Bhtt Edit Sau Khi Ly Hon Chi Ay Con Giu Dau An Cua Toi
Editor: ASadPeanut.Chỉ đăng duy nhất ở Wattpad.———————————Những hạt niệm châu màu xanh tím nhạt chạm vào xương quai xanh của Lạc Huyền, chất ngọc lành lạnh, giống như lưu ly vỡ vụn trong băng giá.Ninh Nhất Khanh trên màn ảnh mặc một bộ âu phục trang trọng màu đen, ôm sát vòng eo thon gọn, tròng kính che khuất đi nốt ruồi lệ, tràn đầy phong thái cấm dục nghiêm trang cao quý.Lạc Huyền co mười ngón tay lại, một bên nắm chặt lấy ga giường ướt đẫm, một bên vẫn còn ở sâu trong nơi ẩm ướt, cảm giác ướt át sau khi lên đỉnh bao bọc lấy các kẽ tay.Cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, cũng tuôn lên trái tim cô một trận mưa phùn rả rích.Mặc dù người phụ nữ trước mặt đã vì sự thân mật giữa hai người mà khóe mi ngấn lệ, thân thể xinh đẹp thanh khiết đầy những vết tích lốm đốm, nhưng ánh mắt chị vẫn giữ được sự tỉnh táo lạnh lùng.Người phụ nữ đeo cặp kính gọng bạc lên, lại hóa thành một nữ thần cấm dục tôn quý lãnh đạm, chẳng còn mảy may bộ dáng nhẫn nhịn khi bờ môi bị cắn đến đỏ bừng, giọng nghẹn ngào nức nở như vừa rồi nữa."Thiết bị chống cắn ở trong ngăn kéo, đeo vào đi." Ninh Nhất Khanh mái tóc đen như mực, trong giọng nói mềm mại ẩn chứa sự uy nghiêm không thể chống lại được, "Hương dẫn dụ cấp S sẽ khiến em khó kiềm chế bản năng đánh dấu của mình."Cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời, chị cũng không muốn mạo hiểm; chị không thể bị đánh dấu bởi một Alpha cấp C như Lạc Huyền được.Đây là điều mà hiện tại chị không cho phép xảy ra.Sương tuyết tựa như từ trên trời rơi xuống, Lạc Huyền nhìn gương mặt đang phải kìm nén đau đớn và khoái cảm của Ninh Nhất Khanh. Ánh mắt của người này chứa đựng sự dịu dàng, giọng nói ôn tồn đưa ra yêu cầu dường như cũng không có gì khiến người ta phải khó xử.Một Omega cấp S không cho phép Alpha cấp C đánh dấu, âu cũng là chuyện thường tình.Huống chi, cấp bậc của cô có thể sẽ còn hạ xuống lần nữa. Đã từng có một bác sĩ chẩn đoán rằng cô không còn sống được bao lâu. Vậy nên cô có thể sống đến bây giờ mà chỉ bị hạ cấp chất dẫn dụ, hẳn đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi.Ai lại muốn bị đánh dấu bởi một người có thể sắp chết chứ, ngay cả khi kết hôn rồi cũng không được.Lạc Huyền hy vọng Ninh Nhất Khanh sẽ hạnh phúc hơn, bản thân cô dường như cũng không quan trọng đến thế."Tiểu Huyền, em biết rồi mà. Chị thân là con cháu của một đại gia tộc, sinh ra người thừa kế cấp S sẽ khiến mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều."Suy cho cùng, xác suất để một Omega cấp S và một Alpha cấp C sinh ra một đứa trẻ cấp S là quá thấp.Cảm tình hay thừa tự, cái nào nặng cái nào nhẹ, đối với Ninh Nhất Khanh mà nói là điều không cần phải bàn cãi.Lạc Huyền cúi đầu xuống, tóc mái trước trán che đi đôi mắt, chỉ lộ ra để lộ chóp mũi trắng trẻo và đôi môi rướm máu, giống như một giọt nước đọng trên chiếc lá đung đưa sắp sửa nhỏ xuống đất.Bị vợ mình từ chối đánh dấu là một sự sỉ nhục, mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật."Dạ, em biết rồi."Cảm nhận được sự thất vọng và tổn thương của Lạc Huyền, Ninh Nhất Khanh ngồi dậy. Mái tóc lộn xộn và vệt nước trên khóe mi quyến rũ vô cùng, song vẫn không che lấp được ánh hào quang sáng ngời xung