TruyenHHH.com

Bhtt Edit Sau Chet Tron Nu Chinh Vi Ta Nhap Ma Nhan Gian Diem Chanh


Lâm Kinh Vi được Giang Thu Ngư an trí ở một chỗ khác, thân phận bây giờ của nàng là thiếp thân thị nữ của Giang Thu Ngư, đương nhiên cũng ở tại chỗ ở bọn thị nữ. Giang Thu Ngư vẫn là sử dụng biện pháp cũ, trước tiên ẩn nấp thân hình của mình, trong tình huống không người phát giác mà lặng lẽ đi vào.

Bình thường vào thời điểm nàng không triệu kiến Lâm Kinh Vi, đối phương cũng đều chỉ đợi trong phòng, cực ít khi đi ra ngoài. Hoàn cảnh chỗ bọn thị nữ Ma Cung hiện đang ở cũng rất không tệ, nói là gian phòng dùng để chiêu đãi khách nhân của môn phái nào đó cũng không quá đáng, mỗi người được một mình ở một cái phòng, viện tử rất lớn, giả sơn hồ cá đồng dạng cũng không ít, còn trồng không ít cây đào, hoa nở rộ nhìn cũng đặc biệt xinh đẹp.

Đây đều là thiết kế của Giang Thu Ngư, làm lão bản nha, cũng không thể quá keo kiệt, khắt khe với công nhân viên của mình, chỉ có để thể xác cùng tinh thần nhân viên vui vẻ thì các nàng mới có thể càng thêm cố gắng làm việc.

Nhìn xem chỗ ở của những Ma Tu này lúc trước khi nàng đến, quả thực không khác gì căn cứ của người rừng, không dễ chịu chút nào, chỉ cần người có thể ở là được.

Bởi vì rất nhiều Ma Tộc đều không thích huyễn hóa thành hình người, bọn hắn càng thích duy trì bản thể của mình, một đống sương mù đen sì, ngay cả con mắt cái mũi cũng không nhìn ra. Thời điểm Giang Thu Ngư tới nhìn, con mắt thấy cảnh này cay xè xè.

Sau này dưới sự cải cách của nàng, Ma Cung trở nên giống như chốn bồng lai tiên cảnh, từng tên thị vệ cùng thị nữ tất cả đều là soái ca mỹ nữ.

Không có cách nào khác, bởi vì chủ nhân của bọn hắn không thích xấu xí.

Ngay cả Lâm Kinh Vi kiến thức rộng rãi, ngay từ đầu lúc trông thấy cảnh sắc Ma Cung cũng đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Giang Thu Ngư nghĩ, có thể là bởi vì ở trong suy nghĩ của thế nhân, Ma Giới chính là đại biểu cho sự dơ dáy, bẩn thỉu lại thấp kém.

Dù sao những cái Ma Tu này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngoại trừ những Ma Tu từ nhân tộc sa đọa thành thì phần lớn Ma Tộc đều không quan trọng những thứ này, cảm thấy cứ tùy tiện tồn tại là được.

Giang Thu Ngư mới mặc kệ mấy tên Ma Tộc này nghĩ như thế nào, kiểu gì thì kiểu trong khoảng thời gian nàng làm Ma Tôn này, cảnh sắc Ma Giới nhất định phải sánh ngang với thành thị văn minh!

Mà những Ma Tu này lại am hiểu nhất là phỏng đoán tâm tư chủ nhân, sau khi phát hiện Giang Thu Ngư thích thị nữ tướng mạo xinh đẹp, mọi người tranh nhau ăn mặc kiều diễm động lòng người, lúc hành tẩu như từng đoá từng đoá hoa xuân nở rộ. Lâm Kinh Vi cũng vì thế liền trở nên khác loài ở chỗ này.

Nàng chưa từng đem sự tập trung đặt vào việc vào trang điểm, nhưng bởi vì tấm mặt được trời ưu ái kia nên dù cho nàng không đánh phấn trang điểm cũng rất tinh tế diễm lệ, làm cho một đám Ma Tu thấy mà đố kị không thôi.

