TruyenHHH.com

Bhtt Edit Sau Khi Tinh Day Toi Co Con

Editor: Mer

Hàn Phi Nhứ mang theo vẻ mặt thần bí, mỉm cười thì thầm vài câu bên tai Diệp Minh Tâm. Nghe xong, Diệp Minh Tâm đỏ bừng tai, lặng lẽ bặm môi rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. 

Nụ cười trên mặt Hàn Phi Nhứ càng sâu, "Vậy để em gọi cho Ân Gia Hà." 

Hai ngày trước, Ân Gia Hà vừa trở về từ quê nhà. Hiện tại cô đang tìm một người đại diện mới, nhưng vì người đại diện cũ của cô là Dư Tổng, nên đến giờ vẫn chưa ai dám nhận công việc này. 

Khi Hàn Phi Như gọi điện, cô hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện của Dư Thính Tuyết, chỉ đơn giản ôn lại chuyện cũ. Nhưng sau khi cúp máy, Ân Gia Hà nhíu mày, không hiểu Hàn Phi Nhứ đang tính toán điều gì. 

Thực ra, mục đích của cuộc gọi chỉ là để Hàn Phi Nhứ đánh giá trạng thái tinh thần của Ân Gia Hà, sau đó sẽ "bắt bệnh kê thuốc" và tìm cơ hội ra đòn chí mạng. 

---

Hai ngày sau, Hàn Phi Như đích thân đến nhà Ân Gia Hà. 

Khi cửa vừa mở, Hàn Phi Như chỉ mỉm cười rồi tự nhiên đi vào mà không chờ lời mời. Nàng không chút khách khí, tiến đến ghế sofa, lấy từ dưới bàn trà ra một chiếc cốc giấy dùng một lần. Sau khi rót nước ấm, Nàng lại nhặt một túi trà trên bàn, pha trà xong xuôi rồi kéo sợi dây túi trà, nhướng mày nhìn Ân Gia Hà vẫn đứng ở cửa. 

"Lại đây ngồi đi," cô cười nói, "Không biết em có uống trà không? Hay để chị pha cho một ly nhé?" 

Ân Gia Hà nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh, "Hàn Phi Như, em có mời chị vào đâu?" 

"Chị biết em muốn chị vào mà," Hàn Phi Như đáp với vẻ mặt rất thoải mái, "Ngồi xuống đi, chị chỉ ở đây một lát thôi, không làm mất thời gian của em đâu." 

Ân Gia Hà khoanh tay, tiến vài bước đến gần, sắc mặt không vui: "Nếu chị đến để khuyên em hòa giải với Dư Thính Tuyết, thì chị có thể về đi." 

Hàn Phi Như bật cười khinh khỉnh: "Khuyên em hòa giải? Vì sao chị phải làm vậy? Chị với em chỉ là bạn bình thường, còn với Dư Thính Tuyết thì thậm chí chẳng phải bạn bè. Chẳng qua vì Diệp Minh Tâm thân với cô ấy nên chị mới thỉnh thoảng gặp và tiếp đãi vài lần thôi." 

Cô nhấp một ngụm trà, ngồi bắt chéo chân với dáng vẻ vô cùng tao nhã. Sau đó, cô thổi nhẹ ly trà, chậm rãi nói: "Yên tâm đi, chị sẽ không khuyên em đâu. Chị vốn không thích Dư Thính Tuyết, một cô tiểu thư được chiều chuộng đến hư hỏng, hoàn toàn không hiểu chữ 'tâm đầu ý hợp' viết thế nào. Cô ấy làm việc chỉ theo trực giác, mà may là cô ấy sống hướng nội, chứ nếu hướng ngoại thì chắc chắn đã gây thù chuốc oán khắp nơi. Chị thật không hiểu, sao một người như thế lại có bạn bè?" 

Những lời này khiến Ân Gia Hà trầm mặc, chỉ cảm thấy chói tai. Nhưng khi định lên tiếng phản bác, nhớ đến lập trường của mình, cô lại chẳng nói được gì. 

Lúc này, Hàn Phi Như thay đổi chủ đề, nhắc đến mối quan hệ của Ân Gia Hà và Dư Thính Tuyết: "Em đã ở bên cô ấy 5 năm, thật không dễ dàng. Chắc em đã nghĩ đến chuyện rời bỏ cô ấy hàng trăm lần rồi đúng không? Và giờ thì em đã thành công." 

Ân Gia Hà lập tức nhìn cô chằm chằm: "Ý chị là gì?" 

Hàn Phi Nhứ đặt ly trà xuống, nhàn nhã đáp: "Rời khỏi cô ấy chính là cách trả thù tàn nhẫn nhất. Em không nhận ra điều đó sao?" 

Hai người lặng lẽ đối diện. Cuối cùng, Ân Gia Hà quay đi, nhàn nhạt nói: "Không ai không thể sống mà thiếu người khác. Sau khi chia tay, ai cũng có thể sống tốt." 

Hàn Phi Nhứ khẽ gật đầu, bổ sung: "Trừ Dư Thính Tuyết." 

"Trên đời này, mọi đạo lý đều phổ biến, nhưng không phải ai cũng phù hợp. Em xem Diệp Minh Tâm, cô ấy rất yêu chị, nhưng nếu chị xảy ra chuyện, cô ấy vẫn sẽ sống tiếp, chỉ là tinh thần sa sút một thời gian dài. Nhưng Dư Thính Tuyết thì không. Cô ấy chỉ có em là mối bận tâm duy nhất." 

