Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu
Thẩm Nam Châu đi theo bóng dáng cao gầy phía trước, nhắm mắt theo sau. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại lúc mới vào giấc mơ, khi đó cô gái ở phía trước vừa chạy vừa thở hổn hển, sau lưng là một đám tiểu cô nương đuổi theo và cười nhạo. Những lời chế nhạo và châm chọc vang lên, nghe thật khó chịu.Nàng loáng thoáng nghe thấy những từ như "Ngốc tử" và "Thẩm Nam Châu" linh tinh từ ngữ, và cảm giác như thể mình đang nghe thấy những lời lẽ đầy mỉa mai. Nàng biết rằng mình đã xuyên vào thân xác của cô gái này, nhưng khả năng trí tuệ của cô có vẻ không được bình thường.Thẩm Nam Châu không ngờ rằng sự trùng hợp lại đến như vậy, ngay cả tên cũng giống nhau. Trong tình huống không rõ ràng, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng cố gắng chạy theo Hoa Ngọc, nhưng thể trạng của thân xác này thật sự yếu ớt, và việc lần đầu tiên tới một nơi mới khiến bụng nàng cảm thấy không thoải mái.May mắn thay, Thẩm Nam Châu có tính cách cứng cỏi và kiên nhẫn. Nàng cắn chặt môi, không phát ra một tiếng nào, chỉ ôm bụng và thở hổn hển, nỗ lực theo sát Hoa Ngọc phía trước.Sau vài bước, Hoa Ngọc nghe thấy tiếng hổn hển bên tai, quay đầu lại thấy cô gái ngốc nghếch bước đi không vững, dáng vẻ thật thất thểu, nhưng lại một bước vẫn không bỏ rơi nàng.Mày nhíu lại, có vẻ như cảm thấy một phiền phức nào đó, nhưng không biết vì sao bước chân lại chậm lại rất nhiều.Sau khoảng hơn hai mươi phút đi bộ, họ tiến vào một khu vực giữa sườn núi, nơi có một cái thung lũng nhỏ. Cảnh vật ở đây thật tươi mát, với cây cối xanh um và tiếng chim kêu vang vọng, tạo nên một không gian yên tĩnh.Trong thung lũng có một mảng đất lớn, nhưng đều mọc đầy cỏ dại. Đi một lúc, một tòa nhà cũ nát xuất hiện trước mắt.Thẩm Nam Châu dừng lại, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hít một hơi thật nhẹ, nhìn về phía tòa nhà rách nát cách đó không xa, và nhận thấy bên cạnh có người cao gầy đứng đó. Quả thật, nơi này có phần không thể chịu nổi.Một mỹ nhân cao ngạo lại ở trong một ngôi nhà như vậy, thật sự không thể nào tin được. Thẩm Nam Châu tùy ý để người kia dẫn mình vào ngôi nhà cũ nát, người nọ nhìn vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lại nhẹ nhàng giúp nàng băng bó vết thương trên đầu.Sau đó, không biết từ đâu, người đó lấy ra một ít đồ vật dành cho nữ giới, trong đó có một cái thon dài, và bắt đầu dạy Thẩm Nam Châu cách sử dụng chúng.Thẩm Nam Châu cúi đầu nhìn băng tra tử* đang ngồi xổm dưới đất, tinh tế mân mê các đồ vật. Hai tai nàng ửng đỏ, tựa hồ có chút không được tự nhiên, nhưng nàng cũng không nói ra, chỉ thanh thản và ổn định sắm vai một cái ngốc tử.
