Bhtt Edit Song Lai Tren Hi Duong Hoac Hua Huu Nhat Thien
Từ khi trở về từ rừng đào, Lâm Kiêu vẫn đưa Lâm Vân về Như Quy Lâu mới rời đi. Nhưng hôm nay, Lâm Vân không còn quyến luyến sự có mặt của huynh trưởng như thường lệ, trong đầu nàng toàn là hình ảnh Hạ Hàm khóc lóc trước bia mộ, không thể nào xóa bỏ được. Nàng không ngờ, ngoài gia đình, vẫn còn có người vì cái chết của nàng mà đau lòng đến như vậy.
Hơn nữa, Lâm Vân cảm thấy có điều gì đó bất thường trong hành động của Hạ Hàm hôm nay, dường như có điều gì đó ghê gớm đang bị che giấu. Dù cố gắng suy nghĩ, nàng vẫn không thể hiểu rõ, và cũng không muốn làm phiền huynh trưởng để xin ý kiến. Vì vậy, nàng quyết định tự mình đi hỏi Hạ Hàm, dù thân phận hiện giờ không cho phép nàng công khai điều tra, nhưng việc nói bóng gió vài câu cũng không phải là điều quá tồi tệ.Sau khi quyết định, Lâm Vân không trở về phòng mà ngồi đợi ở vị trí mà Hạ Hàm hay uống trà trong hai ngày qua. Nàng kiên nhẫn chờ suốt cả buổi chiều, mãi đến khi ánh chiều tà trải dài khắp đất trời mới thấy Hạ Hàm cùng Tàng Đông khoan thai bước vào.Lâm Vân đã đợi cả buổi trưa, sự kiên nhẫn của nàng cũng dần hao mòn. Vừa thấy Hạ Hàm, nàng liền đứng dậy bước tới chào đón. Nhưng Hạ Hàm dường như vẫn trong tâm trạng nặng nề, không hề để ý đến Lâm Vân, trực tiếp đi thẳng qua nàng mà không dừng lại. Lâm Vân định đuổi theo thì bị Tàng Đông ngăn lại. Với vẻ mặt nghiêm nghị, Tàng Đông nói: "Cô gia, tiểu thư hôm nay ra ngoài hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Ngài có chuyện gì, xin hãy để đến ngày mai."Tàng Đông hiếm khi tỏ ra cứng rắn trước mặt Lâm Vân, nhưng chính điều này đã khiến Lâm Vân nhận ra mình đã quá ích kỷ và cấp thiết. Nàng biết rõ Hạ Hàm hôm nay trước mộ đã thất thố đến mức nào, và bây giờ nàng có lẽ vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau không thể diễn tả. Lúc này, Hạ Hàm rõ ràng không có tâm trạng để tiếp chuyện nàng, người mà giờ đây không còn liên hệ gì.Lâm Vân cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, giống như nỗi đau mơ hồ từ rừng đào giờ lại tràn đến. Nàng không muốn làm phiền Hạ Hàm thêm nữa, nhưng vẫn kéo Tàng Đông lại hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi, nàng có ổn không?"Tàng Đông sững sờ, dường như không ngờ Lâm Vân sẽ hỏi điều này. Ánh mắt nhìn Lâm Vân chợt trở nên phức tạp. Sau một lúc do dự, nàng mới nhẹ giọng trả lời: "Tiểu thư... không ổn lắm."Nghe vậy, trong lòng Lâm Vân cảm thấy trĩu nặng, nhưng sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra hôm nay, nàng biết đây là điều không thể tránh khỏi. Cắn chặt môi, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Hôm nay các ngươi đã đi đâu, tại sao nàng lại không ổn?"Tàng Đông, luôn mong muốn Hạ Hàm có thể thoát khỏi quá khứ, đã chứng kiến quá nhiều lần Hạ Hàm đau lòng và thất thố. Sự xuất hiện của Lâm Vân như một tia hy vọng cuối cùng, dù Tàng Đông phải tuân theo mệnh lệnh của Hạ Hàm là không được tiếp xúc quá nhiều với Lâm Vân. Tuy nhiên, nàng cũng mong muốn tác hợp hai người, nên đã trở thành một điểm đột phá nhỏ. Nàng khẽ nói: "Tiểu thư hôm nay đã đi gặp cố nhân."