TruyenHHH.com

Bhtt Edit Ta Dua Lam Ruong Duong Tuc Phu

"Hoa ca ca, mọi người bây giờ phải trở về sao?" Hà Thanh Ỷ hỏi, vẻ mặt không muốn rời.

Trước đây, Hoa Ngọc luôn đau đầu với tiểu thư Yến gia tửu lầu. Kể từ khi tình cờ cứu cô ấy, cô gái này liền bám lấy Hoa Ngọc. Hầu như mỗi sáng sớm, cô đều đến tửu lầu đợi Hoa Ngọc. Dù Hoa Ngọc đi đâu, cô cũng đi theo, muốn Hoa Ngọc dẫn cô đi chơi. Dĩ nhiên, lần nào cũng bị Hoa Ngọc từ chối, nhưng cô chưa bao giờ nản lòng, dù lần nào cũng bị từ chối, cô vẫn kiên nhẫn đợi.

"Muốn ghé qua cửa hàng thú y một chút."

Thấy cô không có xung đột gì với tiểu cô nương ngốc nghếch kia, Hoa Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ với cô cũng dịu dàng hơn đôi chút. Thậm chí, nàng còn nói rõ nơi kế tiếp định đến.

"Hoa ca ca, ta biết cửa hàng thú y ở đâu, để ta đi cùng các ngươi nhé." Hà Thanh Ỷ quả nhiên không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để theo đuôi nàng.

Thẩm Nam Châu nhìn tiểu thiếu nữ đầy năng lượng này mà không khỏi khâm phục sự nhiệt tình của cô. Chỉ là Hoa Ngọc muốn đến cửa hàng thú y, không biết có chuyện gì cần giải quyết.

Mang theo một bụng nghi vấn, Thẩm Nam Châu theo sau hai người và chẳng bao lâu đã đến cửa hàng thú y.

Chỉ nghe Hoa Ngọc hỏi lão thú ý, râu đã điểm bạc: "Con bò nhà ta hôm trước còn khoẻ, hôm sau bụng cứng lại, thở gấp, miệng sùi bọt mép, chỉ một canh giờ sau đã chết. Đây là bệnh gì?"

Lão thú y cẩn thận lắng nghe Hoa Ngọc mô tả, cau mày nói: "Những triệu chứng này không giống như bệnh tự nhiên, có khả năng là do ăn nhầm độc dược. Mùa này đúng là lúc cây ô đầu* và cây lang độc* mọc tươi tốt, nếu không cẩn thận, gia súc có thể ăn nhầm phải. Gần đây đã có ba, bốn trường hợp tương tự đến chỗ ta. Ngươi nên về kiểm tra xem liệu con bò nhà ngươi có ăn phải loại cỏ này hay không."

*cây ô đầu: Aconitum carmichaelii,Tất cả các phần của cây đều chứa độc, nhưng rễ và củ là những phần độc nhất do chứa hợp chất aconitine, một alkaloid rất độc có thể gây tê liệt cơ và ngưng tim.

*cây lang độc: Còn gọi là cây cà độc dược (Datura stramonium) ở một số nơi.Cây lang độc chứa nhiều alkaloid độc hại như scopolamine, hyoscyamine và atropine, có thể gây ảo giác, mê sảng, và thậm chí là tử vong nếu dùng quá liều.

Thẩm Nam Châu lúc này mới hiểu mục đích của Hoa Ngọc đến cửa hàng thú y là vì con bò già của lão nhị gia họ Lâm đã chết hôm qua. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng Hoa Ngọc có lẽ đã quen chịu đựng những oan khuất và bất công, nhưng không ngờ sâu trong lòng nàng vẫn không muốn bị hiểu lầm. Chỉ là người trong thôn không muốn cho nàng cơ hội tự minh oan.

Nhìn bóng dáng Hoa Ngọc đứng thẳng trước mắt, Thẩm Nam Châu đột nhiên cảm thấy nhói lòng, đau xót cho nàng khi bị người khác vu oan, lâm vào cảnh tứ cố vô thân. Ngay khoảnh khắc ấy, cô thầm hạ quyết tâm rằng trong tương lai, nhất định sẽ giúp Hoa Ngọc rửa sạch cái danh "Thiên Sát Cô Tinh," giúp nàng thoát khỏi bóng tối, sống một cuộc sống đàng hoàng, chính trực.

