Bhtt Edit Sau Khi Bi Bat O Re Toi Len Nhu Dieu Gap Gio Luc Tieu Canh
Edit: phuong_bchii________________Số lượng Khương Nghiêm mang đến không nhiều lắm, vừa nhìn đã biết là đặc biệt mang tới cho mẹ Hạ. Hạ Y Ninh lúc này không ở nhà, Khương Nghiêm cũng không cảm thấy quá gò bó.
Mẹ Hạ bảo người giúp việc đi xếp đĩa thuận tiện hâm nóng một chút, dẫn Khương Nghiêm đi đến nhà ăn, vừa đi vừa hỏi: "Bánh rán là ngọt hay mặn?""Dì à, con mua cả hai vị, nhưng con thích ăn mặn hơn."Mẹ Hạ cười chờ người giúp việc đưa bánh rán đã hâm nóng tới, sau khi hâm nóng mùi thơm càng nồng nàng, nhẹ nhàng ngửi một cái, ký ức đã lâu mơ hồ gợi lên.Bà chậm rãi nếm vài miếng, vẻ mặt trang trọng, khiến Khương Nghiêm cũng có chút căng thẳng."Đúng là tìm đúng người rồi, xem ra tin tức của con rất tinh thông."Khương Nghiêm đương nhiên sẽ không nói ra kế hoạch của Lê Tử Phong, chỉ chọn một phần có thể nói trong đó giải thích: "Con nghe nói có một cửa hàng cũ làm những món ăn vặt truyền thống này đặc biệt chính cống, nên đi ăn vài lần, phát hiện mùi vị thật sự rất ngon, cho nên mới muốn thêm vào trong tiệc cưới."Mẹ Hạ gật đầu đồng ý, thái độ kiên quyết hơn lần trước chỉ nghe cô nói. Có nhiều thứ, nói nhiều lần nữa cũng không có sức thuyết phục bằng ăn một lần, đây còn không phải mới ra lò, cũng đã rất lay động bà. Nếu là đầu bếp làm ngay trong khách sạn, không sợ không chinh phục được khẩu vị của những khách mời kia."Vậy con đã nói chuyện với ông chủ chưa? Về phương diện giá cả thì dễ thương lượng, hoặc là có điều kiện khác cũng có thể thương lượng."Khương Nghiêm thấy mẹ Hạ nhả ra, trong lòng cũng vui vẻ. Nhưng nhớ tới thái độ của ông chủ, cô còn không dám đảm bảo 100%."Tạm thời gặp chút khó khăn, ông chủ nói tiệc cưới này cao cấp quá, ông ấy không làm được."
"Chỉ là một món ăn vặt thôi mà, sẽ không ảnh hưởng gì, lại nói có thể trúng cử tiệc cưới lần này, cũng tương đương với một lần tuyên truyền cho cửa hàng ông ấy, cớ sao lại không làm chứ?"Khương Nghiêm cũng khuyên ông chủ như vậy, nhưng dường như ông ấy không thích nổi tiếng."Con nghĩ ông ấy hẳn là có băn khoăn khác. Thật ra cũng không thể ép buộc ông ấy, chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc."Đây là lời nói thật, so với Lê Tử Phong lòng tràn đầy hài lòng muốn kiếm tiền từ cửa hàng cũ, Khương Nghiêm lại muốn hiện ra hương vị ẩm thực truyền thống, để cho càng nhiều người hiểu rõ.Mẹ Hạ suy nghĩ một chút, cũng không nói chết. Chỉ là mùi vị chờ đợi đã lâu này hôm nay gặp lại, thật sự khó có thể dễ dàng từ bỏ."Còn vài ngày nữa là tới tiệc cưới, con thử lại xem, yêu cầu cao một chút cũng không sao."Là hào môn đỉnh cấp, nhà họ Hạ cũng không tiếc rẻ chi tiêu, mẹ Hạ đương nhiên hy vọng tiệc cưới của con gái cưng không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, cố gắng đạt tới hoàn hảo nhất.Khương Nghiêm thấy bánh rán dễ dàng chinh phục bà Hạ kén chọn, trong lòng càng thêm tin tưởng vào cửa hàng cũ, cũng càng không muốn cửa hàng như vậy bị nhà họ Lê thu mua. Đối với nhà họ Lê trong chuỗi nhà hàng chủ lực mà nói, tỷ lệ chiếm hữu thị trường và tính phục chế mới là thứ bọn họ theo đuổi.Về phần truyền thừa và hương vị, bọn họ căn bản không quan tâm.Khương Nghiêm lại đến cửa hàng cũ, chỉ là không vội đi vào mua đồ ăn. Cô đến khu dân cư gần đó dạo một vòng, đụng phải người mấy ngày hôm trước cũng ở trong tiệm. Mấy người này cũng có ấn tượng với Khương Nghiêm, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cứ vài ngày lại đến tiệm, muốn cho người xem nhẹ cũng khó."Sao hôm nay không đến tiệm?""Vẫn chưa đói ạ, lát nữa lại đi. Trước kia cháu không thường tới đây, cho nên muốn xem cảnh vật xung quanh."