*băng tra tử: chỉ người lạnh lùng, khó gần.Người này chắc chắn là nữ, nếu không thì làm sao có thể biết rõ những chuyện tế nhị của phụ nữ như vậy, mà không hiểu vì sao lại ăn mặc như nam nhân.Hoa Ngọc phía sau còn cho nàng thay một chiếc váy màu đỏ sậm, sau đó lại đem chiếc váy trước đó cất đi, bảo nàng tự xử lý.Chỉ là điều làm nàng không ngờ đến là, tiểu ngốc tử đột nhiên trừng mắt, nước mắt ngập tràn, lớn tiếng hỏi: "Ca... Ca ca, nhà các ngươi sao có nữ hài tử mặc váy..."Sắc mặt Hoa Ngọc lập tức biến đổi, có vẻ không thích câu hỏi này: "Nương ta lúc trẻ đã mặc như vậy.""Nga." Thẩm Nam Châu được đáp án, liền ngoan ngoãn khép miệng lại.Điều này khiến Hoa Ngọc, người vốn đã chuẩn bị cho những lý do khác để từ chối, có chút kinh ngạc. Thở dài nhẹ nhõm nhưng cũng mơ hồ cảm thấy khó chịu.Nàng lạnh lùng nói với khuôn mặt nghiêm nghị: "Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói cho người khác, nếu không ta sẽ nói cho người khác biết về ngươi."Thẩm Nam Châu có chút sợ hãi mà mở to đôi mắt: "Châu nhi không nói, Châu nhi cái gì cũng không biết."Sắc mặt Hoa Ngọc lúc này mới thả lỏng một chút, đưa nàng ra cửa và về nhà.Sau đó, trong mấy tháng tiếp theo, Thẩm Nam Châu hoàn toàn không gặp lại người này. Nếu không phải chiếc váy được giặt sạch còn treo ở đầu giường, Thẩm Nam Châu thậm chí nghĩ rằng mình đã xuyên qua mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.Thẩm Nam Châu vốn là một nhân viên văn phòng trong thế giới hiện đại, từ nhỏ đã chứng kiến cha mẹ ly dị, khi còn nhỏ sống cùng ông bà. Nàng phải chịu đựng sự xa lánh có chủ ý từ mợ và biểu muội, nên từ thời trung học đã bắt đầu ở nội trú tại trường, vào đại học thì cố ý chọn một khu nhà ở xa trường học. Sau khi tốt nghiệp, nàng ngay lập tức tham gia công tác tại trường, do đó không có nhiều khái niệm sâu sắc về gia đình mình.Vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, Thẩm Nam Châu trở nên rất thiếu an toàn. Dần dần, nàng không hy vọng bị người khác chú ý quá nhiều, thường chỉ muốn an tĩnh như một người trong suốt. Hơn nữa, nàng cũng khá hướng nội, không có nhiều bạn bè, phần lớn thời gian đều một mình.Chẳng lẽ không nghĩ tới làm giấc mộng lại mở to mắt thế là liền tới nơi này. Hơn nữa không có bất kỳ biện pháp nào để trở lại hiện đại, sau mấy tháng, Thẩm Nam Châu cũng đã từ bỏ ý tưởng trở về.Chỉ là tình huống sinh hoạt của thân thể này khiến nàng đau đầu không thôi. Ngốc tử không có tôn nghiêm, các thôn dân đều cười nhạo nàng, đi ngang qua nam nhân lại nhìn nàng với ánh mắt như hổ rình mồi.Nàng không khỏi đau lòng cho tiểu ngốc tử kia, đã sống trong hoàn cảnh như vậy suốt nhiều năm. Nếu không phải Thẩm lão thái thái luôn mang theo, thì tiểu ngốc tử đơn thuần có thể vô tư mà lớn lên như vậy, điều đó thật khó mà tưởng tượng.Nghĩ đến những ánh mắt lén lút và những lời nói sau lưng, Thẩm Nam Châu hận không thể lập tức tuyên bố khôi phục trí lực, đánh cho những người này một trận. Nhưng vì lo lắng cho Thẩm lão thái thái, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lão thái thái tính cách đanh đá, hơn nữa khôn khéo thật