TruyenHHH.com

[BHTT-EDIT] Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 24-2: Thanh mai thanh mai (16)

hehe8585

"Cậu thích tôi, đúng không?"

--------------------

Edit: Hehe.

"Reng reng reng reng! Reng reng reng reng!"

Tiếng chuông reo chói tai từ đồng hồ báo thức vang lên.

Thẩm Dạ Lam đột nhiên mở mắt, giơ tay tắt đi chiếc đồng hồ đang reo trên bàn, nhưng động tác tay của cô quá mạnh làm cho đồng hồ rớt xuống sàn, kêu "bang" một tiếng, nhưng đồng hồ lại không có ngừng kêu, ồn ào đến nhức đầu.

Đầu ngón tay hơi đau cùng với căn phòng tối đen như đang nhắc nhở cô:

Vừa rồi đều là mơ.

Không khí kiều diễm, mồ hôi mỏng lăn trên trán nàng, tất cả những điều đó đều chậm rãi biến mất.

Thẩm Dạ Lam thở phào một hơi, giơ tay mở đèn, cúi người nhặt đồng hồ báo thức lên, ấn nút tắt, đem tiếng chuông inh ỏi kia tắt đi.

Lại là một ngày mới.

Nếu nói cuộc sống có thay đổi gì, thì đó chính là......

Bài kiểm tra lần trước cô làm bài khá tốt nên lại chuyển về nhất ban.

Thêm nữa, Hứa Kiều cũng chuyển tới nhất ban.

Nghe được tin tức Hứa Kiều xin từ ban thể thao qua ban văn học, cả khối dần dần có nhiều lời đồn kỳ quái, ví dụ như "Một thế hệ giáo bá vì tình yêu mà suy sụp, từ đó chuyển sang dấn thân vào xây dựng văn hóa tổ quốc", "Người đánh nhau lợi hại đến mấy thì cũng phải học tập mà thôi", "Tình trường thất bại thi cử thuận lợi hóa ra là có thật"......

Tin đồn kỳ quái nhất chính là, có người nói Hứa Kiều là bởi vì ở ban 7 ngồi cùng bàn với mọt sách Thẩm Dạ Lam, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi học tập, cho nên tỉnh ngộ trong một đêm.

Thẩm Dạ Lam đối với tin đồn cuối cùng khịt mũi coi thường.

Nhưng dù là tin đồn thế nào đi nữa, nhờ những tin đồn này, mà khi cô trở lại nhất ban thì cuộc sống của cô so với lúc trước trở nên bình yên hơn rất nhiều, có thể nói một mảnh thái bình.

Ngay cả Lữ Bội – người trước kia luôn bắt nạt cô, giống như cũng sợ bị Hứa Kiều đánh giống lần trước, ngày nào cũng rúc ở góc lớp làm người tàng hình, sợ bị Hứa Kiều nhìn thấy.

Chỉ có một vài thời điểm, Thẩm Dạ Lam mới phát hiện Lữ Bội đang dùng ánh mắt oán hận mà nhìn chính mính.

Nếu là trước kia, cô lại bắt đầu lo lắng xem đối phương lại đang nghĩ ra chuyện xấu gì.

Nhưng mà hiện giờ, trong lòng Thẩm Dạ Lam chỉ còn lại bình tĩnh.

......

"Ca, chúng ta cần phải đến đây sớm vậy sao? Xã hội đen như chúng ta đều là sinh hoạt về đêm, chờ chúng nó tan học rồi qua đây không được sao?"

"Mày thì biết cái gì, đại ca nói rồi, lúc tan học người nhiều, lỡ đâu nhìn không kỹ, lại làm con nhỏ kia chạy trốn thì sao?"

"Ai, nhưng em cả một đêm không ngủ, buồn ngủ quá, tối hôm qua còn uống rượu nhiều...... Với lại, chúng ta thật sự cần nhiều người như vậy sao? Một đám đàn ông trưởng thành đi đánh một nữ sinh chưa đến 18 tuổi, nếu truyền ra không phải bị người ta cười vào mặt sao."

"Sợ cái gì, không nghe đại ca nói sao, lần trước một mình nàng đánh hơn mười mấy người, mày đừng có xem thường con nhỏ đấy, có khi nó dữ như cọp mẹ ấy chứ, mà để tao nhớ lại, cọp mẹ đó tên gì nhờ, Kiều, cái gì Kiều?"

Ngõ nhỏ ở gần cổng trường, một đám đàn ông xăm trổ đang đứng nói chuyện, vừa nói vừa hút thuốc, khiến cả khu vực toàn là khói thuốc lá, trông mờ ảo thần bí.

Đúng lúc này, không biết từ đâu phát ra một câu nhắc nhở:

"Hứa Kiều?"

Trong đó có người vỗ đùi một cái: "A! Đúng rồi! Chính là tên này."