Đây là điển hình của khu thành cổ Hải Thành, có kiến trúc cổng đá nổi tiếng nhất, đương nhiên cũng có người Hải Thành kiên trì ở nơi này mà không chịu dọn đi."Cô gái này thật thú vị, người ta trẻ tuổi đều thích đi dạo trung tâm thương mại, cháu thì ngược lại, chạy đến xem ngõ nhỏ."Bọn họ nói chính là ở trung tâm thương mại cao cấp cách đó không xa, tụ tập thương hiệu lớn, là các cô gái trẻ tuổi thích nhất."Mỗi người đều có đặc trưng riêng, không mâu thuẫn." Khương Nghiêm ngược lại không nâng đỡ, ngữ khí ôn hòa và tính cách lạnh nhạt rất được những người lớn tuổi này yêu quý.Bọn họ tùy tiện trò chuyện, nói chút việc nhà, Khương Nghiêm cũng hỏi thăm được một ít về tình hình cửa hàng cũ."Lão Tiền có đôi khi rất cố chấp, cháu xem ông ấy mười mấy năm cũng không muốn bài trí mặt tiền cho đàng hoàng là biết." Những người này và ông chủ tiệm đã làm hàng xóm mấy chục năm, quan hệ cũng không chỉ là thực khách và thương gia đơn giản như vậy."Bây giờ làm ăn không thể chỉ nói hương vị thế nào, còn phải xem tuyên truyền đóng gói, phải làm marketing gì. Chúng ta lớn tuổi rồi, không chú ý những thứ này cũng chỉ quen biết hương vị. Nhưng người trẻ tuổi không hiểu những thứ này, có một số người vừa nhìn cửa hàng này vừa cũ vừa quê mùa, cũng lười bước vào."Những người này phàn nàn cũng không phải ghét bỏ, mà là mang theo tiếc hận nồng đậm.Khương Nghiêm cũng cảm thấy tò mò, cửa hàng cũ làm ăn không tính là buôn may bán đắt, nhưng cửa hàng là nhiều năm trước đã mua được, tiền thuê nhà có thể tiết kiệm một số tiền lớn, mỗi tháng áp lực chi tiêu sẽ không quá lớn."Tại sao ông chủ Tiền không muốn bài trí làm tuyên truyền vậy ạ?""Cố chấp thôi, cảm thấy dựa vào tuyên truyền hấp dẫn người ta làm mất thể diện nghệ nhân. Một hai phải kiên trì quan điểm rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, hiện tại ngay cả hai đứa nhỏ nhà ông ấy cũng không muốn tiếp nhận kinh doanh."