quanh người phụ nữ."Chị cần một người thừa kế cấp S, chờ em khỏi bệnh rồi nói sau, ngoan."Lạc Huyền hít sâu, cố gắng hết sức để làm dịu đi cảm giác sục sôi trong huyết mạch. Cô khẽ ho khan, kìm nén vị ngai ngái trong cổ họng và gật đầu.Một câu nói mơ hồ và tùy ý của người phụ nữ đã khơi dậy niềm hy vọng trong cô, rằng có thể một ngày nào đó cô sẽ khỏi bệnh.Nếu được khỏe lại thì tốt biết mấy.Nếu ngay từ ban đầu cô không sinh bệnh thì tốt biết bao."Tiểu Huyền, em nên bình tĩnh một chút." Ninh Nhất Khanh tiện tay phủ thêm một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh ngọc, rồi bước thẳng ra khỏi phòng ngủ.Thật ra cả ngày hôm nay chị đã mở vô số hội nghị, còn phải phát biểu, lắng nghe, dự tiệc xã giao. Quả thật là vượt quá sức chịu đựng. Dưới sự mỏi mệt như vậy chị không ngờ kỳ khát tình lại đến sớm, lại còn kịch liệt dữ dội hơn bình thường.Thiếu chút nữa là dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.Nhìn Ninh Nhất Khanh rời đi, Lạc Huyền uể oải đứng dậy, tìm chiếc thiết bị chống cắn mới tinh trong ngăn tủ.Đây hẳn là cái Ninh Nhất Khanh cho người chuẩn bị sẵn. Khi Lạc Huyền đang váng đầu vì bị sốt cao, Ninh Nhất Khanh quay lại với một chiếc ly thủy tinh đáy phẳng rất đẹp, với ba chiếc lá bạc hà xanh mướt chìm nổi giữa ly nước trong veo."Ba lá bạc hà, một lát chanh, nước ấm bốn mươi lăm độ." Ninh Nhất Khanh không mặc âu phục với mái tóc đen tuyền buông xõa thoạt nhìn gần gũi hơn rất nhiều, chị đưa nước chanh bạc hà cho Lạc Huyền.Nhận lấy ly nước, Lạc Huyền nhíu mày. Bởi vì căn bệnh sốt cao đột ngột này, nên trước kia mỗi tối mẹ cô thường chuẩn bị cho cô một ly nước bạc hà. Cô không biết làm sao Ninh Nhất Khanh lại biết thói quen này của mình..."Ninh Nhất Khanh, sao chị lại biết..." Lạc Huyền có cảm giác như tim mình đang tỏa ra ánh trăng bị màn đêm mưa gió che khuất, như thể giữa cô và Ninh Nhất Khanh đã cùng chia sẻ một khoảnh khắc. "Em về phòng ngủ đi," người phụ nữ bước về phía phòng làm việc, lạnh nhạt ngắt lời cô, vẻ mặt dịu dàng nhưng ánh mắt vô cảm, "lát nữa chị có việc phải xử lý."Đêm khuya ánh đèn mờ ảo, phòng làm việc rộng rãi hơn nhiều so với phòng ngủ, cách bài trí tao nhã cổ kính, với tông màu trắng nhám hài hòa, bộc lộ nét đẹp thanh khiết và thông thái.Ninh Nhất Khanh cúi đầu bật máy tính lên, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ màn hình, chiếu lên gương mặt sắc bén cao ngạo và đoan trang của người phụ nữ, tựa như nữ thần hạ phàm.Một cuộc động tình mở đầu bằng nồng nhiệt say đắm, lại kết thúc một cách qua loa hời hợt. Lạc Huyền cầm ly nước thoang thoảng hương bạch đàn trong tay, rời khỏi phòng Ninh Nhất Khanh.Chị không quen ngủ cùng người khác, nên đây là quyết định họ đã đưa ra kể từ khi kết hôn.Trở lại phòng của mình, Lạc Huyền uống năm, sáu viên thuốc bằng nước lạnh trong chiếc ly, mùi vị đắng chát khó tả lan ra cả khoang miệng.Cô không biết những loại thuốc này có giúp ích được gì cho tình trạng của mình hay không, nhưng cô vẫn uống theo chỉ định của bác sĩ. Có lẽ sẽ có một phép màu xảy ra với cô.Mỗi khi phát bệnh, nhiệt độ cao trong máu khiến cô khó ngủ; như thể một người điên lang thang trên đường phố, trong đầu nảy ra đủ loại cảm hứng điên cuồng; như thể tia lửa điện đốt cháy cô trong vũng bùn.Dung dịch