TruyenHHH.com

Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu

Đại Hôi trước đó bị đuổi, vừa quay về thì Thẩm Nam Châu đã một mình đi tới Hầu Nhi Lĩnh trên đường.

Dù Châu Châu nói rằng sức khỏe của Hoa Ngọc tạm thời không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng khi ra cửa và nhìn sắc mặt nàng, vẫn thấy không tốt lắm.

Trên người khắp nơi đều đau nhức, nhưng trong lòng lo lắng cho người kia nên bước chân của nàng cũng luôn nhanh hơn.

Quãng đường vốn dĩ mất hơn hai mươi phút, nhưng dưới sự chạy vội của nàng, chưa đến mười phút đã tới gần lối vào Hầu Nhi Lĩnh.

Ngay lúc nàng cúi đầu chạy vội về phía trước, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người với mái tóc bù xù, lảo đảo từ trên sườn núi chạy xuống, trông giống như một kẻ điên, vô cùng đáng sợ.

Thẩm Nam Châu vừa mới trải qua sự kiện chiếc xe ngựa làm người ta kinh hãi trước đó, khi nhìn thấy người điên cuồng xuất hiện trước mắt, nàng ngay lập tức hoảng sợ, trái tim đập loạn, hoảng hốt không tìm được đường mà muốn bỏ chạy.

Nhưng lại nghe thấy người kia dường như đang gọi tên mình:"Châu nhi... Châu nhi..."Giọng nói rất quen thuộc. Thẩm Nam Châu quay đầu nhìn kỹ, người kia không phải Hoa Ngọc thì là ai!
Chỉ thấy nàng tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch khoác hờ trên người, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông hoàn toàn như một kẻ điên.

Thẩm Nam Châu không hiểu vì sao chỉ trong chốc lát Hoa Ngọc lại trở nên như vậy. Nhìn dáng vẻ điên loạn, chật vật của nàng, trái tim Thẩm Nam Châu đau như bị ai đó đâm thủng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt.

Sợ rằng nàng cứ tiếp tục chạy xuống như vậy sẽ bị dân làng nhìn thấy, làm lộ thân phận, Thẩm Nam Châu vội vã chạy đến đón nàng, miệng gọi khẽ:
"Hoa tỷ tỷ... Hoa Ngọc, Hoa Ngọc!"

Người kia vừa nghe thấy giọng nàng, liền ngẩng đầu lên. Khi thấy đó là Thẩm Nam Châu, khuôn mặt vốn tro tàn như chết lặng bỗng như sống lại, đôi mắt vô thần mờ mịt cũng dần lấy lại ánh sáng.

"Châu nhi... Ngươi không sao, thật là tốt quá..."

Nói vừa xong, cả người nàng lập tức thả lỏng, đôi mắt nhắm lại, thân mình đột nhiên nghiêng về phía trước, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Thẩm Nam Châu chẳng còn để tâm đến chuyện gì khác, vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.

"Hoa tỷ tỷ! Hoa tỷ tỷ!" Thẩm Nam Châu khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt nàng, lo lắng gọi.

Chỉ là người này sau khi ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Thẩm Nam Châu nhìn thân hình cao lớn của Hoa Ngọc, lập tức cảm thấy khó xử. Bản thân nàng đi đường còn thở dốc, làm sao có thể cõng được một người như vậy? Sợ rằng dù có cố gắng thế nào, nửa canh giờ cũng không thể về đến nhà.

Trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, Thẩm Nam Châu liền ôm lấy Hoa Ngọc, nháy mắt tiến vào không gian. Nàng đỡ Hoa Ngọc dựa vào bên cửa kho hạt giống, rồi vội vã lấy nước suối từ cửa sau để đút cho nàng uống.

Nhưng người này vẫn không tỉnh lại. Đáng tiếc là không gian không thể tự di chuyển được, Thẩm Nam Châu đành phải ra ngoài, tự mình đi về hướng Hầu Nhi Lĩnh trước.

Khi về đến nhà, nàng lại lóe lên và tiến vào không gian, cõng Hoa Ngọc ra ngoài, đặt nàng lên giường.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc của người này, trái tim Thẩm Nam Châu đau nhói không chịu được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hoa Ngọc lại bất chấp mọi thứ như vậy, không màng đến nguy cơ lộ thân phận, mang theo cơ thể yếu ớt chạy ra khỏi Hầu Nhi Lĩnh, miệng không ngừng gọi tên mình?

