TruyenHHH.com

[BHTT] [EDIT] SAU KHI BỊ BẮT Ở RỂ TÔI LÊN NHƯ DIỀU GẶP GIÓ - LỤC TIỂU CẢNH

Chương 23

phuong_bchii

Edit: phuong_bchii

________________

Khương Nghiêm ngồi thử trên sô pha mới một lúc, cảm giác cũng không tệ. Từ vị trí của cô đi xem vị trí giường của Hạ Y Ninh, chỉ có thể nhìn thấy phần cuối giường, nếu tắt đèn, đoán chừng cũng chỉ còn lại một góc giường.

Cái này cũng không tệ, ít nhất tránh cho buổi tối lúc không ngủ được bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ gấp bội. Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về phía giường Hạ Y Ninh, định dời ghế cuối giường đi một chút, hoàn toàn ngăn trở góc độ cô vừa nhìn từ sô pha.

Cô vừa chuyển xong, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, ngay sau đó là tiếng Hạ Y Ninh từ phía sau truyền đến.

"Em đang làm gì vậy?"

Giọng nói có chút lạnh lẽo, không kém mấy so với tối hôm qua.

Khương Nghiêm xoay người, chỉ vào kiệt tác vừa hoàn thành nói: "Em dời vị trí này một chút."

Buổi chiều Hạ Y Ninh đến công ty một chuyến, dự án gần khởi động có không ít chi tiết cần xác nhận lại. Vì chuẩn bị tiệc cưới, nàng đã mấy ngày không nghiêm túc theo vào, hôm nay thật sự không yên tâm vẫn là tự mình đi qua một chuyến. Vừa về đến nhà chợt nghe mẹ Hạ nói Khương Nghiêm đã trở về, nàng cũng không bất ngờ Khương Nghiêm xuất hiện ở phòng mình, chỉ là không ngờ người này lại đứng ở trước giường mình.

Hiện tại còn lâu mới tới giờ đi ngủ, huống hồ cho dù là nên ngủ, Khương Nghiêm cũng không nên xuất hiện ở khu vực này.

Hạ Y Ninh âm thầm véo lòng bàn tay một cái, ổn định tâm trạng. Hôm nay đến công ty bận rộn đã mệt muốn chết rồi, nàng không muốn xung đột với Khương Nghiêm.

"Tôi bảo người ta đổi sô pha, trong khoảng thời gian này em ngủ ở đó trước đi."

Khương Nghiêm từ bên giường đi về phía nàng, trên mặt chẳng có lấy một chút kinh hoảng nào. Hạ Y Ninh âm thầm đánh giá cô, từ đầu đến cuối không thấy cô có chút chột dạ.

Khương Nghiêm đi qua bên cạnh nàng, đi thẳng đến bên cạnh sô pha: "Vừa rồi em đã thử rồi, lớn nhỏ không thành vấn đề, mềm cứng cũng thích hợp." Nghe có vẻ không phản cảm với sự sắp xếp này, nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ ràng, "Nhưng tại sao tin tức lại truyền đến chỗ mẹ?"

"Tôi cũng rất muốn biết." Tối hôm qua nàng căn bản không để cho những người khác theo kịp, trên lầu cũng chỉ có nàng và Khương Nghiêm.

Thấy Khương Nghiêm như có điều suy nghĩ, Hạ Y Ninh nhịn xuống phiền muộn trong lòng, nhắc nhở: "Tôi nghĩ trong khoảng thời gian này nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ngoại trừ ba mẹ, những người khác trong nhà có lẽ cũng đang để ý đến chúng ta."

Nói để ý đã là khéo léo, Khương Nghiêm có thể tưởng tượng ra một đôi mắt chăm chú nhìn sau lưng kia.

"Được, em sẽ tận lực phối hợp."

Từ tối hôm qua đến hôm nay thái độ của Khương Nghiêm cũng không tệ, điều này làm cho Hạ Y Ninh không có gì để nói. Nhưng để Khương Nghiêm vào phòng mình, lòng phòng bị bất luận như thế nào cũng không thể buông xuống. Huống chi vừa rồi còn thấy cô dừng lại bên giường mình, cho dù chỉ là di chuyển ghế cuối giường.

Đêm đó Hạ Y Ninh nằm ở trên giường chờ rất lâu mới miễn cưỡng ngủ, đầu tiên là không thích ứng trong phòng có thêm một người, sau lại không yên tâm ngủ trước Khương Nghiêm, cuối cùng là nghe được tiếng hô hấp Khương Nghiêm ngủ say mới dần dần buông lỏng cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau thức dậy, nàng cố gắng giữ vững tinh thần nói với Khương Nghiêm: "Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp dọn ra ngoài."

