TruyenHHH.com

Bhtt Edit Sau Khi Chia Tay Ta Khuynh Dao Chung Sinh Nhu Cu Tuy Ngu Tinh Lan

Lam Mộc Vũ cố gắng diễn cho ra trò, như một minh tinh màn ảnh, song lại không thể nặn được ra giọt nước mắt nào, đành phải tỏ vẻ đáng thương níu lấy vạt áo Lê Nhược Nam, thiếu điều gọi hai tiếng baba.

Lê Nhược Nam nhẫn tâm giật ra, quyết đoán bảo: "Em tự mình tìm khách sạn ở đi."

"Không được!" Lam Mộc Vũ buột miệng nói, rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, liền vội vàng giải thích: "Em vừa mới từ chối Phù Dao rồi, ở Vân Thành đất khách quê người, không có ai thân thích, nhỡ bị bắt đi thì sao..."

"Ồ, việc đó thì liên quan gì đến tôi? Tiểu thư nhà họ Lam ơi, có cần tôi nhắc em một câu không? Chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa."

Lam Mộc Vũ nghiến răng ken két. Nàng cũng muốn cắn chết cái người đã hủy hôn kia, nhưng hiện tại phải nghĩ kế mưu sinh cái đã, nói nàng hèn cũng được, nhưng ra gầm cầu ngủ là nàng không chịu được! Lam Mộc Vũ nghĩ ngợi một hồi rồi vặn ngược: "Nhưng cha mẹ em nhờ chị chăm sóc em, chị không sợ em kiện chị sao?"

Lê Nhược Nam hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì tiểu thư đây cứ về Yến Thành kiện tôi đi."

Lam Mộc Vũ tưởng tượng đến cảnh cha mẹ bị nàng làm cho tức giận đến mức muốn tuyệt giao, dù Lê Nhược Nam có được họ nhờ đến trông nom xem xét tình hình của mình, nàng cũng không dám về nhà với dáng vẻ như này.

Hay là nàng đừng hỏi nữa nhỉ, dù sao thì càng nói càng mất mặt, càng muốn tìm lỗ để chui.

Lam Mộc Vũ im lặng quay về ngồi tự kỉ, ngắm nghía đầu ngón tay cho đỡ buồn chán. Một lúc sau, xe từ từ dừng lại, tài xế Tiểu Trương nhanh nhẹn mở cửa cho Lê Nhược Nam, "Tổng giám đốc Lê, đến nơi rồi ạ."

Lê Nhược Nam đưa laptop cho tài xế, mở cửa xe bước ra, Lam Mộc Vũ yên lặng ghé vào cửa sổ xe chờ đợi. Trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên cũng vì cơn mưa này mà nhòe đi vài phần, vệt sáng tựa hồ cũng lặng lẽ nhỏ giọt xuống lề đường xi măng, những "tàn tích" cuối cùng còn sót lại của cơn mưa cũng cố vờn quanh ánh đèn mông lung, mờ ảo.

Ngay giây sau, cửa xe bị người mở ra từ bên ngoài, may mà Lam Mộc Vũ kịp thời bám vào lưng ghế phụ, nếu không thì đã theo quán tính ngã ra ngoài, tuyệt đối cho hình ảnh đầu heo mà bản thân "cất công" gầy dựng.

Lê Nhược Nam đưa tay ra, thấy Lam Mộc Vũ không sao, bèn giả vờ chống tay vào cửa xe: "Còn không mau xuống, cần tôi mời sao?"

"Xuống xe làm gì?" Lam Mộc Vũ cảnh giác nhìn Lê Nhược Nam, ôm chặt lấy lưng ghế phụ, làm vẻ quyến luyến: "Chị đừng hòng vứt em ra ngoài, đêm nay em ngủ trong xe."

"Tôi có đặt cơm ở nhà. Nhưng chắc tiểu thư Lam đã ăn ở nhà bạn gái cũ... trong bữa tiệc rồi, xem ra là do tôi lo xa."

"Ở trong nhà?"

Lam Mộc Vũ lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xuống xe chạy theo, chui vào ô của Lê Nhược Nam nũng nịu: "Từ từ đã, em đói, em đói lắm, đói chết em rồi!"

Đây là khu dân cư cao cấp, vậy nên cây xanh được chăm chút rất tỉ mỉ, dù buổi tối không nhìn rõ nhưng vẫn thấy được từng hàng cây được cắt tỉa nghệ thuật, chăm chút đàng hoàng. Đi qua một con đường lát đá, ba người đến trước một căn biệt thự đơn lập, Lê Nhược Nam cũng chủ động hạ ô xuống, cất đi.

Lam Mộc Vũ nghe Lê Nhược Nam ra lệnh: "Mở cửa."