Ông chủ Tiền có một trai một gái, nghe nói con trai làm IT, con gái thì làm streamer."Nhưng tay nghề của ông chủ Tiền thật sự rất tốt, ăn vào sẽ nghiện, còn muốn ăn nữa." Khương Nghiêm đánh giá tay nghề của ông chủ rất cao, đây đúng là tinh túy của một cửa hàng.Nói chuyện với hàng xóm xong, Khương Nghiêm càng hiểu rõ tình huống của ông chủ Tiền. Vừa vặn tới gần giờ cơm, mấy người đều nói muốn đi ăn cơm, vì thế liền kết bạn đồng hành.Thấy bọn họ cùng đi tới, ông chủ Tiền còn có chút kinh ngạc: "Trên đường gặp nhau?""Tiểu Khương đi dạo hẻm ngõ, chúng ta hàn huyên một hồi, cùng nhau tới ăn trưa."Có bầu không khí sôi động của mấy người hàng xóm này, quan hệ giữa Khương Nghiêm và ông chủ Tiền lại gần hơn một chút.Chờ mọi người hài lòng ăn no rời đi, Khương Nghiêm cũng không đi, ông chủ Tiền biết cô còn chưa từ bỏ. Nhưng mà một cô gái thành ý tràn đầy tới mấy lần như vậy, ông ấy cũng không dễ kéo mặt đuổi người, chỉ là yên lặng thở dài.Sau khi ăn xong Khương Nghiêm gọi ấm trà, trong tiệm tuy rằng cũng cung cấp nước trà, nhưng giá cả không rẻ, so sánh với các món ăn vặt khác, hiển nhiên đắt hơn một khoảng. Cho dù là hàng xóm thường xuyên tới, cũng không có bao nhiêu người sẽ đặc biệt gọi một bình, dù sao cũng không đủ lợi ích thực tế.Ông chủ Tiền tự mình pha trà bưng ra, ngồi xuống bên cạnh Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, tại sao cô nhất định phải để tôi đi làm điểm tâm cho tiệc cưới kia?""Cháu cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để giới thiệu các món ăn truyền thống của Hải Thành và có lẽ sẽ giúp ích cho doanh nghiệp của chú."
Người có thể tham dự buổi liên hôn hào môn này, đều là nhân vật có uy tín. Nếu thật sự có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, tự nhiên không lo tài nguyên tiếp theo, cho dù là một câu tuyên truyền cũng hơn quảng cáo bình thường."Cô cũng thấy trong tiệm này của tôi tới tới lui lui đều là khách hàng bình thường, tôi làm cũng là đồ ăn bình thường, loại tuyên truyền này quá cao cấp."Nghe ra sự cô đơn trong lời nói của ông chủ, kết hợp với tin tức lúc trước từ hàng xóm tìm hiểu được, Khương Nghiêm đổi góc độ khuyên bảo."Cửa hàng cũ cũng nên được nhiều người biết đến hơn nữa, mới có thể làm cho hương vị truyền thống này luôn được truyền thừa xuống, không phải sao?"Ông chủ Tiền cảm khái: "Muốn truyền thừa, tay nghề này cũng phải có người kế thừa mới được. Cô xem phòng bếp, cũng chỉ có em trai và em dâu tôi đang làm việc. Thế hệ trẻ, đến cũng không chịu đến cửa hàng."Tay nghề từng khiến ông chủ Tiền tự hào, ngay cả hậu bối nhà mình cũng không hấp dẫn được, cũng khó trách ông ấy khó khăn trong mâu thuẫn phía trước."Vậy thì hãy cố gắng thay đổi một chút và cho truyền thống cũng như cho những người trẻ tuổi một cơ hội."Ông chủ Tiền bị cách nói này khơi dậy hứng thú, nhìn cô: "Thay đổi bằng cách nào?""Duy trì khẩu vị truyền thống, nhưng cũng phải theo kịp thời đại, bắt lấy nhiều khách hàng tiềm năng hơn, ví dụ như những người ở độ tuổi của cháu", Khương Nghiêm chỉ vào mũi mình, biểu cảm rất sinh động.Ông chủ Tiền dùng nụ cười trìu mến của trưởng bối lắc đầu: "Mấy đứa hiện tại có lựa chọn nhiều lắm, tôi xem mấy phần mềm trên di động con gái tôi, một lát một cái đề cử, nơi nào tới phiên cửa hàng nhỏ này của tôi."Ông ấy còn chủ động nhắc tới thời gian trước có người tới tìm ông ấy bàn chuyện thu mua, đây cũng không tính là bí mật, cách đó không xa mấy cửa hàng cũ cũng gặp phải tình huống tương tự.
