TruyenHHH.com

Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu

Trời vừa tờ mờ sáng, lúc Hoa Ngọc mới chợp mắt, thì Thẩm Nam Châu lại không tài nào ngủ được. Cơ thể của nguyên thân thật sự quá yếu, khiến nàng vừa hít mũi vừa run rẩy từng cơn.

Nhớ lại từ chiều hôm qua, Hoa Ngọc đã không ăn một hạt cơm nào, Thẩm Nam Châu cảm nhận được nhịp tim của đối phương bắt đầu đập đều hơn, cơ thể cũng không còn lạnh băng như đêm trước. Nàng cố gắng gượng dậy để nấu chút cháo.

Chỉ vừa nhích người, đôi chân đã mềm nhũn, thân mình lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Thẩm Nam Châu hoảng hốt bám lấy mép giường, ổn định cơ thể rồi dần dần cúi xuống nhặt bộ quần áo trên sàn, chậm rãi mặc vào.

Nàng ngoái đầu lại nhìn Hoa Ngọc đang nằm trên giường, thấy hơi thở của nàng đều đặn hơn rất nhiều. Lúc này Thẩm Nam Châu mới vịn lấy cửa phòng, hướng về phía bếp mà đi.

Nhẫn nhịn cơn mệt, nàng vo gạo, nhóm lửa, gọt thêm vài củ khoai lang đỏ bỏ vào nồi, chuẩn bị nấu cháo khoai lang đỏ.

Chợt, Thẩm Nam Châu nghĩ đến kho hạt giống trong không gian của mình. Nhớ ra trong đó có nhân sâm, nàng vội vàng gọi hệ thống:
"Châu Châu, vừa nãy ta thấy trong kho hạt giống có nhân sâm. Có phải nếu ta trồng bây giờ, hai ngày nữa có thể thu hoạch được không?"
Châu Châu trả lời:"Những loại dược liệu trân quý như nhân sâm không giống với các loại rau dưa hay bắp mà chỉ cần hai ba ngày là thu hoạch được. Nhân sâm cần ít nhất một tháng gieo trồng mới có thể trưởng thành. Tuy nhiên, nhân sâm xuất xứ từ không gian này có dược tính vô cùng đặc biệt, là duy nhất không thể so sánh."

Thẩm Nam Châu không ngờ rằng không gian dù cường đại như vậy nhưng để trồng được một gốc nhân sâm cũng cần đến một tháng. Thế nhưng, nghĩ đến giá trị và mức độ trân quý của nhân sâm, nàng cảm thấy chờ đợi một tháng cũng hoàn toàn xứng đáng.

Khi những loại cây hiện tại trong đất đã thu hoạch xong, nàng sẽ bắt đầu trồng nhân sâm và linh chi – những dược liệu trân quý. Cơ thể nàng vốn đã yếu, còn Hoa Ngọc lại trúng độc. Nếu không chăm sóc tốt thân thể, thì cuộc sống sau này sẽ khó mà ổn định.

"Châu Châu, ngươi có biết Hoa Ngọc đã trúng phải loại độc gì không? Trong không gian của ngươi có loại dược liệu nào có thể giải độc cho nàng không?"

"Ký chủ, hệ thống này chỉ là một hệ thống linh thực, chuyên về thực vật và việc gieo trồng. Ta có thể phân biệt các đặc tính của thực vật, nhưng đối với các vấn đề liên quan đến cơ thể con người thì ta không có khả năng. Tuy nhiên, ngươi có thể hỏi Hoa Ngọc xem thường ngày nàng dùng loại dược liệu gì để áp chế hàn độc. Sau đó, hãy nói tên dược liệu đó cho ta biết, ta có thể phân tích và đối chiếu với đặc tính của các loại thực vật trong kho hạt giống không gian. Nếu không có, ta có thể tìm cách nuôi trồng chúng theo con đường khác. Việc này cũng không phải là không thể."

Thẩm Nam Châu nghe hệ thống nói vậy, trong lòng lập tức tràn đầy vui sướng. Hoa Ngọc thường săn bắt thú rừng để kiếm tiền, nhưng số tiền đó dường như đều bị nàng dùng để mua thuốc. Có thể thấy loại giải dược này vô cùng đắt đỏ. Nếu tìm được loại dược liệu đó và đem vào không gian để nuôi trồng, không chỉ cải thiện và nâng cao chất lượng dược liệu mà còn tiết kiệm được không ít tiền.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nam Châu lại nhóm thêm một bếp khác, đun một nồi nước ấm lớn. Hoa Ngọc hiện tại cơ thể lạnh đến mức đó, nếu lấy khăn nhúng chút nước ấm và đắp lên người nàng, có lẽ tình trạng sẽ khá hơn một chút.