sự. Thẩm Nam Châu nhớ rõ ngày đầu tiên nàng vừa xuyên qua đây, cho dù nàng đã rất cẩn thận, vẫn bị đôi mắt vẫn đục ánh mắt sắc bén của Thẩm lão thái thái soi xét đến mức trong lòng cảm thấy sợ hãi.Không biết có bị nhìn ra điều gì hay không, nhưng trong hơn hai tháng qua, mỗi ngày đối với nàng như đi trên băng mỏng, giả ngu cũng khiến cho chính mình trở nên thần kinh suy nhược.Cho đến năm ngày trước, lão thái thái ra ngoài làm việc không cẩn thận bị ngã, làm nàng bị chấn động rất mạnh vào đầu, hấp hối vô cùng. Bà nắm lấy tay Thẩm Nam Châu, trong miệng nói đứt quãng: "Châu nhi... Ngươi đem Châu nhi của ta đưa đi nơi nào..."Cái bàn tay khô khốc như vỏ cây nắm chặt tay Thẩm Nam Châu đến mức đau nhức, để lại những dấu vết sâu. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của thôn trưởng, Thẩm Nam Châu mới có thể gỡ được bàn tay cứng đờ ấy ra.Hình ảnh đó cứ quay cuồng trong đầu Thẩm Nam Châu, khiến nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lúc này, ghế bập bênh đong đưa trước sau, Thẩm Nam Châu tay vuốt còn đang đập mạnh trong lồng ngực, nhắm mắt lại và nghĩ ngợi mông lung.Hiện giờ lẻ loi một mình, Thẩm Nam Châu không biết làm thế nào để có thể sinh tồn tốt hơn ở cái nơi xa lạ này, đặc biệt là sau khi lão thái thái ra đi. Mỗi tối, tiếng động ngoài cửa cứ sột sột soạt soạt vang lên, nhắc nhở nàng rằng một cô gái ngốc nghếch với ngoại hình bình thường như nàng, ở thời đại này, nếu không có những biện pháp đặc biệt hoặc người có thể dựa vào, thì việc tự bảo vệ mình trở thành một vấn đề không hề dễ dàng.Thẩm Nam Châu sờ sờ hạt châu đeo trên cổ, rơi vào suy tư sâu sắc. Hạt châu này do Thẩm lão thái thái đặt cho tiểu ngốc tử mang, nói rằng đó là đồ gia truyền có thể trừ tà. Nhìn thì chỉ là một viên hạt châu bình thường, không có gì đặc biệt.Tuy rằng thoạt nhìn không đáng giá tiền, nhưng tiểu ngốc tử lại rất quý trọng, lúc nào cũng mang bên mình. Sau khi xuyên qua đây, Thẩm Nam Châu cũng không có tháo ra mà cứ vuốt ve nó, trở thành thói quen.Sau khi lão thái thái qua đời, Thẩm Nam Châu chỉ còn lại một con heo nhỏ, hai con gà mái già và một con gà con, cùng với hai con dê. Cô chăm sóc chúng như bình thường, cho gà ăn và dắt hai con dê ra cho chúng ăn cỏ xanh. Còn con heo thì trong nhà không còn gì để cho nó ăn, chỉ có thể cắt một chút cỏ cho nó.Thẩm Nam Châu nhớ rõ ngày đầu tiên băm băm cỏ heo, cô đã thu hút được một đám người qua đường vây xem. Dù trước kia tiểu ngốc tử cũng thường giúp Thẩm lão thái thái làm một ít việc nhà nông và đã làm quen với những công việc này, nhưng giờ đây, sau khi lão thái thái ra đi, mọi người trở nên tò mò, muốn xem cô gái ngốc nghếch này sẽ tiếp tục quản lý gia đình như thế nào. Thậm chí, việc băm cỏ heo của cô cũng trở thành một chủ đề để bàn tán, những người xung quanh nhìn cô như một nhân vật kỳ lạ.Nếu như có ai đó sức lực lớn hơn có thể kéo dụng cụ băm cỏ vào trong nhà, thì