"Họ nói cửa hàng tôi vẫn có thể tiếp tục giữ lại, cũng chỉ là bán tên cửa hàng và quyền kinh doanh cho họ, giá cả còn kê lên rất cao, nhưng tôi nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không quá thích hợp."Ông chủ Tiền say mê trù nghệ, lúc còn rất nhỏ đã theo cha cùng nhau mở tiệm, đối với hoạt động tư bản, không hiểu rõ lắm."Có gì mà không thích hợp, không phải tất cả các cửa hàng đều thích hợp cho chuỗi kinh doanh, cũng không thích hợp cho việc mở rộng nhanh chóng. Có những cửa hàng có thể kinh doanh lâu như vậy, là bởi vì giữ được hương vị ban đầu, chứ không phải bởi vì có tư bản tham gia."Ông chủ Tiền cũng không trông cậy Khương Nghiêm chỉ điểm cụ thể, có điều có người ôm ý nghĩ giống ông ấy, cũng làm ông ấy cảm thấy vui vẻ."Với những lời này của cô, tôi đi làm cho cô mấy cái bánh rán hành."Ông chủ Tiền nói mấy cái, chỉ là do khách sáo. Khương Nghiêm ăn hai cái, trong túi còn cho cô mười cái."Còn lại cô mang về từ từ ăn."Lúc Khương Nghiêm rời khỏi chỗ ông chủ Tiền, Hạ Y Ninh gọi điện thoại cho cô."Mẹ nói lần trước em mang bánh mè đến ăn rất ngon, có tiện cho tôi biết địa chỉ không?""Dì còn muốn ăn sao?""Mẹ không nói, nhưng tôi cảm thấy bà muốn."Khương Nghiêm nhìn bánh rán hành bên cạnh, thay đổi đường đi: "Vậy em đi đón chị, hôm nay cho dì thử món khác."
Mẹ Hạ bảo người giúp việc đi xếp đĩa thuận tiện hâm nóng một chút, dẫn Khương Nghiêm đi đến nhà ăn, vừa đi vừa hỏi: "Bánh rán là ngọt hay mặn?""Dì à, con mua cả hai vị, nhưng con thích ăn mặn hơn."Mẹ Hạ cười chờ người giúp việc đưa bánh rán đã hâm nóng tới, sau khi hâm nóng mùi thơm càng nồng nàng, nhẹ nhàng ngửi một cái, ký ức đã lâu mơ hồ gợi lên.Bà chậm rãi nếm vài miếng, vẻ mặt trang trọng, khiến Khương Nghiêm cũng có chút căng thẳng."Đúng là tìm đúng người rồi, xem ra tin tức của con rất tinh thông."Khương Nghiêm đương nhiên sẽ không nói ra kế hoạch của Lê Tử Phong, chỉ chọn một phần có thể nói trong đó giải thích: "Con nghe nói có một cửa hàng cũ làm những món ăn vặt truyền thống này đặc biệt chính cống, nên đi ăn vài lần, phát hiện mùi vị thật sự rất ngon, cho nên mới muốn thêm vào trong tiệc cưới."Mẹ Hạ gật đầu đồng ý, thái độ kiên quyết hơn lần trước chỉ nghe cô nói. Có nhiều thứ, nói nhiều lần nữa cũng không có sức thuyết phục bằng ăn một lần, đây còn không phải mới ra lò, cũng đã rất lay động bà. Nếu là đầu bếp làm ngay trong khách sạn, không sợ không chinh phục được khẩu vị của những khách mời kia."Vậy con đã nói chuyện với ông chủ chưa? Về phương diện giá cả thì dễ thương lượng, hoặc là có điều kiện khác cũng có thể thương lượng."Khương Nghiêm thấy mẹ Hạ nhả ra, trong lòng cũng vui vẻ. Nhưng nhớ tới thái độ của ông chủ, cô còn không dám đảm bảo 100%."Tạm thời gặp chút khó khăn, ông chủ nói tiệc cưới này cao cấp quá, ông ấy không làm được."