Lam Mộc Vũ rất tự giác đứng sang một bên, nhường chỗ cho tài xế, trong lòng không quên thầm chửi Lê Nhược Nam một câu, sao lại giao chìa khóa cho tài xế?

Thảo nào người ta nói mấy CEO rồi giám đốc, chủ tịch chỉ biết kiếm tiền, kinh nghiệm sống bằng không.

Nhưng cô ấy không thể tìm một nữ tài xế sao, nhất định phải là nam à?

Nghĩ đi nghĩ lại thì... nhỡ đâu Lê Nhược Nam thực sự thuê một cô gái trẻ lái xe cho mình, hai người sớm chiều ở chung một chỗ... Lam Mộc Vũ rùng mình, nhất định là không chịu được.

Mà tài xế bị Lam Mộc Vũ nhìn cũng không hề có ý gì, chỉ thân thiện cười với nàng một cái.

Lam Mộc Vũ:?

Lúc này, Lê Nhược Nam đột nhiên quay lại, nhìn Lam Mộc Vũ nói: "Tôi nói em đó, mở cửa đi."

"Ơ, em á?" Lam Mộc Vũ chỉ vào bản thân, gương mặt nàng đơ ra. Thực sự có thể gọi là đần thối...

"Vừa mới đưa thẻ cho em đó thôi, chẳng phải là thẻ mở cửa nhà à?"

Lam Mộc Vũ lấy chiếc thẻ vừa nhận được ra xem, phát hiện quả nhiên là một chiếc thẻ trông giống thẻ ngân hàng nhưng thực chất lại để mở cửa nhà.

Vậy nên Lê Nhược Nam là đang chơi xỏ nàng một vố? Khốn nạn!

Nàng vừa định nổi giận, song nghĩ đi nghĩ lại thì, ngôi nhà này hình như đáng giá hơn vài đồng bạc lẻ nàng có thể xin được gấp vạn lần, có vẻ... vẫn rất hời nhỉ?

Vốn dĩ nàng chỉ định tỏ vẻ đáng thương, cũng không nghĩ tới sẽ dùng thẻ này, nhưng ai ngờ Lê Nhược Nam lại hào phóng như vậy, trực tiếp tặng nàng một căn biệt thự?

"Này... Như vậy thì ngại quá." Lam Mộc Vũ tiến lên quẹt thẻ, rồi nhanh tay cất thẻ vào túi, động tác nhanh đến không thể nhanh hơn.

Dù gì thì nàng cũng sợ Lê Nhược Nam đổi ý.

Sau khi cất thẻ vào túi, đảm bảo an toàn, chắc chắn bản thân đã tìm được "bến đỗ", Lam Mộc Vũ mới thở phào một hơi, bước vào trong, cảm giác bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Ngày đầu tiên trọng sinh nàng đã kiếm được một căn biệt thự, ai trọng sinh mà được như nàng chứ?

Nội thất trong nhà được trang trí theo ba màu đen, trắng và xám, đơn giản mà sang trọng, trong phòng khách đã chuẩn bị sẵn một số đồ sinh hoạt thông thường và một ít trái cây.

Tài xế đặt đồ của Lê Nhược Nam lên ghế sofa rồi đóng cửa rời đi. Lê Nhược Nam nhìn quanh một vòng, hỏi: "Thích không?"

"Thích."

"Thích là tốt, cái thẻ tôi đưa cho em ban nãy là cha mẹ em đưa trước khi tôi đến Vân Thành." Lê Nhược Nam tự nhiên đi về phía bếp, rót hai ly nước.

Lam Mộc Vũ nghe tới liền cứng đơ người, đứng im như pho tượng đá, nụ cười trên môi nàng còn chưa kịp tắt...

"Chị... chị nói cái gì?"

"Tôi nói, đây là căn nhà cha mẹ em mua, nếu em muốn ở cùng tôi thì cũng không có vấn đề gì."

Nhìn vẻ mặt như kiểu "Căn nhà này là tôi bố thí cho em ở." của Lê Nhược Nam, Lam Mộc Vũ lập tức sôi máu, cầm ly thủy tinh đặt mạnh xuống bàn, nước trong ly sóng sánh tóe ra ngoài một ít. "Đây là nhà của cha mẹ em mua, sao chị lại nói như thể em muốn ở thì chị đành ủy khuất cho phép trú lại?"

"Ồ." Lê Nhược Nam vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không hề để tâm tới. "Em có thể gọi điện thoại cho cha mẹ mình, nhưng trước khi họ đồng ý thì căn nhà này thuộc về tôi."

Khốn kiếp!

Lê Nhược Nam chắc chắn biết nàng không dám gọi!

