TruyenHHH.com

Bhtt Edit Song Lai Tren Hi Duong Hoac Hua Huu Nhat Thien

Kết cục của Tiểu Duyệt tuy chẳng thể gọi là viên mãn, nhưng cuối cùng cũng đã có hồi đáp. Trở về quê nhà, ánh mắt người đời đối với Lâm Vân và Hạ Hàm cũng chẳng khiến các nàng bận tâm, bởi lẽ các nàng nào có định lưu lại Tần Châu lâu dài. Dù sao, Kinh thành hay Tín Châu mới là nơi các nàng sẽ cùng nhau quy tụ về sau.

Nghĩ đến những điều ấy, Lâm Vân liền sau bữa điểm tâm nhẹ nhàng hỏi Hạ Hàm: "Trước đây, ngươi vì sao lại đến Tần Châu? Huống chi nay cũng sắp đến cuối năm, chẳng thấy các ngươi chuẩn bị hồi kinh ăn Tết. Chẳng lẽ năm nay định an tâm ở lại nơi này sao?"

Hạ Hàm thoáng liếc nhìn nàng, hờ hững đáp: "Sợ rằng nếu hồi kinh, phụ thân ta lại gợi đến chuyện hôn sự, chi bằng cứ ở bên ngoài tĩnh dưỡng. Ban đầu cũng có nghĩ đến sẽ đi, nhưng rồi lại nhận được thư phụ thân dặn ở lại Tần Châu an ổn. Tần Châu vốn là nguyên quán của Hạ gia, nên rời Tín Châu chẳng có chỗ nào khác để đi, đành đến nơi này thôi."

Lâm Vân nghe xong liền khẽ cười, nhướng mày đáp lại: "A, vậy thật khéo, lại đến ở ngay sát vách nhà ta..."

Nghe nàng ngầm ý trêu chọc, Hạ Hàm khẽ đỏ mặt, nhưng chẳng phản bác, coi như ngầm thừa nhận lời đùa ấy. Quả thật nàng da mặt vẫn chẳng dày dạn như Lâm Vân, chẳng thể ung dung mà đáp rằng mình đến vì nàng, đành đỏ mặt im lặng, lòng lại đôi phần ngượng ngùng.

Hai nàng mắt đối mắt, như ngầm trao ánh nhìn sâu thẳm, rồi Hạ Hàm không nhịn được mà bật cười khi thấy vẻ mặt quái dị của Lâm Vân. Nàng cất tiếng nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Năm nay chúng ta đành phải ở lại Tần Châu ăn Tết, ngươi nghĩ xem Lâm Doãn còn để lại chuyện rắc rối gì cho chúng ta hay không?"

Dẫu sao thì cũng phải ở lại nơi này vài tháng, chuyện của Tiểu Duyệt đã xảy ra một lần cũng đủ rồi, chỉ sợ lại dính thêm vài chuyện nữa thì e rằng sẽ đắc tội không ít hàng xóm láng giềng. Hơn nữa, nếu Lâm Vân đã chiếm thân thể của Lâm Doãn, những gì nàng ấy để lại, dù tốt hay xấu, các nàng cũng đều phải gánh vác, rồi dần khắc phục hậu quả để khỏi phải áy náy trong lòng.

Lâm Vân hiển nhiên cũng đồng tình như thế. Nàng liền hồi tưởng kỹ càng, sau đó yên tâm lắc đầu: "Không có gì đáng ngại. Ngoại trừ chút liên lụy với các tộc nhân Lâm gia, nàng không có quan hệ sâu đậm với ai bên ngoài. Trong ngõ hẻm này, hàng xóm đều là người thiện tâm, đã từng giúp đỡ mẹ con nàng không ít, đến lúc ấy chỉ cần bù đắp chút bạc là đủ."

Quan hệ của Lâm Doãn vốn dĩ đơn giản, ngoài vài hàng xóm lâu năm, nàng cũng chỉ quen biết vài người kiếm sống cùng nghề. Ngày trước nàng từng bày quầy viết thư thuê, cũng từng nhận việc giúp người tính toán sổ sách, nhưng đều là giao tình nhạt nhòa, chưa từng có mối thâm giao.