Những lời nói của Hàn Phi Nhứ như rót vào tâm trí Ân Gia Hà, khiến cô không nói nên lời. 

Hàn Phi Nhứ nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện: 

"Em nghĩ thử xem, nếu em xảy ra chuyện, chị dám chắc không đến ba ngày sau, cả hai người đã có thể mua chung một ngôi mộ để hợp táng rồi." 

Sắc mặt Ân Gia Hà hơi cứng lại, dường như hình dung được viễn cảnh mà Hàn Phi Như vừa miêu tả. Cô mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ: "Em..." 

Hàn Phi Như khẽ gật đầu, tiếp tục: "Yên tâm đi. Hiện tại em vẫn sống tốt, Dư Thính Tuyết sẽ không làm chuyện dại dột. Cô ấy biết rằng, nếu cô ấy xảy ra chuyện, nửa đời sau của em cũng không thể yên ổn. Vì vậy, cô ấy chỉ có thể nhốt mình trong nhà, đáng thương nằm trên giường, ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày sống qua ngày bằng cách nhớ về em, tưởng tượng em đang làm gì." 

Ân Gia Hà: "..." 

Ban đầu, những lời của Hàn Phi Nhứ khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng đến đây, cô chỉ còn cảm giác bất lực. Rõ ràng, Hàn Phi Nhứ không trực tiếp khuyên, nhưng cách nói vòng vo của nàng cũng chẳng khác gì. 

Sau một hồi im lặng, Ân Gia Hà lên tiếng: "Em đã nói rồi, đừng khuyên em nữa. Khuyên cũng vô ích. Nếu chị rảnh, chi bằng đi khuyên Dư Thính Tuyết, bảo cô ấy sớm thoát khỏi bóng ma thất tình." 

"Chị đã nói, chị không thích Dư Thính Tuyết." Hàn Phi Nhứnghiêm túc trả lời, "Những gì chị nói là muốn giúp em. Cô ấy khổ sở vì thất tình, còn em thì không sao à? Tất cả chúng ta đều thấy rõ, em thực sự rất yêu cô ấy. Yêu đến mức, dù bị cô ấy ép đến mức phải rời đi, cũng không thể phủ nhận cảm xúc đó." 

"Không phải cô ấy ép em," Ân Gia Hà bất giác lên tiếng bảo vệ Dư Thính Tuyết. "Chỉ là... tính cách của cô ấy không giống người bình thường." 

Hàn Phi Nhứ nhìn cô, cười nhạt: "Giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy, đúng không? Đây có lẽ là điều khiến em không chịu nổi nhất." 

Ân Gia Hà không đáp, nhưng sự im lặng của nàng đã nói lên tất cả. 

Hàn Phi Như thở dài: "Cô ấy thật sự yêu chim hoàng yến của mình, yêu đến mức sẵn sàng cho đi mọi thứ, thậm chí cả mạng sống. Nhưng chính vì quá cố chấp, quá độc đoán, cô ấy đã quên rằng chim hoàng yến cũng có suy nghĩ riêng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục sẽ chỉ là ngõ cụt." 

Ân Gia Hà nghiêng đầu, không muốn nghe thêm. Trong khi đó, Hàn Phi Nhứ ung dung vén tóc, dựa vào ghế sofa và hỏi với vẻ tò mò: 

"Thật ra, chị đã muốn hỏi em một câu từ lâu rồi. Nhưng lúc đó hai người vẫn còn bên nhau, chị không dám hỏi, sợ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người." 

Ân Gia Hà quay lại, lạnh lùng hỏi: "Câu gì?" 

"Em có thể nghĩ rằng mình chỉ là người tình của cô ấy. Nhưng theo chị, em thực chất chính là chủ nhân của Dư Thính Tuyết. Em muốn gì, cô ấy cũng sẽ cho. Em bảo cô ấy làm gì, cô ấy cũng sẽ làm ngay. Vậy tại sao em không tận dụng ưu thế này?" 

Ân Gia Hà ngẩn người, chưa hiểu ý. 

Hàn Phi Như vẫn giữ nụ cười bí ẩn: "Ở chuyện tình cảm, cô ấy có thể độc đoán, nhưng ở những chuyện khác, em chính là người làm chủ. Nếu em yêu cầu cô ấy giao cả gia đình họ Dư cho em quản lý, hoặc yêu cầu cô ấy đổi vai để trở thành người tình của em, cô ấy cũng sẽ không từ chối nửa lời." 

Ân Gia Hà tròn mắt, kinh ngạc: "Ý chị là..." 

Nhìn thấy cô dường như đã hiểu, Hàn Phi Như đứng dậy, cười nhạt: "Chị chẳng nói gì cả. Chị đi đây, chiều nay còn phải chụp quảng cáo. Tạm biệt." 

Hàn Phi Nhứ rời đi, để lại Ân Gia Hà đứng thẫn thờ giữa phòng. Cô nhìn cánh cửa, chìm vào suy nghĩ. Một lúc sau, cô khẽ cúi đầu, bực bội nhắm mắt lại, dường như đang trốn tránh một ý nghĩ nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com