Nói xong hắn mới nhận ra, không đúng, giọng mới phát ra lúc nãy hình như là giọng nữ, ở đây thì lấy đâu ra nữ nhân?

Đám người đồng thời quay đầu lại nhìn.

Lọt vào tầm mắt chính là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, trên vai mang một chiếc cặp.

Theo kinh nghiệm nhìn người của bọn họ, nữ sinh này vừa nhìn là kiểu hay bị bắt nạt, liền khuôn mặt cũng thấy khá nhút nhát, dễ bị uy hiếp nhất.

Người lúc nãy không nhớ được tên của Hứa Kiều tiến tới trước 2 bước, miệng ngậm điếu thuốc, lộ ra một nụ cười, cười đến mức hình xăm trên mặt đều nhăn lại cùng chỗ, giống như lo lắng sẽ đem người dọa chạy vậy, hắn hàm hồ hỏi:

"Em gái là học sinh của mười tám trung đúng không"

"Như nào, em gái biết Hứa Kiều sao?"

"Đúng lúc quá, mấy anh đang có một chút yêu cầu nhỏ cần em gái giúp——"

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Dạ Lam cũng đã từ những lời trước đó của bọn họ đoán ra được ngọn nguồn, có lẽ do lần trước chính mình không cẩn thận nhảy vào trận đánh nhau đó, làm nữ sinh kia ghi hận Hứa Kiều, lần trước mang theo người tới bị Hứa Kiều dánh còn chưa từ bỏ ý định, lần này gọi thêm càng nhiều người hơn nữa.

Thật đê tiện.

Cô mặt không cảm xúc mà nghĩ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, đúng lúc cô mới vừa tỉnh ngủ từ mộng đẹp, tâm tình đang rất khó chịu, thuận tay giúp Hứa Kiều giải quyết phiền phức đồng thời cũng giúp nội tâm của mình bình tĩnh lại.

Tiếp đó, mấy tên xã hội đen trơ mắt nhìn nữ sinh trước mặt bỗng nhiên buông cặp sách xuống, thậm chí còn cởi áo khoác trường ra, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Giây tiếp theo.

Nữ sinh nhìn có vẻ nhút nhát đó nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười nhạt, nói: "Đúng lúc, em đây cũng có một yêu cầu muốn nhờ mấy anh giúp một chút."

Đám xã hội đen: "???"

Có người còn thấy thú vị mà tiếp một câu: "Hắc? Em gái còn có yêu cầu gì sao, nói thử xem, em gái muốn ca ca giúp gì nào?"

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Dạ Lam nhìn qua, ngữ khí bằng phẳng:

"Mời các anh trai ở đây một lát nữa đánh nhau, các anh phải nhớ kỹ, người đánh các anh tên là Thẩm Dạ Lam."

"Muốn động vào Hứa Kiều, thì phải bước qua xác Thẩm Dạ Lam này trước đã."

......

Mười mấy phút sau.

Thẩm Dạ Lam từ ngõ nhỏ đi ra, giơ tay chống đỡ trên vách tường, đầu hơi choáng váng một chút.

Cô vẫn quá cùi bắp.

Cô nghĩ, nếu Đông Thanh ở đây, chắc là sẽ không chút vết thương mà đi ra.

Không đến mức giống như cô, phải ăn đau một chút.

Còn đừng nói, gạch đánh vào đầu đau quá.

Đầu Thẩm Dạ Lam choáng váng, cô nhắm mắt lại, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng nói vang lên:

"Nha, Thẩm Dạ Lam, chị ở đây sao, đúng lúc——"

Là thanh âm của Lữ Bội.

Cô quên mất, người này từ xe của thúc thúc xuống, bắt buộc phải đi qua đoạn đường này để đến trường.

Nhưng hiện tại cô không có nhiều kiên nhẫn để ứng phó gia hỏa này.

Thẩm Dạ Lam có chút bực bội mà mở mắt ra, chỉ là một ánh mắt thôi, nhưng lại làm cho Lữ Bội cứng họng, sau đó, người trước mặt bỗng nhiên kinh ngạc mà trừng to mắt, chỉ thẳng vào mặt cô:

"Này, đây là cái gì? Máu? Trời ạ, Thẩm Dạ Lam chị xong đời rồi, chị giết người ư?"

Trong giọng nói của Thẩm Dạ Lam hàm chứa táo bạo: "Không muốn chết thì cút."

Lữ Bội không ngừng mà lui về phía sau, bị mặt đường đi bộ nhô cao hơn vướng ngã, té lăn trên đất, nhưng dù vậy nàng cũng không dám ngưng lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trường học, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, giống như bị ma đuổi vậy.