Lâm Doãn trước đây đã tự giữ mình xa cách với người đời, nay lại thuận tiện cho Lâm Vân rất nhiều.

Hạ Hàm nghe xong, gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta sắp xếp thời gian đi gặp những người trong tộc Lâm gia, tránh để sau này lại sinh chuyện."

Nhưng Lâm Vân chỉ khẽ lắc đầu, cười khinh thường: "Không cần. Đám người Lâm gia kia chỉ toàn kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, lần trước ta đã dạy cho một bài học rồi, trong thời gian ngắn cũng không dám tìm đến đây đâu." Nói rồi nàng liếc Hạ Hàm cười nhạt: "Hơn nữa, hiện tại ta còn có kinh thành quý nữ làm thê tử, bọn họ nào dám lại gần? Cùng lắm thì chỉ cần nhắc đến Tướng quân phủ hay Thị Lang phủ, ta cũng không tin có kẻ nào dám đến chiếm chút lợi lộc."

Hạ Hàm đã sớm nghe qua không ít chuyện về đám tộc nhân của Lâm gia, nên vừa nghe Lâm Vân nói xong, nàng liền gật đầu đồng ý, mỉm cười bảo: "Tới Tết, ta sẽ cùng ngươi đến từ đường Lâm gia, cũng coi như chính danh ra mắt." Vừa nói, Hạ Hàm không quên thêm chút uy hiếp ngầm.

Lâm Vân nghe vậy thì lòng tuy chưa cam tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu. Nàng đương nhiên muốn Hạ Hàm được ghi danh vào gia phả Lâm gia, nhưng nàng càng muốn tên của Hạ Hàm xuất hiện trong gia phả Tướng quân phủ tại kinh thành hơn.

Hạ Hàm nhìn qua là đã hiểu ngay tâm tư của Lâm Vân, cười nhẹ xoa đầu nàng, nhưng khi quay mặt đi thì trong đôi mắt thoáng qua nét buồn phiền — nàng vẫn nhớ Lâm Vân từng gặp người nhà của mình, và không quên lá thư ly hôn đã gửi cho Lâm phu nhân trước đó. Lần này trở về, chắc chắn vị trưởng bối vốn đã không ưa mình lại càng thêm không hài lòng hơn.

Con đường phía trước của hai người còn dài và nhiều chông gai.

****************************************

Mặc dù tương lai có lắm âu lo, nhưng giây phút hiện tại được bình yên bên nhau thì thật đáng trân quý. Tuy sáng nay Lâm Vân đã bị kéo vào rắc rối vì nhà Tiểu Duyệt, nhưng chuyện ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. Sau khi cơm trưa vừa qua, nàng liền phấn chấn trở lại, muốn đưa Hạ Hàm ra ngoài đi dạo.

Lâm Vân vốn hiểu rõ Hạ Hàm, bèn cầm lấy chén trà trong tay nàng, cười nói: "A Hàm, ngươi tới Tần Châu cũng đã lâu rồi mà chưa hề ra ngoài dạo chơi. Hôm nay chẳng có việc gì, chúng ta đi dạo một chút, được chứ?"

Hạ Hàm vốn là người ít ưa náo nhiệt, chỉ cần một quyển sách và một chén trà là đủ để nàng dành cả ngày. Tuy nhiên, khi ở bên Lâm Vân, nàng lại không từ chối việc ra ngoài, thậm chí có phần thích thú. Nàng liền gật đầu đồng ý.

Cả hai chuẩn bị xong xuôi, Lâm Vân còn đặc biệt quay về phòng lấy một bao bạc lớn, khiến Hạ Hàm nhướn mày hỏi: "Mang nhiều tiền thế để làm gì? Ngươi định mua gì sao?"

Lâm Vân cười, nắm chặt túi bạc trong tay rồi nói: "Đây chẳng là bao, chỉ là để phòng khi đi ngang qua nơi nào có người cần, ta sẽ để lại chút bạc xem như trả ân nghĩa mọi người từng chăm sóc mẹ con Lâm Doãn năm xưa." Nói đoạn, nàng ghé sát Hạ Hàm cười trêu: "Yên tâm, bạc mua lễ vật cho ngươi, ta vẫn giữ đây."