**********************************Lâm Vân cảm thấy một chút run rẩy trước câu trả lời của Tàng Đông, nhưng khi suy nghĩ lại, nàng nhận ra điều đó cũng không phải quá bất ngờ. Nàng nói tiếp: "Nhưng ta thấy dường như tâm trạng nàng không được tốt."Tàng Đông thở dài, biểu hiện rõ ràng lộ ra nỗi buồn: "Bởi vì tiểu thư không còn ở đây nữa." Nói xong, nàng có vẻ không biết còn có thể nói thêm gì, cuối cùng chỉ nhìn Lâm Vân một cái rồi quay đi, theo sau Hạ Hàm.Lâm Vân đứng lại một mình, trong đầu không ngừng vang lên hai từ "cố nhân," như một lời nhắc nhở điều gì đó. Nàng nhớ lại biểu cảm phức tạp của Tàng Đông khi nhắc đến "cố nhân" và cả những lần trước ở Hạ phủ khi Hạ Hàm đề cập đến "cố nhân" với ánh mắt đầy nỗi đau.Giờ đây, nàng đã hiểu rằng, người mà họ gọi là "cố nhân" chính là nàng. Hạ Hàm đến Tín Châu cũng vì nàng. Một suy đoán táo bạo bắt đầu nhen nhóm trong đầu Lâm Vân...Tuy nhiên, khi nghĩ đến suy đoán đó, nàng không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình như đang mắc phải một cơn ác mộng.
******************************************Gặp lại được Hạ Hàm đã là ngày hôm sau buổi trưa. Lâm Vân, vốn là người hiếm khi dậy sớm, lần này lại đúng lúc thức dậy từ sớm. Thiếu Tướng quân không có công vụ gì cần làm, hai ngày qua đều là trời chưa sáng đã vội ra ngoài, sáng sớm nàng đã đến Như Quy Lâu, ngồi đợi muội muội xuất hiện. Sau khi cùng dùng qua điểm tâm, hai người lại rời khỏi thành, vẫn là đến rừng đào phía đông ngoại thành để thăm mộ mới, nhưng lần này không gặp ai khác. Lâm Vân chỉ yên lặng ở trước mộ trạm một hồi lâu.Mộ phần này không có gì đặc biệt, chỉ là vì mộ phần này nếu là của nàng, và bên trong thực sự chôn cất chính mình, đối mặt với nó lại có một cảm giác khác biệt. Đây cũng là cách mà Lâm Vân chọn để đối diện với hiện thực.Lâm Kiêu đứng sau Lâm Vân, cách xa vài bước, không thể thật sự hiểu được cảm giác của nàng. Sau đó hắn tự nhủ, cảm thấy có một sự kỳ quái không thể nói thành lời. Nhưng điều này không quan trọng, hắn chỉ cần biết muội muội vẫn còn, rồi lặng lẽ bồi tiếp nàng là đủ.Lâm Vân không làm gì nhiều, chỉ đứng lặng lẽ trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu. Không có nhang đèn hay vàng mã, cũng không có rượu tế bái, vì những thứ này đều không cần thiết. Trước khi rời đi, nàng đột nhiên tiến lên một bước, sờ vào tảng đá bia mộ. Đầu ngón tay chạm vào mặt đá có phần thô ráp, nàng lại không khỏi nhớ đến hình ảnh Hạ Hàm khóc trên bia mộ hôm qua...Trong lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu, vẫn còn một chút lưu luyến.Khi thu tay lại, nàng liếc nhìn một lần cuối rồi theo Lâm Kiêu rời khỏi nơi đó.Khi hai người trở lại Như Quy Lâu, đã là buổi trưa. Hai huynh muội gặp được Hạ Hàm vừa từ trên lầu đi xuống. Lâm Kiêu nhìn Hạ Hàm, rồi nhìn em gái của mình, mi tâm bất giác nhíu lại. Thấy hai người khác không có ý định lên tiếng, hắn liền mở miệng trước: "Hạ tiểu thư hiếm khi đến Tín Châu, nếu có