Đầu Thẩm Dạ Lam đau trầm trọng hơn, thấy gia hỏa phiền phức kia đi rồi, cô dứt khoát ngồi bệt xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi lại đến trường.

Cô nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu.

Trước mặt cô xuất hiện bóng râm, có thanh âm ôn hòa vang lên:

"Cậu bị làm sao vậy?"

Khoảnh khắc nghe được thanh âm này, người Thẩm Dạ Lam cứng lại, theo bản năng tự hỏi: Không thể nào, bình thường Hứa Kiều rõ ràng không đi qua con đường này bao giờ, tại sao bây giờ nàng lại ở đây?

Hơn nữa......

Nếu cô nhớ không lầm, đã rất lâu rồi Hứa Kiều không chủ động bắt chuyện với cô bao giờ.

Cô hơi khẩn trương, lại có chút mờ mịt mà mở mắt ra nhìn nàng, cô nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống, người nọ mặc đồng phục của thứ hai, sợi tóc của nàng dưới ánh nắng biến thành màu nâu thẫm, như là sẽ sáng lên vậy, như cũ xinh đẹp không tỳ vết.

Thẩm Dạ Lam lẩm bẩm thành tiếng: "Hứa Kiều...... Tỷ?"

Không chờ đến cô hỏi tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây, người nọ đã vươn tay tới, cười nhạt nói: "Đứng lên thôi, cậu ngồi ở đây làm gì vậy?"

Nghe được câu nói đầy quan tâm này, Thẩm Dạ Lam đột nhiên cảm thấy tủi thân.

Có lẽ là do đầu quá đau, cũng có lẽ là bị làm lơ quá lâu, tại giây phút này, cô rất muốn hỏi nàng một câu:

Tại sao chị lại không để ý tới em?

Nơi hốc mắt hơi đỏ, cô hơi run rẩy vươn tay lên, muốn bắt được sự ấm áp mà người nọ mang tới——

Sau đó......

Cô bắt hụt.

Bóng người trước mặt đột nhiên biến mất, chỉ dư lại ánh nắng ở đó, tỏa ra nhiệt độ như cũ.

Thẩm Dạ Lam ngơ ngác mà duy trì tư thế vươn tay.

Thật lâu sau, cô mới khó tin mà phát ra ra tiếng: "Hứa...... Kiều tỷ?"

Không có ai trả lời.

Chỉ có cơn đau đầu là ngày càng nghiêm trọng.

Trong lòng Thẩm Dạ Lam giống như bị người kéo ra một cái lỗ, giống như ống nước trào ra, cảm giác mất mát càng thêm rõ ràng.

Cô lẩm bẩm: "Ảo giác sao?"

Thẩm Dạ Lam nhắm mắt lại, không ngừng hít sâu, cô muốn đem cảm giác kỳ quái này xua tan, sau đó...... Cô lại nghe thấy âm thanh vừa nãy, âm thanh ôn hòa giống như gương mặt người đó cũng ôn hòa theo vậy, nhưng trên thực tế lại bình tĩnh vô cùng, không ai có thể nhìn vào gương mặt nàng để đoán được suy nghĩ thật sự của nàng cả.

"Thẩm Dạ Lam," thanh âm lần này cách cô càng gần, giống như trò đùa dai mà văng vẳng bên tai cô.

Thẩm Dạ Lam biết rõ đây là giả, nhưng vẫn nhịn không được mà mở mắt ra nhìn, cô thấy được người nọ hứng thú dào dạt mà ngồi xổm ở bên người mình, nàng giơ tay lên vén tóc, nhìn cô cười tủm tỉm hỏi:

"Cậu thích tôi, đúng không?"

......

Ban nhất.

Người nọ đang học từ vựng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh máy móc trong đầu mình vang lên:

【 Kiểm tra đo lường đến nữ chính sinh ra giá trị hắc hóa, trước mắt giá trị là......10. 】

Động tác cầm sách bỗng nhiên hơi cứng lại, đem trang sách kia hình thành nếp gấp, Hứa Kiều giương mắt nhìn trong phòng học, phát hiện không thấy Thẩm Dạ Lam đâu cả.

Nàng buông sách ra, nhìn chằm chằm vào vết nhăn trên sách, ở trong lòng hỏi: "Chuyện gì? Giá trị hắc hóa? Cậu ta xảy ra chuyện gì sao?"

Tại sao lại đột nhiên hắc hóa?

Hehe: khúc bà Lam vào hẻm đánh nhau, tui tưởng bả sẽ ngầu lòi, 1 mình chiến hết mấy anh các kỉu xong đi ra phủi tay khinh thường đồ. Ai dè, bả đánh xong rồi bả mệt bả thở bả bị thương, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ 😂

Với lại mọi người có đoán được tâm lý của bà Lam hông, bây giờ là bắt đầu xuất hiện rồi nè, mn đội nón zô nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com