"Chỉ là một món ăn vặt thôi mà, sẽ không ảnh hưởng gì, lại nói có thể trúng cử tiệc cưới lần này, cũng tương đương với một lần tuyên truyền cho cửa hàng ông ấy, cớ sao lại không làm chứ?"Khương Nghiêm cũng khuyên ông chủ như vậy, nhưng dường như ông ấy không thích nổi tiếng."Con nghĩ ông ấy hẳn là có băn khoăn khác. Thật ra cũng không thể ép buộc ông ấy, chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc."Đây là lời nói thật, so với Lê Tử Phong lòng tràn đầy hài lòng muốn kiếm tiền từ cửa hàng cũ, Khương Nghiêm lại muốn hiện ra hương vị ẩm thực truyền thống, để cho càng nhiều người hiểu rõ.Mẹ Hạ suy nghĩ một chút, cũng không nói chết. Chỉ là mùi vị chờ đợi đã lâu này hôm nay gặp lại, thật sự khó có thể dễ dàng từ bỏ."Còn vài ngày nữa là tới tiệc cưới, con thử lại xem, yêu cầu cao một chút cũng không sao."Là hào môn đỉnh cấp, nhà họ Hạ cũng không tiếc rẻ chi tiêu, mẹ Hạ đương nhiên hy vọng tiệc cưới của con gái cưng không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, cố gắng đạt tới hoàn hảo nhất.Khương Nghiêm thấy bánh rán dễ dàng chinh phục bà Hạ kén chọn, trong lòng càng thêm tin tưởng vào cửa hàng cũ, cũng càng không muốn cửa hàng như vậy bị nhà họ Lê thu mua. Đối với nhà họ Lê trong chuỗi nhà hàng chủ lực mà nói, tỷ lệ chiếm hữu thị trường và tính phục chế mới là thứ bọn họ theo đuổi.Về phần truyền thừa và hương vị, bọn họ căn bản không quan tâm.Khương Nghiêm lại đến cửa hàng cũ, chỉ là không vội đi vào mua đồ ăn. Cô đến khu dân cư gần đó dạo một vòng, đụng phải người mấy ngày hôm trước cũng ở trong tiệm. Mấy người này cũng có ấn tượng với Khương Nghiêm, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cứ vài ngày lại đến tiệm, muốn cho người xem nhẹ cũng khó."Sao hôm nay không đến tiệm?""Vẫn chưa đói ạ, lát nữa lại đi. Trước kia cháu không thường tới đây, cho nên muốn xem cảnh vật xung quanh."