chút gì không tiện, cũng nên đến Tướng quân phủ nghỉ ngơi."Hạ gia và Lâm gia thực ra không có giao tình gì nhiều, văn võ cũng có chút mâu thuẫn. Lâm Vân và Hạ Hàm biết nhau từ nhỏ, thường xuyên cãi nhau và cùng trưởng thành, nhưng giữa hai gia tộc không có liên hệ. Chính vì thế, khi Hạ Hàm đến Tín Châu, nàng không đến thăm Lâm gia mà chọn đến mộ phần trước.Tuy nhiên, Tướng quân phủ chính là nhà của Lâm Vân, Hạ Hàm đến Tín Châu cũng muốn đến bái phỏng một lần, thái độ với Lâm Kiêu cũng rất khách khí. Nàng gật đầu, đáp: "Vậy thì làm phiền Lâm đại ca."Lâm Kiêu lại khách sáo với nàng vài câu, hai bên trò chuyện vui vẻ, dường như rất hòa hợp. Lâm Vân vẫn không lên tiếng, ánh mắt không nhịn được lưu luyến trên gương mặt Hạ Hàm, nhanh chóng phát hiện nàng mí mắt có chút sưng, trang điểm không thể che giấu hoàn toàn — đó là dấu vết của khóc lâu. Không biết nàng khóc sưng mắt vì khóc trước mộ hôm qua hay buổi tối lén rơi lệ?"A Doãn, ngươi sao lại thất thần?" Lâm Kiêu kéo Lâm Vân trở lại hiện thực.Lâm Vân chớp mắt mấy cái, thu hồi ánh mắt, cũng ý thức được mình có chút không đúng — nàng hôm qua mới có suy đoán táo bạo, hiện tại phải tránh Hạ Hàm, sao ánh mắt và tâm tư lại không nhịn được hướng về nàng?May mắn thay, Hạ Hàm hình như không chú ý đến điều này, ngược lại Lâm Kiêu là người đầu tiên nhận ra, vì vậy nhắc nhở nàng. Sau khi Lâm Vân hồi thần cũng rốt cuộc khôi phục bình thường, như không có việc gì, nàng nói: "Có chút thất thần, sao vậy? Có chuyện gì không?"Lâm Kiêu âm thầm lo lắng nhìn nàng một cái, trên mặt lại rất tốt che giấu hết thảy tâm tình, hắn thậm chí không thể hiện ra cảm xúc thân mật với muội muội. Hắn chỉ tươi cười, chỉ vào bàn trống bên cạnh nói: "Thời gian không còn sớm, các ngươi cũng mới đến Tín Châu, chúng ta cùng dùng bữa trưa đi, coi như là ta tiếp đãi chủ nhà."Lâm Vân không có gì để từ chối, gật đầu đáp ứng. Hạ Hàm cũng không từ chối, vì vậy ba người nhanh chóng ngồi xuống một bàn ăn.Thế nhưng không khí trên bàn ăn có phần trầm mặc. Hạ Hàm tâm tình không tốt, vô tình bốc lên câu chuyện, còn Lâm Vân trong lòng đầy tâm sự, có chút không dám đối diện với Hạ Hàm, cuối cùng câu chuyện do Lâm Kiêu khơi gợi.Thế nhưng Thiếu Tướng quân dường như cũng không khơi dậy được chuyện gì vui vẻ. Sau khi ngồi xuống, hắn rót trà cho ba người, thuận miệng hỏi: "Tín Châu cách kinh thành xa xôi, sao Hạ tiểu thư lại đột nhiên nghĩ đến nơi này?" Nói xong, hắn dừng lại một chút, tự nghĩ đến điều gì, lại thêm một câu: "Tín Châu bên này không yên ổn, trước đây các ngươi có gặp phải sơn tặc không?"Hạ Hàm cầm chén trà, nhất thời im lặng, nhưng có lẽ vì Lâm Vân không có ở đây, nàng cũng không còn nhiều ẩn giấu tâm tư. Nàng trầm mặc một lát rồi trả lời: "Nửa năm trước ta nhận được tin tức A Vân có chuyện, từ ngày đó ta đã muốn đến đây. Đáng tiếc, ta chỉ là một cô gái, phụ mẫu không yên lòng ta đi xa, nên kéo dài đến hôm nay mới đến thăm nàng."Một tiếng "ầm" nhỏ vang lên, Lâm Vân làm rơi chén trà trên mặt bàn, may mà chén trà chưa đổ, chỉ là nước trà văng