Giang Thu Ngư đã trông thấy Lâm Kinh Vi ngồi ở phía trước cửa sổ đang dùng một chiếc khăn tay lau sạch thân kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang, lưỡi kiếm phản xạ ra ánh sáng màu xanh lam hơi kém loé mù con mắt Giang Thu Ngư.

Nàng ỷ vào việc đang ẩn nấp thân hình, đường đường chính chính tựa ở trước cửa sổ, cánh tay ghé vào bệ cửa sổ đầy mắt hiếu kì đánh giá Lâm Kinh Vi.

Thanh kiếm này đã rất sạch sẽ, còn cái gì để mà lau?

Lâm Kinh Vi cụp mắt, ngón tay thon trắng nhẹ phẩy qua thân kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang, thần khí chỉ trong truyền thuyết này run lên, phát ra tiếng kiếm reo ông ông. Giang Thu Ngư quan sát một hồi lâu phát hiện Phù Nguyệt Lưu Quang dường như rất kích động, một mực dường như vô tình hay cố ý hướng phương hướng của nàng dựa vào, đáng tiếc bị chủ nhân của nó vô tình trấn áp.

Giang Thu Ngư vui: "Có phải là nó cảm ứng được ta đang ở chỗ này không?"

Hệ thống cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nó suy tư trong chốc lát, chắc chắn nói: 【 Phù Nguyệt Lưu Quang là Thần khí, có thể chém hết thảy ô vật thế gian, có lẽ đúng là nó phát hiện ra ngươi thật. 】

Ý định của nó là muốn nhắc nhở ký chủ không nên tiếp xúc thanh kiếm này quá gần để tránh bị kiếm khí của Phù Nguyệt Lưu Quang gây thương tích.

Nhưng sau khi Giang Thu Ngư nghe thấy lời này lại có vẻ rất bất mãn, chất vấn nó: "Nói cái gì thế! Ngươi ở chỗ này nói bóng gió ai đây? !"

"Ta biết ngay là ngươi nhìn ta thấy ngứa mắt! Vòng đi vòng lại vẫn là đang mắng ta đúng không?"

Hệ thống: 【? ? ? 】

Giang Thu Ngư tức giận đến thò cả cái đuôi ra, còn không ngừng vuốt song cửa sổ phát ra tiếng vang phanh phanh, "Ta thấy ngươi mới giống ô vật hơn! Ngươi nhìn lại một khuôn mặt như hoa như ngọc này của ta đi, làm thế quái nào ngươi lại có thể tuôn ra hai cái chữ kia?"

Hệ thống: 【... 】

Được thôi, nó không nói, nó đi là được.

Giang Thu Ngư hiển nhiên là tức giận không nhẹ, chỉ kém một bước đem mấy chữ ta không vui vẻ viết lên mặt, "Phạt ngươi nửa giờ không được nói chuyện!"

Hệ thống cũng không biết là thấy Giang Thu Ngư im lặng hay là nhận phạt thật, tóm lại ở chỗ này về sau lại không phát ra một chút âm thanh.

Giang Thu Ngư thỏa mãn lắc lư cái đuôi, phát hiện giới hạn cuối cùng của hệ thống so với nàng nghĩ còn thấp hơn.

Điều này lại tốt quá.

Ý niệm của nàng vừa động cái đuôi sau lưng liền biến mất, Giang Thu Ngư chỉnh sửa một chút lại quần áo của mình, giả bộ chững chạc đàng hoàng làm như cái người vừa mới rồi còn cố tình gây sự kia không phải là nàng.

Đấy cũng là tiểu hồ ly làm, cùng Ma Tôn ta có liên quan gì?