những người bên ngoài lại chỉ trỏ và bàn tán về cô. Thẩm Nam Châu không ngừng cảm thấy tức giận, chỉ biết lầm bầm trong miệng.Khi bắt đầu cắt cỏ heo, Thẩm Nam Châu cảm thấy không quen với lưỡi hái, lần đầu tiên cắt đã làm đau ngón trỏ. May mắn là vết thương hiện tại đã bắt đầu kết vảy. Ngón tay cô cảm thấy ngứa, không nhịn được đã chạm vào chỗ có vảy. Khi cô chạm vào, một tiếng "tê" vang lên, một giọt máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra.Thẩm Nam Châu vội vàng dừng tay, nhưng lại không thể ngăn được bản thân đi sờ hạt châu treo trên cổ.Ở chỗ Thẩm Nam Châu không nhìn thấy, giọt máu trên ngón trỏ của cô nhanh chóng bị hạt châu hút vào và biến mất không để lại dấu vết.Thẩm Nam Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tự hỏi trong đầu thì đột nhiên một giọng nói vang lên.— Đinh, ngài đã kích hoạt hệ thống linh thực.Thẩm Nam Châu bị giọng nói bất ngờ làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì ngã từ ghế bập bênh xuống."...... Ai?""Ký chủ, là ta.""Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?" Thẩm Nam Châu nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng không có ai khác."Ký chủ, ta là Châu Châu, hiện tại đang ở trong đầu của ngươi. Ngươi chỉ cần nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được ta."Thẩm Nam Châu thói quen sờ soạng viên hạt châu trên cổ nhưng lại không thấy gì cả. Cô nhắm mắt lại như đang suy nghĩ, cảm nhận trong đầu có một ánh sáng nhỏ lóe lên. Tư duy của cô nhanh chóng tập trung lại, tiến vào nơi có ánh sáng đó.Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong một cái sơn cốc. Trước mặt là một gian phòng nhỏ, phía sau có hai mảnh đồng ruộng hoang phế. Phía sau phòng là một rừng trúc xanh um và tiếng nước suối chảy róc rách.Thẩm Nam Châu tiến về phía trước vài bước, đi vào trong phòng và nhẹ nhàng mở cửa. Cả phòng tràn ngập hương lúa, thật dễ chịu. Khi nhìn kỹ, cô thấy ba bức tường của phòng có ba cái kệ, trên đó xếp ngay ngắn những túi. Mỗi cái túi đều có ghi một vài chữ.Chẳng hạn như "Hạt thóc, cao lương, dưa hấu, bông cải..." và những tên gọi khác của lương thực.Thẩm Nam Châu tiến lại gần, lấy một túi có ghi chữ "dưa hấu," rồi kéo dây thừng căng trên miệng túi để mở ra. Quả nhiên, bên trong là đầy ắp những hạt dưa hấu."Nơi này sao lại có nhiều hạt giống như vậy?" Thẩm Nam Châu lẩm bẩm."Ký chủ, hiện tại ngươi đang ở trong không gian của linh thực hệ thống. Ta là Châu Châu, hệ thống thao tác dẫn đường của ngươi.""Ký chủ thấy ngôi nhà này, bên trong có gần 500 loại hạt giống cây nông nghiệp phổ biến. Nếu gieo trồng những loại này ngoài đồng ruộng, ngươi sẽ thu được sản lượng gấp đôi, hơn nữa trái cây sẽ có hương vị rất tốt.""Nhưng mà phía sau không phải chỉ có hai mảnh ruộng hay sao? Ở đây cũng có thể gieo trồng à?" Thẩm Nam Châu hỏi."