Lần này Lâm Vân bỏ nhà ra đi, Lâm Kiêu - vị ca ca của nàng - vì lo muội muội thiếu thốn trên đường nên đã dốc hết gia sản cho nàng. Nhờ vậy, cả hai không còn lo cảnh túng thiếu như lúc ban đầu.

Nghe xong, Hạ Hàm chỉ cười, lòng thoáng chờ mong món lễ vật mà Lâm Vân nhắc đến.

Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, lần này không mang theo nha hoàn hay hộ vệ, chỉ có hai bóng dáng sóng vai bên nhau. Bởi vậy, tránh được nhiều ánh mắt người ngoài. Hạ Hàm dù gì vẫn còn e thẹn, nếu bên cạnh có người nhìn, nàng sẽ thấy không tự nhiên khi nắm tay Lâm Vân. Còn Lâm Vân thì chẳng để ý lắm, thậm chí còn thích mọi người nhìn thấy, nhưng vì muốn chiều lòng người thương, nàng cũng giữ lại chút ít.

Ra khỏi ngõ nhỏ, gió đông buốt lạnh rít qua, khiến người ta không muốn đứng ngoài lâu.
Những người thường dân vốn không đủ áo ấm hay chăn dày, đa số chỉ có vài lớp áo mỏng, hiếm ai ra ngoài trong tiết trời lạnh lẽo này trừ phi có việc khẩn thiết. Cũng vì thế mà con ngõ nhỏ trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai người nắm tay nhau, bước đi trong sự tĩnh lặng của mùa đông.

Giờ khắc này, trong con ngõ nhỏ vắng lặng không một bóng người, đúng là thuận tiện cho hành động của Lâm Vân. Dù sao thì việc mang theo một túi bạc nặng cỡ này cũng không dễ dàng gì.

Nàng kéo tay Hạ Hàm, cả hai bước chậm rãi đến cuối con hẻm. Lâm Vân chỉ vào một ngôi nhà gần đó rồi nói với Hạ Hàm: "Nhà này từng cho mẹ con Lâm Doãn hai cái bánh nướng." Nàng vừa nói vừa lấy từ túi tiền ra hai lượng bạc, tiện tay ném vào trong sân nhà đó. Đi thêm vài bước nữa, nàng chỉ vào một ngôi nhà khác, nói: "Nhà này từng cho một rổ rau xanh." Lâm Vân lại ném hai lượng bạc vào sân, tiếp tục bước tới nhà kế bên.

Cứ thế, nàng đi qua từng nhà, vừa kể cho Hạ Hàm nghe vừa ném bạc vào sân. Nhà thì đã từng cho bánh ngô, nhà thì cho rau xanh, nhà thì cho bột ngô, hay chỉ đơn giản là đã chia sẻ hai bát cơm. Khi xưa, Lâm Doãn đã mang gia đình tá túc ở đây, rõ ràng đã cân nhắc về phẩm tính của người làng. Dù làng quê tuy nghèo, nhưng những người hàng xóm nơi đây lại rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ mẹ con Lâm Doãn trong suốt mười mấy năm. Có ân tình đếm được, có ân tình không đếm xuể.

Mỗi khi Lâm Vân ném bạc vào sân, trong lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc khó tả, hồi tưởng về quá khứ. Trong khoảnh khắc đó, nàng gần như hoài niệm, thậm chí có chút tưởng như chính mình là người đang nhận ân tình từ người khác như mẹ con Lâm Doãn năm xưa.

Nàng thở dài, cảm khái nói với Hạ Hàm: "Những người hàng xóm này từng đối xử với mẹ con Lâm Doãn rất tốt."

Vừa dứt lời, nàng tiện tay ném năm lượng bạc vào sân một nhà bên cạnh. Chưa kịp nghe Hạ Hàm đáp lại, cả hai bỗng giật mình bởi một tiếng chó sủa "Gâu gâu" vang vọng khắp nơi! Lâm Vân quay đầu nhìn lại, chợt nhớ ra điều gì, vội kéo tay Hạ Hàm đi nhanh về phía trước: "Đi mau, Vương Ngũ thúc nuôi con Đại Cẩu, lúc nó nổi nóng thì cửa viện cũng không ngăn nổi!"