Thẩm Nam Châu đột nhiên nhớ tới "bàn tay vàng" của mình, liền gọi Châu Châu trong đầu: "Châu Châu, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với con bò của lão nhị Lâm gia không?"

Châu Châu đáp: "Ký chủ, hệ thống không có video giám sát nên không thể biết chính xác sự việc đã xảy ra thế nào. Tuy nhiên, dựa trên tình huống tối qua, có hai người mang dấu vết của cây ô đầu trên người."

Thẩm Nam Châu kinh ngạc, vội hỏi đó là ai.

Hệ thống chậm rãi đáp: "Là hai đứa nhỏ của lão nhị Lâm gia, Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo."

Nhắc đến hai cái tên này, Thẩm Nam Châu cảm thấy chỗ vết bầm trên trán vẫn còn đau âm ỉ. Chính là hai đứa trẻ này đã dẫn đầu, ném đá vào người nàng.

Thẩm Nam Châu hồi tưởng lại những lời nói và vẻ mặt của hai đứa nhỏ lúc đó, thấy rõ chúng rất ngang ngược và vô lý, không hề có giáo dục. Nếu không, chúng đã không dám lấy đá ném vào một cô gái như vậy.

Nàng tiếp tục hỏi: "Châu Châu, ngươi nói hai đứa trẻ này không biết đó là cây độc sao? Tại sao lại đem cho bò ăn, làm hại Hoa Ngọc bị vu oan thêm một lần."

"Họ có thể biết, cũng có thể không biết. Nhưng nếu trên người chúng có dấu vết của cây độc, và con bò kia lại chết trùng hợp như vậy, chắc chắn chúng không thoát khỏi hiềm nghi." Châu Châu phân tích.

Bên kia, Hoa Ngọc thấy không thể hỏi thêm được gì, đành phải cáo từ lão thú y.

Đến ngã ba đường, Hà Thanh Ỷ vẫn luôn bám theo đành phải rầu rĩ vẫy tay từ biệt hai người.

Trước khi đi, cô còn quay lại gọi với theo: "Hoa ca ca, Châu nhi, sáng mai gặp lại nhé!"

Thẩm Nam Châu nhìn thấy Hoa Ngọc khẽ run một chút, nở nụ cười, cuối cùng cũng có người khiến cho cô nàng băng giá này lúng túng không biết làm sao.

Trên đường về, Thẩm Nam Châu giả vờ như vô tình nói: "Hoa ca ca, hôm qua ta thấy trên người Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo có dính lá của cây ô đầu, chắc chắn cái chết của con bò nhà họ có liên quan đến bọn họ."

Hoa Ngọc ngẩn người: "Sao ngươi biết cây ô đầu? Ngươi nhận ra loại cỏ này sao?"

Thẩm Nam Châu nói: "Bà nội ta trước đây từng nhắc đến, nói rằng khi chăn dê không nên để chúng đến gần mương nhỏ vì nơi đó có nhiều cây ô đầu và cây lang độc. Bà còn chỉ cho ta xem hai loại cây đó nên ta nhận ra được. Vừa nãy nghe mọi người nhắc đến, ta chợt nhớ lại là hôm qua trên người Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo có dính loại cỏ đó."

Nghe xong, Hoa Ngọc im lặng một lúc, không nhắc đến chuyện này nữa mà lại chuyển sang hỏi về khoai lang đỏ và khoai sọ.

Thẩm Nam Châu đã chuẩn bị sẵn đáp án, liền nói: "Nhà bà nội ta còn có mười mấy sọt, khi nào cần ta sẽ đem qua, trong đất vẫn còn nhiều."

Hoa Ngọc lại một lần nữa cảm thấy bối rối. Nàng vốn không quen thuộc với việc trồng trọt, cũng không có hứng thú với những công việc nông nghiệp như thế. Đây cũng là lý do tại sao sau khi nhà họ Hoa sa sút, những thửa ruộng màu mỡ nhanh chóng trở thành đất hoang. Nói rằng nàng không phân biệt nổi các loại ngũ cốc quả thực là khen ngợi quá mức. May mắn là từ nhỏ, nàng thường đi săn cùng Hoa Húc, nhờ vậy mấy năm nay mới không đến mức đói chết.

Vì thế, nàng hoàn toàn không biết khi nào thu hoạch khoai lang đỏ, nhà họ Thẩm trồng khoai sọ ở đâu, thậm chí cũng không có khái niệm một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu gạo.