Đây là không gian thổ địa của hệ thống, nơi có giá trị linh khí đạt đến đỉnh cao. Nếu gieo trồng thực vật ở đây, sẽ đạt được sản lượng gấp năm lần. Hơn nữa, nơi này tràn đầy linh khí, không chỉ có tác dụng tốt về hương vị mà còn thúc đẩy cơ năng của cơ thể, mang lại hiệu quả tuyệt vời. Thời gian trưởng thành cũng rất ngắn, từ khi gieo hạt đến thu hoạch, nhanh thì chỉ mất hai ba ngày, chậm thì một tuần. Nhưng khuyết điểm là diện tích quá nhỏ, không thể gieo trồng trên diện rộng, chỉ có thể dùng để huấn luyện hạt giống.""Thì ra là thế.""Mặt khác, phiền ký chủ chú ý một chút, nếu ở ngoại giới gặp được thổ địa có giá trị linh khí cao đến một trăm, cần phải tranh thủ lấy mảnh đất đó. Bởi vì mảnh đất đó dưới tác dụng của hệ thống, có thể đạt được hiệu quả tương tự như hai mảnh đất trong không gian này, cũng có thể có được sản lượng gấp năm lần. Hơn nữa, sản phẩm thu hoạch ở đó cũng có giá trị linh khí, tuy không bằng trong không gian nhưng nếu sử dụng lâu dài có thể cường thân kiện thể và kéo dài tuổi thọ.""Vậy làm sao ta biết được mảnh đất đó có giá trị linh khí đạt tới một trăm?""Ta sẽ nhắc nhở ngươi," Châu Châu nói, "Hệ thống bên trong còn có rất nhiều chức năng chưa được khai thác. Hy vọng ký chủ có thể vất vả cần cù lao động, nỗ lực làm việc, để khai phá những chức năng mới."Đối mặt với cuộc sống đầy khó khăn, Thẩm Nam Châu lần đầu tiên cảm thấy ngọn lửa hy vọng bùng cháy.
*băng tra tử: chỉ người lạnh lùng, khó gần.Người này chắc chắn là nữ, nếu không thì làm sao có thể biết rõ những chuyện tế nhị của phụ nữ như vậy, mà không hiểu vì sao lại ăn mặc như nam nhân.Hoa Ngọc phía sau còn cho nàng thay một chiếc váy màu đỏ sậm, sau đó lại đem chiếc váy trước đó cất đi, bảo nàng tự xử lý.Chỉ là điều làm nàng không ngờ đến là, tiểu ngốc tử đột nhiên trừng mắt, nước mắt ngập tràn, lớn tiếng hỏi: "Ca... Ca ca, nhà các ngươi sao có nữ hài tử mặc váy..."Sắc mặt Hoa Ngọc lập tức biến đổi, có vẻ không thích câu hỏi này: "Nương ta lúc trẻ đã mặc như vậy.""Nga." Thẩm Nam Châu được đáp án, liền ngoan ngoãn khép miệng lại.Điều này khiến Hoa Ngọc, người vốn đã chuẩn bị cho những lý do khác để từ chối, có chút kinh ngạc. Thở dài nhẹ nhõm nhưng cũng mơ hồ cảm thấy khó chịu.Nàng lạnh lùng nói với khuôn mặt nghiêm nghị: "Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói cho người khác, nếu không ta sẽ nói cho người khác biết về ngươi."Thẩm Nam Châu có chút sợ hãi mà mở to đôi mắt: "Châu nhi không nói, Châu nhi cái gì cũng không biết."Sắc mặt Hoa Ngọc lúc này mới thả lỏng một chút, đưa nàng ra cửa và về nhà.Sau đó, trong mấy tháng tiếp theo, Thẩm Nam Châu hoàn toàn không gặp lại người này. Nếu không phải chiếc váy được giặt sạch còn treo ở đầu giường, Thẩm Nam Châu thậm chí nghĩ rằng mình đã xuyên qua mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.Thẩm Nam Châu vốn là một nhân viên văn phòng trong thế giới hiện đại, từ nhỏ đã chứng kiến cha mẹ ly dị, khi còn nhỏ sống cùng ông bà. Nàng phải chịu đựng sự xa