Nhìn sắc trời bên ngoài ngày càng sáng, Thẩm Nam Châu chợt nhớ ra hôm nay không biết phải xoay sở thế nào. Nàng miễn cưỡng có thể lết ra trấn trên để giao hàng, nhưng với tình trạng của Hoa Ngọc hiện tại, nàng không thể thuyết phục bản thân rời xa nàng dù chỉ một bước.
Không biết Yến gia tửu lầu sẽ thế nào nếu thiếu nguyên liệu nấu ăn một ngày, Thẩm Nam Châu không dám nghĩ đến hậu quả. Nhưng trước tình cảnh bất khả kháng này, nàng chỉ có thể khiến họ chịu tổn thất một ngày. Cùng lắm thì sau này quay lại, mang thêm ít rau củ và lương thực để bù đắp cho họ.

Cháo rất nhanh đã nấu xong. Thẩm Nam Châu múc một chén nhỏ, đem đến bên giường. Nhìn Hoa Ngọc vẫn đôi môi tái nhợt, nàng lại nhớ đến vẻ đau đớn như muốn chết của Hoa Ngọc đêm qua, lòng tràn đầy thương xót.

Hoa Ngọc khẽ giật giật mí mắt, chậm rãi mở ra. Ánh mắt nàng chạm đến hình bóng Thẩm Nam Châu đứng trước giường, nhưng trông nàng dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Dù cơ thể còn rất yếu, Hoa Ngọc biết mình cần phải ăn chút gì đó, nếu không sẽ chẳng còn chút sức lực nào để chống lại hàn độc trong người.
"Hoa ca..." Thẩm Nam Châu vừa gọi được một tiếng thì lập tức ngừng lại. Nàng ý thức được rằng tối qua cả hai đã vạch trần thân phận, giờ gọi "Hoa ca" nữa thì thật không thích hợp, huống hồ dáng vẻ suy yếu dịu dàng hiện tại của đối phương khác xa hình tượng nam nhân trước đây.

Hoa Ngọc đương nhiên nghe thấy nàng đột ngột ngưng lời. Dù trong người rất khó chịu, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhướng mày một chút.

"Hoa tỷ tỷ... Ta nấu cháo rồi. Chúng ta ăn một chút cháo nóng cho ấm người nhé."

Thẩm Nam Châu nói xong, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước cửa sổ, dáng vẻ như chuẩn bị đút nàng ăn.

Hoa Ngọc từ trong chăn đưa ra cánh tay gầy guộc, chỉ về phía cuối giường nơi để quần áo, nói khẽ:"Ngươi lấy giúp ta ít quần áo trước đã."

Thẩm Nam Châu lúc này mới nhớ đến tối qua vì sưởi ấm mà đã cởi toàn bộ quần áo của Hoa Ngọc, lập tức đỏ bừng mặt. Nàng vội vàng cầm quần áo đem lại cho Hoa Ngọc.

Hoa Ngọc cố gắng nhịn cảm giác khó chịu, chậm rãi ngồi dậy. Chăn vốn đắp trên người nàng trượt xuống, để lộ phần ngực đang phập phồng rõ rệt.

Dù vẫn còn mặc áo lót, nhưng lớp vải mỏng dính sát vào da thịt càng làm nổi bật những đường cong đầy đặn, trông càng thêm quyến rũ.
Thẩm Nam Châu đột nhiên cảm thấy trong người nóng lên, cổ họng khô khốc. Không biết tại sao nàng lại nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh này vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Hoa Ngọc ngước mắt lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Thẩm Nam Châu.

Thẩm Nam Châu lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng đặt chén cháo lên ghế, xoay người hấp tấp chạy ra ngoài, vừa đi vừa lắp bắp nói:
"Hoa tỷ tỷ, ngươi thay quần áo trước đi, ta... ta lát nữa lại vào."

Nhìn bóng dáng Thẩm Nam Châu chạy trối chết, khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ngọc hiếm khi lộ ra một tia ý cười.

Cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực, Hoa Ngọc phải tốn rất nhiều công sức mới mặc được quần áo vào. Lúc này, Thẩm Nam Châu thấy nàng có vẻ đã thay xong, liền thò đầu qua cửa, cẩn thận hỏi:"Hoa tỷ tỷ, ngươi thay xong quần áo chưa?"

"Thay xong rồi, vào đi... khụ khụ..."