Thẩm Nam Châu tin rằng bản thân lúc đó không nhìn lầm. Hoa Ngọc chỉ khi nhìn thấy nàng mới thả lỏng cả người, rồi sau đó mới ngất đi. Trước khi bất tỉnh, nàng còn nói:"Ngươi không sao là tốt rồi."

Vậy rốt cuộc Hoa Ngọc đã vì mình mà xảy ra chuyện gì?

Thẩm Nam Châu suy nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không thể tìm ra lý do. Nàng cũng không muốn hao tổn tinh thần để đoán mò. Dù sao hiện tại, cả hai người đã an toàn về đến nhà.

Hầu Nhi Lĩnh, đối với nàng mà nói, như một nơi thần kỳ. Nhờ vào những truyền thuyết đầy sợ hãi bao năm qua, những lời đồn đại đã tự động tạo ra một lớp lá chắn tự nhiên cho nơi này. Người bên ngoài chẳng ai dám bước chân vào. Vì vậy, trong những năm qua, đây đã trở thành mảnh đất an toàn của Hoa Ngọc. Mà giờ đây, nơi này cũng trở thành nơi che chở cho chính nàng.

Kiếp trước hay kiếp này, từ thế giới cũ đến thế giới này, Thẩm Nam Châu luôn như một cánh lục bình trôi nổi không nơi bám víu. Nhưng vào chính khoảnh khắc này, nàng rốt cuộc đã thực sự cảm nhận được rằng mình đã tìm thấy một chốn để đặt chân.

Từ nay về sau, Hầu Nhi Lĩnh chính là nhà của nàng. Còn Hoa Ngọc, chính là người thân thiết và gần gũi nhất của nàng trong cả hai thế giới.
Cảm nhận được cơ thể người kia vẫn lạnh lẽo như băng, tuy rằng không còn đáng sợ như đêm qua hay sáng nay, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Thẩm Nam Châu cởi áo ngoài, bỏ giày và tất, bò lên giường, gắt gao ôm lấy Hoa Ngọc, áp sát cơ thể mình vào nàng, không ngừng truyền hơi ấm từ thân thể mình sang cho nàng.

Mãi đến khoảng một hai giờ chiều, Hoa Ngọc mới từ từ tỉnh lại.

Cảm nhận được một cái đầu lông xù xù tựa vào cằm mình, cùng với sự ấm áp và mềm mại trong lòng, nàng cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra, tiểu cô nương này đã bò vào lòng nàng từ lúc nào không hay.

Trải qua một đêm và cả buổi sáng nghỉ ngơi, sức lực của Hoa Ngọc đã hồi phục đáng kể, không còn quá suy yếu như trước. Theo quy luật lần trước, chu kỳ phát độc lần này đang dần tiến đến hồi kết. Điều làm Hoa Ngọc ngạc nhiên là lần này chu kỳ phát độc kết thúc sớm hơn một ngày so với trước.

Chẳng lẽ là vì tiểu cô nương này đã giúp mình sưởi ấm vào lúc phát độc, nên mới mang lại hiệu quả như vậy?

Hoa Ngọc không thể khẳng định, nhưng trong lòng lại tin tưởng chắc chắn rằng sự thay đổi tích cực này không thể tách rời khỏi nỗ lực của Thẩm Nam Châu. Cảm nhận được hơi thở nhỏ nhẹ của nàng trong lòng, Hoa Ngọc đưa tay ôm chặt lấy tiểu cô nương, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng từng chút một, dùng hành động này để xoa dịu nội tâm đang kích động của mình.

Nhưng tiểu cô nương trong lòng lại không chịu nổi sự quấy nhiễu này, tức giận hừ nhẹ, rồi phì phì mở mắt ra.

"Hoa tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy? Ta buồn ngủ quá đi." Một đêm thức trắng khiến Thẩm Nam Châu mí mắt cứ dính chặt vào nhau, cả đầu óc mơ màng như bị bao phủ trong sương mù.

Nhưng giây tiếp theo, nàng đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía Hoa Ngọc. "Ngươi tỉnh rồi! Ngươi tỉnh từ khi nào vậy?"

"Mới vừa tỉnh không bao lâu thôi."

Hoa Ngọc biết rất rõ rằng Thẩm Nam Châu vì chăm sóc mình cả đêm nên không hề chợp mắt. Nhưng vào buổi sáng, cái cảm giác kinh hoàng vì suýt mất đi tiểu cô nương này vẫn còn in đậm trong lòng nàng, tựa như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim khiến nàng không thở nổi. Nỗi sợ hãi ấy cứ lớn dần, như muốn nhấn chìm nàng hoàn toàn.