lánh có chủ ý từ mợ và biểu muội, nên từ thời trung học đã bắt đầu ở nội trú tại trường, vào đại học thì cố ý chọn một khu nhà ở xa trường học. Sau khi tốt nghiệp, nàng ngay lập tức tham gia công tác tại trường, do đó không có nhiều khái niệm sâu sắc về gia đình mình.Vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, Thẩm Nam Châu trở nên rất thiếu an toàn. Dần dần, nàng không hy vọng bị người khác chú ý quá nhiều, thường chỉ muốn an tĩnh như một người trong suốt. Hơn nữa, nàng cũng khá hướng nội, không có nhiều bạn bè, phần lớn thời gian đều một mình.Chẳng lẽ không nghĩ tới làm giấc mộng lại mở to mắt thế là liền tới nơi này. Hơn nữa không có bất kỳ biện pháp nào để trở lại hiện đại, sau mấy tháng, Thẩm Nam Châu cũng đã từ bỏ ý tưởng trở về.Chỉ là tình huống sinh hoạt của thân thể này khiến nàng đau đầu không thôi. Ngốc tử không có tôn nghiêm, các thôn dân đều cười nhạo nàng, đi ngang qua nam nhân lại nhìn nàng với ánh mắt như hổ rình mồi.Nàng không khỏi đau lòng cho tiểu ngốc tử kia, đã sống trong hoàn cảnh như vậy suốt nhiều năm. Nếu không phải Thẩm lão thái thái luôn mang theo, thì tiểu ngốc tử đơn thuần có thể vô tư mà lớn lên như vậy, điều đó thật khó mà tưởng tượng.Nghĩ đến những ánh mắt lén lút và những lời nói sau lưng, Thẩm Nam Châu hận không thể lập tức tuyên bố khôi phục trí lực, đánh cho những người này một trận. Nhưng vì lo lắng cho Thẩm lão thái thái, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lão thái thái tính cách đanh đá, hơn nữa khôn khéo thật sự. Thẩm Nam Châu nhớ rõ ngày đầu tiên nàng vừa xuyên qua đây, cho dù nàng đã rất cẩn thận, vẫn bị đôi mắt vẫn đục ánh mắt sắc bén của Thẩm lão thái thái soi xét đến mức trong lòng cảm thấy sợ hãi.Không biết có bị nhìn ra điều gì hay không, nhưng trong hơn hai tháng qua, mỗi ngày đối với nàng như đi trên băng mỏng, giả ngu cũng khiến cho chính mình trở nên thần kinh suy nhược.Cho đến năm ngày trước, lão thái thái ra ngoài làm việc không cẩn thận bị ngã, làm nàng bị chấn động rất mạnh vào đầu, hấp hối vô cùng. Bà nắm lấy tay Thẩm Nam Châu, trong miệng nói đứt quãng: "Châu nhi... Ngươi đem Châu nhi của ta đưa đi nơi nào..."Cái bàn tay khô khốc như vỏ cây nắm chặt tay Thẩm Nam Châu đến mức đau nhức, để lại những dấu vết sâu. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của thôn trưởng, Thẩm Nam Châu mới có thể gỡ được bàn tay cứng đờ ấy ra.Hình ảnh đó cứ quay cuồng trong đầu Thẩm Nam Châu, khiến nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lúc này, ghế bập bênh đong đưa trước sau, Thẩm Nam Châu tay vuốt còn đang đập mạnh trong lồng ngực, nhắm mắt lại và nghĩ ngợi mông lung.Hiện giờ lẻ loi một mình, Thẩm Nam Châu không biết làm thế nào để có thể sinh tồn tốt hơn ở cái nơi xa lạ này, đặc biệt là sau khi lão thái thái ra đi. Mỗi tối, tiếng động ngoài cửa cứ sột sột soạt soạt vang lên, nhắc nhở nàng rằng một cô gái ngốc nghếch với