Dùng tiền của cha mẹ mình để hối lộ mình, cái bàn tính của chị ấy có phải đang kêu cạch cạch cạch nãy giờ không?

Nàng còn tưởng Lê Nhược Nam tốt bụng muốn giúp đỡ mình, ai ngờ vẫn là đồ tư bản đáng ghét!

Thấy Lam Mộc Vũ im lặng, Lê Nhược Nam lại hỏi: "Em có ở hay không? Không ở thì ra cửa quẹo phải, giờ đuổi theo tài xế còn kịp đấy, bảo anh ta đưa em đi một đoạn, tôi không tính tiền xe đâu."

Lam Mộc Vũ cầm lấy một cái gối ôm trên sofa, ngồi xếp bằng, rất bất mãn mà khẳng định, "Ở, đương nhiên là ở rồi, không thể không ở."

"Tôi có nói sẽ cho em ở đây miễn phí đâu." Lê Nhược Nam mở máy tính, lại như vô ý liếc mắt xuống vạt váy dính rượu của Lam Mộc Vũ đang trải lên đùi nàng và cả cái gối sofa, thuận tiện nhắc nhở một câu: "Đi tắm đi."

Lam Mộc Vũ chớp mắt, chậm rãi bỏ gối ôm xuống, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lê Nhược Nam nghi ngờ nhìn Lam Mộc Vũ, "Còn không mau đi?"

"Ừm, chị thật sự muốn à?"

"Ừ." Lê Nhược Nam mở một bản báo cáo, nghĩ rằng Lam Mộc Vũ thực sự đang nói về chuyện tắm rửa.

Lam Mộc Vũ chậm rãi đưa tay lên kéo dây an toàn váy, rồi nhẹ nhàng kéo hai bên vai, dây an toàn hình nơ bướm rơi xuống, váy biến thành váy quây ngực. Nàng xoa ngực, kéo váy xuống thấp hơn nữa, để lộ làn da trắng nõn mềm mại.

Có vẻ như báo cáo gặp chút vấn đề, Lê Nhược Nam nhíu mày, lấy điện thoại chụp lại màn hình rồi gửi tin nhắn thoại: "Làm lại."

Sau khi bỏ điện thoại xuống, cô nhìn qua Lam Mộc Vũ một cái, trực tiếp hóa đá rồi.

Lam Mộc Vũ ngồi cạnh cô đang nghiêng người làm ra vẻ quyến rũ, cổ áo trễ nải gần như lộ hết nội y, nhưng nàng ấy dường như chẳng mấy quan tâm, nháy mắt rồi còn cười mỉm với cô nữa chứ! Ý gì? Mĩ nhân kế à?

Lam Mộc Vũ có vẻ ngoài xinh đẹp trời phú, thêm vào đó, ánh mắt nàng cũng không còn vẻ ngây thơ trong sáng thuở mới thành niên, lấp vào khoảng trống ấy đã là ánh mắt tương đối phức tạp của người từng trải, một đôi mắt đào hoa quyến rũ chỉ cần khẽ động cũng đủ làm say lòng người.

Lê Nhược Nam nhanh chóng chộp lấy áo vest của bản thân ở ngay bên cạnh trùm lên đầu Lam Mộc Vũ, rất ghét bỏ mà nói: "Em tránh xa tôi ra một chút."

Trông cô của hiện tại rất giống Đường Tăng bị yêu tinh trêu ghẹo.

Lam Mộc Vũ chậm rãi kéo áo vest trên đầu xuống, tóc tai cũng bị làm rối tung lên, nàng chỉ đành vuốt lại vài cái rồi cười lười biếng: "Vậy Lê tiểu thư, ở nhờ nhà chị có cần trả tiền không?"

"Có." Lê Nhược Nam làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chăm chú nhìn vào báo cáo trên máy tính, nhưng vành tai đã bán đứng cô ấy rồi... đỏ ửng thế kia...

Có thì nàng đi, dù sao nàng cũng không có tiền.

Đến lúc đó nàng sẽ nằm ăn vạ, cùng lắm thì lấy thân báo đáp chứ gì.

(Editor thực sự chỉ muốn nói: Mộc Mộc này, cũng không thể dùng nhan sắc để lấp liếm sự vô sỉ của bản thân được đâu...)

Có thể có được nàng – đại minh tinh tương lai của giới giải trí, Lê Nhược Nam đúng là hời to còn gì.

Khụ khụ, dù nàng chỉ là minh tinh hạng bét, Lê Nhược Nam cũng không thiệt mà...

Lam Mộc Vũ cũng không ép người quá đáng, nàng kéo lại cổ áo của chính mình, hừ nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, hờn dỗi hỏi: "Phòng tắm ở đâu?"

"Trên lầu hai, phòng ngủ nào cũng có phòng tắm, cơm hộp có mua phần của em rồi, lát tắm xong thì xuống ăn."