Hoa Ngọc nhìn cô gái nhỏ mắt to tròn lấp lánh trước mặt, ở chung mấy ngày, nàng đã nhận ra cô bé này thật ra không hề ngốc, mà còn có thể nấu rất nhiều món ăn lạ. Hoa Ngọc vốn không tin vào chuyện thần linh, nhưng nếu cô gái này thực sự là tiên nữ biến thành, nàng cũng chẳng có gì đáng để được "nhìn trúng", ngược lại còn hưởng không ít lợi ích.

Vì thế, Hoa Ngọc quyết định giữ mọi thắc mắc trong lòng. Chuyện nông nghiệp, cô gái này nói sao thì là vậy, mình chỉ việc phụ giúp, cùng nàng ấy mang đồ đến trấn là được.

Chỉ là không ngờ, vừa mới trở lại đầu làng, rắc rối đã lại đến. Lưu thị và Lâm lão nhị đang tụ tập cùng một đám người chờ sẵn ở cổng làng.

Ngay cả trưởng làng cũng có mặt.

Tối hôm qua, sau khi Lưu thị và Lâm lão nhị uể oải trở về nhà, nhìn thấy con bò già bụng căng phồng nằm trên mặt đất, họ càng nghĩ càng tức. Lưu thị tức giận đến mức suốt đêm gọi người đến để mổ thịt con bò, chia thịt cho mọi người. Khi chia thịt, tim bà như bị dao cắt, miệng thì liên tục nguyền rủa Hoa Ngọc và Thẩm Nam Châu, chửi đến tận mười tám đời tổ tiên, với những lời lẽ cay độc.

Sáng nay, họ dự định dẫn người lên núi Hầu Nhi Lĩnh để tìm hai người Hoa Ngọc và Thẩm Nam Châu, nhưng khi tới cửa núi, mọi người lại không dám vào. Họ sợ rằng nếu đúng là Hoa Ngọc có "vận xui" làm chết con bò già, thì bước chân vào Hầu Nhi Lĩnh có thể khiến họ chịu chung số phận với con bò. Mọi người đều do dự, không ai dám vào.

Sau đó nghe nói hai người đã lên trấn, họ liền tập trung ở ngã ba chờ hai người trở về để đòi lời giải thích.

Lý Thuận bị mời đến cũng không thể từ chối. Ông biết mình khó mà cãi lý với nhiều người như vậy, hơn nữa chuyện này lại kỳ quặc và trùng hợp, ngay chính ông cũng có chút lung lay, cảm thấy có lỗi với Hoa Ngọc và tiểu ngốc tử. Mượn bò để kéo hàng hóa, không ngờ lại gây ra chuyện lớn thế này. Nếu biết trước, ông đã kéo xe heo đến cho xong.

Giá mà có thể biết trước mọi chuyện, Lý Thuận thở dài một hơi. Khi thấy bóng hai người Hoa Ngọc và Thẩm Nam Châu xuất hiện ở đầu làng, ông hiểu rằng một trận tranh cãi gay gắt sắp sửa nổ ra.

Quả nhiên, chưa đợi hai người đến gần, Lưu thị từ xa đã lớn tiếng mắng: "Hai ngôi sao chổi cuối cùng cũng trở về! Sáng sớm chạy đến trấn trên tiêu xài, có tiền mà không đem tiền bồi thường cho con bò chết của ta, còn biết xấu hổ hay không?"

Hoa Ngọc nghe lời mắng đó thì sắc mặt cũng thay đổi. Từ trước đến nay, nàng ít lời và không muốn tranh cãi với người khác, nếu không thì đã không để cho mọi người đổ mọi chuyện không may lên đầu mình nhiều năm qua. Nhưng đối mặt với người phụ nữ này, Hoa Ngọc thật sự thấy chán ghét.

Nhìn Lưu thị thấp hơn nàng hai cái đầu, Hoa Ngọc lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

Lưu thị, sau cả đêm xây dựng tâm lý, lại thêm sự ủng hộ của những người thân bên cạnh, càng lớn gan hơn, không còn sợ Hoa Ngọc nữa. Bà ta tiến lên, nắm lấy cánh tay của Hoa Ngọc và phun ra lời chửi rủa: "Phi, ngươi là đồ sao chổi chết tiệt! Hôm nay ngươi không đưa tiền thì đừng hòng đi!"