ra không ít. Thấy ánh mắt của hai người đều quay lại, nàng vội vàng nói:"Tay ta trơn, làm rơi chén trà."Hạ Hàm không để ý nhiều, còn Lâm Kiêu thì nhíu mày một chút rồi lại giãn ra.Hai người tiếp tục bàn luận những đề tài nghiêm trọng, nhưng Lâm Vân cảm thấy càng lúc càng không bình tĩnh. Dù nàng đã có một chút suy đoán táo bạo từ hôm qua, nhưng khi nghe chính miệng Hạ Hàm nói rằng nàng đến vì nàng, trong lòng cảm giác còn mạnh mẽ hơn bình thường. Hơn nữa, dù vô tình hay cố ý, hành động của Hạ Hàm như đang chứng thực điều mà nàng cảm thấy không thể nào đúng được!Lâm Vân trong lòng loạn, bên tai chỉ nghe thấy những lời dịu dàng của Hạ Hàm, nàng không dám tiếp tục nhìn thẳng vào nàng.Vì thế, nàng cũng bỏ qua ánh mắt thỉnh thoảng của huynh trưởng, chỉ cúi đầu, gương mặt vẫn có vẻ thất thần.May mắn thay, Như Quy Lâu phục vụ rất nhanh, hai người trò chuyện không kéo dài quá lâu, tiểu nhị đã bưng món ăn lên.Thật khéo, Lâm Kiêu gọi món ăn đều là những món muội muội thích. Hạ Hàm đối với Lâm Vân không phải ngày một ngày hai, nên đối với sở thích của nàng cũng không hề không biết. Thấy Lâm Kiêu gọi toàn món mà nàng thích, Hạ Hàm không khỏi có chút thất thần.Lâm Vân nhìn mà cảm thấy bất ngờ, khi ăn không nhịn được phải liếc nhìn Hạ Hàm mấy lần, còn Lâm Kiêu thì bị ánh mắt ấy nhìn đầy vẻ vô tội.****************************Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vân (xoắn xuýt): Nàng yêu thích ta, nàng không thích ta, nàng yêu thích ta, nàng không thích ta...Lâm Kiêu (... ): Nàng yêu thích ngươi.Lâm Vân (kinh sợ): Không không không, sao có thể có chuyện đó? Hai ta trước đây là đối thủ một mất một còn tới, nàng làm sao có khả năng yêu thích ta? !
Hơn nữa, Lâm Vân cảm thấy có điều gì đó bất thường trong hành động của Hạ Hàm hôm nay, dường như có điều gì đó ghê gớm đang bị che giấu. Dù cố gắng suy nghĩ, nàng vẫn không thể hiểu rõ, và cũng không muốn làm phiền huynh trưởng để xin ý kiến. Vì vậy, nàng quyết định tự mình đi hỏi Hạ Hàm, dù thân phận hiện giờ không cho phép nàng công khai điều tra, nhưng việc nói bóng gió vài câu cũng không phải là điều quá tồi tệ.Sau khi quyết định, Lâm Vân không trở về phòng mà ngồi đợi ở vị trí mà Hạ Hàm hay uống trà trong hai ngày qua. Nàng kiên nhẫn chờ suốt cả buổi chiều, mãi đến khi ánh chiều tà trải dài khắp đất trời mới thấy Hạ Hàm cùng Tàng Đông khoan thai bước vào.Lâm Vân đã đợi cả buổi trưa, sự kiên nhẫn của nàng cũng dần hao mòn. Vừa thấy Hạ Hàm, nàng liền đứng dậy bước tới chào đón. Nhưng Hạ Hàm dường như vẫn trong tâm trạng nặng nề, không hề để ý đến Lâm Vân, trực tiếp đi thẳng qua nàng mà không dừng lại. Lâm Vân định đuổi theo thì bị Tàng Đông ngăn lại. Với vẻ mặt nghiêm nghị, Tàng Đông nói: "Cô gia, tiểu thư hôm nay ra ngoài hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Ngài có chuyện gì, xin hãy để đến ngày mai."Tàng Đông hiếm khi tỏ ra cứng rắn trước mặt Lâm Vân, nhưng chính điều này đã khiến Lâm Vân nhận ra mình đã quá ích kỷ và cấp thiết. Nàng biết rõ Hạ Hàm hôm nay trước mộ đã thất thố