TruyenHHH.com

Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu

Nhân lúc Hoa Ngọc đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Thẩm Nam Châu về phòng lấy chăn và đệm mang ra sân phơi, hôm nay nắng rất tốt, đến tối chắc sẽ khô ráo.

Khi cô quay lại bếp lần nữa, Hoa Ngọc đã chuẩn bị xong nguyên liệu, dưa leo đã cắt thành miếng, thịt ba chỉ cũng thái lát mỏng. Thấy cơm cũng sắp chín, Thẩm Nam Châu nói với Hoa Ngọc: "Được rồi, bây giờ đầu bếp sẽ ra tay, ngươi có thể nghỉ ngơi một bên và quan sát."

Hoa Ngọc liền nhìn cô với vẻ bất lực, nhưng cũng phải thừa nhận rằng mình không có tài nấu ăn. Mấy ngày nay, dạ dày của cô đã được Thẩm Nam Châu chăm sóc đến mức quá quen thuộc, không muốn cũng phải chấp nhận.

Nếu không muốn suốt ngày chỉ ăn dưa leo muối, Thẩm Nam Châu liền quyết định làm món trứng xào dưa leo. Mấy ngày nay cũng đã nhặt được bốn quả trứng gà nhưng chưa đụng tới, cô đập trứng vào chén, cầm đũa khuấy nhanh cho lòng trắng và lòng đỏ hòa đều với nhau.

Nhìn Hoa Ngọc không rời mắt khỏi mình, Thẩm Nam Châu quyết định đưa bát cho cô: "Ngươi đánh thử đi."

Hoa Ngọc chưa bao giờ thấy kiểu này, tò mò tiếp nhận cái chén và đũa rồi nhanh chóng khuấy đều, đánh cho lòng trắng và lòng đỏ tan đều.

Thẩm Nam Châu nhìn thoáng qua, miệng khen: "Thật thông minh, vừa học đã biết, cố gắng thêm chút nữa, rồi có ngày ngươi có thể đuổi kịp ta."

Hoa Ngọc nghe cô lại nói linh tinh, chỉ cười nhạt không để ý, tiếp tục đánh trứng.

Bếp lửa đã nổi lên, Thẩm Nam Châu không rảnh để ba hoa, cho chút dầu vào chảo, bỏ thịt ba chỉ vào xào, khi thịt sắp chín thì cho thêm muối, nước sốt, rồi thêm hai trái ớt cay và một ít cọng tỏi non. Xào thêm vài cái cho tỏi đổi màu thì nhấc chảo xuống.

Sau đó cô lại cho thêm dầu vào chảo, xào trứng cho đến khi vừa chín rồi lấy ra để riêng. Tiếp theo, cho một ít dầu vào chảo, đổ dưa leo vào xào đến khi mềm, thêm muối vừa đủ, rồi cho trứng đã xào vào đảo đều. Món dưa leo xào trứng thơm ngon vậy là đã xong.

Hoa Ngọc ở bên cạnh nhìn thao tác thuần thục của cô, trong lòng thầm thán phục, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt đưa đĩa qua cho cô bày đồ ăn.

Hai món ăn, một món có thịt, một món thuần chay, nhìn màu sắc đã thấy vô cùng hấp dẫn. Thịt ba chỉ có lớp nạc mỡ trắng đỏ đan xen, dưa leo xào xanh vàng hài hòa, mùi thơm ngào ngạt. Vốn chỉ định ăn khoai lang và khoai sọ, nhưng lúc này Hoa Ngọc cũng không cưỡng lại được.

Hai món ăn đều rất hợp để ăn với cơm. Đây là lần đầu tiên Hoa Ngọc ăn dưa leo xào trứng, dưa leo thanh đạm, trứng thì tươi ngon mềm mại, hai hương vị hòa quyện với nước sốt, vừa chạm đến đầu lưỡi đã để lại hương vị khó quên, thêm một miếng cơm nữa, hương vị càng tuyệt vời.

