tiền vào mục của tôi, coi như tôi nợ vị sếp đó một ân tình, sau này cần giúp gì, thì cứ nói với tôi."

Ứng Thịnh nợ ân tình? đây chính là điều tốt, dễ gì người khác có lợi được, Úc Tiếu Hòe cười như tặc.

"Không sao, nhưng sao bọn họ chọ gì cô à?" Úc Tiếu Hòe cầm hai thẻ nhân viên bắt đầu đánh giá.

Ứng Thịnh nhấp môi, không nói, không tự chủ nhìn thân ảnh gầy nhỏ đang cưỡi ngựa bên dưới.

Lần đầu tập cưỡi ngựa không cho huấn luyện viên đi cùng, còn chọn con ngựa hung mãnh như vậy, gan cũng to thật.

Thấy Ứng Thịnh không chớp mắt nhìn nữ hài đội nón ở dưới, Úc Tiếu Hòe cười một tiếng nói: "tôi tưởng có mình tôi sợ thôi, không ngờ có người còn nhát gan hơn tôi."

"Cô ấy ngồi còn chuẩn hơn cô." Ứng Thịnh không chút thay đổi, đạm mạc trả lời.

Úc Tiếu Hòe nghẹn lời, nghĩ lại, cô thẳng thắn buông cốc nước, chuẩn bị cưỡi vòng hai, Ứng Thịnh cũng không cản, tựa như xem diễn, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Úc Tiếu Hòe lần nữa bò lên yên ngựa, sau khi ngồi lên kẹp bụng ngựa đi vào trường đua, dự định đuổi theo đối thủ tám lạng nửa cân kia với cô.

Cố Thập Chu đang nghĩ ách làm sao cho ngựa chạy nhanh hơn, không ngờ phía sau mình lại xuất hiện một con ngựa.

Úc Tiếu Hòe cưỡi ngựa chạy tới cạnh Cố Thập Chu, đang định chào hỏi cô, ngựa Cố Thập Chu lại khác thường, con ngựa trắng hí lên một tiếng, chợt giơ hai chân lên, hoàn toàn mất khống chế.

Các huấn luyện viên ở trường đua ngựa cũng để ý tới việc này, vội vàng lên lưng ngựa, chạy về phía Cố Thập Chu.

Úc Tiếu Hòe lúng túng thu tay định chào hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.

Chuyện gì vậy? cô xuất hiện dọa con ngựa kia à? tâm lý tố chất con ngựa này kém quá vậy?

Cổ họng Cố Thập Chu khô ran, không kêu ra tiếng nổi, cô không ngờ con ngựa mất khống chế, hiện tại bị xóc nảy khiến cánh tay phải buông lỏng, không thể ôm cổ nó được, nhiều lần xém ngã ngựa, Cố Thập Chu hết cách, đành nắm chặt dây cương, sau lưng lạnh toát.

Con ngựa trắng vội quẹo vào trong, Cố Thập Chu không kịp phản ứng, cả người vung theo lưng ngựa, cũng may cô nắm chặt dây cương, nhưng cũng không ngã xuống, nhưng tình huống cũng không tốt được, khó khăn mới bám được bụng ngựa, một bên.

Con ngươi Ứng Thịnh đột nhiên co lại, động tác leo lên dứt khoát, vững vàng nhảy xuống khán đài, cô chạy vài bước đuổi theo Úc Tiếu Hòe, cưỡi ngựa của cô, móng ngựa đạp mạnh trên đất, phía sau bụi tung bay, Ứng Thịnh lướt qua huấn luyện viên, đuổi kịp Cố Thập Chu trước một bước.

Lúc đến gần nàng, Ứng Thịnh không do dự, nhẹ nhàng từ ngựa mình cưỡi chạy đến sau yên khống chế ngựa từ phía sau, ngồi vững rồi Ứng Thịnh hơi nghiêng người về trước, đưa một tay ôm hông Cố Thập Chu, kéo người đến, từ từ xoay người trước lại.

Cố Thập Chu sợ đến tái mặt, nghĩ rằng ngã ngựa chắc nằm bệnh viện vài tháng, lại không ngờ có người cứu nàng.