Ngủ chung một phòng với Khương Nghiêm ba tháng như vậy ai có thể chịu được, quầng thâm mắt cũng có thể tra tấn nàng hư người, chuyển đến phòng cưới độc lập nhất định phải sớm.

**

Nhà họ Hạ không chỉ giữ chữ tín, cũng đủ hào sảng, lúc trước bàn chuyện hôn sự đã đồng ý hợp tác đầu tư ở tiệc cưới ngày hôm sau liền đúng hạn tới. So sánh với mấy khoản đầu tư trước khi kết hôn, đây mới thật sự là cứu người ta một mạng.

Khương Triều Hãn ở trong phòng làm việc nhìn hợp đồng vừa ký xong, rất là hài lòng.

Bộ phận thị trường của Khương Đạt Minh dựa vào mấy hợp đồng này mà hoàn thành chỉ tiêu trước thời hạn cả năm, nhưng anh ta lại không thỏa mãn.

"Ba, nhà họ Hạ lớn mạnh như vậy, chi bằng chúng ta tiến thêm một bước, lại thêm mấy hạng mục nữa?"

Khương Triều Hãn đặt hợp đồng lại trên bàn, cũng không lạc quan: "Nhà họ Hạ chưa chắc sẽ đồng ý, những thứ này đều đã nói trước, bọn họ cho đương nhiên sảng khoái. Nếu bây giờ chúng ta muốn thêm vào, người ta chưa chắc chịu để ý."

"Con đã nói với Tiểu Nghiêm rồi, bảo nó nắm chắc Hạ Y Ninh, đến lúc đó để Hạ Y Ninh đi nói chuyện với ba cô ta. Nhà họ Hạ hiện tại không đồng ý, về sau nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý."

"Đạt Minh, Hạ Lang Ngôn yêu thương con gái không sai, nhưng con cũng đừng đặt hy vọng lên người Tiểu Nghiêm. Con bé đến nhà họ Hạ có thể đứng vững gót chân hay không còn chưa chắc, chúng ta nhanh như vậy bám lấy, sợ là lộ át chủ bài ra quá sớm."

Khương Đạt Minh cũng biết không nên nóng vội, nhưng mắt thấy những món nợ lần lượt đến hạn, không phải do bọn họ bình tĩnh chờ đợi.

"Các khoản vay của ngân hàng có thể được gia hạn, nhưng tiền hàng từ phía nhà cung ứng phải được thanh toán trước cuối năm. Và hai trái phiếu đáo hạn vào đầu năm tới, cũng không phải là số lượng nhỏ."

Như thế tính ra, nếu trong vòng ba tháng Hạ thị không đầu tư thêm, khủng hoảng của Khương thị vẫn sẽ bị kíp nổ.

Khương Triều Hãn đau đầu không thôi, lỗ hổng lớn như vậy, ông ấy cũng rất lo lắng.

"Tiểu Nghiêm bên kia con cứ theo dõi đi, có một số việc ta không tiện ra mặt."

Đối với khủng hoảng của Khương thị, Khương Nghiêm vẫn nghe thấy nhưng không để trong lòng. Cô biết cốt truyện gốc ở trong sách, Khương thị sớm muộn gì cũng phá sản, hơn nữa kết cục rất là chật vật.

Bằng vào năng lực của một mình cô, cũng không có cách ngăn cơn sóng dữ, huống chi cô cũng không muốn đi thu dọn cục diện rối rắm này. Rõ ràng chính là dã tâm quá lớn dẫn đến đứt đoạn tài chính, đã biền cô trở thành người công cụ đi đổi trợ giúp của nhà họ Hạ có thể thở dốc, nhưng loại vực sâu không đáy này dựa vào truyền huyết áp căn bản không có khả năng cải tử hồi sinh.

Chuyện ngay cả cô cũng có thể hiểu, nhà họ Hạ sao lại không rõ ràng.

Trợ giúp của nhà họ Hạ cũng không thể nào vô cùng vô tận, hiện tại cô đã xem như bị nhà họ Khương đưa ra ngoài, nếu còn liếm mặt để nhà họ Hạ tiếp tục moi móc tài nguyên, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà họ Hạ đá ra ngoài.

Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện, Khương Nghiêm sẽ không ngăn cản nhà họ Hạ dựa theo ước định trợ giúp Khương thị. Nhưng muốn cô đi cầu xin nhiều hơn, cô cũng không muốn.

Đơn giản coi như không nhớ rõ việc này, chuyên chú vào chuyện mình thích, coi như là mua vui trong khổ. Cửa hàng cũ và căn hộ nhỏ trở thành niềm vui của cô, có thời gian rảnh thì đi theo sư phụ Tiền học nghệ, sau đó mua nguyên liệu nấu ăn mang về căn hộ nhỏ luyện tập nhiều lần.

Cửa hàng cũ kinh doanh càng ngày càng tốt, cho dù là thời gian kinh doanh thanh đạm nhất cũng tốt hơn trước rất nhiều. Vì thế ông chủ Tiền không thể không tuyển thêm hai nhân viên phục vụ, bận trước bận sau, lập tức làm mặt tiền cửa hàng phong phú lên.

"Cháu làm theo lời chú vừa nói, nhào cục bột thêm một lần nữa."

Trước khi học nghệ, Khương Nghiêm không biết thì ra cục bột vô cùng đơn giản này còn có nhiều chú ý như vậy, lượng nước, lực tay, thời gian lên men còn có cường độ xoa bóp cũng không phải tùy tiện làm bậy.

"Nhớ kỹ chú vừa nhấn mạnh, lúc nào phải thêm cái gì. Nếu trình tự sai hoặc là bỏ sót, hương vị sẽ không giống nhau."

Ông chủ Tiền ngữ khí bình thản, yêu cầu lại một chút cũng không bởi vì vậy mà hạ thấp. Ngay từ đầu Khương Nghiêm còn có chút xa lạ, ông ấy cũng không cưỡng cầu có thể dạy lại một lần.

Khương Nghiêm thử dựa theo yêu cầu của ông chủ Tiền bắt đầu từ hòa diện, từng bước cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn có sơ hở.

Nhưng cô có mười phần kiên nhẫn và dẻo dai, phát hiện chỗ nào sai hoặc là bỏ sót, không đợi ông chủ Tiền mở miệng, chính cô đã biết phải làm lại từ đầu hoặc là cứu chữa.

"Cháu đừng ép bản thân quá, lúc mới bắt đầu đều như vậy." Về sau ngược lại là ông chủ Tiền khuyên Khương Nghiêm.

Nhưng Khương Nghiêm lại tươi cười, nhìn qua một chút cũng không cảm thấy vất vả hay khó xử.

"Cháu thấy điều đó rất thú vị, hơn nữa mỗi lần đều có tiến bộ, rất tận hưởng quá trình này."

Ông chủ Tiền nhìn thần thái phi dương trên mặt cô, so với năm đó ông ấy mới bái sư thoải mái tự tại hơn nhiều, không biết là cảm khái hay là hâm mộ.

"Được, vậy cháu cứ tiếp tục. Nếu có chỗ nào không rõ thì gọi chú."

Ông chủ Tiền đến phía trước tiếp đón Điền Thăng, trong khoảng thời gian này bọn họ gần như mỗi ngày đều chạm mặt, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện rất lâu.

Điền Thăng mỗi ngày tới đây, ngoại trừ muốn xem thử tình hình kinh doanh trong tiệm thay đổi, cũng là muốn nhân cơ hội khuyên ông chủ Tiền rời núi lần nữa.

"Tiểu Khương tới học thật à."

"Đúng vậy, còn học rất nghiêm túc."

Điền Thăng vẫy tay chào Khương Nghiêm qua cửa sổ trong suốt, thấy đối phương cũng gật đầu với mình mới thu hồi ánh mắt.

"Ông cảm thấy cô ấy thế nào?"

Ông chủ Tiền chịu dạy Khương Nghiêm, tuy là vì cảm ơn kỳ ngộ cô cho, nhưng Điền Thăng hiểu rõ tính cách của ông ấy, biết khẳng định không chỉ vì một lý do này.

"Là có chút thiên phú, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát."

Điền Thăng cầm ấm trà rót đầy nước trà trong chén của bọn họ, thâm ý nói: "Cô ấy là thiên kim nhà giàu, cho dù thật sự có thiên phú cũng chưa chắc dấn thân vào nghề này. Con cái nhà chúng ta từ nhỏ theo bên cạnh lâu như vậy cũng không chịu theo nghề, huống chi thân phận của cô ấy như vậy."