Nghe tiếng ho khan của nàng, Thẩm Nam Châu vội vã chạy vào phòng, lo lắng hỏi:"Hoa tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"

Hoa Ngọc yếu ớt dựa vào đầu giường, khẽ đáp:"Ta không sao, đã đỡ hơn tối qua rất nhiều rồi."

Nhắc đến chuyện tối qua, Thẩm Nam Châu không khỏi nhớ lại cảnh tượng tuyệt vọng khi đó. Trong lòng nàng vẫn còn nguyên sự hoảng sợ, khẽ nói:"Về sau đừng để xảy ra chuyện như tối qua nữa. Ta thực sự không chịu nổi lần thứ hai đâu."

Hoa Ngọc nghe nàng nói vậy, im lặng nhìn nàng hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói:"Đưa chén cháo cho ta."

"Để ta đút ngươi." Thẩm Nam Châu nói, bưng bát cháo còn nóng hổi lại gần, chuẩn bị đút cho nàng ăn.

Hoa Ngọc vốn không muốn để Thẩm Nam Châu đút mình ăn, nhưng lúc này toàn thân nàng suy kiệt, chẳng còn chút sức lực. Dù không thấy đói, nhưng sau một đêm mệt mỏi kiệt quệ, nàng cần phải ăn chút gì đó để bồi bổ, nếu không, nếu hàn độc lại phát tác, e rằng bản thân sẽ không chịu nổi.

Thẩm Nam Châu cẩn thận bưng chén cháo nhỏ, từng muỗng một chậm rãi đút cho nàng.

Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ tập trung của Thẩm Nam Châu, ánh mắt chăm chú, hàng mi dài hơi nhướn lên như đang thể hiện chút tài năng, trông thật đáng yêu.

Nàng không nói gì, sợ phá vỡ khoảnh khắc bình yên hiếm có này. Trong phòng, chỉ còn lại tiếng muỗng chạm vào bát phát ra âm thanh khe khẽ.

Đến khi chén cháo đã ăn hết, Thẩm Nam Châu nhẹ giọng hỏi:"Ngươi có muốn ăn thêm không?"

Hoa Ngọc lắc đầu, bỗng nhiên hỏi:"Hôm nay không thể đi giao hàng được, bên tửu lầu định giải thích thế nào?"

Thẩm Nam Châu hơi bĩu môi, bất lực nói:"Còn có thể làm sao bây giờ? Hôm nay đành thất hẹn với bọn họ thôi. Ngươi thế này, ta không dám để ngươi lại một mình."

Hoa Ngọc nghe Thẩm Nam Châu nói vậy, liền nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói:"Châu nhi, ngươi có biết câu 'Người không giữ chữ tín thì không thể đứng vững' không?"

Thẩm Nam Châu thoáng sững người. Ở thời hiện đại, nàng đã từng khổ cực làm ăn, trải qua bao gian nan để vươn lên. Những đơn hàng lớn nhỏ nàng từng xử lý không ít, thậm chí nhiều đơn có giá trị rất cao. Vì vậy, nàng hiểu rất rõ chữ tín có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với một doanh nghiệp hay một cá nhân. Nhưng việc Hoa Ngọc bất ngờ nhắc đến câu này khiến nàng không khỏi ngẩn người.

"Chúng ta đã hứa với Yến gia tửu lầu rằng mỗi ngày sẽ giao hàng đúng giờ, bất kể mưa hay gió. Dù có tình huống bất ngờ xảy ra, cũng phải tìm cách báo cho họ biết để họ kịp thời sắp xếp, giảm thiểu tổn thất. Nếu chúng ta cứ lặng lẽ không nói lời nào như vậy, sau này họ chưa chắc còn muốn hợp tác với chúng ta nữa."

Hoa Ngọc nhìn gương mặt ngày càng lộ vẻ khó xử của tiểu nhân nhi trước mặt, lòng không khỏi có chút áy náy, lo rằng lời nói của mình có phần quá nặng nề. Tuy nhiên, nàng cảm thấy việc này rất quan trọng. Thẩm Nam Châu còn nhỏ tuổi, từ trước đến giờ đều sống dưới sự nuôi dạy của Thẩm lão thái. Mà quan niệm cổ hủ, bảo thủ của Thẩm lão thái chắc chắn có chỗ không tốt, nếu có thể uốn nắn sớm thì vẫn còn kịp.
Nghĩ vậy, giọng nàng dịu lại, ánh mắt cũng mang theo vẻ dịu dàng và kiên nhẫn hơn.