trong pin đã chảy tí tách xuống mặt đất, thế mà vẫn không thể thoát ra khỏi bùn lầy.Cô cố gắng kìm nén thôi thúc muốn xuống lầu đi luẩn quẩn như một con quái vật; nhưng khó khăn lắm Ninh Nhất Khanh mới trở về nhà, cô không muốn quấy rầy chị, hoặc là hù dọa chị chút nào.Quái vật phải hóa thành một bộ dạng đẹp mắt bình thường, thì mới có thể tránh làm người nó thích sợ hãi.Cô chuyển sự chú ý sang con dao khắc và tác phẩm đã chạm khắc một nửa trên bàn. Đó là một mô hình biển cả thu nhỏ làm bằng gỗ, với các mảnh gỗ vụn và hoa văn trùng điệp mô phỏng nên những con sóng trên mặt biển.Kết nối liền với biển chính là những ngôi sao và mặt trăng được chạm khắc rỗng. Những tia sáng xanh lam lấp lánh tán xạ xuyên qua những ngôi sao và mặt trăng bằng gỗ khiến "bờ biển" trông có vẻ như được bao phủ bởi một lớp băng vụn.Tinh tú, vầng trăng và bờ biển đều được dát bột vàng, tựa như có cơn gió thật thổi qua, thổi bùng lên sự tự do rạng ngời.Cảm hứng cho tác phẩm này đến từ cuộc gặp gỡ với Ninh Nhất Khanh.Người này vĩnh viễn như cung trăng treo trên trời cao, một nữ thần ngoài tầm với, mà Lạc Huyền chỉ muốn rằng khi ở bên cạnh chị, cô có thể tỏa sáng một chút, rồi lại tỏa sáng thêm chút nữa.Tốt nhất là có thể rực rỡ như một vì sao.Lạc Huyền nhìn khuôn mặt nhợt nhạt lờ mờ in trên ô cửa sổ, thỉnh thoảng cô cảm thấy mối tình thầm kín sáu năm của mình là một vở kịch tự biên tự diễn đáng buồn cười, và trong một khoảnh khắc nào đó, cô phát hiện ra rằng người nọ có chú ý đến vở kịch này.Chí ít là sự ấm áp khi tiếp xúc da kề da vừa rồi không phải là giả tạo.Đêm nay mưa rất lớn, lớn đến nỗi toàn thành phố phải ngắt điện khẩn cấp lúc một giờ khuya.Ninh Nhất Khanh theo bản năng hoảng sợ khi mất điện, cho đến khi bức tường cạnh giường tỏa ra ánh lân tinh mờ ảo ấm áp, tựa như hình ngôi sao.Nhìn thấy có ánh sáng, nhịp tim của người phụ nữ mới dần dần bình ổn. Vì sợ bóng tối, chị sẽ luôn bật một chiếc đèn ngủ nhỏ.Sau khi mất điện, chị hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có ánh sao độc đáo như thế này xua tan nỗi hoảng sợ trong mình.Sáng sớm hôm sau, chị mới phát hiện có rất nhiều ngôi sao được dán trên bức tường gần sàn nhà. Những chòm sao nở rộ như hoa liền cành, ánh huỳnh quang dịu êm, ban ngày khó mà nhận ra được."Những ngôi sao dạ quang trong phòng tôi là do các anh dán lên à?"Sau khi thay quần áo xuống lầu dùng bữa, Ninh Nhất Khanh thấp giọng hỏi quản gia."Thưa không," quản gia mỉm cười, "là cô Lạc Huyền dán từ mấy ngày trước. Ngôi sao dạ quang rất độc đáo, chúng tôi nghĩ có thể cô sẽ thích.""Em ấy đâu rồi?""Đã đi từ sớm rồi ạ, có vẻ như cả đêm qua cô ấy không ngủ."Ninh Nhất Khanh cúi đầu trầm tư, vài sợi tóc rũ từ búi tóc cao đen nhánh, nốt ruồi lệ ẩn sau tròng kính, như sương sớm trên núi cao."Gỡ xuống hết đi."Quản gia ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời. Suy nghĩ của giám đốc bọn họ sao có thể phỏng đoán dễ dàng được."Thưa vâng."Ninh Nhất Khanh chau mày, cầm khăn ăn trắng tinh lên lau ngón tay nhiều lần; sự cầu toàn và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giờ phút này kết hợp với nhau tạo nên một vẻ lạnh lùng khắc kỷ lạ thường.