Giang Thu Ngư khoan khoái đem trách nhiệm đều đẩy lên trên đầu tiểu hồ ly, quay đầu nhìn lại, lại đã thấy Lâm Kinh Vi đang lẳng lặng mà nhìn xem nàng, không phải nhìn về phía một phương hướng hư vô, mà là thẳng tắp nhìn đối diện tầm mắt của nàng.

Giang Thu Ngư: ...

Nàng lúc này mới phát hiện mình khi vừa rồi đặc biệt giáo huấn hệ thống, cái đuôi quất lên song cửa sổ trước mặt Lâm Kinh Vi phát ra tiếng động đùng đùng, cái người này lại cũng không phải người ngu, sao có thể không phát hiện được nàng đang ở?

Giang Thu Ngư cứng đờ một cái chớp mắt, trong đầu giống như vang lên một tiếng trào phúng cười.

Đáng ghét!

"Có phải ngươi đang cười!" Nàng chất vấn hệ thống.

Hệ thống: Lại bảo ai cười rồi? Dù sao không phải ta, ta còn đang bị cấm ngôn đây.

Hệ thống không để ý tới nàng, Giang Thu Ngư vẫn chưa hết giận: "Lại thêm nửa giờ!"

Hệ thống lập tức kêu la: 【 Ta không có cười! 】

Giang Thu Ngư âm trầm trầm cười ha ha, "Nhưng mà ngươi nói chuyện, lại phạt thêm nửa giờ!"

Hệ thống: Cả nhà ngươi!

Giang Thu Ngư đem cơn giận đều trút lên trên đầu hệ thống, có qua có lại làm chậm trễ một hồi lâu.

Nàng xử xong hệ thống, một lần nữa đem lực chú ý đặt lên người Lâm Kinh Vi.

Giang Thu Ngư còn chưa kịp hiện ra thân hình đã trông thấy Lâm Kinh Vi đem Phù Nguyệt Lưu Quang thu hồi vào bên trong vỏ kiếm, lúc lại ngước mắt, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng êm tai: "Đã đến, vì sao còn không trực tiếp hiện thân?"

Giang Thu Ngư không để ý tới nàng, chỉ nghiêng thân thể hướng về phía trước một chút, ngón tay câu lấy một sợi tóc dài của Lâm Kinh Vi, có chút lỗ mãng đặt ở chóp mũi của mình hít hà.

Một cỗ mùi hương thanh đạm lấp đầy hô hấp của Giang Thu Ngư, nói không nên lời là mùi vị gì nhưng lại vẫn là rất dễ chịu, ngửi nhiều còn có một chút nghiện.

Giang Thu Ngư tự dưng có chút muốn ăn bánh sữa mềm mịn.

Lâm Kinh Vi đích xác không nhìn thấy Giang Thu Ngư, nàng chỉ trông thấy một sợi tóc dài của mình không gió mà bay, lơ lửng giữa không trung một cách quỷ dị như thể đang bị một cái tay nắm lấy.

Lâm Kinh Vi đưa tay muốn gỡ tóc của mình ra, đầu ngón tay của nàng xẹt qua lòng bàn tay Giang Thu Ngư, hai người đều vì tiếp xúc bất thình lình này mà sững sờ trong chốc lát.

Thời điểm ngón tay mềm mại ấm áp ấy nhẹ nhàng cọ sát qua lòng bàn tay của mình, câu lên một trận cảm giác tê dại lại có chút nhột, móng tay xẹt qua, Giang Thu Ngư lại có loại cảm giác thân thể muốn run rẩy.

Nàng vô thức khép lòng bàn tay lại, sợi tóc hơi lạnh xuyên qua khe hở của nàng, một lần nữa rũ xuống trước người Lâm Kinh Vi, mọi chuyện vừa rồi phảng phất đều chưa từng phát sinh qua.

Giang Thu Ngư nháy mắt mấy cái, chợt phát hiện Lâm Kinh Vi mặc dù trên mặt giả bộ chững chạc đàng hoàng, nhưng chỗ tai của nàng đã từ từ đỏ lên, vành tai như ngọc nhuốm lên mạt ửng đỏ khả nghi làm bại lộ cảm xúc bí ẩn mà chủ nhân nó cố gắng che giấu.