Thẩm Nam Châu, một người từng kinh qua bao cuộc đấu tranh trên thương trường và chốn quan trường, trước nay luôn là người lên tiếng giáo huấn kẻ khác, chưa từng bị ai dạy dỗ như thế này. Thế nhưng lần này, nàng không cảm thấy ấm ức, mà lại mang trong lòng một nỗi hổ thẹn sâu sắc và khó chịu.

Một người cổ nhân, bị cả thôn làng dè bỉu, phỉ nhổ là "Thiên Sát Cô Tinh," vậy mà vẫn hiểu rõ đạo lý "lấy chữ tín làm nền tảng, lấy đạo đức mà lập thân." Trong khi đó, nàng, một người hiện đại, được giáo dục văn minh và tiên tiến, lại không nhìn thấu sự việc xa rộng như đối phương.

"Nhưng mà, ngươi bây giờ không thể thiếu người bên cạnh. Ta sợ nếu ta rời đi, ngươi...."

Hình ảnh đêm qua lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Thẩm Nam Châu. Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt. Bản thân nàng cũng biết mình hiện giờ rất yếu, chẳng kém Hoa Ngọc là bao. Đêm qua không chỉ có Hoa Ngọc tiêu hao sức lực, mà chính nàng cũng kiệt quệ. Thậm chí, lúc này, chỉ cần đi vài bước, nàng đã cảm thấy hụt hơi, mệt mỏi. Trong lòng Thẩm Nam Châu thoáng hiện chút thất vọng. Lẽ nào Hoa Ngọc thật sự sẽ vì giữ tín nghĩa mà ép nàng, một thân hình nhỏ bé như thế, đi giao hàng sao?

"Đồ ngốc," Hoa Ngọc thở dài, nhẹ giọng đáp. "Ta giờ đã không sao rồi. Cũng không phải để ngươi tự mình đi giao hàng. Thân thể ngươi còn yếu hơn ta, hơn nữa trong thôn lắm kẻ xấu, ta sao có thể yên tâm để ngươi đi một mình? Ý của ta là, ngươi đi tìm thôn trưởng, nhờ ông ấy giúp tìm người đến báo cho Dư chưởng quầy, để bên Yến gia tửu lầu phái người đến kéo hàng. Dù hàng của chúng ta có chậm một chút, nhưng sẽ không đến mức khiến sinh ý của họ chịu tổn thất quá lớn."

Hoa Ngọc nói, giọng điệu dịu dàng nhưng lại thấm thía, như vừa muốn an ủi, vừa muốn dạy dỗ đối phương.

Nghe xong những lời của Hoa Ngọc, sự mất mát trong lòng Thẩm Nam Châu lập tức tan biến, thay vào đó là niềm vui tràn đầy. Hóa ra Hoa Ngọc không phải không quan tâm đến nàng, mà chỉ muốn tìm ra cách giải quyết tốt hơn. Khi nhìn lại nữ nhân suy yếu đang nằm trên giường, ánh mắt Thẩm Nam Châu không giấu được sự xúc động, lấp lánh như ánh sao.

"Hoa tỷ tỷ, ta sẽ đi tìm thôn trưởng ngay bây giờ. Một lát nữa ta sẽ quay lại bầu bạn với ngươi." Thẩm Nam Châu nhìn gương mặt Hoa Ngọc đã dần có chút huyết sắc, trái tim treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, yên tâm hơn.

"Đi đi, dẫn theo Đại Hôi. Ta giờ cũng không sao, đã có thể xuống giường được rồi, ngươi đừng lo lắng quá."

Hoa Ngọc nhẹ nhàng đáp, ánh mắt mang theo sự động viên, khiến Thẩm Nam Châu càng thêm an lòng. Nàng gật đầu một cách dứt khoát, chuẩn bị ra ngoài làm việc mà trong lòng tràn đầy quyết tâm.

Tác giả có lời muốn nói: Mình đã định sẽ làm các bạn vui, nhưng có lẽ hôm nay là lần cuối cùng trong ngày rồi, vì ngày mai bắt đầu đi làm, từ đó chỉ có thể mỗi ngày làm việc thôi. Thời gian trôi qua nhanh quá, không vội, không vội (:3" <)

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ từ 11:51:42 đến 19:57:56 ngày 03/01/2021, đã gửi cho mình phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng dịch.

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã gửi địa lôi: Cải thìa 3 cái; Mạnh nho nhỏ 2 cái;

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: 31588530 10 bình; Hạ hâm đình 6 bình; Tiểu thái, hi hi 2 bình; Tự giễu 1 bình.

Cảm ơn đại gia đã luôn duy trì sự ủng hộ, mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com