Sau khi thưởng thức món ăn ngon này, Hoa Ngọc không thể tưởng tượng được nếu phải quay lại những ngày chỉ có cháo loãng với rau dại, thì sẽ làm sao mà chịu nổi.

Ăn xong, Hoa Ngọc tự giác dọn chén đũa. Nhìn thấy Thẩm Nam Châu dựa vào ghế, trông có vẻ mệt mỏi rã rời, cô biết nàng luôn có thói quen nghỉ trưa. Nhớ ra chăn gối của nàng tối qua bị ướt mưa, hiện vẫn còn đang phơi ngoài sân, Hoa Ngọc liền nói với Thẩm Nam Châu: "Mệt thì qua giường của ta mà ngủ."

Thẩm Nam Châu cố gắng mở mắt, bất ngờ buông một câu: "Ôm ta đi."

Hoa Ngọc nghĩ mình nghe lầm.

"Không ngủ thì đừng làm phiền." Hoa Ngọc quay người bước ra khỏi bếp, ra sân nằm xuống ghế, chuẩn bị chợp mắt.

Thẩm Nam Châu vốn không thật sự muốn Hoa Ngọc bế mình lên giường, chỉ là trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tối qua khi cô ấy bế mình về phòng, cảm giác mềm mại ấy khiến cô buột miệng nói ra. Khi thấy Hoa Ngọc quay người bỏ đi, cô mới vỗ vỗ đầu, tự nhủ không hiểu sao mình lại nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy

Hoa Ngọc vẫn chưa biết rằng Thẩm Nam Châu đã phát hiện thân phận của nàng. Hành động lần này của mình có lẽ sẽ bị nàng cho là đường đột.

Trong đầu Thẩm Nam Châu rối bời, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, liền xoay người bước vào phòng Hoa Ngọc, cởi giày và tất, rồi nằm xuống giường của cô. Chiếc gối vẫn vương vấn mùi hương nhẹ nhàng của đối phương, khiến cô cảm thấy thư thái, và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời nắng nhẹ, Hoa Ngọc nằm thư giãn trong sân, đại cẩu cũng nằm dưới chân cô, cả hai đều lười biếng, mặc cho những tiếng ve kêu vang trên cây. Cả Hầu Nhi Lĩnh chìm vào không gian yên tĩnh và mềm mại của buổi trưa.

Thẩm Nam Châu tỉnh dậy vào khoảng ba giờ chiều, bỗng nhớ ra buổi sáng vẫn chưa nấu cơm cho đàn heo, sợ rằng lũ heo con đã đói.

Nhưng khi cô đến gần chuồng heo, phát hiện ra vẫn còn một ít thức ăn thừa, và khi nhìn qua kho nhỏ bên cạnh, thấy vẫn còn nửa nồi thức ăn cho heo còn sót lại.

Hoa Ngọc chắc hẳn đã tranh thủ lúc Thẩm Nam Châu ngủ mà ra chuồng heo cho ăn. Khi nhận ra điều này, Thẩm Nam Châu trong lòng vui mừng không ít. Hóa ra cô ấy không chỉ làm những việc được giao phó, mà còn rất tỉ mỉ và đang dần học cách cảm nhận cuộc sống, không còn đứng ngoài mọi chuyện như trước nữa.

Cảm nhận được sự thay đổi của Hoa Ngọc, trong lòng Thẩm Nam Châu dâng lên chút cảm động. Cuối cùng thì cô ấy đã thấy người này từng chút từng chút một thay đổi, tất cả đang hướng về phía tốt đẹp.

Quay lại sân, không thấy bóng dáng Hoa Ngọc đâu. Nhìn lên tường, cung tên và các vật dụng bao tay vẫn còn đó, không biết cô ấy đã đi đâu. Thẩm Nam Châu cầm lưỡi hái đi ra ruộng tìm nhưng cũng không thấy.

