TruyenHHH.com

Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu

Hai người không bao lâu đã quay lại Hầu Nhi Lĩnh. Thẩm Nam Châu nhớ đến mảnh đất đã phát quang và làm cỏ, nghĩ rằng lúc này chắc đã hoàn thành, nhân lúc thời tiết tốt, liền nhanh chóng đốt để làm phân bón.

Vì vậy, cô xoay người đi về phía cánh đồng.

Hoa Ngọc thấy vậy cũng đi theo phía sau cô.

Đại Hôi, đang chơi đùa gần căn nhà, nhìn thấy hai người trở về liền vui vẻ chạy đến.

Khi đến bờ ruộng, Thẩm Nam Châu phát hiện miếng đất mà trước đó đã được làm sạch, các rễ cỏ nằm sâu dưới lớp đất đã được đào lên để đốt, những tảng đá lớn ở giữa cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, trông như đang gọi chủ nhân nhanh chóng gieo hạt, muốn biến thành một mảnh ruộng màu mỡ.

Thẩm Nam Châu quay lại nhìn Hoa Ngọc, chỉ thấy người này đang cúi xuống nhóm lửa để đốt cỏ dại trên mặt đất.

Lúc này, một làn gió thổi qua, làm tóc mái dài của Hoa Ngọc bay lên, để lộ ra trán mịn màng và khuôn mặt tinh xảo của cô. Nếu ở hiện đại, cô có thể sánh ngang với những minh tinh trên TV.

Thẩm Nam Châu cảm thấy một chút ấm áp, dù vẻ ngoài Hoa Ngọc trông có chút lạnh lùng. Khóe miệng cô hơi cong lên.

"Hoa Ngọc." Thẩm Nam Châu gọi.

Hoa Ngọc quay đầu nhìn Thẩm Nam Châu một cái, nhíu mày lại, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tại sao không gọi giống như trước nữa?"

"Ngươi để ý chuyện này sao?" Thẩm Nam Châu cười cười, nét mặt cô có chút tinh nghịch, có vẻ hơi không hợp với gương mặt trẻ con.

"Không có để ý, tùy ngươi muốn gọi thế nào thì gọi." Bị một tiểu cô nương gọi thẳng tên, Hoa Ngọc thấy hơi không thoải mái, nhưng dường như cũng không phải là chuyện lớn.

Lúc này khoảng tầm hai ba giờ chiều, mặt trời đang chói chang, hai người lại một trước một sau trở về nhà.

Hiếm khi thấy Hoa Ngọc không ra ngoài săn thú trên núi, Thẩm Nam Châu nhiều lần nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.

Bị ánh mắt của tiểu cô nương nhìn chằm chằm đến mức không yên lòng, dù Hoa Ngọc luôn điềm tĩnh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Ngươi muốn nói gì?"

Thẩm Nam Châu lấy hết can đảm kéo ghế lại gần Hoa Ngọc và nói: "Hoa ca ca, trong nhà không phải còn có cái cối đá sao? Ta muốn rửa sạch nó rồi dùng để xay gạo."

Hoa Ngọc tưởng rằng đó là chuyện gì lớn lắm, liền đáp: "Ngươi muốn dùng thì cứ dùng, không ai cấm ngươi cả. Đồ vật ở Hầu Nhi Lĩnh này đâu phải của riêng ai."

Thẩm Nam Châu nháy mắt vài cái, cười tươi rói nói: "Chính là... có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

Hoa Ngọc nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an: "Gấp gáp cái gì?"

"Nhà ta không có con trâu, ta lại không đủ sức đẩy cối xay, còn ngươi thì có sức mạnh. Lát nữa ngươi giúp đẩy cối xay một chút để xay bắp, được không?" Tiểu ngốc tử hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hoa Ngọc, vẻ mặt đầy mong đợi.

"...." Quả nhiên chẳng phải là chuyện tốt gì, Hoa Ngọc đột nhiên có cảm giác như đã bước lên một chiếc thuyền của kẻ lừa đảo. Cô nhặt được một tiểu ngốc tử, giờ lại bị tiểu ngốc tử này sai khiến làm việc, còn coi cô như trâu bò, bắt đi đẩy cối xay.