Ông chủ Tiền cười cô đơn: "Chuyện này tôi đã sớm nghĩ thông suốt, lúc trước Tiểu Lai và anh trai nó không muốn nối nghề tôi còn hờn dỗi, bây giờ thì không. Người trẻ tuổi có cách sống của người trẻ tuổi, chúng ta cưỡng cầu cũng vô dụng."

"Vậy ông......"

"Tôi có thể nhìn ra được, Tiểu Khương thích nấu ăn. Cô ấy đã cho tôi cơ hội, vậy tại sao ông không cho cô ấy một cơ hội? Sau này rốt cuộc thế nào, phải xem duyên phận của chúng ta."

Điền Thăng lúc này xem như hiểu rõ tâm tư của ông chủ Tiền, ông ấy lại nhắc tới chuyện năm đó Lê thu mua.

"Từ sau khi tin tức ông nấu ăn cho tiệc cưới năm đó Hạ truyền ra, gần như mọi người đều đang quan sát."

"Có ý gì?"

"Mấy cửa hàng lúc trước cố ý ký hợp đồng hiện tại đều giống tôi, kéo dài."

Điều này cũng có chút ngoài dự liệu của ông chủ Tiền, ông ấy một lòng kinh doanh cửa hàng của mình, đã lâu không chú ý đến những người khác.

"Ông là khối xương cứng khó gặm nhất, nhưng ông cũng là người hy vọng có cơ hội xoay chuyển đầu tiên. Bị thu mua thật ra là hạ sách nhất, ai nỡ bỏ được tâm huyết nhiều năm của mình cứ như vậy bị mua đứt."

Dựa theo quá khứ, ông chủ Tiền cũng chỉ là gật đầu xem như nghe qua coi như xong, hôm nay ông ấy vậy mà hiếm khi chủ động hỏi: "Vậy các ông muốn nhìn thấy hi vọng gì từ chỗ tôi?"

"Có lẽ là trông mong quá lâu, cũng thất vọng quá lâu, cũng không biết đến tột cùng có được hay không. Có điều chỉ cần còn có cơ hội xoay chuyển, chúng ta đều muốn gắng gượng chống đỡ một hơi chờ một chút." Điền Thăng nheo mắt hít sâu một hơi, hào hùng tráng chí năm đó ở trong thị trường biến thiên lần lượt bị đả kích, hôm nay thật sự chỉ còn lại có chút kiên trì cuối cùng."

"Chúng tôi chỉ muốn xem những món ăn truyền thống, không đóng gói không marketing, còn có ai nhớ tới, còn có người sẵn lòng duy trì hay không."

Ông chủ Tiền vỗ vỗ vai ông ấy, cũng không nói nhiều, khuyên giải an ủi và khích lệ lẫn nhau nhiều hơn nữa trong mười mấy năm qua bọn họ đã nói quá nhiều.

Khi Lê Tử Phong biết tiến độ thu mua bị cản trở dĩ nhiên là bởi vì ông chủ Tiền, mà khiến cửa hàng của ông chủ Tiền trở thành tiêu điểm chú ý lại là bởi vì tiệc cưới long trọng kia, hắn tức giận không chỗ phát tiết, liên tục gọi điện thoại cho Khương Nghiêm.

Lúc đó Khương Nghiêm đang ở trong căn hộ nhỏ luyện tập làm bánh rán hành, ông chủ Tiền nói trước tiên học đơn giản, sau đó mới làm bánh rán. Mãi đến khi đang ăn những chiếc bánh thơm phức, cô mới nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ.

"Tìm tôi gấp như vậy, có chuyện gì à?" Khương Nghiêm vừa nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, thuận tiện pha cho mình ly trà Khôi Long Châu.

Lê Tử Phong mang theo giọng điệu hỏi tội, tất cả đều là phẫn nộ: "Khương Nghiêm cậu có ý gì hả? Tôi cho cậu cơ hội đầu tư phát tài tốt như vậy, kết quả cậu sau lưng cậu đâm tôi một vố, cậu thật đê tiện!"

Khương Nghiêm nhíu mày, thật sự là càng ngày càng ghét Lê Tử Phong. Hạ Y Ninh nói rất đúng, người như vậy tiếp tục qua lại sẽ chỉ ô nhiễm hoàn cảnh quanh mình, vẫn là tăng tốc tránh xa tốt nhất.

"Cậu nói cho rõ ràng, sao tôi lại đê tiện?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com