Trong lòng có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại Hoa Ngọc là một người trưởng thành, khỏe mạnh, muốn đi đâu ai cũng chẳng thể ngăn cản được. Tuy nhiên, hai người dù gì cũng đang sống cùng nhau, lần sau cần nhắc nhở cô ấy nếu có đi đâu thì báo một tiếng để khỏi khiến người còn lại khỏi phải lo lắng.

Sáng nay những cây trồng vẫn chưa có gì thay đổi rõ rệt, nhưng lá khoai lang đỏ đã bị nắng làm hơi héo. Thẩm Nam Châu nghĩ đến việc đi lấy vài lá chuối để che lên, nhưng với diện tích lớn như vậy, e là bao nhiêu lá chuối cũng không đủ.

Đợi đến khi mặt trời lặn xuống núi, tưới thêm ít nước để tránh cho cây trồng bị héo là được.

Lúc này, Châu Châu liền nhảy ra nói: "Ký chủ không cần lo lắng, hạt giống trong không gian không yếu đuối như vậy đâu. Mảnh ruộng ở Hầu Nhi Lĩnh này có giá trị linh khí cao, hiện tại hạt giống đã được gieo xuống, chúng đang diễn ra biến đổi bên trong. Nếu ký chủ chăm sóc kỹ càng thì sẽ càng tốt, còn nếu không chăm sóc đầy đủ thì cây trồng vẫn có thể khỏe mạnh lớn lên, chỉ là sản lượng sẽ hơi thấp hơn một chút thôi."

Nghe vậy, Thẩm Nam Châu cũng yên tâm phần nào, nhưng dù thế nào thì việc chăm sóc vẫn là cần thiết. Cuộc sống tốt đẹp trong tương lai phải dựa vào mảnh ruộng lớn này.

Nghĩ vậy, tay nàng vẫn không ngừng làm, tiếp tục làm sạch cỏ dại trong ruộng.

Cứ thế mà làm suốt cả buổi trưa, mặt trời dần dần xuống núi, Thẩm Nam Châu dẫn Đại Hôi về nhà để cho dê ăn, sau đó lấy thùng gỗ và đòn gánh, múc hai nửa xô nước đem ra ruộng, tưới lên các hạt giống vừa gieo buổi sáng.

Nàng sức lực nhỏ, mỗi lần chỉ gánh được một ít nước, hơn nữa da thịt ở vai còn mềm mịn, gánh hai lần đã thấy vai đau nhức, đành phải thay đổi vai để gánh nước, đi một đoạn lại nghỉ một lát.

Khi ra đến ruộng, Thẩm Nam Châu cũng không thể tưới nước quá nhiều, mỗi gáo nước đành phải tưới lên một vùng lớn. Đến chỗ trồng củ cải, nàng quyết định dứt khoát tưới luôn một gáo cho một mảng lớn, rồi cuối cùng làm qua loa để kết thúc công việc.

Trở về nhà thì trời đã tối, Thẩm Nam Châu xoa xoa bờ vai đau nhức, vừa thở dài vừa chờ. Đợi mãi mà vẫn không thấy Hoa Ngọc trở về, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy bất an. Hoa Ngọc không hề đi lên núi săn thú, mà Đại Hôi cũng không tìm thấy nàng.

Không còn cách nào khác, bụng lại đang đói cồn cào, Thẩm Nam Châu đành phải nấu cơm trước, chờ Hoa Ngọc về.

Buổi sáng, Hoa Ngọc đã mua một chiếc móng heo nhỏ. Thẩm Nam Châu lấy móng heo ra, dùng rìu gõ cẩn thận cho đến khi cắt được thành những miếng nhỏ, rồi bỏ móng heo vào nồi, thêm củ cải và gia vị vào, hầm cho đến khi thịt mềm nhừ là có thể ăn được.

Hoa Ngọc vẫn chưa về, Thẩm Nam Châu cũng không còn tâm trạng để nấu món khác, nên ngồi bên bếp lò ăn tối qua loa. Vì thiếu đi một người, bữa cơm bỗng trở nên nhạt nhẽo, không còn hương vị gì. Nàng để lại một ít thức ăn trên bếp, dọn dẹp qua loa rồi đi ngủ.