Cố Thập Chu âm thầm cảm ơn, nhưng nàng chỉ có thể a một tiếng, cổ họng khô ran, không thể nói được gì.

Nàng thực sự sợ hãi, chớp mắt khi đó rời khỏi lưng ngựa, Cố Thập Chu được Ứng Thịnh cưỡi ngựa tiếp được cũng xung động.

Cố Thập Chu và người phía sau tiếp xúc quá gần, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ đối phương, cánh tay cô ôm Cố Thập Chu, từng ngón tay trắng nõn nắm dây cương, Cố Thập Chu hạ mắt nhìn đôi tay kia, luôn cảm thấy quen thuộc.

Con ngựa trắng dần bình tĩnh lại, dừng một góc ở trường đua, vẫy đuôi, dậm chân tại chỗ hai cái.

"Có tự mình xuống được không?" Ứng Thịnh nhạt nhẽo hỏi một câu.

Âm thanh thật quen thuộc, lúc này lưng Cố Thập Chu còn đang dán trước người Ứng Thịnh, tư thế ám muội, bên tai nóng hổi.

"Cố tiểu thư?" Ứng Thịnh không nghe nàng đáp lại, nhịn xuống hỏi tiếp.

"Được." tim Cố Thập Chu đập mạnh không ngừng, nàng thực sự tiếc, nhưng cũng sợ Ứng Thịnh nhận ra sự khác thường của mình.

Hai người xuống ngựa lần lượt, ngón tay Cố Thập Chu run run tháo nón an toàn xuống, đối mặt với Ứng Thịnh cùng đứng ở bãi cát vàng trường đua ngựa.

Chỉ thấy Ứng Thịnh mặc đồ cưỡi ngựa màu đen, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, khí chất tiêu sái nhanh nhẹn, chính là cô gái vừa nãy Cố Thập Chu đi vào nhìn thấy.

Ứng Thịnh mặc đồ cưỡi ngựa thực sự rất đẹp.

Lý Anh Phồn từ từ đi tới, mặt cũng đen, hắn đánh giá Cố Thập Chu, dường như cũng lo nàng bị thương.

Hắn hành động như vậy khiến Ứng Thịnh cảm thấy không ưa nổi, Ứng Thịnh không chào hỏi gì với Cố Thập Chu, xoay người đi lên khán đài.

Lúc này huấn luyện viên cưỡi ngựa cũng đã tới, không ngừng xin lỗi, giải thích bọn họ dạy ngựa đều rất nghiêm khắc, hiếm khi xuất hiện tình huống như vậy, bọn họ sẽ tra rõ nguyên con ngựa trắng hoảng sợ, cho Cố Thập Chu một sự công bằng, mặt khác hôm nay Cố Thập Chu và Lý Anh Phồn ở trường đua giải trí không mất tiền, đây là cách giải quyết của trường đua, Cố Thập Chu ôn hòa, chấp nhận.

Nhưng Lý Anh Phồn mất hứng, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm huấn luyện viên nói.

"Mấy người nghĩ chúng tôi thiếu tiền à? đừng tưởng miễn phí thì không giải quyết vấn đề, nếu em gái tôi có chuyện gì các người chờ bị kiện đi."

Cố Thập Chu cũng không nghe Lý Anh Phồn và huấn luyện viên nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía khán đài, muốn tới nói vài câu với Ứng Thịnh, vừa rồi còn chưa cảm ơn cô.

Khán đài VIP, dưới cái dù che nắng.

Ứng Thịnh khẽ cau mày, cô không để ý việc mình bị chế giễu, cứ tưởng rằng lúc này cũng như vậy, nghe một chút cũng không tính, dù sao cũng chỉ là cái đám cưới thương nghiệp, sau khi kết hôn thì mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, không liên quan đến nhau, đối với lần này cô cũng đã sớm thấy nhưng không thể trách.

Nhưng Úc Tiếu Hòe không ngờ Ứng Thịnh lại đẩy ghế đứng dậy, đi tới hướng những người đứng dưới trường đua ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com