"Hoa tỷ tỷ, ngươi lúc trước xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng lại chạy ra ngoài như vậy?" Thẩm Nam Châu dè dặt hỏi.

"Châu nhi, ngươi còn nhớ ngày chúng ta ôm gà mái già về nhà, trên đường gặp chiếc xe ngựa kia không?"

"Ân, ta nhớ rõ. Buổi sáng ta còn nhìn thấy chiếc xe ngựa đó mà!" Thẩm Nam Châu đáp.

"Cái gì? Ngươi đã gặp chiếc xe ngựa kia! Vậy ngươi có bị gì không? Hắn có làm gì ngươi không?" Hoa Ngọc vừa nghe, trong lòng kinh hoảng, lập tức bật dậy ngồi thẳng lên.

Thẩm Nam Châu bị sự hoảng loạn của nàng làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng trấn an. Sau đó, nàng cẩn thận kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra vào buổi sáng, không bỏ sót chi tiết nào.

Hoa Ngọc nghe xong, tưởng tượng ra những hậu quả có thể đã xảy ra, cả người không kìm được mà run lên. Nhưng ngược lại, Thẩm Nam Châu lại nhẹ nhàng an ủi, cố gắng làm dịu đi nỗi lo của nàng.

Sau khi tâm tình bình ổn lại, Hoa Ngọc nhìn Thẩm Nam Châu với vẻ mặt đầy áy náy:
"Châu nhi, thật xin lỗi. Ta biết rõ thân thể ngươi không thoải mái mà vẫn buộc ngươi đi tìm người đi đưa hàng. Khi ngươi vừa ra khỏi cửa, ta đã hối hận. Bất kể mọi chuyện thế nào, ngươi vẫn là quan trọng nhất."

Đặc biệt là khi nghe Thẩm Nam Châu kể lại chuyện bị lật xe lừa, rau quả rơi tung tóe xuống đất, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe nhìn đống rau quả vương vãi, trông vô cùng đáng thương. Trái tim Hoa Ngọc nhói lên từng đợt, đau lòng không chịu được.

Nghe được âm thanh xe ngựa phía sau, mỗi hành động của người nọ đều khiến Hoa Ngọc kinh hãi, mồ hôi túa ra ướt cả người. Ngày thường, nàng thường leo núi săn thú, dạo chơi giữa các dãy núi xung quanh thôn, và cũng hay đi ngang qua khu vực gần nhà Ngô Đức. Chuyện xấu xa xảy ra trong sân viện lớn như thế, dù nàng không cố tình đến xem, cũng khó tránh khỏi vô tình nhìn thấy một ít sự việc do bản tính tò mò.

Trên chiếc xe ngựa đó, nàng từng thấy người kia – một khuôn mặt tái nhợt như ma quỷ cùng đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc.
Những chuyện đáng thương kia, những con người đáng thương đó, không phải chỉ một mình nàng là có thể cứu vớt. Huống hồ, bản thân nàng vẫn đang sống trong địa ngục tăm tối của chính mình.

Chỉ là, thật may mắn, giữa bóng tối nàng đang chìm đắm, dường như đã nhìn thấy một tia sáng le lói – và ánh sáng đó đến từ tiểu cô nương trong lòng nàng.

Nhưng vào sáng sớm hôm nay, chính bởi những tin đồn và cảm giác mơ hồ, suýt chút nữa nàng đã đưa tiểu nhân nhi này rơi xuống vực sâu của địa ngục.

May mắn thay, Hà Thanh Ỷ đến kịp lúc. Hoa Ngọc thở phào nhẹ nhõm nhưng không khỏi rùng mình sợ hãi khi nghĩ lại. Trên người nàng, một tia sát khí cũng vô tình hiện ra. Ngô Đức cùng bè lũ của hắn – những kẻ súc sinh này, từ trước đến nay chỉ biết dùng vỏ bọc để che đậy bản chất xấu xa.

Thẩm Nam Châu thấy Hoa Ngọc áy náy, vội vàng an ủi: "Hoa tỷ tỷ, sáng nay những gì ngươi nói ta đều thấy rất có lý, nên mới quyết định ra ngoài. Nhưng là do ta quá tham lam, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cứ nghĩ rằng có lẽ tự ta cũng có thể giải quyết ổn thỏa, nên mới thành ra như vậy."

Hoa Ngọc xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:
"Đây thực sự là lỗi của ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chiếc xe ngựa đó cứ cách mười ngày lại đến Phượng Hoàng thôn một lần. Ngươi phải tránh thật xa, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."