Đây là điển hình của khu thành cổ Hải Thành, có kiến trúc cổng đá nổi tiếng nhất, đương nhiên cũng có người Hải Thành kiên trì ở nơi này mà không chịu dọn đi."Cô gái này thật thú vị, người ta trẻ tuổi đều thích đi dạo trung tâm thương mại, cháu thì ngược lại, chạy đến xem ngõ nhỏ."Bọn họ nói chính là ở trung tâm thương mại cao cấp cách đó không xa, tụ tập thương hiệu lớn, là các cô gái trẻ tuổi thích nhất."Mỗi người đều có đặc trưng riêng, không mâu thuẫn." Khương Nghiêm ngược lại không nâng đỡ, ngữ khí ôn hòa và tính cách lạnh nhạt rất được những người lớn tuổi này yêu quý.Bọn họ tùy tiện trò chuyện, nói chút việc nhà, Khương Nghiêm cũng hỏi thăm được một ít về tình hình cửa hàng cũ."Lão Tiền có đôi khi rất cố chấp, cháu xem ông ấy mười mấy năm cũng không muốn bài trí mặt tiền cho đàng hoàng là biết." Những người này và ông chủ tiệm đã làm hàng xóm mấy chục năm, quan hệ cũng không chỉ là thực khách và thương gia đơn giản như vậy."Bây giờ làm ăn không thể chỉ nói hương vị thế nào, còn phải xem tuyên truyền đóng gói, phải làm marketing gì. Chúng ta lớn tuổi rồi, không chú ý những thứ này cũng chỉ quen biết hương vị. Nhưng người trẻ tuổi không hiểu những thứ này, có một số người vừa nhìn cửa hàng này vừa cũ vừa quê mùa, cũng lười bước vào."Những người này phàn nàn cũng không phải ghét bỏ, mà là mang theo tiếc hận nồng đậm.Khương Nghiêm cũng cảm thấy tò mò, cửa hàng cũ làm ăn không tính là buôn may bán đắt, nhưng cửa hàng là nhiều năm trước đã mua được, tiền thuê nhà có thể tiết kiệm một số tiền lớn, mỗi tháng áp lực chi tiêu sẽ không quá lớn."Tại sao ông chủ Tiền không muốn bài trí làm tuyên truyền vậy ạ?""Cố chấp thôi, cảm thấy dựa vào tuyên truyền hấp dẫn người ta làm mất thể diện nghệ nhân. Một hai phải kiên trì quan điểm rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, hiện tại ngay cả hai đứa nhỏ nhà ông ấy cũng không muốn tiếp nhận kinh doanh."
Ông chủ Tiền có một trai một gái, nghe nói con trai làm IT, con gái thì làm streamer."Nhưng tay nghề của ông chủ Tiền thật sự rất tốt, ăn vào sẽ nghiện, còn muốn ăn nữa." Khương Nghiêm đánh giá tay nghề của ông chủ rất cao, đây đúng là tinh túy của một cửa hàng.Nói chuyện với hàng xóm xong, Khương Nghiêm càng hiểu rõ tình huống của ông chủ Tiền. Vừa vặn tới gần giờ cơm, mấy người đều nói muốn đi ăn cơm, vì thế liền kết bạn đồng hành.Thấy bọn họ cùng đi tới, ông chủ Tiền còn có chút kinh ngạc: "Trên đường gặp nhau?""Tiểu Khương đi dạo hẻm ngõ, chúng ta hàn huyên một hồi, cùng nhau tới ăn trưa."Có bầu không khí sôi động của mấy người hàng xóm này, quan hệ giữa Khương Nghiêm và ông chủ Tiền lại gần hơn một chút.Chờ mọi người hài lòng ăn no rời đi, Khương Nghiêm cũng không đi, ông chủ Tiền biết cô còn chưa từ bỏ. Nhưng mà một cô gái thành ý tràn đầy tới mấy lần như vậy, ông ấy cũng không dễ kéo mặt đuổi người, chỉ là yên lặng thở dài.Sau khi ăn xong Khương Nghiêm gọi ấm trà, trong tiệm tuy rằng cũng cung cấp nước trà, nhưng giá cả không rẻ, so sánh với các món ăn vặt khác, hiển nhiên đắt hơn một khoảng. Cho dù là hàng xóm thường xuyên tới, cũng không có bao nhiêu người sẽ đặc biệt gọi một bình, dù sao cũng không đủ lợi ích thực tế.Ông chủ Tiền tự mình pha trà bưng ra, ngồi xuống bên cạnh Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, tại sao cô nhất định phải để tôi đi làm điểm tâm cho tiệc cưới kia?""Cháu cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để giới thiệu các món ăn truyền thống của Hải Thành và có lẽ sẽ giúp ích cho doanh nghiệp của chú."