"Ta sẽ cùng ngươi đẩy mà." Tiểu ngốc tử vội vàng bổ sung.

"Ta còn chưa hỏi ngươi cái sọt bắp đó ngươi lấy từ đâu ra. Nặng như vậy, sao ngươi có thể tự mình mang về?" Hoa Ngọc cuối cùng cũng hỏi ra điều thắc mắc trong lòng, dù cô biết đối phương không dễ dàng nói thật.

"Ngươi ngày ngày không có ở nhà, tất nhiên là ta đi qua chỗ bà nội mà lấy về rồi."

Vừa nghe Thẩm Nam Châu lại tự mình ra ngoài, Hoa Ngọc có chút không vui: "Không phải đã dặn ngươi bao nhiêu lần, không được tự đi một mình ra ngoài rồi sao?"

"Ta biết rồi mà, ta sẽ rất cẩn thận. Ngươi xem, ta tự mình đi nhiều lần mà có làm sao đâu. Ta chạy nhanh lắm."

Hoa Ngọc làm sao có thể tin lời của tiểu ngốc tủ, lại muốn nhắc đến chuyện hôm qua khi Thẩm Nam Châu bị Lâm lão nhị bắt gặp.

Thẩm Nam Châu vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Ngươi rốt cuộc có giúp ta đẩy cối xay không? Bắp sau khi xay thành bột có thể làm bột bắp, cháo bắp ăn rất ngon, còn có thể dùng để nuôi heo con."

Vừa nghe thấy bản thân mình ăn chung đồ với heo, sắc mặt của Hoa Ngọc lập tức càng tối sầm lại.

Tiểu nhân nhi thấy Hoa Ngọc không đáp lại, liền cẩn thận kéo tay áo của cô, vẻ mặt đầy cầu xin.

Hoa Ngọc liếc nhìn Thẩm Nam Châu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhớ lại cảnh tiểu nhân nhi này không lâu trước đó đầu tóc rối bời, đứng chắn trước mặt mình để đẩy Lưu thị ra xa. Trong lòng cô bỗng trở nên mềm mại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cô nghe thấy giọng nói của mình vang lên trong phòng: "Được rồi, đẩy thì đẩy. Nhưng chính ngươi phải rửa sạch cối xay, đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi."

Nói xong, cô đứng dậy, tỏ vẻ lạnh nhạt bước ra khỏi phòng khách.

Thẩm Nam Châu nghe được cô đồng ý, vui vẻ chạy theo, còn không quên ôm lấy cánh tay của Hoa Ngọc, khẽ lắc lắc: "Hoa ca ca, ngươi thật là tốt."

Hoa Ngọc khẽ cười nhạo: "Chỉ như vậy mà gọi là tốt sao?"

Thẩm Nam Châu phớt lờ lời của cô, buông tay Hoa Ngọc ra rồi đi múc nước.

Thẩm Nam Châu múc ba xô nước, mỗi xô đều chỉ đầy một nửa, cẩn thận đem qua, rồi dùng mướp hương rửa sạch cối xay.

Ba xô nước rất nhanh cạn, Thẩm Nam Châu buông dụng cụ xuống, chuẩn bị đi lấy thêm nước, thì thấy bên cạnh đã có sẵn hai thùng nước đầy.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng dáng cao gầy của Hoa Ngọc vừa khuất ở góc đường, trên mặt cô lập tức nở một nụ cười.

Đúng là một người ngoài miệng cứng rắn.

Cối xay rất nhanh đã được rửa sạch sẽ, Thẩm Nam Châu không chờ nổi mà muốn bắt đầu xay bắp. Cô dùng khăn lau khô cối, rồi mang nửa sọt bắp đã tách hạt đặt bên cạnh, gọi Hoa Ngọc tới.

"Bắt đầu thôi!"