Đây là lần thứ hai Lâm Kinh Vi để lộ phản ứng cùng loại với xấu hổ như này ở trước mặt nàng.

Tiếng tim đập rộn ràng mãnh liệt như sét đánh điếc tai kia của Giang Thu Ngư liền bình tĩnh lại, nàng không lùi mà còn tiến lên, tranh thủ lúc Lâm Kinh Vi còn đang ngẩn người, động tác nhanh lẹ sờ soạng một chút cái cằm Lâm Kinh Vi, đầu ngón tay ở trên mặt của nàng khẽ quét mà qua, động tác mượt mà không khác gì hái hoa tặc chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lâm Kinh Vi mờ mịt nhìn về vị trí chỗ Giang Thu Ngư :"Ngươi..."

Giang Thu Ngư nín cười, thân thể khẽ động đi đến sau lưng Lâm Kinh Vi.

Phù Nguyệt Lưu Quang hình như có phát giác liền run lên kịch liệt lại bị Lâm Kinh Vi ấn một cái xuống dưới.

Giang Thu Ngư đưa tay đè lên bả vai Lâm Kinh Vi, đầu ngón tay xuôi theo cái cổ thon dài của nàng chậm rãi vuốt ve, dừng lại một hồi lâu tại chỗ trí mạng, phảng phất đang quan sát nên từ nơi đó hạ miệng.

Thân thể Lâm Kinh Vi hoàn toàn cứng đờ không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng đều vô thức thả nhẹ đi nhiều, cặp mắt trong suốt kia lộ vẻ mê mang, cái tay nắm chặt thân kiếm càng cầm càng chặt, đốt ngón tay trắng bệch không còn một giọt máu.

Cái tay làm loạn ở trên cổ của nàng kia rất dễ làm người liên tưởng đến cái đuôi to tùy ý làm bậy dưới đáy nước trước đây không lâu.

Cũng giống như giờ khắc này, cứ thế không cho nàng cơ hội phản kháng.

Lâm Kinh Vi giật giật cánh môi, tiếng nói ách không còn đâu trầm tĩnh: "Ngươi đến tìm ta, chính là để..."

Chính là để "Bắt nạt" nàng như vậy sao?

Giang Thu Ngư cười hừ một tiếng, thanh âm từ sau người Lâm Kinh Vi truyền đến, cùng lúc đó cái tay đang làm loạn ở trên cổ nàng kia đã di chuyển mục tiêu, dán lên khóe môi của nàng ngo ngoe muốn động.

"Phó Lang thật biết cách khiến ta đau lòng, ta cũng biết cách tìm người trong lòng của hắn xả giận."

Hóa ra là thế này.

Lâm Kinh Vi nghe thấy lời này, đỏ ửng trên mặt rốt cục chậm rãi biến mất, nàng không chỉ có không có sợ hãi, ngược lại càng thêm tỉnh táo trấn định, "Ngươi muốn xả giận thế nào."

Giang Thu Ngư lúc đầu muốn sờ soạng nàng một phen, lại phát hiện trừ lúc ngay từ đầu Lâm Kinh Vi còn bất ngờ không đề phòng lộ ra biểu hiện tay chân luống cuống bối rối, bây giờ cái người này cứ phải lãnh đạm như là một cái cọc gỗ không có tình cảm, ngay cả sờ bờ môi nàng cũng đều không phản ứng chút nào.

Giang Thu Ngư ngay lập tức mất đi hứng thú.

Nàng suy tư một lát, lại có ý tưởng mới.

"Ngươi đi theo ta."

Giang Thu Ngư nói xong, dùng Kim Ti Lũ ôm lấy đai lưng Lâm Kinh Vi đem người kéo đi ra ngoài.