Người có thể tham dự buổi liên hôn hào môn này, đều là nhân vật có uy tín. Nếu thật sự có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, tự nhiên không lo tài nguyên tiếp theo, cho dù là một câu tuyên truyền cũng hơn quảng cáo bình thường."Cô cũng thấy trong tiệm này của tôi tới tới lui lui đều là khách hàng bình thường, tôi làm cũng là đồ ăn bình thường, loại tuyên truyền này quá cao cấp."Nghe ra sự cô đơn trong lời nói của ông chủ, kết hợp với tin tức lúc trước từ hàng xóm tìm hiểu được, Khương Nghiêm đổi góc độ khuyên bảo."Cửa hàng cũ cũng nên được nhiều người biết đến hơn nữa, mới có thể làm cho hương vị truyền thống này luôn được truyền thừa xuống, không phải sao?"Ông chủ Tiền cảm khái: "Muốn truyền thừa, tay nghề này cũng phải có người kế thừa mới được. Cô xem phòng bếp, cũng chỉ có em trai và em dâu tôi đang làm việc. Thế hệ trẻ, đến cũng không chịu đến cửa hàng."Tay nghề từng khiến ông chủ Tiền tự hào, ngay cả hậu bối nhà mình cũng không hấp dẫn được, cũng khó trách ông ấy khó khăn trong mâu thuẫn phía trước."Vậy thì hãy cố gắng thay đổi một chút và cho truyền thống cũng như cho những người trẻ tuổi một cơ hội."Ông chủ Tiền bị cách nói này khơi dậy hứng thú, nhìn cô: "Thay đổi bằng cách nào?""Duy trì khẩu vị truyền thống, nhưng cũng phải theo kịp thời đại, bắt lấy nhiều khách hàng tiềm năng hơn, ví dụ như những người ở độ tuổi của cháu", Khương Nghiêm chỉ vào mũi mình, biểu cảm rất sinh động.Ông chủ Tiền dùng nụ cười trìu mến của trưởng bối lắc đầu: "Mấy đứa hiện tại có lựa chọn nhiều lắm, tôi xem mấy phần mềm trên di động con gái tôi, một lát một cái đề cử, nơi nào tới phiên cửa hàng nhỏ này của tôi."Ông ấy còn chủ động nhắc tới thời gian trước có người tới tìm ông ấy bàn chuyện thu mua, đây cũng không tính là bí mật, cách đó không xa mấy cửa hàng cũ cũng gặp phải tình huống tương tự.
"Họ nói cửa hàng tôi vẫn có thể tiếp tục giữ lại, cũng chỉ là bán tên cửa hàng và quyền kinh doanh cho họ, giá cả còn kê lên rất cao, nhưng tôi nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không quá thích hợp."Ông chủ Tiền say mê trù nghệ, lúc còn rất nhỏ đã theo cha cùng nhau mở tiệm, đối với hoạt động tư bản, không hiểu rõ lắm."Có gì mà không thích hợp, không phải tất cả các cửa hàng đều thích hợp cho chuỗi kinh doanh, cũng không thích hợp cho việc mở rộng nhanh chóng. Có những cửa hàng có thể kinh doanh lâu như vậy, là bởi vì giữ được hương vị ban đầu, chứ không phải bởi vì có tư bản tham gia."Ông chủ Tiền cũng không trông cậy Khương Nghiêm chỉ điểm cụ thể, có điều có người ôm ý nghĩ giống ông ấy, cũng làm ông ấy cảm thấy vui vẻ."Với những lời này của cô, tôi đi làm cho cô mấy cái bánh rán hành."Ông chủ Tiền nói mấy cái, chỉ là do khách sáo. Khương Nghiêm ăn hai cái, trong túi còn cho cô mười cái."Còn lại cô mang về từ từ ăn."Lúc Khương Nghiêm rời khỏi chỗ ông chủ Tiền, Hạ Y Ninh gọi điện thoại cho cô."Mẹ nói lần trước em mang bánh mè đến ăn rất ngon, có tiện cho tôi biết địa chỉ không?""Dì còn muốn ăn sao?""Mẹ không nói, nhưng tôi cảm thấy bà muốn."Khương Nghiêm nhìn bánh rán hành bên cạnh, thay đổi đường đi: "Vậy em đi đón chị, hôm nay cho dì thử món khác."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com