Dù không mấy tình nguyện, nhưng vì đã hứa với tiểu nhân nhi này, Hoa Ngọc đành phải xắn tay áo và bắt đầu đẩy cối xay.

Ban đầu, bột bắp xay ra còn hơi thô và có màu vàng nhạt, Thẩm Nam Châu tách riêng phần này ra, định dùng để nuôi heo.

Cho đến khi bột bắp trở nên ngày càng mịn và sạch, Thẩm Nam Châu mới lấy phần này để làm thức ăn cho hai người.

Cối xay khá nặng, Thẩm Nam Châu sợ Hoa Ngọc mệt nên bước lại gần để cùng đẩy, nhưng lại bị Hoa Ngọc đẩy ra: "Ngươi đến đây làm gì, chỉ thêm vướng chân vướng tay thôi."

Thẩm Nam Châu không giúp được, đành quay đi làm việc khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé lại để quét bột bắp trên cối xay.

Hoa Ngọc không biết đã đẩy cối xay bao nhiêu vòng, đến khi cảm giác như đầu óc quay cuồng vì chóng mặt thì nửa sọt bắp cuối cùng cũng xay xong.

Nhìn trán đối phương lấm tấm mồ hôi, tay áo xắn cao để lộ đường nét thon gọn nhưng rắn rỏi, sự mạnh mẽ ấy lại khiến Hoa Ngọc trông có một nét đẹp đầy hoang dã.

Thẩm Nam Châu tự động tưởng tượng trong đầu cảnh Hoa Ngọc xõa tóc xuống, khiến tim nàng khẽ rung động. Mãi đến khi Hoa Ngọc kết thúc công việc và đi ngang qua trước mặt, cô mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mơ mộng của mình.

"Đúng là sắc đẹp dễ làm người ta mê muội," Thẩm Nam Châu tự nhủ, rồi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu.

"Hôm nay làm đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục xay."

"Ngày mai còn phải xay nữa sao!" Hoa Ngọc nghe vậy thì lập tức cảm thấy mệt mỏi hơn.

"Chỉ cần xay vài ngày nữa, chờ khi khoai lang đỏ bán được, chúng ta sẽ mua một con bò, đến lúc đó sẽ không cần phải vất vả như thế này nữa," Thẩm Nam Châu an ủi.

Nghe nhắc đến tiền, Hoa Ngọc lập tức im lặng, không nói gì thêm.

Thẩm Nam Châu nhìn cô một chút, không nói gì thêm, chỉ dùng cái chổi nhỏ quét bột bắp xuống, đổ vào túi để cất giữ.

Sau một ngày làm việc, trời cũng dần tối, Thẩm Nam Châu không ra đồng làm cỏ nữa mà yên tâm chuẩn bị bữa tối.

Lúc Hoa Ngọc đẩy cối xay, cô đã lẻn vào không gian lấy một ít dây khoai lang đỏ ra, hái những chồi non, vừa đủ đầy một giỏ nhỏ. Phần lá còn lại cô định băm nhỏ để nuôi heo.

Thẩm Nam Châu bước vào bếp, nhóm lửa nấu cơm. Cô đun nửa nồi nước, khi nước sôi thì rắc bột bắp vào, quấy đều để thành cháo bột bắp. Ngọn lửa không lớn cũng không nhỏ, để cháo bột bắp chín thêm vài phút sẽ tạo ra một lớp cơm cháy thơm ngon ở đáy nồi.

Chồi non khoai lang đỏ vẫn được nấu như ngày hôm qua, xào trực tiếp để ăn. Thẩm Nam Châu gõ nhẹ vào đầu, hối tiếc vì buổi sáng quên mua thêm gia vị ở trấn, đành dự định sau này trồng ít gia vị trong không gian. Nấu ăn mà thiếu hành, gừng thì cảm giác thiếu một chút hương vị gì đó.

Dù vậy, may mắn là lá khoai lang đỏ rất thơm và hương vị không tệ.