đến mức nào, và bây giờ nàng có lẽ vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau không thể diễn tả. Lúc này, Hạ Hàm rõ ràng không có tâm trạng để tiếp chuyện nàng, người mà giờ đây không còn liên hệ gì.Lâm Vân cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, giống như nỗi đau mơ hồ từ rừng đào giờ lại tràn đến. Nàng không muốn làm phiền Hạ Hàm thêm nữa, nhưng vẫn kéo Tàng Đông lại hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi, nàng có ổn không?"Tàng Đông sững sờ, dường như không ngờ Lâm Vân sẽ hỏi điều này. Ánh mắt nhìn Lâm Vân chợt trở nên phức tạp. Sau một lúc do dự, nàng mới nhẹ giọng trả lời: "Tiểu thư... không ổn lắm."Nghe vậy, trong lòng Lâm Vân cảm thấy trĩu nặng, nhưng sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra hôm nay, nàng biết đây là điều không thể tránh khỏi. Cắn chặt môi, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Hôm nay các ngươi đã đi đâu, tại sao nàng lại không ổn?"Tàng Đông, luôn mong muốn Hạ Hàm có thể thoát khỏi quá khứ, đã chứng kiến quá nhiều lần Hạ Hàm đau lòng và thất thố. Sự xuất hiện của Lâm Vân như một tia hy vọng cuối cùng, dù Tàng Đông phải tuân theo mệnh lệnh của Hạ Hàm là không được tiếp xúc quá nhiều với Lâm Vân. Tuy nhiên, nàng cũng mong muốn tác hợp hai người, nên đã trở thành một điểm đột phá nhỏ. Nàng khẽ nói: "Tiểu thư hôm nay đã đi gặp cố nhân."**********************************Lâm Vân cảm thấy một chút run rẩy trước câu trả lời của Tàng Đông, nhưng khi suy nghĩ lại, nàng nhận ra điều đó cũng không phải quá bất ngờ. Nàng nói tiếp: "Nhưng ta thấy dường như tâm trạng nàng không được tốt."Tàng Đông thở dài, biểu hiện rõ ràng lộ ra nỗi buồn: "Bởi vì tiểu thư không còn ở đây nữa." Nói xong, nàng có vẻ không biết còn có thể nói thêm gì, cuối cùng chỉ nhìn Lâm Vân một cái rồi quay đi, theo sau Hạ Hàm.Lâm Vân đứng lại một mình, trong đầu không ngừng vang lên hai từ "cố nhân," như một lời nhắc nhở điều gì đó. Nàng nhớ lại biểu cảm phức tạp của Tàng Đông khi nhắc đến "cố nhân" và cả những lần trước ở Hạ phủ khi Hạ Hàm đề cập đến "cố nhân" với ánh mắt đầy nỗi đau.Giờ đây, nàng đã hiểu rằng, người mà họ gọi là "cố nhân" chính là nàng. Hạ Hàm đến Tín Châu cũng vì nàng. Một suy đoán táo bạo bắt đầu nhen nhóm trong đầu Lâm Vân...Tuy nhiên, khi nghĩ đến suy đoán đó, nàng không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình như đang mắc phải một cơn ác mộng.
******************************************Gặp lại được Hạ Hàm đã là ngày hôm sau buổi trưa. Lâm Vân, vốn là người hiếm khi dậy sớm, lần này lại đúng lúc thức dậy từ sớm. Thiếu Tướng quân không có công vụ gì cần làm, hai ngày qua đều là trời chưa sáng đã vội ra ngoài, sáng sớm nàng đã đến Như Quy Lâu, ngồi đợi muội muội xuất hiện. Sau khi cùng dùng qua điểm tâm, hai người lại rời khỏi thành, vẫn là đến rừng đào phía đông ngoại thành để thăm mộ mới, nhưng lần này không gặp ai khác. Lâm Vân chỉ yên lặng ở trước mộ trạm một hồi lâu.Mộ phần này không có gì đặc biệt, chỉ là vì mộ phần này nếu là của nàng, và bên