"Nơi đó có kẻ xấu, tội ác tày trời!" Hoa Ngọc nói, ánh mắt lóe lên sự hung bạo. "Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thẩm Nam Châu nghe nàng nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, liền nhoẻn miệng cười:
"Hoa tỷ tỷ, ngươi thật tốt."

Hoa Ngọc nghiêm mặt dặn dò thêm:"Nếu ta không ở bên cạnh ngươi, một khi xảy ra tình huống khẩn cấp, ngươi hãy trốn vào Tu Di tử giới của ngươi."

"Tu Di tử giới?" Thẩm Nam Châu mở to mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

"Ngươi không phải có một chỗ có thể trồng lương thực sao? Chính là mấy mảnh đất mà bà nội của ngươi để lại, có thể thu hoạch được mấy cân lương thực đó. Ngươi nghĩ ta ngốc đến mức không nhận ra à?" Hoa Ngọc lườm nàng một cái.

Đã trải qua một đêm kinh tâm động phách, tiếp đó là buổi sáng đầy lo âu và cảm giác may mắn khi tìm lại được những gì tưởng đã mất. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ và thân phận được làm rõ, Hoa Ngọc đối với Thẩm Nam Châu đã không còn quá nhiều khúc mắc. Nàng quyết định nói ra những suy đoán trong lòng mình một cách thẳng thắn.

"Khi còn nhỏ, ta từng đọc một số sách cổ ghi lại các thần thoại thượng cổ và những chuyện kỳ lạ. Trong đó có nhắc đến một không gian đặc biệt gọi là Tu Di tử giới. Không gian đó thường được giấu trong một chiếc nhẫn hoặc một viên ngọc, bên trong là một thế giới khác có thể chứa đựng mọi thứ, từ núi non đến sông suối. Nhìn tình huống của ngươi, ta đoán trên người ngươi cũng có một cái như vậy, bằng không làm sao có thể cất giữ nhiều lương thực như thế?"

Thẩm Nam Châu nghe xong bật cười, không còn giấu giếm:"Hoa tỷ tỷ, ngươi thật thông minh, đoán một lần là trúng. Đợi chúng ta khỏe lại một chút, ta sẽ dẫn ngươi vào không gian đó xem."

"Nhưng mà ngươi biết rồi thì tốt, lần sau ta sẽ không phải một mình làm ruộng, thu hoạch cũng rất mệt mỏi."

Hoa Ngọc mỉm cười dịu dàng:"Được, về sau ta nghe lời ngươi. Mấy năm nay ta đã lùng sục khắp núi, hoang thú cũng bị ta săn sạch, không còn gì để nhặt. Về sau nếu không có gì ăn, ta sẽ dựa vào ngươi nuôi ta."

Thẩm Nam Châu ngồi dậy, đôi mắt sáng rực nhìn nàng:"Thật sao? Vậy nói rõ rồi nhé. Về sau ngươi phải toàn tâm toàn ý giúp ta chăm sóc ruộng đất, nhưng không được làm biếng đâu!"

"Không cần phải lo, ta đã nhận lời thì chưa bao giờ nuốt lời," Hoa Ngọc thề thốt nói. "Từ nay về sau, ta sẽ yên ổn làm một nông phụ cần mẫn, kiên định."

Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Nam Châu: Nghe nói ngươi đã nhận lời thì chưa bao giờ nuốt lời.
Hoa Ngọc: Đúng vậy, ta luôn giữ lời hứa, ai ai cũng khen ta là người trung thực, có phẩm hạnh.
Thẩm Nam Châu: Tốt! Vậy lần trước ngươi nói là chỉ cọ cọ ở bên ngoài, khi đó ngươi hứa sẽ là "uy cẩu" sao?
Hoa Ngọc: Không liên quan gì đến ta, tay nó tự có ý thức của nó.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi từ 19:46:48 ngày 04 tháng 01 năm 2021 đến 19:27:35 ngày 05 tháng 01 năm 2021, vì đã gửi phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi như những thiên sứ nhỏ đáng yêu~
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã gửi hoa tiễn: Yêu tinh 4134 một cái;
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã gửi tay lựu đạn: Yêu yêu đại nhân một cái;
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã gửi địa lôi: Mạnh nho nhỏ, mặc mặc, tiến công kéo kéo phì một cái;
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tưới dinh dưỡng: Mặc mặc, Lạc 20 bình; ray 10 bình; en, nơi phồn hoa 5 bình; gió to thối 3 bình;
tiểu khoai sọ, cá cá 1 bình;
Rất cảm ơn các bạn đã duy trì sự ủng hộ đối với tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com