** "Lạc Huyền ơi Lạc Huyền, tụi mình lâu lắm rồi không gặp nhau, mình nhớ cậu quá đi mất," Trì Lê xuống taxi rồi đi thẳng về phía Lạc Huyền, làm bộ muốn ôm một cái.Lạc Huyền, người đang mặc đồng phục học sinh trong một quán cà phê, hối hận ngay lập tức, mái tóc dài buộc cao đung đưa đôi chút: "Từ từ thôi, mình còn đang cầm cà phê và bánh mì. Huống hồ AO thụ thụ bất thân, cậu phải chú ý một chút."Thoáng trông sang bệnh viện thành phố bên cạnh, đôi mắt hạnh của Trì Lê nheo lại. Cô nhìn gương mặt xanh xao của bạn mình, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lại phải đi giao đồ ăn ở quán cà phê, héo hon luôn rồi, thế mà nhà họ Lạc quá đáng đến mức không cho cậu một xu sao?"Lạc Huyền đi đến bệnh viện cùng Trì Lê, lắc đầu: "Mẹ kế của mình đã chỉ định con gái bà thừa kế gia sản rồi, mình lười không muốn tranh giành chút tiền kia với họ."Hai người bước vào thang máy, bấm vào nút lầu mười bảy. Trì Lê nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Là Lạc Duy chị cậu đó à?" Mình nhớ hình như chị ấy học cùng trường với tụi mình, về sau trở thành đại minh tinh mà đúng không?""Cậu còn hiểu rõ nhà mình hơn cả mình nữa." Lạc Huyền cười khẩy, "Nói chung đôi bên không gặp nhau được thì càng tốt."Đột nhiên, một tràng tiếng reo hò vang lên trong hành lang của phòng bệnh. Hóa ra là có người cầu hôn thành công, hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, không hoa cũng không nhẫn, nhưng nụ cười lại đẹp vô cùng.Lạc Huyền cầm túi giao hàng, đứng trong hành lang đông đúc, khóe môi cong lên.Thấy đôi mắt của Lạc Huyền sáng lên, Trì Lê trêu chọc: "Sao nào, muốn kết hôn rồi chứ gì?"Lạc Huyền cười theo, trả lời không đúng trọng tâm nhưng vẫn nghiêm túc: "Đối với mình mà nói, hôn nhân giống như một kỳ tích không tưởng vậy."Trì Lê thoáng sửng sốt, "Sao lại thế?"Nụ cười của Lạc Huyền trong trẻo và rạng rỡ, khiến người ta nhớ đến cơn mưa mang đầy sức sống, "Không ai có thể chịu được việc phải ở bên một người bệnh mãi mãi cả.""Nếu mình không bị bệnh thì tốt quá," cô thầm nhủ.Dựa theo địa chỉ giao hàng, Lạc Huyền giao cà phê và bánh mì đến phòng bệnh. Vừa ra ngoài cô đã thấy Trì Lê nhìn mình chăm chú."Này, đã lâu rồi cậu không về nhà, thế cô Hai hôm kia rốt cuộc là ai?"Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt tái nhợt muôn thuở của Lạc Huyền đỏ ửng lên một cách đáng ngờ.Cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ chị ấy đêm qua, tóc đen buông xõa với đôi mắt đẫm lệ, và cả chuyện bị từ chối đánh dấu, thế là tâm trạng cô trở nên phức tạp.Vừa định kể cho bạn thân nghe về chuyện mình kết hôn, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đen và bộ âu phục cùng màu đi ngang qua cách đó không xa, tay cầm một bó hoa tường vi màu hồng.Lạc Huyền giật mình. Trì Lê giật góc áo của Lạc Huyền, nhỏ giọng thể hiện sự phấn khích: "Không ngờ tụi mình lại gặp được giám đốc Ninh, khí chất giám đốc của chị ấy mạnh quá đi mất, mình không dám nhìn thẳng luôn đó, tim đập thình thịch rồi nè.""Mạnh đến thế à?""Những từ như mê hoặc phàm nhân, điên đảo chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành đều không đủ để hình dung chị ấy." Trì Lê lắc đầu, nghiêm túc nói, "Với xuất thân và năng lực của chị ấy, sắc đẹp là ưu điểm ít đáng giá nhất. Nghe nói có rất nhiều gia tộc trâm anh thế phiệt muốn liên hôn với chị Ninh, nhưng mà không ai có thể đoán được tâm tư