trong thực sự chôn cất chính mình, đối mặt với nó lại có một cảm giác khác biệt. Đây cũng là cách mà Lâm Vân chọn để đối diện với hiện thực.Lâm Kiêu đứng sau Lâm Vân, cách xa vài bước, không thể thật sự hiểu được cảm giác của nàng. Sau đó hắn tự nhủ, cảm thấy có một sự kỳ quái không thể nói thành lời. Nhưng điều này không quan trọng, hắn chỉ cần biết muội muội vẫn còn, rồi lặng lẽ bồi tiếp nàng là đủ.Lâm Vân không làm gì nhiều, chỉ đứng lặng lẽ trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu. Không có nhang đèn hay vàng mã, cũng không có rượu tế bái, vì những thứ này đều không cần thiết. Trước khi rời đi, nàng đột nhiên tiến lên một bước, sờ vào tảng đá bia mộ. Đầu ngón tay chạm vào mặt đá có phần thô ráp, nàng lại không khỏi nhớ đến hình ảnh Hạ Hàm khóc trên bia mộ hôm qua...Trong lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu, vẫn còn một chút lưu luyến.Khi thu tay lại, nàng liếc nhìn một lần cuối rồi theo Lâm Kiêu rời khỏi nơi đó.Khi hai người trở lại Như Quy Lâu, đã là buổi trưa. Hai huynh muội gặp được Hạ Hàm vừa từ trên lầu đi xuống. Lâm Kiêu nhìn Hạ Hàm, rồi nhìn em gái của mình, mi tâm bất giác nhíu lại. Thấy hai người khác không có ý định lên tiếng, hắn liền mở miệng trước: "Hạ tiểu thư hiếm khi đến Tín Châu, nếu có chút gì không tiện, cũng nên đến Tướng quân phủ nghỉ ngơi."Hạ gia và Lâm gia thực ra không có giao tình gì nhiều, văn võ cũng có chút mâu thuẫn. Lâm Vân và Hạ Hàm biết nhau từ nhỏ, thường xuyên cãi nhau và cùng trưởng thành, nhưng giữa hai gia tộc không có liên hệ. Chính vì thế, khi Hạ Hàm đến Tín Châu, nàng không đến thăm Lâm gia mà chọn đến mộ phần trước.Tuy nhiên, Tướng quân phủ chính là nhà của Lâm Vân, Hạ Hàm đến Tín Châu cũng muốn đến bái phỏng một lần, thái độ với Lâm Kiêu cũng rất khách khí. Nàng gật đầu, đáp: "Vậy thì làm phiền Lâm đại ca."Lâm Kiêu lại khách sáo với nàng vài câu, hai bên trò chuyện vui vẻ, dường như rất hòa hợp. Lâm Vân vẫn không lên tiếng, ánh mắt không nhịn được lưu luyến trên gương mặt Hạ Hàm, nhanh chóng phát hiện nàng mí mắt có chút sưng, trang điểm không thể che giấu hoàn toàn — đó là dấu vết của khóc lâu. Không biết nàng khóc sưng mắt vì khóc trước mộ hôm qua hay buổi tối lén rơi lệ?"A Doãn, ngươi sao lại thất thần?" Lâm Kiêu kéo Lâm Vân trở lại hiện thực.Lâm Vân chớp mắt mấy cái, thu hồi ánh mắt, cũng ý thức được mình có chút không đúng — nàng hôm qua mới có suy đoán táo bạo, hiện tại phải tránh Hạ Hàm, sao ánh mắt và tâm tư lại không nhịn được hướng về nàng?May mắn thay, Hạ Hàm hình như không chú ý đến điều này, ngược lại Lâm Kiêu là người đầu tiên nhận ra, vì vậy nhắc nhở nàng. Sau khi Lâm Vân hồi thần cũng rốt cuộc khôi phục bình thường, như không có việc gì, nàng nói: "Có chút thất thần, sao vậy? Có chuyện gì không?"Lâm Kiêu âm thầm lo lắng nhìn nàng một cái, trên mặt lại rất tốt che giấu hết thảy tâm tình, hắn thậm chí không thể hiện ra cảm xúc thân mật với muội muội. Hắn chỉ tươi cười, chỉ vào bàn trống bên cạnh nói: "Thời gian không còn sớm, các ngươi cũng mới