Hoa Ngọc vốn không thích tiếp xúc với người khác, càng không muốn chạm vào người phụ nữ thô tục như thế này. Nàng nghiêng người, rút tay ra khỏi tay của Lưu thị, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta: "Ngươi tốt nhất đừng đến gần ta thêm nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Lúc này, Lưu thị đã trở nên ngang ngược, không còn để tâm đến điều gì. Bà ta nghĩ rằng, giữa ban ngày ban mặt như thế này, Hoa Ngọc cũng không thể làm gì mình.

Lưu thị túm lấy quần áo của Hoa Ngọc, dùng sức kéo mạnh và thậm chí còn định lao lên cắn xé. Dù Hoa Ngọc mang tiếng xấu nhưng thực tế chưa từng đánh nhau với ai. Nàng chỉ cố gắng né tránh, nhưng với sự liều lĩnh của Lưu thị, nàng khó mà đối phó nổi.

Thẩm Nam Châu ngồi đó cũng không thể ngồi yên. Từ khi quen biết Hoa Ngọc, nàng biết rõ người này là một kẻ cao ngạo, ít khi nói cười và tránh xung đột. Mang tiếng là "Thiên Sát Cô Tinh" trong thôn, nhưng bản chất nàng vẫn là một người đạm bạc, sống yên phận. Nay nhìn thấy cảnh Hoa Ngọc rơi vào tình cảnh khốn đốn như vậy, Thẩm Nam Châu không thể làm ngơ.

Hơn nữa, Hoa Ngọc vốn là nữ nhi. Nếu bị đánh đập, xé áo như Lưu thị đang làm, thân phận của nàng sẽ bị bại lộ. Với tiếng xấu "Thiên Sát Cô Tinh" và vẻ ngoài xinh đẹp, nếu thân phận nữ nhi của nàng bị lộ, chắc chắn sẽ gây ra nhiều phiền toái về sau, thậm chí làm cả vùng Hầu Nhi Lĩnh không yên ổn.

Không để ý đến sức lực nhỏ bé của mình, Thẩm Nam Châu xông lên, chen vào giữa hai người, quay lại ôm chặt lấy Lưu thị, cố gắng kéo bà ta ra khỏi Hoa Ngọc.

Lưu thị tuy thấp bé nhưng lại có sức lực mạnh mẽ, Thẩm Nam Châu vừa mới giữ được bà ta trong thoáng chốc đã bị ném sang một bên, suýt ngã xuống đất. Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, đôi tay trắng trẻo nắm chặt lấy cánh tay của Lưu thị, không để bà ta tiến gần Hoa Ngọc.

Hoa Ngọc thấy Thẩm Nam Châu bị đẩy ngã, tóc búi bung rơi xuống đất, tóc tai xõa trên vai, trông như một tiểu người điên, trong lòng nàng không khỏi đau xót. Lúc này, Hoa Ngọc không thể giữ bình tĩnh được nữa, lớn tiếng gọi: "Châu nhi, mau buông tay!"

Nàng vươn tay muốn đỡ lấy thân hình nhỏ bé sắp ngã của Thẩm Nam Châu.

Thẩm Nam Châu nghiến răng, quay sang Hoa Ngọc và nói: "Hoa ca ca, mau tránh xa người đàn bà điên này ra, đừng để bà ta đến gần ngươi."

Lưu thị thấy không thể túm được Hoa Ngọc, liền đổ hết tức giận lên Thẩm Nam Châu. Bà ta giống như hôm qua, dùng sức cấu mạnh vào eo của nàng.

Vết thương ở eo của Thẩm Nam Châu từ tối qua vẫn chưa lành, bị Lưu thị cấu mạnh một cái, nàng đau đớn đến kêu lên một tiếng "A!"

Hoa Ngọc vừa nhìn đã biết Lưu thị là một người phụ nữ độc ác và đầy kinh nghiệm. Trước mắt, nàng lại hiện lên hình ảnh Thẩm Nam Châu với cái bụng tròn trịa có vết tím xanh, lập tức cảm thấy tức giận dâng lên. Nàng bước hai bước tới, nắm chặt cổ áo Lưu thị, một tay kéo bà ta ra, rồi dùng sức đẩy mạnh về phía trước.

Lưu thị đâu có thể chống lại sức mạnh tuổi trẻ của Hoa Ngọc, bà ta loạng choạng rồi ngã xuống giữa đường lớn.

Cây ô đầu

Cây lang độc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com