Bởi vì nguyên nhân nàng không có hiện thân, Kim Ti Lũ cũng tạm thời rơi vào trạng thái ẩn thân, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy Lâm Kinh Vi đang chủ động đi ra ngoài, không trông thấy ngang hông của nàng còn quấn một khúc lụa gấm màu vàng.

"Này, ngươi định đi đâu?"

Ma Tu ở sát vách Lâm Kinh Vi gọi lại nàng, ngữ khí có vài phần khó chịu, "Không được Tôn Thượng phân phó, ai cho phép ngươi chạy loạn?"

Lâm Kinh Vi nhìn về phía nàng, "Vậy à."

Ma Tu: ! !

Đáng ghét! !

Nàng thật ngông cuồng!

Ma Tu đang muốn ra tay dạy dỗ nàng, thân hình Lâm Kinh Vi lại đột ngột biến mất, trong không khí chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt chứng minh vừa rồi nàng thực sự đã đứng chỗ này.

Tên Ma Tu này trừng lớn mắt, không phải bảo Lâm Kinh Vi linh lực bị phong bế sao? Thế quái nào còn có thể thuấn di? ?

Không được, nàng phải nhanh đem chuyện này nói cho Giảo Nguyệt đại nhân!

Giang Thu Ngư phiền cái người qua đường vừa rồi kia lời nói quá nhiều, không định lại cho nàng cơ hội lên sàn diễn, trực tiếp mang theo Lâm Kinh Vi trở lại Thanh Sương Điện.

Nàng thu hồi Kim Ti Lũ, lúc này mới hiện ra thân hình, mặt mày hoàn toàn xinh đẹp trương dương, tươi sống sinh động như trước đây. Lại lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt từ trong Càn Khôn Giới ném cho Lâm Kinh Vi.

Lâm Kinh Vi tiếp được bình nhỏ, cầm ở trong tay tra cứu một lát, đoán không ra đây là dùng để làm gì.

"Đây chính là trừng phạt ta đối với ngươi."

Giang Thu Ngư một bên nói, một bên ngay trước mặt Lâm Kinh Vi, biến thành một con đại hồ ly da lông tuyết trắng, hai lỗ tai run lên, chín chiếc đuôi to sau lưng giống một đóa hoa nở rộ, màu lông trơn nhẵn.

Cửu Vĩ Bạch Hồ nhảy hai cái là lên đến giường, cái chân bước lên mảnh chăn mềm mại, tìm được vị trí thoải mái liền đem mình co quắp thành một tấm hồ bánh.

"Bắt đầu đi."

Nàng có chút không kịp chờ đợi hướng về Lâm Kinh Vi lắc lư cái đuôi to của mình, bởi vì quá mức chờ mong, cặp mắt hồ ly kia long lanh ánh nước, hai con ngươi đen tỏa sáng.

Lâm Kinh Vi chần chờ, nhìn chăm chú lên tiểu hồ ly đang rõ ràng xòe đuôi giống con khổng tước trước mắt này: "Bắt đầu?"

Giang Thu Ngư thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng cũng biểu hiện ra rõ ràng như vậy, bộ dáng này của Nữ Chính có vẻ như là vẫn còn hoang mang không hiểu?

"Chải vuốt lông tóc cho ta!"

Giang Thu Ngư nhắc nhở nàng: "Ngươi đang cầm trong tay đó là dầu dùng để bảo dưỡng lông tóc."

Lâm Kinh Vi dường như từ trong mắt cặp mắt hồ ly trong suốt kia nhìn thấy hai chữ đắc ý, nàng trầm mặc thật lâu, lại có chút không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.

Đây là cái gọi là bắt nàng trút giận sao?

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư Ngư: Ta chuẩn bị dùng phương thức như này làm Nữ Chính mệt chết! (đắc ý)

Tiểu Vi: Vợ ta nhận biết về bắt nạt người khác hình như có chút vấn đề

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com