đến Tín Châu, chúng ta cùng dùng bữa trưa đi, coi như là ta tiếp đãi chủ nhà."Lâm Vân không có gì để từ chối, gật đầu đáp ứng. Hạ Hàm cũng không từ chối, vì vậy ba người nhanh chóng ngồi xuống một bàn ăn.Thế nhưng không khí trên bàn ăn có phần trầm mặc. Hạ Hàm tâm tình không tốt, vô tình bốc lên câu chuyện, còn Lâm Vân trong lòng đầy tâm sự, có chút không dám đối diện với Hạ Hàm, cuối cùng câu chuyện do Lâm Kiêu khơi gợi.Thế nhưng Thiếu Tướng quân dường như cũng không khơi dậy được chuyện gì vui vẻ. Sau khi ngồi xuống, hắn rót trà cho ba người, thuận miệng hỏi: "Tín Châu cách kinh thành xa xôi, sao Hạ tiểu thư lại đột nhiên nghĩ đến nơi này?" Nói xong, hắn dừng lại một chút, tự nghĩ đến điều gì, lại thêm một câu: "Tín Châu bên này không yên ổn, trước đây các ngươi có gặp phải sơn tặc không?"Hạ Hàm cầm chén trà, nhất thời im lặng, nhưng có lẽ vì Lâm Vân không có ở đây, nàng cũng không còn nhiều ẩn giấu tâm tư. Nàng trầm mặc một lát rồi trả lời: "Nửa năm trước ta nhận được tin tức A Vân có chuyện, từ ngày đó ta đã muốn đến đây. Đáng tiếc, ta chỉ là một cô gái, phụ mẫu không yên lòng ta đi xa, nên kéo dài đến hôm nay mới đến thăm nàng."Một tiếng "ầm" nhỏ vang lên, Lâm Vân làm rơi chén trà trên mặt bàn, may mà chén trà chưa đổ, chỉ là nước trà văng ra không ít. Thấy ánh mắt của hai người đều quay lại, nàng vội vàng nói:"Tay ta trơn, làm rơi chén trà."Hạ Hàm không để ý nhiều, còn Lâm Kiêu thì nhíu mày một chút rồi lại giãn ra.Hai người tiếp tục bàn luận những đề tài nghiêm trọng, nhưng Lâm Vân cảm thấy càng lúc càng không bình tĩnh. Dù nàng đã có một chút suy đoán táo bạo từ hôm qua, nhưng khi nghe chính miệng Hạ Hàm nói rằng nàng đến vì nàng, trong lòng cảm giác còn mạnh mẽ hơn bình thường. Hơn nữa, dù vô tình hay cố ý, hành động của Hạ Hàm như đang chứng thực điều mà nàng cảm thấy không thể nào đúng được!Lâm Vân trong lòng loạn, bên tai chỉ nghe thấy những lời dịu dàng của Hạ Hàm, nàng không dám tiếp tục nhìn thẳng vào nàng.Vì thế, nàng cũng bỏ qua ánh mắt thỉnh thoảng của huynh trưởng, chỉ cúi đầu, gương mặt vẫn có vẻ thất thần.May mắn thay, Như Quy Lâu phục vụ rất nhanh, hai người trò chuyện không kéo dài quá lâu, tiểu nhị đã bưng món ăn lên.Thật khéo, Lâm Kiêu gọi món ăn đều là những món muội muội thích. Hạ Hàm đối với Lâm Vân không phải ngày một ngày hai, nên đối với sở thích của nàng cũng không hề không biết. Thấy Lâm Kiêu gọi toàn món mà nàng thích, Hạ Hàm không khỏi có chút thất thần.Lâm Vân nhìn mà cảm thấy bất ngờ, khi ăn không nhịn được phải liếc nhìn Hạ Hàm mấy lần, còn Lâm Kiêu thì bị ánh mắt ấy nhìn đầy vẻ vô tội.****************************Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vân (xoắn xuýt): Nàng yêu thích ta, nàng không thích ta, nàng yêu thích ta, nàng không thích ta...Lâm Kiêu (... ): Nàng yêu thích ngươi.Lâm Vân (kinh sợ): Không không không, sao có thể có chuyện đó? Hai ta trước đây là đối thủ một mất một còn tới, nàng làm sao có khả năng yêu thích ta? !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com