Do bữa tối chỉ ăn canh mà không ăn cơm nhiều, Thẩm Nam Châu hiếm khi phải dậy đi tiểu đêm. Trong cơn buồn ngủ mơ màng, nàng tìm mãi không thấy giày, đành phải chân trần xuống đất. Vừa bước đến cửa, nàng phát hiện có ánh sáng mờ mờ từ phòng bên hắt qua.

Hoa Ngọc đã về rồi!

Tối qua, khi ngủ, Thẩm Nam Châu vẫn còn lo lắng về chuyện này, ngủ cũng không yên giấc. Giờ thấy có ánh sáng mờ mờ từ phòng bên, biết nàng đã trở về, trong lòng Thẩm Nam Châu vui sướng hẳn, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Cô định chạy qua phòng bên để trò chuyện với nàng.

Nhưng vừa bước được hai bước, qua khe cửa, Thẩm Nam Châu nhìn thấy một Hoa Ngọc khác với thường ngày.

Mái tóc đen buông lơi trên vai, trên người là chiếc váy đỏ sậm, phần ngực đầy đặn không bị bó chặt như ngày thường, làm lộ rõ đường cong quyến rũ. Khuyên tai nhỏ xinh lấp lánh nơi vành tai, đôi môi đỏ mọng mê hoặc, lúc này nàng đang đứng nghiêng người về phía cửa, thân hình thon dài dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, in bóng lên tường một hình dáng uyển chuyển, tựa như một mỹ nhân trong đêm.

Hình ảnh Hoa Ngọc như thế thực sự khiến người ta say đắm.

Thẩm Nam Châu ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng, người này rõ ràng vừa trở về từ bên ngoài, đang chuẩn bị thay đồ. Chiếc áo ngoài đã được cởi ra và vắt trên ghế, giờ trên người nàng chỉ còn lại một chiếc yếm, bờ vai mịn màng lộ ra trong không khí, vô tình tăng thêm nét quyến rũ.

Thẩm Nam Châu vốn định bước lên chào hỏi, nhưng đột nhiên dừng lại. Hoa Ngọc luôn giữ gìn thân phận nữ nhân của mình, hẳn là có những nỗi khổ riêng, vì vậy trước giờ mới giấu giếm mọi chuyện với cô. Nếu giờ cứ tùy tiện xông vào, chắc chắn sẽ khiến nàng không vui, thậm chí còn có thể gây ra hậu quả không tốt.

Thẩm Nam Châu ngần ngại, rồi rón rén quay lại giường, đợi một lúc nữa mới ra ngoài đi vệ sinh.

Từ phòng bên cạnh, tiếng động lạch cạch vang lên, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía bếp, rồi tiếng nắp nồi được mở ra.

Mỗi động tác dù nhỏ nhặt đều trở nên phóng đại trong tai Thẩm Nam Châu. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh Hoa Ngọc ngồi bên bếp ăn cơm.

Nằm trên giường, Thẩm Nam Châu nhìn lên mái ngói cũ nát, qua đó thấy bầu trời đêm đen kịt, lạc vào dòng suy tư sâu lắng.

Hoa Ngọc từ ban ngày đã ra ngoài, còn mặc nữ trang, đến tận khuya mới trở về. Rốt cuộc nàng đã làm gì? Vì sao cô luôn có cảm giác xung quanh Hoa Ngọc là một làn sương mờ lớn, khiến cô không thể nào nhìn thấu?

Năm xưa, ở Hầu Nhi Lĩnh này đã xảy ra chuyện gì? Những câu chuyện kỳ bí mà dân làng Phượng Hoàng truyền miệng liệu chỉ là thêu dệt hay là có thật?

Trong giây lát, Thẩm Nam Châu không thể tìm ra câu trả lời, lạc vào trạng thái mông lung và hoang mang sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com