của chị ấy."Lạc Huyền cụp mắt xuống, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết nhiều như vậy?"Nhìn Lạc Huyền bằng vẻ mặt cạn lời, Trì Lê tế nhị kéo tay cô: "Lạc Huyền Huyền à, người nổi tiếng nhất trong giới tài chính kinh tế chính là giám đốc Ninh đó. Có biết bao nhiêu người để mắt đến chị ấy, cố gắng lấy lòng chị. Nhưng đáng tiếc chị Ninh lại chưa từng vướng phải bất kỳ scandal nào, được mọi người mệnh danh là nữ thần vô tâm. Cậu mà để ý đến chuyên môn của tụi mình thì sẽ biết ngay."Nói đoạn, Trì Lê thở dài. Mặc dù học chuyên ngành kinh tế cùng với Trì Lê, nhưng Lạc Huyền chưa bao giờ có hứng thú, cô ấy chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào chạm khắc gỗ mà thôi."Ý nghĩa của hoa tường vi có phải là 'duy nhất' hay không?" Lạc Huyền đột nhiên ngắt mạch cảm xúc của Trì Lê, ánh mắt cô sâu thẳm."Hình như là thế. Chẳng lẽ chị Ninh đi thăm ai đó quan trọng sao?" Trì Lê cười khẽ. Nhận thấy tâm trạng Lạc Huyền có vẻ không tốt, cô vội vàng dỗ dành bạn mình, nói rằng đợi khi nào tan làm sẽ cùng đi ăn kem.Trong phòng bệnh cao cấp trên lầu mười bảy, Ninh Nhất Khanh trong bộ cánh đen tuyền đặt bó hoa lên đầu giường bệnh, hai mắt chị khép hờ, vẫn có cảm giác cao xa không chạm đến được.Tần Thập Ý bước vào với mái tóc xoăn đung đưa, eo thon chân dài, đôi môi đỏ rực: "Tình trạng của Lạc Duy tốt hơn rồi à?""Ừ, người nhà họ Lạc nói cô ấy có dấu hiệu sắp tỉnh lại sau cơn hôn mê vì tai nạn giao thông." Ninh Nhất Khanh nhẹ giọng nói với Tần Thập Ý, đôi mắt toát ra vẻ hòa nhã mơ hồ."Cậu lại nổi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi, đeo găng tay để không phải rửa tay, chẳng phải bác sĩ bảo cậu phải giữ tâm trạng tốt sao?""Gần đây mình có nhiều tâm sự," Ninh Nhất Khanh trả lời như thường lệ."Chậc, chậc, chậc, tâm sự về tình yêu hay sự nghiệp đây?" Tần Thập Ý cười rộ lên, cô nhìn Ninh Nhất Khanh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên những hạt niệm châu màu xanh tím nhạt mấy giây, "Một kẻ vô tình chỉ biết tuân thủ thanh quy giới luật như cậu, sao lại có lắm người tơ tưởng thế. Nhìn thôi cũng biết cậu sẽ vô vị như thế nào trên giường, ai lại muốn ngủ cùng một tảng băng chứ."Ninh Nhất Khanh nghiêng người, liếc nhìn người bạn học cũ của mình."Cuộc sống hôn nhân sau khi cưới như thế nào? Cô bé Lạc Huyền kia mặc dù có dáng vẻ của một đứa có cá tính, nổi loạn, hư hỏng, nhưng bất cứ ai tinh ý cũng có thể thấy cô bé thích cậu đến mức nào.""Vẫn ổn. Mình đi công tác nửa năm, em ấy rất ngoan, không phải là đứa hư hỏng hay gì cả.""Mình nghe nhà họ Lạc nói sức khỏe cô bé rất kém, ho ra máu và hôn mê là chuyện thường ngày, bệnh tật triền miên, chỉ còn sống được vài năm nữa thôi.""Chuyện này, mình hiểu rõ hơn cậu." Ánh mắt của Ninh Nhất Khanh sững lại, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên như hồ nước, cúi đầu nhắn tin cho Lạc Huyền.[Bảy giờ rưỡi tối nay, hai gia đình chúng ta có một bữa tiệc tối.]"Cậu rất che chở cho cô bé nha." Tần Thập Ý lắc đầu, bất chấp hình tượng mà trợn mắt lên, "Xem ra cậu cũng rất thích Lạc Huyền. Đến lúc Lạc Duy tỉnh lại, cậu định thế nào với cô bé?"Tháo tính ra, Ninh Nhất Khanh vuốt ve Phật châu trên cổ tay, hờ hững nói:"Vậy thì cắt đứt thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com