Khu này có nhiều nhà nuôi chó, nhưng thật chẳng may, miếng bạc vừa rồi Lâm Vân ném trúng ngay vào đầu Đại Cẩu. Nó lập tức sủa ầm lên, kéo theo những con chó khác trong khu cũng sủa theo.

Chỉ trong tích tắc, con hẻm vốn yên ắng bỗng tràn ngập tiếng chó sủa liên hồi, vang động khiến cả những người hàng xóm trong nhà cũng phải mở cửa ra xem. Mỗi nhà đều nghe thấy tiếng chó sủa, liền quát tháo cẩu trông nhà, có khi còn chẳng để ý tới số bạc nàng vừa ném. Nếu có ai phát hiện, họ có thể sẽ trả lại bạc cho nàng, thậm chí trách móc nàng một trận.

Lâm Vân chỉ muốn trả lại chút ân tình còn thiếu cho Lâm Doãn, không hề muốn dính dáng quá nhiều hay bị trách móc từ những trưởng bối "xa lạ." Thế là nàng ôm lấy phần bạc còn lại trong túi, kéo tay Hạ Hàm, vội vàng chạy ra khỏi con hẻm nhỏ.

Hai người cùng nhau làm chuyện lén lút đến mức bị chó rượt, chạy thục mạng một hơi đến khi thở không ra hơi mới dừng lại. Cả hai nhìn nhau, thở hổn hển, rồi không nhịn được mà bật cười.

Hạ Hàm vừa thở vừa cười, nhưng vẫn không quên trêu chọc Lâm Vân: "Ngươi chắc trước đây cũng không ít lần làm chuyện xấu, phải không? Phản ứng nhanh thật đấy, chạy trốn còn lưu loát thế cơ mà."
Lâm Vân cũng đang thở dốc, tay còn vỗ nhẹ vào lưng Hạ Hàm để giúp nàng dễ thở hơn.

Trên mặt lại thoáng chút hồi tưởng, nàng cười nói: "Cũng không hẳn vậy đâu. Trước kia ta gây chuyện thì nhiều, nhưng bình thường chẳng cần chạy trốn bao giờ. Dù sao cũng có ca ca của ta giúp đỡ, đứng ra đường hoàng hẳn hoi."

Nghe vậy, Hạ Hàm không nhịn được cảm thấy đồng tình với Thiếu Tướng quân - ca ca của Lâm Vân. Nhìn vẻ mặt Lâm Vân lúc này, nàng cũng đoán được hắn từ nhỏ đến lớn chắc phải chịu không ít oan ức vì nàng. Nhưng chỉ trong chốc lát, Hạ Hàm lại cười tươi, đẩy lùi suy nghĩ đáng thương về Thiếu Tướng quân, nàng hít một hơi thật sâu, nắm tay Lâm Vân và nói: "Được rồi, ngươi chẳng phải bảo muốn đi dạo trong thành sao? Giờ đã ra khỏi đây rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Ngón tay Lâm Vân khẽ cử động, rồi nhẹ nhàng đan xen với tay Hạ Hàm, mười ngón đan chặt vào nhau: "Vậy thì đi." Nói xong, nàng lại bổ sung: "Ta vừa mới trở về đã nghe nói Tàng Đông đang dò hỏi tin tức về ta quanh đây, đến giờ cũng chưa có dịp đi dạo trong thành."

Nghe vậy, trong lòng Hạ Hàm thoáng chút xúc động. Tuy đã biết trước điều này, nàng vẫn không khỏi hỏi thêm: "Vậy tại sao ngươi lại nghĩ đến việc đến Tần Châu?"

Lâm Vân không chút do dự, đáp lại đầy chân thành: "Tất nhiên là nghe ngươi đang ở Tần Châu, nên ta đặc biệt đến tìm ngươi."
Được toại nguyện với câu trả lời, Hạ Hàm nhất thời cảm thấy mãn nguyện, khóe môi khẽ nhếch lên. Trong lòng nàng như được phủ lên từng đợt ngọt ngào ấm áp.

*****************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Vân (không để ý chút nào): Lẽ thẳng khí hùng dùng ta ca bạc, lẽ thẳng khí hùng để hắn cõng lấy oa

Lâm Kiêu (mặt không hề cảm xúc): Có như thế cái hãm hại ca muội muội, chẳng trách ta không tìm được tức phụ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com