Hoa Ngọc, sau khi xay xong một sọt bắp, cảm thấy người dính mồ hôi, tóc cũng ướt sũng, nên quyết định đi tắm rửa sạch sẽ.

Khi Hoa Ngọc bước ra, bữa cơm chiều cũng đã chuẩn bị xong.

Lúc nhỏ, Hoa Ngọc từng ăn cháo bột bắp một lần và cảm thấy hương vị không ngon lành gì, nên lần này cũng không kỳ vọng nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là để lấp đầy bụng. Nhưng khi nếm miếng cháo sền sệt cùng với lá khoai lang đỏ xào muối, cô bất ngờ cảm nhận được hương vị thơm ngon đến khó tin, khiến cô hoài nghi vị giác của mình – không biết là khẩu vị mình thay đổi, hay là cháo bộ bắp thực sự ngon như vậy.

Hoa Ngọc ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Châu, nàng ấy đang cúi đầu hăng hái ăn, khiến trong lòng Hoa Ngọc càng thêm nghi ngờ. Dường như bất cứ món nào qua tay Thẩm Nam Châu đều trở nên đặc biệt ngon.

Lâu nay, Hoa Ngọc chỉ quan tâm đến việc chắc bụng mà ít khi để ý đến hương vị, nhưng giờ cô bắt đầu mong chờ bữa cơm kế tiếp.

Thẩm Nam Châu cũng từng ăn cháo bột bắp khi nhỏ cùng bà ngoại ở quê, và từ khi đi học xa cô chưa có dịp ăn lại. Trước kia cô vẫn nhớ hương vị này, và giờ có cơ hội tự tay nấu. Khi nếm lại, dù có chút khác biệt so với ký ức, nhưng hương vị vẫn rất ngon, khiến cô cảm thấy hài lòng.

Hương vị có chút khác so với khi còn nhỏ, nhưng lại càng ngon hơn. Có lẽ sẽ lâu lắm cô mới chán món này. Trong không gian còn rất nhiều bắp, chỉ xem Hoa Ngọc có thể xay được bao nhiêu.

Khi đến giờ đi ngủ, Hoa Ngọc lại mang ra một đống chai lọ đứng ở cửa.

"Vết bầm hôm qua vẫn chưa lành, hôm nay lại thêm vết mới. Để ta bôi thuốc cho ngươi."

Thẩm Nam Châu quả thật cảm thấy gần đây trên người cô không ngừng có những vết thương lớn nhỏ, chỗ nào cũng bầm tím, thật sự rất phiền. Cô lập tức đồng ý và tiến lại gần.

Vì mùa hè mặc đồ mỏng, cô cũng không ngại ngùng, liền kéo vạt áo phía trước lên, lộ ra phần ngực nhỏ nhắn.

Hai bầu ngực nhỏ trông còn rất ngây thơ.

Hoa Ngọc không ngờ cô lại táo bạo như vậy, tự nhiên kéo áo lên, khiến mặt cô thoáng đỏ và có chút xấu hổ: "Ngươi làm gì mà kéo áo lên như thế chứ."

Ban đầu Thẩm Nam Châu không nghĩ nhiều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Hoa Ngọc, cô lại nảy sinh một chút cảm giác trêu ghẹo.

"Thôn trưởng bá bá đã nói, trước đây ai giúp ta trả nợ, ta sẽ gả cho người đó. Bây giờ ta chính là thê tử của ngươi, thê tử thì có gì không thể cho tướng công xem thân thể của mình chứ?"

Nói xong, cô đặt tay lên ngực mình, chuẩn bị kéo chiếc áo mỏng xuống.

"Ngươi...". Hoa Ngọc kinh ngạc, trừng mắt ngăn cản: " Ta chỉ định bôi thuốc cho ngươi, người đừng có cởi áo ra nữa."

Thẩm Nam Châu thấy nàng ấy gấp gáp đến độ mồ hôi toát ra, tay nhỏ nhắn ở ngực hơi nhấp nhô rồi lại buông xuống.

"Làm đi, nếu ngươi không thích thì cũng không sao".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com