"Đã rõ."

Tiếng nước trong phòng tắm ào ào xối xuống, Lam Mộc Vũ đứng dưới vòi hoa sen, lần cuối cùng tắm đã là chuyện của kiếp trước rồi. Từ khi trọng sinh đến giờ, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, giờ phút này nàng mới có thời gian tĩnh tâm để cảm nhận thế giới này, một thế giới chân thực mà nàng có thể tự tay chạm tới.

Những ngón tay thon thả trắng nõn nà luồn qua từng sợi tóc, cằm nàng hơi ngẩng lên, lộ ra cần cổ thon dài, đôi mắt khép hờ, mặc dòng nước chảy dọc theo da thịt, như muốn nói lời tạm biệt với quá khứ nhơ nhuốc kia.

Mười mấy phút sau, tiếng nước ngừng lại, Lam Mộc Vũ tùy tiện khoác áo choàng tắm dài được chuẩn bị sẵn, đi xuống tầng một, nước từ cơ thể và trên tóc chưa lau khô của nàng vẫn nhỏ giọt, kéo dài trên sàn nhà tới cầu thang.

(Editor lưu ý: "nước từ cơ thể" ở đây là nước tắm, nước từ vòi hoa sen)

Lê Nhược Nam đã thay áo sơ mi, đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, cô nghe thấy tiếng động thì như phản xạ tự nhiên quay lại nhìn, vừa hay thu trọn vào tầm mắt dáng vẻ hiện tại của Lam Mộc Vũ. Cô hơi sững người một chút, song nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ thuận tiện nhắc nhở một câu: "Đi sấy tóc đi."

Lam Mộc Vũ gật đầu, quay người đi mà vừa hay lại nhớ ra gì đó, cúi đầu liếc nhìn trang phục của bản thân, hình như không có gì sai đâu nhỉ? Áo choàng tắm dài trễ nải, nửa thân trên đều sắp lộ ra hết rồi, da nàng còn đều một màu ửng hồng sau khi tắm nữa chứ! Sao Lê Nhược Nam lại không có phản ứng gì vậy?

Nàng quay người đánh giá Lê Nhược Nam, vừa lúc cô cúp điện thoại quay lại, ánh mắt hai người thêm lần nữa chạm nhau.

Lam Mộc Vũ nhanh chóng quay mặt đi, nhưng bị Lê Nhược Nam gọi: "Quay lại."

"Hửm." Lam Mộc Vũ quay lại, thấy Lê Nhược Nam đang tìm gì đó, nàng liền im lặng đứng chờ ở một bên, lấy điện thoại mở Weibo xem tin giải trí chút.

Trên đó có bài đăng về việc nàng kí hợp đồng với Thiên Hạo và nhà họ Phù, chỉ trong chốc lát đã từ vị trí thứ 30 nhảy lên top 1 hot search, trực tiếp chèn lên trên tin tức về một nghệ sĩ nổi tiếng bị bắt vì đời tư không trong sạch.

Lam Mộc Vũ:?

Một minh tinh hạng ba như nàng mà lên được top 1 hot search, dùng chân nghĩ cũng biết là có người đứng sau thao túng, mua độ hot rồi.

Trong lúc Lam Mộc Vũ còn đang ngẩn người, thì Lê Nhược Nam đã đi lấy máy sấy tóc, thong thả tới gần, giả vờ như vô tình nói: "Tôi giúp em hết giận."

Lam Mộc Vũ nhanh chóng hiểu ra ý của Lê Nhược Nam, chính là muốn giúp nàng làm ầm ĩ.

Nàng thoải mái buông thả, mềm nhũn ngồi xuống sofa, duỗi chân ra một cách lười biếng, xoa xoa môi, dịu dàng nói: "Ngốc ạ, chị hiểu sai rồi, chuyện đó không đủ để làm em tức giận."

Lê Nhược Nam:...

Lê Nhược Nam đánh giá Lam Mộc Vũ một lượt, trong mắt cô lộ vẻ bất lực thấy rõ, cười lạnh nói: "Vậy có cần tôi đưa tiểu thư nhà họ Lam về Đình Ngự Châu Tế không?"

"Không không không." Lam Mộc Vũ chậm rãi nhích người lại, đến gần Lê Nhược Nam nói nhỏ: "Chị có muốn biết vì sao em giận không?"

Khoảng cách quá gần khiến Lê Nhược Nam hơi mất tập trung, cô hỏi lại theo ý Lam Mộc Vũ: "Vì sao?"

"Muốn biết không?" Khóe môi Lam Mộc Vũ lại cong lên, nàng dứt khoát chìa tay ra rồi nói lớn: "Đưa tiền!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com