ngoại hình bình thường như nàng, ở thời đại này, nếu không có những biện pháp đặc biệt hoặc người có thể dựa vào, thì việc tự bảo vệ mình trở thành một vấn đề không hề dễ dàng.Thẩm Nam Châu sờ sờ hạt châu đeo trên cổ, rơi vào suy tư sâu sắc. Hạt châu này do Thẩm lão thái thái đặt cho tiểu ngốc tử mang, nói rằng đó là đồ gia truyền có thể trừ tà. Nhìn thì chỉ là một viên hạt châu bình thường, không có gì đặc biệt.Tuy rằng thoạt nhìn không đáng giá tiền, nhưng tiểu ngốc tử lại rất quý trọng, lúc nào cũng mang bên mình. Sau khi xuyên qua đây, Thẩm Nam Châu cũng không có tháo ra mà cứ vuốt ve nó, trở thành thói quen.Sau khi lão thái thái qua đời, Thẩm Nam Châu chỉ còn lại một con heo nhỏ, hai con gà mái già và một con gà con, cùng với hai con dê. Cô chăm sóc chúng như bình thường, cho gà ăn và dắt hai con dê ra cho chúng ăn cỏ xanh. Còn con heo thì trong nhà không còn gì để cho nó ăn, chỉ có thể cắt một chút cỏ cho nó.Thẩm Nam Châu nhớ rõ ngày đầu tiên băm băm cỏ heo, cô đã thu hút được một đám người qua đường vây xem. Dù trước kia tiểu ngốc tử cũng thường giúp Thẩm lão thái thái làm một ít việc nhà nông và đã làm quen với những công việc này, nhưng giờ đây, sau khi lão thái thái ra đi, mọi người trở nên tò mò, muốn xem cô gái ngốc nghếch này sẽ tiếp tục quản lý gia đình như thế nào. Thậm chí, việc băm cỏ heo của cô cũng trở thành một chủ đề để bàn tán, những người xung quanh nhìn cô như một nhân vật kỳ lạ.Nếu như có ai đó sức lực lớn hơn có thể kéo dụng cụ băm cỏ vào trong nhà, thì những người bên ngoài lại chỉ trỏ và bàn tán về cô. Thẩm Nam Châu không ngừng cảm thấy tức giận, chỉ biết lầm bầm trong miệng.Khi bắt đầu cắt cỏ heo, Thẩm Nam Châu cảm thấy không quen với lưỡi hái, lần đầu tiên cắt đã làm đau ngón trỏ. May mắn là vết thương hiện tại đã bắt đầu kết vảy. Ngón tay cô cảm thấy ngứa, không nhịn được đã chạm vào chỗ có vảy. Khi cô chạm vào, một tiếng "tê" vang lên, một giọt máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra.Thẩm Nam Châu vội vàng dừng tay, nhưng lại không thể ngăn được bản thân đi sờ hạt châu treo trên cổ.Ở chỗ Thẩm Nam Châu không nhìn thấy, giọt máu trên ngón trỏ của cô nhanh chóng bị hạt châu hút vào và biến mất không để lại dấu vết.Thẩm Nam Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tự hỏi trong đầu thì đột nhiên một giọng nói vang lên.— Đinh, ngài đã kích hoạt hệ thống linh thực.Thẩm Nam Châu bị giọng nói bất ngờ làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì ngã từ ghế bập bênh xuống."...... Ai?""Ký chủ, là ta.""Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?" Thẩm Nam Châu nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng không có ai khác."Ký chủ, ta là Châu Châu, hiện tại đang ở trong đầu của ngươi. Ngươi chỉ cần nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được ta."Thẩm Nam Châu thói quen sờ soạng viên hạt châu trên cổ nhưng lại không thấy gì cả. Cô nhắm mắt lại như đang suy nghĩ, cảm nhận trong đầu có một ánh sáng nhỏ lóe lên. Tư duy của cô nhanh chóng tập trung lại, tiến vào nơi có ánh sáng đó.Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong một cái sơn cốc. Trước mặt là một gian phòng nhỏ, phía sau có hai mảnh đồng ruộng hoang phế. Phía sau phòng là một rừng trúc xanh um và tiếng nước suối chảy róc rách.Thẩm Nam Châu tiến về phía trước vài bước, đi vào trong phòng và nhẹ nhàng mở cửa. Cả phòng tràn ngập hương lúa, thật dễ chịu. Khi nhìn kỹ, cô thấy ba bức tường của phòng có ba cái kệ, trên đó xếp ngay ngắn những túi. Mỗi cái túi đều có ghi một vài chữ.Chẳng hạn như "Hạt thóc, cao lương, dưa hấu, bông cải..." và những tên gọi khác của lương thực.Thẩm Nam Châu tiến lại gần, lấy một túi có ghi chữ "dưa hấu," rồi kéo dây thừng căng trên miệng túi để mở ra. Quả nhiên, bên trong là đầy ắp những hạt dưa hấu."Nơi này sao lại có nhiều hạt giống như vậy?" Thẩm Nam Châu lẩm bẩm."Ký chủ, hiện tại ngươi đang ở trong không gian của linh thực hệ thống. Ta là Châu Châu, hệ thống thao tác dẫn đường của ngươi.""Ký chủ thấy ngôi nhà này, bên trong có gần 500 loại hạt giống cây nông nghiệp phổ biến. Nếu gieo trồng những loại này ngoài đồng ruộng, ngươi sẽ thu được sản lượng gấp đôi, hơn nữa trái cây sẽ có hương vị rất tốt.""Nhưng mà phía sau không phải chỉ có hai mảnh ruộng hay sao? Ở đây cũng có thể gieo trồng à?" Thẩm Nam Châu hỏi."Đây là không gian thổ địa của hệ thống, nơi có giá trị linh khí đạt đến đỉnh cao. Nếu gieo trồng thực vật ở đây, sẽ đạt được sản lượng gấp năm lần. Hơn nữa, nơi này tràn đầy linh khí, không chỉ có tác dụng tốt về hương vị mà còn thúc đẩy cơ năng của cơ thể, mang lại hiệu quả tuyệt vời. Thời gian trưởng thành cũng rất ngắn, từ khi gieo hạt đến thu hoạch, nhanh thì chỉ mất hai ba ngày, chậm thì một tuần. Nhưng khuyết điểm là diện tích quá nhỏ, không thể gieo trồng trên diện rộng, chỉ có thể dùng để huấn luyện hạt giống.""Thì ra là thế.""Mặt khác, phiền ký chủ chú ý một chút, nếu ở ngoại giới gặp được thổ địa có giá trị linh khí cao đến một trăm, cần phải tranh thủ lấy mảnh đất đó. Bởi vì mảnh đất đó dưới tác dụng của hệ thống, có thể đạt được hiệu quả tương tự như hai mảnh đất trong không gian này, cũng có thể có được sản lượng gấp năm lần. Hơn nữa, sản phẩm thu hoạch ở đó cũng có giá trị linh khí, tuy không bằng trong không gian nhưng nếu sử dụng lâu dài có thể cường thân kiện thể và kéo dài tuổi thọ.""Vậy làm sao ta biết được mảnh đất đó có giá trị linh khí đạt tới một trăm?""Ta sẽ nhắc nhở ngươi," Châu Châu nói, "Hệ thống bên trong còn có rất nhiều chức năng chưa được khai thác. Hy vọng ký chủ có thể vất vả cần cù lao động, nỗ lực làm việc, để khai phá những chức năng mới."Đối mặt với cuộc sống đầy khó khăn, Thẩm Nam Châu lần đầu tiên cảm thấy ngọn lửa hy vọng bùng cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com